Bạn đang đọc Tiểu Hồng Mao Rơi Vào Tay Đại Sắc Nam – Chương 9
Edit: Leo
Beta: Linh sniper
Chương 8: Một đóa hoa sen rất lớn hé nở
Nhiệt độ nước ở trong bồn dần dần hạ xuống, nhưng nhiệt độ trong phòng lại dần dần tăng lên.
Khi một giọt mồ hôi lớn từ trên lông mày của Đỗ Phi Phi chảy xuống dưới lông mi, nàng hoàn toàn lĩnh ngộ được một chuyện: Thì ra cửa có hai tác dụng, ngăn trở nguy hiểm và ngăn cản đường chạy trốn.
Thực không may, nàng là người trúng tuyển ở tác dụng thứ hai.
Đỗ Phi Phi đổ mồ hôi nhìn ngọn nguồn của nguy hiểm, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Ta có thể mở cửa ra lần nữa không?”
“Không phải đã đóng lại rồi sao?” Theo tiếng nước ào ào, cánh tay của Diệp Thần từ trong nước nhấc lên, đặt lên trên thành bồn. Từng hạt từng hạt nước theo cánh tay trắng như tuyết chảy xuống, hơi hơi run rẩy.
Đó là cự tuyệt sao?!
Ý thức được nguy hiểm – điều mà trước đây Đỗ Phi Phi chưa từng có bỗng nhiên tăng vọt lên.
Nhưng hắn giữ nàng lại để làm gì?
……Giết người diệt khẩu? Bởi vì nàng dùng ánh mắt làm bẩn sự trong sạch của hắn sao?
Cả người Đỗ Phi Phi run lên, lại tiện đà nghĩ quẩn: Hay là thân thể ngọc ngà của Diệp Thần đại nhân đã giữ gìn quá lâu rồi, cho nên hôm nay muốn lấy ra cho mọi người thưởng thức đánh giá?
Đỗ Phi Phi chậm rãi chuyển động bả vai khỏi vị trí, cố gắng thực hiện động tác nhẹ nhàng hết mức để có thể nhằm mục đích quan sát quân địch mà không bị phát hiện.
Lại thấy Diệp Thần đại nhân từ từ ngẩng đầu lên, độ cong từ cằm đến lồng ngực đẹp đến hoàn hảo, dòng nước một đường thuận lợi chảy xuống, từ ngực hắn nhập vào trong bồn nước trong vắt đang gợn sóng.
……
Sau bảy tám lần nuốt nước miếng, Đỗ Phi Phi cố gắng di chuyển ánh mắt từ cảnh tượng làm người ta nhiệt huyết sôi trào kia sang bồn nước rồi cuối cùng chuyển lên trần nhà, sau đó suy nghĩ một lần nữa quay trở về chuyện chính —
Nàng quyết định. Không cần biết trong đầu hắn có suy ý như thế nào, nàng cũng phải thử một lần. Dù sao thì chuyện gì cũng có thể lầm nhưng nịnh hót thì nhất định không lầm, nàng tin tưởng sau khi nghe được những câu ca ngợi vô cùng phấn kích, những hành động chân thật như moi tim móc phổi của nàng, đầu óc hắn nhất định sẽ choáng váng, cảm động đến rơi nước mắt, sau đó vô tri vô giác mà tha cho nàng nàng một con đường sống.
“Diệp đại hiệp.” Nàng mở miệng gọi, giọng nói mềm mại đáng yêu.
Cánh tay Diệp Thần bỗng nhiên nổi da gà, nhưng mặt hắn vẫn không chút thay đổi đáp: “Ừ?”
Đỗ Phi Phi nâng má, nịnh nọt nói: “Biết khi ta mở cửa nhìn thấy đại hiệp, trong lòng nghĩ gì không?”
Hắn không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn mắt nàng liếc trái nhìn phải, nhưng tuyệt đối không chịu nhìn thẳng vào hắn.
Đỗ Phi Phi yên lặng chờ đợi vẫn không nghe thấy tiếng hắn, có điều nàng cũng không thất vọng. Nàng quy tội hoàn toàn cho việc nghĩ rằng hắn không nghe thấy nàng nói: “Lúc ấy trong lòng ta như bị thứ gì đánh trúng, không khỏi tán thưởng nói, đúng là một đóa hoa sen xinh đẹp thật lớn đang hé nở……”
Diệp Thần cảm thấy đỉnh đầu giống như bị thứ gì bổ trúng, còn có mùi vị như cái gì đó vừa bị đốt.
