Tiểu Hồng Mao Rơi Vào Tay Đại Sắc Nam

Chương 68-80


Bạn đang đọc Tiểu Hồng Mao Rơi Vào Tay Đại Sắc Nam – Chương 68-80

Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Chương 76: Phi Phi cũng có đào hoa

Trong ngực cất giấu thịt khô mà nữ tử áo xanh đã gói kỹ, Đỗ Phi Phi ỉu xìu đi theo Diệp Thần đi đến cửa thôn, lúc này mới phát hiện Vu Hữu Chúc cũng đến đây, đang bắt chéo chân ngủ gà ngủ gật trên càng xe, nghe thấy tiếng bước chân, xoa xoa mắt đứng dậy, khi nhìn thấy Đỗ Phi Phi, ánh mắt vốn nhập nhèm vì buồn ngủ lập tức tràn ngập ai oán, “Đỗ nữ hiệp, cho dù ngươi muốn bỏ trốn, cũng nên chờ khi đồ ăn được mang lên nha, như thế ít nhất vẫn có thể đóng gói mang đi. Hiện tại thì sao, ngay cả bát đũa cũng chưa nhìn thấy.”

Đỗ Phi Phi từ từ mở miệng nói: “Lúc trước ta có quen một người, tên là Vu Hữu Nhục.” [Chữ ‘chúc’ trong tên Vu Hữu Chúc nghĩa là ‘cháo’, chữ ‘nhục’ trong tên Vu Hữu Nhục là ‘thịt’]

“……” Vu Hữu Chúc cười gượng mấy tiếng, “Ồ? Có lẽ là huynh đệ lưu lạc bên ngoài của ta.”

Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Nhưng hắn chết rồi.”

“……”

Nàng lành lạnh nhìn hắn, “Ngươi có biết hắn chết như thế nào không?”

Vu Hữu Chúc nghiêm túc nói: “Có thể không biết không?”

“Không thể.” Đỗ Phi Phi tiếp tục nói, “Bởi vì trong một bữa tiệc hắn ăn uống quá mức sung sướng, mà không may bị chiếc đũa chọc chết.”

Vu Hữu Chúc: “……”

Diệp Thần nói: “Không cần kể chuyện cười, mau đi thôi.”

……

Đỗ Phi Phi ôm thịt khô, buồn bực nghĩ: Nàng đang kể một câu chuyện xưa khủng bố nha, không phải chuyện cười.

Vu Hữu Chúc giật giật cánh mũi, ánh mắt sáng ngời nhìn về ngực nàng, “Ngươi ôm……”

Xoạt.

Tóc mai hắn tung bay.

Mấy đoạn lạc trong gió, bồng bềnh rồi biến mất.

Diệp Thần thu tay lại, hờ hững nói nói: “Điều chỉnh ánh mắt cho tốt, chỉ cho phép nhìn đường.” [Người ta là để ý chỗ thịt khô trong ngực chị nha, mới thế mà anh Thần đã phản ứng ác dữ, không biết thật sự có người thích Phi Phi thì sẽ đến mức độ nào]

Đỗ Phi Phi cúi đầu nhìn nhìn chỗ thịt khô đang ôm trong lòng, 囧 囧.

Vu Hữu Chúc duỗi tay chỉnh lại sợi tóc, giả bộ không có chuyện gì thúc ngựa lên đường.

Kinh thành.

Ở đế đô, quản chế vô cùng nghiêm khắc.

Khi Vu Hữu Chúc đánh xe ngựa vào thành thì bị chặn lại nghiêm ngặt tra hỏi.

Binh lính: “Các ngươi từ đâu tới đây?”

Vu Hữu Chúc: “Hà Dương.”

Binh lính: “Tới làm gì?”

Vu Hữu Chúc: “Đưa công tử của chúng ta về nhà.”

Binh lính: “Nhà ở nơi nào?”

Vu Hữu Chúc: “Phủ tể tướng.”

“……” Binh lính vụng trộm liếc mắt nhìn thùng xe, “Người nào trong trong phủ tể tướng?”

Vu Hữu Chúc: “Con trai Tể tướng.”

Binh lính: “……”

Vu Hữu Chúc nhìn bóng dáng vội vàng chạy trở về của binh lính kia, vui sướng nói với vào trong xe: “Rất nhanh sẽ có người đi ra nghênh đón chúng ta vào thành.”

Đỗ Phi Phi nói: “Ngươi xác định là nghênh đón không phải giới nghiêm?”

Vu Hữu Chúc nói: “Đỗ nữ hiệp, ta phát hiện chừng mực nói chuyện của ngươi càng lúc càng lớn.”

Đỗ Phi Phi trầm mặc thật lâu, thở dài: “Đây là phúc lợi bán mình đạt được.” Lại nói, Diệp Thần quả thật là một người giữ chữ tín, từ sau khi thỏa thuận điều kiện, đãi ngộ của nàng quả thực được tăng lên, chỉ là từ nay về sau nàng có thêm một danh hiệu — nương tử của Diệp Thần.

Vu Hữu Chúc đang vô cùng nghiêm túc suy ngẫm hai chữ ‘bán mình’.

Diệp Thần đột nhiên mở miệng nói: “Các ngươi đều thật ngây thơ.”

……

Nếu vừa rồi Vu Hữu Chúc không rõ ý tứ câu nói kia của Diệp Thần, thì hiện tại hắn đã hiểu được.

Một quan quân đi tới: “Các ngươi từ đâu tới đây?”

Vu Hữu Chúc: “…… Hà Dương.”

Tiểu quan quân: “Tới làm cái gì?”

Vu Hữu Chúc: “…… Đưa công tử của chúng ta về nhà.”

Tiểu quan quân: “Nhà ở nơi nào?”

Vu Hữu Chúc: “……”

……

Vu Hữu Chúc nhìn bóng dáng quan quân, mệt mỏi quay về phía thùng xe nói: “Bọn họ tổng cộng có mấy cửa quan quân vậy?”

Diệp Thần nói: “Cái này phải xem tâm tình của ta.”

Ánh mắt Vu Hữu Chúc sáng lên, “Với Kiếm Thần mà nói, loại trường hợp nhỏ như thế này quả thật không đáng giá nhắc tới. Lão nhân gia ngài chuẩn bị khi nào thì ra tay.”

“Khi ngươi bị phiền chết.”

……

Từ sau khi Đỗ Phi Phi quang vinh thăng cấp, một mình hắn phải chịu tất cả công kích của Diệp Thần – bất kể là thân thể hay là tinh thần.

Hắn phải tự cứu lấy mình!

“Kiếm Thần đại nhân.” Vẻ mặt của Vu Hữu Chúc vô cùng bi tráng hỏi: “Ngài có cần tiểu thiếp không?”

Diệp Thần nói: “Hỏi nương tử nhà ta.”

Vu Hữu Chúc nói: “Đỗ nữ hiệp. Mọi chuyện từ trong nhà ra ngoài ngõ ta đều vô cùng thông thạo, ngài có muốn suy nghĩ một chút hay không?”

Đỗ Phi Phi nói: “Gồm cả việc sinh con sao?”

Vu Hữu Chúc nói: “……”

Khi nhóm quan quân thứ tư đi vào, Đỗ Phi Phi đói bụng, vì thế Diệp Thần cầm một tấm lệnh bài đi ra, cuối cùng Vu Hữu Chúc mới có thể thoát khỏi ác mộng trả lời nghi vấn.

Đương nhiên, đối với đãi ngộ khác biệt như vậy, Vu Hữu Chúc buộc phải chấp nhận, ai bảo hắn không biết sinh con?

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh trên đường, Diệp Thần đột nhiên nói: “Quẹo phải.”

Vu Hữu Chúc thuận đường chuyển hướng, sau đó nhìn phong cảnh bên đường nói: “Chúng ta đang đi ngược đường về phủ Tể tướng.”

Diệp Thần lạnh nhạt nói: “Dù sao vẫn tốt hơn ngược thân.”

Vu Hữu Chúc ngoan ngoãn ngậm miệng.

Rốt cục Đỗ Phi Phi cũng cảm thấy mình có thể được cho là hạnh phúc — mỗi lần so sánh với Vu Hữu Chúc.

Ầm, đùng!

Ngựa đột nhiên bị kinh sợ, tung vó hí vang.

Trước ngựa, sáu hắc y nhân đang vây đánh hai thị vệ, thị vệ tuy rơi xuống thế hạ phong, lại vẫn hết sức bảo vệ thanh niên hoa phục phía sau.

Quần áo màu này, kiểu dáng loại này, thật sự rất quen mắt.

Vu Hữu Chúc trấn an ngựa, đang muốn nhìn xem đến tột cùng là ai, đã thấy Đỗ Phi Phi nhảy qua người hắn, rút đao quát: “Lại là các ngươi, thật sự là Thiên Đường có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa cứ xông vào!”

Bị hắc y nhân đuổi giết nhiều lần như vậy, rốt cục cũng có cơ hội để phản lại một lần, Đỗ Phi Phi thật hãnh diện.

Khi Đỗ Phi Phi rút đao ra, tâm tình vô cùng tốt.

Diệp Thần ở trong xe thản nhiên nói: “Còn không đi hỗ trợ?”

……

Khi Diệp Thần đặt ra vấn để tuyệt đối không thể coi nhẹ.


Loại giác ngộ này Vu Hữu Chúc vẫn có.

Cho nên hắn nhận mệnh cầm lấy roi ngựa, xông lên theo Phi Phi.

Hắc y nhân ở bên trong kinh thành và ở ngoài thành Tương Dương, hiển nhiên võ công cũng không khác nhau là bao, vẫn không chịu nổi một kích.

Đỗ Phi Phi đang chém hưng phấn, làm gì cho người khác cơ hội chen vào?

Vì thế khi Vu Hữu Chúc vừa nhấc tay muốn vung roi, lại bị Đỗ Phi Phi bay lên đá một cước, văng ra bên ngoài.