“Ngươi thấy ta giống một bông hoa sen rất lớn?” Vẻ mặt của hắn rất khó có thể nắm bắt được.
A? Tại sao hắn lại không có cảm giác vui vẻ? Đỗ Phi Phi hình dung lại một lần lời nói vừa rồi của mình, sau đó cảm thấy vấn đề rất có thể nằm ở hai chữ ‘rất lớn’. Có lẽ hắn thích nhỏ bé đáng yêu hơn.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nói: “Ta vừa mới cẩn thận quan sát lại, cảm thấy…… Ngài rất giống bông hoa sen nhỏ bé xinh đẹp.”
Diệp Thần khẳng định, giờ phút này chẳng những bên ngoài của hắn đã bị cháy khét, hơn nữa bên trong cũng chín mềm rồi.
Hắn chậm rãi cong lên khóe miệng, “Nếu ta nhỏ bé như vậy……”
Đỗ Phi Phi nghĩ, nếu nàng không có nghe lầm, hình như hắn đem hai chữ ‘nhỏ bé’ đọc thật nặng.
“Vậy chia nửa bồn nước cho ngươi đi.” Hắn rụt lui về phía sau.
Đến tận lúc này, Đỗ Phi Phi rốt cục phát hiện, nàng muốn vuốt mông ngựa nhưng hình như vuốt nhầm vào đùi.
“Thật ra, ta cảm thấy……” Đỗ Phi Phi thành kính nhìn hắn, “Chuyện tắm rửa, vẫn nên làm một mình mới tốt.”
Diệp Thần nhướng mi, từ trong nước lôi ra một cái khăn tắm, ném về phía nàng, “Nhưng chuyện lau người, dù sao cũng nên để người khác làm mới tốt.”
Đỗ Phi Phi theo bản năng tiếp lấy cái khăn.
Lau người?
Ý của hắn là, bắt nàng cầm khăn chà lau từng tấc từng tấc trên thân thể hắn?
Ngón tay cầm khăn tắm bỗng nhiên siết chặt lại, Đỗ Phi Phi cao ngạo ngẩng đầu, “Thực xin lỗi, ta bán nghệ không bán thân!”
Diệp Thần chớp mắt, “Ta có thể hiểu là…… Ngươi đang phản đối sao?”
Rõ ràng vẻ mặt của hắn vô cùng bình thường, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy rùng mình?
Ngón tay Đỗ Phi Phi khẩn trương xoa xoa hoa văn trên vỏ đao, giãy dụa hỏi: “Có thể không lau được không?”
“Đương nhiên có thể.” Nụ cười sáng lạn như hoa xuân ba tháng.
Sáng lạn thì sáng lạn, nhưng nhìn qua sao nàng lại cảm thấy rất giống nụ cười khi ngắm trăng đêm đó?
Nàng cúi đầu đấu tranh tư tưởng, sau đó bi tráng ngẩng đầu, “Ta lau.”
……
Diệp Thần không nói gì, động tác của Phi Phi truyền qua lớp khăn lau tạo nên cảm giác vô cùng cứng nhắc, khiến hắn nhịn không được mà hỏi: “Ngươi không cảm thấy như vậy rất vướng sao?”
“Có à?” Vẫn bảo trì khoảng cách hai thước Đỗ Phi Phi thu hồi lại cái khăn lau đang treo trên vỏ Miên Vũ đao. Ách, đúng thật là có chút khó khăn: “Hay là ngươi muốn ta rút đao ra mà lau?”
Rút đao ra?
Hắn nhắm mắt lại: “…… Tiếp tục đi.”
Đầu của hắn vẫn quay ra phía cửa, cho nên Đỗ Phi Phi chỉ có thể nhìn thấy cái ót bị tóc đen bao trùm, mà không thấy được vẻ mặt của hắn. Có điều theo ngữ khí mà nói, biểu hiện của hắn chắc tương đối bình tĩnh.
“Ừ.” Đỗ Phi Phi thoáng điều chỉnh lại vị trí đặt khăn lau, sau đó tiếp tục sự nghiệp quang vinh vừa rồi.
Diệp Thần ghé vào thành bồn tắm, chậm rãi thả lỏng thân thể, giống như sắp đi vào giấc ngủ.
Đang lúc nàng suy nghĩ lúc này không đi còn đợi đến khi nào, hắn đột nhiên nói: “Giải độc xong có thoải mái không?”
Thì ra hắn vẫn còn nhớ nàng là bệnh nhân vừa giải độc xong. Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Không thoải mái bằng ngươi.”
Diệp Thần cười không ra tiếng, “Lần này ngươi vỗ không nhầm.”
Đỗ Phi Phi 囧…… Cái này có được gọi là “có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh không”?
“Biết “một miếng mềm” không?”
“Biết.” Nàng nhớ tới chuyện gặp phải lần này, lại hơi run sợ, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra, “Là vật phẩm cần thiết nên chuẩn bị khi hành tẩu giang hồ, chỉ cần ở miệng vết thương bôi một chút có thể giảm được đau đớn, rất nhiều người trong giang hồ đều dùng nó. Nhưng nếu không may ăn nhiều sẽ trúng độc.” Nàng dừng lại, “Giống như ta vậy.”
“Lần sau không cần tham ăn.”
Khóe miệng Đỗ Phi Phi co rút, gằn từng chữ một nói: “Đây là lần đầu tiên ta ăn nó nhiều như vậy.”
“Lần gần đây nhất ngươi dùng nó là khi nào?”
“Ba tháng trước, ta cùng với Hoàng Sơn lão quái gặp nhau trên cầu độc mộc, không ai chịu nhường ai, cuối cùng đành phải rút đao chiến một trận.”
“Kết quả?”
“Cánh tay trái của ta bị chém ba đao.”
Ánh mắt Diệp Thần khẽ động, “Hắn thì sao?”
Đỗ Phi Phi trầm giọng nói: “Một đao.”
“…… Ta có nên suy xét mướn Hoàng Sơn lão quái làm bảo tiêu hay không?”
Nàng đầu tiên là vui vẻ, sau lại bi thương, “Chắc là hắn không có cách nào tiếp nhận chuyện này rồi.”
Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nàng sẽ không tranh giành với Hoàng Sơn lão quái. Phải biết là tìm được một người để Diệp Thần chủ động coi trọng chết thay nàng rất khó khăn nha!
“Vì sao?”
“Bởi vì một đao kia chém vào phía dưới……”
Diệp Thần ngây người, “Phía dưới chỗ nào?”
“Dưới bụng, trên đùi.”
“……” Hắn theo bản năng kẹp chặt hai chân, “Còn lần thứ trước đó?”
“Ta một mình một đao đại chiến với Hắc Phong tam sát.”
“Sau đó?”
“Vai phải bị trúng hai roi, có điều bọn họ đều đi ăn cơm tù rồi.” Sợ hắn nghe không hiểu, nàng giải thích, “Thỉnh thoảng ta cũng tiếp nhận vài vụ làm ăn với quan phủ.”
“Thế lần trước trước nữa thì sao?”
Nàng nghi ngờ nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?” Chẳng lẽ muốn báo thù cho nàng? Nhưng…… hắn có võ công sao? Đến lúc đó sẽ không là hắn uy phong lẫm liệt xông về phía trước chém người, nàng theo ở phía sau dùng thân thể chắn đao cho hắn chứ?
Nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy hắn có tâm là được rồi, nhỡ tình huống kia thật sự xảy ra, sẽ tạo cho nàng phiền toái tương đối phức tạp.
“Ngày sau gặp được có thể kết giao.” Câu trả lời vô tình, phá ảo mộng của nàng thành bọt biển.
…… Đỗ Phi Phi khinh thường nhìn bóng lưng hắn.
Cho dù là giả cũng nên chuyên nghiệp một chút chứ. Đường đường là Kiếm Thần chạy tới chỗ một đám phàm nhân kết giao cái gì? Để trải nghiệm đời người sao?
“Diệp đại hiệp, ta cảm thấy…… Ngài vẫn nên duy trì như hiện nay là được rồi.” Không trông cậy có thể làm gì cao hơn.
Đôi mắt của hắn khẽ hé ra một chút, “Ví dụ như?”
“Lúc nên khiêm tốn thì tuyệt đối đừng tỏ ra kiêu ngạo.” Đỗ Phi Phi quyết định phát huy một lần trình độ miêu tả của mình, hăng hái nói: “Giống như so sánh thế này, đã là thiên kim của Tể tướng thì đừng bao giờ chạy đến thanh lâu rao bán mình.”
***