Hai kẻ trong đám hắc y nhân lập tức bị chém tại trận, hai kẻ khác bị hai thị vệ kia quấn lấy, những người còn lại thấy tình thế không tốt, lập tức xoay người bỏ chạy, có điều bọn họ còn chưa chạy được bao xa, đã bị một vệt kiếm khí vô hình xuyên qua ngực.

Còn hai hắc y nhân, Đỗ Phi Phi thừa dịp bọn họ đang toàn tâm toàn ý đối phó với thị vệ, một đao một, giải quyết sạch sẽ.

Đỗ Phi Phi thu đao, đang muốn trở về, đột nhiên thanh niên mặc hoa phục kia lại lao tới, kích động chặn ở trước mặt nàng nói: “Rốt cục ta cũng tìm được nàng!”

……

Nhìn hốc mắt hơi hơi phiếm hồng của hắn, Đỗ Phi Phi bình tĩnh nói: “Ngươi tìm lầm người rồi.”

Thanh niên lắc mạnh đầu, “Không, là nàng, chính là nàng, nhất định là nàng.”

……

Khẳng định như vậy sao? Như thế chắc chắn là có thâm cừu đại hận rồi.

Đỗ Phi Phi bình tĩnh nói: “Thật ra, người sống trên đời có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Người có lúc thất thủ, ngựa có khi lệch vó. Chuyện kia, khụ, nếu lúc trước ta có không cẩn thận giết người nhà của nhà ngươi, cho ta trịnh trọng xin lỗi.”

Thanh niên hoa phục 囧 囧 nói: “Nàng hiểu lầm rồi.”

Không phải báo thù? Một khi bị nhớ thương như vậy, chỉ còn một loại khả năng.

Đỗ Phi Phi lại nói: “Người trong giang hồ, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Người sống ở trên đời, đôi khi không cần tính toán quá kỹ càng, khụ. Chuyện kia, nếu lúc ta trước ta từng mượn tiền ngươi, ngươi có thể nể tình ta vừa mới cứu ngươi một mạng, chi bằng xí xóa đi.”

“Nữ hiệp, nàng lại hiểu lầm. Thật ra, ta tìm nàng……” Thanh niên dừng một chút, sau đó lấy hết dũng khí lớn tiếng nói, “Là vì lấy thân báo đáp.”

……

Lấy thân báo đáp?

Lấy thân báo đáp!

Lấy thân báo đáp?!

Đỗ Phi Phi đứng ở giữa đường, suy nghĩ hỗn độn.

***
Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Chương 77: Chuyện cũ năm xưa khắc cốt ghi tâm

“Phi Phi à.”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Đỗ Phi Phi cảm giác suy nghĩ hỗn độn càng thêm hỗn độn.

Diệp Thần từ trong xe ngựa đi ra, dịu dàng cười, “Nhìn thấy con gián thì đạp chết là được rồi, cần gì nói lời vô nghĩa.”

……

“Diệp Thần?” Thanh niên hoa phục nhảy dựng lên, “Sao ngươi lại ở trong này? Không đúng, phải hỏi là, sao giờ ngươi mới đến?”

Diệp Thần ôm ngực nói: “Vốn muốn chờ ngươi bị chém chết, mới đến nhặt xác, đáng tiếc……”

Thanh niên hoa phục nổi giận nói: “Nếu không phải bởi vì ngươi, ta sẽ chống lại Nam Dương vương sao? Nếu không phải vì chống lại Nam Dương vương, ta sẽ bị đuổi giết sao? Nếu không phải hôm nay ngươi hẹn ta ở chỗ này, bảo ta đừng để cho người khác phát hiện ra, ta sẽ chỉ dẫn theo hai thị vệ mà thiếu chút nữa bị chém chết sao? Hiện tại ngươi lại còn đứng ở đó nói mát!”

Diệp Thần nói: “Ta thực hối hận vừa rồi chỉ nói mát, mà không phải bỏ đá xuống giếng.”

“Tức chết ta, ngươi thật sự tức chết ta!” Thanh niên hoa phục căm giận nói, “Chuyện của Nam Dương vương, bản hầu mặc kệ! Các ngươi muốn làm thế nào thì làm!”

“Dù sao tình thế bây giờ của Nam Dương vương cũng đã như núi đổ, không sao cả.” Diệp Thần nhún vai, ngoắc tay về phía Đỗ Phi Phi, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Thanh niên hoa phục nhìn hắn, lại nhìn Đỗ Phi Phi, đột nhiên ngăn ở giữa hai người, “Đợi đã, hai người có quan hệ gì?”

Diệp Thần đắc ý trả lời: “Phu thê.”

……

“Sao có khả năng?!” Hắn không thể tin nhìn Đỗ Phi Phi.

Đỗ Phi Phi ngẩng đầu nhìn trời, sau đó vô cùng, vô cùng gian nan gật đầu.

Thanh niên hoa phục thất hồn lạc phách lui xuống ba bước, “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy……”

Diệp Thần cười đến đắc ý.

Đỗ Phi Phi không đành lòng nói: “Ngươi biết ta sao?”

“Đương nhiên.” Thanh niên hoa phục buồn bực sắp khóc, “Ta đâu chỉ biết nàng, ta còn tìm nàng ròng rã ba năm rồi!”

……

Ba năm?

Đỗ Phi Phi 囧 囧 nói: “Ngươi thật xác định, không phải ngươi muốn tìm ta để báo thù?”

Thanh niên hoa phục hy vọng nhìn nàng nói: “Nàng thật sự không nhớ ta sao?”

Đỗ Phi Phi lắc đầu.

Một chút hy vọng trong mắt thanh niên trở nên ảm đạm, “Có lẽ, chuyện lần đó đối với nàng mà nói chỉ là việc nhỏ bé không đáng kể, nhưng với ta mà nói chính là khắc cốt ghi tâm.”

……

Đỗ Phi Phi mờ mịt.

Thanh niên vội nói: “Chuyện này, xảy ra tại Hoàng Hạc lâu ba năm trước đây.”

……

Đỗ Phi Phi đoán: “Chẳng lẽ ta cướp cơm của ngươi?”

Thân thể thanh niên lay động, nhưng vẫn cố gắng trụ vững, “Thôi, nếu nàng không nhớ thì thôi, nhưng tuyệt đối không nên suy đoán.”

“Ừ.”

“Ba năm trước đây ở Hoàng Hạc lâu, ôi, thật bất hạnh Diệp Thần hẹn ta ăn cơm.”

Diệp Thần mỉm cười ngắt lời hắn: “Có thể giải thích một chút ý tứ của ba chữ ‘thật bất hạnh’ không?”

Thanh niên liếc trắng mắt, giọng nói căm hận: “Chẳng lẽ những chuyện xảy ra sau đó không đủ để dùng ba chữ này sao?”

Diệp Thần nhún vai nói: “Ta cảm thấy vẫn tốt.”

Đỗ Phi Phi bị cuộc hội thoại của bọn họ làm cho hiếu kỳ, “Tiếp theo xảy ra chuyện gì?”

Thanh niên hoa phục nhìn nàng, gằn từng chữ một: “Mưu sát.”

……

Đỗ Phi Phi liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái.

Nếu ăn cơm cùng với Diệp Thần đại nhân, thì khả năng xuất hiện của tình tiết này tương đối lớn.

Thanh niên hoa phục tiếp tục phẫn hận nói: “Bởi vì một chuyện hiểu lầm gì đó, hắn dám đá ta từ trên lầu hai xuống dưới.”

……

Thanh niên quát lên: “Đó là lầu hai nha! Không bị ngã chết cũng sẽ gãy tay gãy chân. Ấy thế mà hắn không hề lưu tình chút nào đá ta xuống!”

Đỗ Phi Phi nhớ lại tình cảnh vừa rồi hai gã thị vệ cố gắng bảo vệ hắn, có thể thấy hắn không biết chút võ công nào, trong lòng nàng lại bắt đầu đồng tình.

“Trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông đó, đột nhiên, trên bầu trời dầy đặc mây đen xuất hiện một khe hở, ánh sáng màu vàng theo khe hở chiếu ra, rọi sáng đôi mắt đồng thời cũng chiếu sáng tâm linh ta.”

……

Khi ngã xuống lầu hắn vẫn chú ý quan sát biến hóa của hoàn cảnh chung quanh?

Đỗ Phi Phi vô cùng khâm phục sức quan sát sâu sắc của hắn, có điều câu nói kế tiếp của hắn khiến nàng chút nữa ngã ngửa.

“Chính là nàng!” Thanh niên hoa phục kích động nói, “Chính nàng trong thời khắc nguy nan đó đỡ được ta!”

“……” Đỗ Phi Phi cố gắng nghĩ lại, “Ba năm trước đây, Hoàng Hạc lâu……”

Hai mắt thanh niên sáng ngời nhìn nàng, “Thế nào? Nhớ ra rồi sao?”


Đôi mắt Đỗ Phi Phi từ trong nghi hoặc dần dần rõ ràng, “A, ta nhớ ra rồi.”

Thanh niên vui vẻ hỏi: “A ha, nàng thật sự nhớ ra rồi sao?”

“Ừ. Khi đó ta mới nhận được từ cố chủ tấm ngân phiếu năm mươi lượng, ai ngờ chỉ một chút sơ sẩy, nó lại bay mất. May mà khinh công của ta không tệ, vội vàng đuổi theo. Mắt thấy sắp bắt được nó, không hiểu sao trên trời lại có một thứ đột nhiên rơi xuống. Ta vốn muốn đánh bay nó đi, nhưng khi tay ta và thứ kia tiếp xúc với nhau, ta đột nhiên phát hiện ra đó là một người, đành phải nắm chặt lấy. Ôi, cho đến khi quay đầu tìm tấm ngân phiếu kia, nó đã không cánh mà bay. Đó là tiền mà ta mất hơn hai tháng mới kiếm được.” Hiện tại nhớ lại, Đỗ Phi Phi vẫn đau lòng như cũ, “Thật sự là đáng giận.”

Nụ cười trên mặt của thanh niên cứng lại.

Diệp Thần lại cười nói: “Không thấy là phải, đó là bởi vì bị ta thuận tay cầm lấy.”

……

Đỗ Phi Phi và thanh niên hoa phục đồng thời quay đầu nhìn, khiếp sợ với sự vô sỉ của hắn.

Bọn họ khiếp sợ không phải vì tờ ngân phiếu kia bị hắn cầm lấy, mà kiếp sợ bởi vì hắn có thể bình tĩnh tim không đập nhanh, mặt không đỏ nói ra những lời ấy.

“Chờ chút.” Trong đầu Đỗ Phi Phi lóe ra một ý nghĩ, “Nếu, ta là nói nếu, nếu lúc trước ta không đỡ được hắn, có phải sau đó ngươi cũng sẽ không thuê ta làm bảo tiêu hay không?”

Diệp Thần nhíu mi nói: “Có khả năng.”

……

Đỗ Phi Phi nhìn thanh niên, ảo não nói: “Sớm biết như thế, lúc đó đã một chưởng đánh bay ngươi đi.”

Hoa phục thanh niên: “……”

Vu Hữu Chúc đột nhiên nói: “Chẳng lẽ không ai giống ta…… muốn biết hắn rốt cuộc là ai chăng?”

Diệp Thần nói: “Ta đã biết.”

Đỗ Phi Phi nói: “Ta tuyệt không muốn biết.”

Thanh niên hoa phục nói: “Ta là Đoan Mộc Lương Tú.” Hắn dừng một chút, “Cẩm Tú hầu.”

*

Bốn người cuối cùng cũng từ trên đường chuyển đến quán rượu.

Đoan Mộc Lương Tú nhất quyết chọn ngồi ở lầu một.

Vu Hữu Chúc nhìn ba người không nói lời nào, không nhịn được hỏi: “Tình hình trong kinh hiện tại thế nào?” Dù sao thì hắn là nửa đường phản lại Nam Dương vương, nếu Nam Dương vương không bại, tình cảnh của hắn sẽ vô cùng không ổn.

Đoan Mộc Lương Tú uống một ngụm trà, thần sắc đã khôi phục vẻ ung dung, dần dần có phong phạm của Cẩm Tú hầu: “Nam Dương vương đã âm thầm chạy khỏi kinh thành, theo ý của Hoàng Thượng, dù sao cũng là huynh đệ, hắn không muốn Thái Hậu khó xử, nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.”

Vu Hữu Chúc nói: “Nhưng vừa rồi chút nữa ngươi bị ám sát……”

Đoan Mộc Lương Tú đắc ý nói: “Nam Dương Vương càng hận ta đến tận xương, càng nói lên rằng công lao của ta trong chuyện lần này rất lớn.”

Diệp Thần lạnh nhạt nói: “Nam Dương vương chẳng qua chỉ là một cái đầu heo kiêu ngạo, nếu không có chỗ dựa là Thái Hậu, hắn đã sớm chết không có chỗ dung thân.”

……

Đỗ Phi Phi kinh hồn táng đảm nghe những lời nói bất kính của bọn họ với hoàng thất.

Đoan Mộc Lương Tú thở dài nói: “Ôi, đùa giỡn với hắn lâu như vậy, bây giờ không còn gì phải đối phó nữa, thật sự có chút tiếc nuối.”

……

Đỗ Phi Phi cảm thấy mình đồng tình với hắn quá sớm. Nên sớm nghĩ đến, người có thể cùng Diệp Thần ngồi uống trà, tuyệt đối không phải lương thiện gì! Sao vừa rồi nàng có thể cảm thấy hắn là một thanh niên đơn thuần cơ chứ?

Diệp Thần dường như đọc được suy nghĩ của nàng, bổ sung: “Khi người này mười lăm tuổi, đã có nha đầu thông phòng.”

Tuy rằng Đỗ Phi Phi không phải xuất thân nhà giàu, nhưng đối với bốn chữ nha đầu thông phòng nàng vẫn hiểu được.

Đoan Mộc Lương Tú vội vàng giải thích: “Khi đó ta còn trẻ người non dại, là tuổi tràn đầy lòng hiếu kỳ.”

Diệp Thần nói: “Mười sáu tuổi nạp hai thê thiếp.”

“Ách, đó là chủ ý của mẫu thân. Bởi vì Đoan Mộc gia của chúng ta đời đời chỉ có một người nối dõi, tiền bối trong nhà lo sợ.”

“Mười tám tuổi, đã muốn có một phu nhân ba thê thiếp năm nha đầu thu phòng.”

“Chuyện đó, chuyện đó…” Đoan Mộc Lương Tú nhìn Đỗ Phi Phi, vẻ mặt cầu xin: “Khi đó ta còn chưa gặp nàng.”

Vu Hữu Chúc hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ Diệp đại hiệp còn chưa đón dâu sao?”

Đoan Mộc Lương Tú tức giận nói: “Ai dám gả cho hắn?”

……

Vu Hữu Chúc nhìn Đỗ Phi Phi.

Đỗ Phi Phi đáng thương nhìn phía Diệp Thần, “Diệp Thần đại nhân, ngài có muốn cân nhắc Hoắc Bình Bình hay không? Ta cảm thấy nàng rất có dũng khí.”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Ta cảm thấy hiện tại ngươi cũng rất dũng khí chết.”

Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Ta chỉ hỏi một chút thế thôi.”

Đoan Mộc Lương Tú nói: “Phi Phi, nếu nàng muốn thoát khỏi ma trảo của Diệp Thần, cửa lớn nhà ta lúc nào cũng mở rộng đón nàng.”

Diệp Thần nói: “Ngày mai nhà ngươi cũng chỉ còn lại cửa lớn.”

Đoan Mộc Lương Tú lại bắt đầu nhảy loạn: “Ngươi dám uy hiếp ta, ngươi lại dám uy hiếp ta, ta đường đường là Cẩm Tú hầu, một kẻ bình dân như ngươi lại dám uy hiếp ta?!”

Diệp Thần nói: “Nếu ngươi cần, ta có thể từ nơi này đá ngươi đến nóc nhà đối diện.”

……

Đoan Mộc Lương Tú xoay người về phía Đỗ Phi Phi, đáng thương nói: “Hắn uy hiếp ta.”

Xoẹt!

Tay áo Đoan Mộc Lương Tú mất nửa đoạn.

Vu Hữu Chúc vui mừng. Vừa rồi hắn còn đang đoán khi nào Diệp Thần sẽ ra tay, quả nhiên vẫn không nhịn được.

“A!”

Tiếng thét chói tai của Đoan Mộc Lương Tú rung trời

***

Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Chương 78: Phong vân nổi lên trong hoàng thành

Rầm.

Ngoài cửa ngã vào một người.

Đoan Mộc Lương Tú chợt im tiếng.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng tiếng kêu khiến người khác bị hôn mê.

Hắn cảm thấy rất mới mẻ.

Cho nên hắn ra lệnh cho thị vệ: “Đến nhìn xem, chết hay chưa.”

Thị vệ xem xét một lát, đi lên bẩm báo: “Khởi bẩm Hầu gia, té xỉu là Trương công công trong cung.”

……

Trương công công chậm rãi tỉnh lại.

Đoan Mộc Lương Tú ôn hòa nói: “Để công công sợ hãi rồi. Kẻ đầu sỏ gây ra tiếng thét chói tai vừa rồi đã bị ta đã trừng phạt nghiêm khắc, công công không cần khó chịu trong lòng.” Trương công công là người Hoàng Thượng tín nhiệm, cho dù là Cẩm Tú hầu cũng không thể không khách khí ba phần.

Trương công công nói: “Ngài trừng phạt người ta như thế nào?”

Nụ cười của Đoan Mộc Lương Tú không thay đổi, “Ta bảo thị vệ kéo hắn ra ngoài răn dạy một chút.”

Trương công công nói: “Lão nô muốn gặp hắn.”

……


Đoan Mộc Lương Tú lại cười nói: “Chẳng qua chỉ là thét chói tai thôi, không cần đuổi tận giết tuyệt thế chứ?”

Trương công công nói: “Vừa rồi là lão nô chạy quá gấp, cho nên dừng lại mới choáng váng, thật sự không có quan hệ gì với việc hắn hô hét. Lão nô muốn xem thương thế của hắn.”

Đoan Mộc Lương Tú thở giãn ra nói: “Nếu là như thế thì không cần làm phiền công công, ta phái thị vệ đưa cho hắn chút ngân lượng là được.” Dứt lời, không đợi Trương công công phát biểu ý kiến, hắn đã đổi đề tài, “Không biết công công hạ mình đến quán rượu, là có chuyện gấp gì?”

“Hầu gia nói quá lời rồi.” Nói đến đây, trên hai hàng lông mày của Trương công công nhuốm vẻ buồn rầu, “Lão nô phụng mệnh đến truyện khẩu dụ, mời Cẩm Tú hầu lập tức vào cung gặp thánh thượng.”

Ánh mắt Đoan Mộc Lương Tú lóe lên, nhỏ giọng nói: “Là chuyện của Nam Dương vương?”

Trương công công nói: “Phải, cũng không phải. Ôi, Hầu gia đừng hỏi trước, theo lão nô vào cung thôi.”

Đoan Mộc Lương Tú đảo con ngươi, “Chi bằng công công nói ta đã dạo chơi bốn bể, không tìm được.”

Trương công công thấy hắn làm bộ muốn đi, vội vàng từ trên ghế nhảy dựng lên, giữ chặt hắn nói: “Hầu gia Hầu gia, Hầu gia…… Ôi. Ngài không cần băn khoăn, thật ra Hoàng Thượng tìm ngài là vì một phong thư.”

“Thư gì?”

Trương công công lặng lẽ nhìn trái phải nói: “Chiến thư.”

Đoan Mộc Lương Tú giật mình nói: “Hạ chiến thư với Hoàng Thượng?”

Trương công công gật gật đầu.

……

Đoan Mộc Lương Tú nói: “Loại chuyện thế này mà cần mời ta về sao? Trực tiếp mang Ngự Lâm quân đến nhà hắn, dạy cho hắn một bài học, để hắn tỉnh ra không phải được rồi sao?”

Trương công công nói: “Nhưng hắn không phải người bình thường.”

“Loại chuyện này cũng không phải người bình thường dám làm.” Đoan Mộc Lương Tú thấy vẻ mặt Trương công công chua xót, trêu chọc nói, “Chẳng lẽ là Diệp Thần?”

Trương công công lắc đầu nói: “Nếu là Diệp Thần, Hoàng Thượng cũng không cần buồn rầu như thế. Trực tiếp để Quý phi nương nương hoặc lão tướng gia ra mặt là được rồi.”

Đoan Mộc Lương Tú không đoán ra, “Rốt cuộc là ai?”

Trương công công nhấn mạnh từng chữ: “Lục Xung Hàng.”

Đoan Mộc Lương Tú giật mình.

Chờ bọn họ rời đi, Đỗ Phi Phi, Diệp Thần và Vu Hữu Chúc mới từ sau mành đi ra.

“Lục Xung Hàng là ai?” Đỗ Phi Phi hiếu kỳ hỏi.

Vu Hữu Chúc cũng tỏ vẻ không hiểu.

Vẻ mặt của Diệp Thần lại tương đối phức tạp, hồi lâu mới nói: “Sư phụ ta.”

……

Trong đầu Vu Hữu Chúc và Đỗ Phi Phi đồng thời xuất hiện một ý niệm: Thì ra Kiếm Thần cũng có sư phụ.

Sau đó trong một thời gian rất dài, Diệp Thần đều âm trầm suy tư.

Đỗ Phi Phi và Vu Hữu Chúc chưa từng nhìn thấy thần sắc của hắn nghiêm trọng như vậy, không dám quấy rầy, hai người đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Sau khi bọn họ ăn đến mỹ mãn, mới nhớ tới Diệp Thần vẫn còn đang đói bụng, vì thế hai người lại giả bộ chưa ăn cái gì, bưng màn thầu và dưa muối đi ra ngoài.

Đoan Mộc Lương Tú đã trở về, khi nhìn thấy thức ăn trên tay Đỗ Phi Phi ánh mắt sáng lên, “Phi Phi, ta biết mà, tuy rằng ngoài miệng nàng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất thương ta.”

……

Đỗ Phi Phi nổi da gà.

Diệp Thần lại ngoài ý muốn không lên tiếng.

Vu Hữu Chúc ghé sát vào Đỗ Phi Phi nhỏ giọng nói: “Ngươi có cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão hay không?”

Đỗ Phi Phi gật gật đầu.

Đoan Mộc Lương Tú bất mãn hét lớn: “Ngươi, ngươi là ai? Dám đoạt người với bản hầu?” Diệp Thần còn chưa tính, chẳng lẽ hắn lại không đối phó nổi với một kẻ vô danh tiểu tốt. Kẻ nhìn qua có vẻ dễ bắt nạt như thế lại dám qua mặt hắn?!

Vu Hữu Chúc bất đắc dĩ nói: “Ta là Vu Hữu Chúc.”

Đoan Mộc Lương Tú giật mình nói: “Chính là tên hái hoa tặc rất nổi danh?”

……

Vu Hữu Chúc đem mâm bỏ lên trên bàn, xoay người đi ra ngoài.

Đỗ Phi Phi suy nghĩ thật lâu nói: “Hầu gia à.”

“Ừ.” Đoan Mộc Lương Tú giống như một con chó nhỏ dựa về phía nàng.

“Ngài có suy xét tìm thêm một tiểu thiếp hay không?”

“Có!” Đoan Mộc Lương Tú gật đầu như giã tỏi, chỉ thiếu chuyện ra sức vẫy đuôi.

Đỗ Phi Phi nói: “Vậy ngài cảm thấy Vu Hữu Chúc thế nào?”

……

Đoan Mộc Lương Tú nhằm phía phòng bếp, hô lớn: “Ngươi lăn ra đây cho ta, để bản hầu đánh một trận! Ai cho ngươi hái hoa, ai cho ngươi hái hoa!? Ngươi ở bên ngoài hái thì thôi đi, lại còn dám hái cả bản hầu! Hôm nay nhất định bản hầu phải phế bỏ ngươi!”

Đỗ Phi Phi vô tội nhún vai.

Nàng chỉ đưa ra một đề nghị mà thôi, biến thành tình thế này, thật sự không phải chuyện nàng có thể đoán trước.

Nàng quay đầu, thấy Diệp Thần đang yên lặng nhìn mình.

Đỗ Phi Phi mất tự nhiên cúi đầu, đẩy mâm về phía hắn: “Ăn chút gì đi.”

“Phi Phi.”

“Ừ?”

“Chúng ta cùng nhau về nhà đi.”

Cho đến tận khi xe ngựa dừng lại ở cửa sau của phủ Tể tướng, Đỗ Phi Phi mới giật mình nhận ra mình cứ ngoan ngoãn như vậy đi theo Diệp Thần về nhà.

“Chờ chút.” Nàng vội vàng kéo Diệp Thần đang muốn nhảy xuống xe, “Vu Hữu Chúc thì làm sao đây? Có cần gọi hắn đến hay không?”

Diệp Thần liếc mắt nhìn cánh tay nàng đang nắm lấy khuỷu tay mình, mỉm cười nói: “Ngươi thật sự muốn hắn thành tiểu thiếp của ta sao?”

Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Ngươi muốn thu sao?”

“Bộ dạng hắn quá khó coi.”

Vu Hữu Chúc khó coi?

Đỗ Phi Phi chỉ vào cái mũi của mình nói: “Ngươi cảm thấy ta dễ nhìn hơn hắn?”

“Ừ.”

……

Đỗ Phi Phi lẩm bẩm nói: “Nhưng sống mũi của hắn cao hơn ta.”

“Ta thích kiểu không cao không thấp.”

“Ánh mắt của hắn hình như cũng lớn hơn ta.”

“Ta thích lớn nhỏ vừa phải.”

“Mặt hắn thon gọn hơn ta.”

“Ta thích tròn trịa đáng yêu.”

Ồ, thật sự là thẩm mỹ quan kỳ quái.

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng không hiểu sao trong lòng Đỗ Phi Phi vẫn dâng lên chút ngọt ngào.

“Quan trọng nhất là.” Diệp Thần nhảy xuống xe, vươn tay về phía nàng, “Ta chỉ thích nữ nhân.”

Khi Đỗ Phi Phi nhảy xuống xe có một suy nghĩ: Cho nên Diệp Thần đại nhân trọng nữ khinh nam sao?

Tể tướng phủ quả nhiên lớn như trong tưởng tượng của nàng.

Nàng đi theo phía sau Diệp Thần bảy lần rẽ tám lần chuyển dần có xu thế thất lạc phương hướng.

Phó dịch nhìn thấy Diệp Thần, đều kinh ngạc không thốt nên nời.

Nhưng Diệp Thần lại giống như không có việc gì, thản nhiên đi về phía trước.

Xuyên qua rất nhiều đình viện, cuối cùng Diệp Thần cũng dừng chân trước một cái sân.

Đỗ Phi Phi nhìn thấy bảng hiệu treo trên cổng vào viết ba chữ lớn: Minh Kính cư.

Một lão giả từ bên trong vội vàng đi ra, nhìn thấy Diệp Thần hơi giật mình, “Thiếu gia. Sao ngài lại trở về?” Hắn nói xong, lại cảm thấy không ổn, vội vàng bổ sung nói, “Ngài đi ra ngoài lâu như vậy, lão gia luôn nhớ thương ngài, ngài trở về thì quá tốt rồi.”

“Những người khác đâu?”

“Đang ở thư phòng, lão nô lập tức đi thông báo.” Giống như lão giả sợ hắn đổi ý, bước chân vô cùng gấp gáp.

Diệp Thần và Đỗ Phi Phi không xa không gần đi cách hắn năm trượng.

Lão giả vào thư phòng, một chốc lát rồi đi ra, “Lão gia mời thiếu gia vào.” Hắn dừng một chút, nhìn Đỗ Phi Phi chần chờ nói, “Vị cô nương này, chi bằng theo ta đến phòng khách nghỉ ngơi.”

Bước chân của Diệp Thần cũng lập tức chuyển, “Ta đây cũng đi nghỉ ngơi.”

“Ngươi, đứa con bất hiếu này!” Trong thư phòng truyền ra tiếng mắng rung trời, “Rời nhà nhiều năm như vậy, bây giờ trở về chuyện thứ nhất chính là muốn đối phó với lão già này đúng không?”

……

Tể tướng thật là dũng mãnh nha.

Đỗ Phi Phi cảm thấy khi Tể tướng vào triều nhất định vô cùng oai phong lẫm liệt.

Theo giọng nói, Diệp Hạc Niên từ trong thư phòng đi ra, tuổi chừng năm mươi, tóc đen râu đen, bảo dưỡng rất tốt, nhưng khuôn mặt cương nghị không có nhiều nét giống Diệp Thần.


Diệp Thần thản nhiên nói: “Ta chỉ trở về nhìn xem, ngài đã sám hối hay chưa?”

Diệp Hạc Niên cả giận nói: “Lão tử phải sám hối cái gì? Chuyện lão tử làm đều có lý lẽ chính đáng, không hề có lỗi gì với liệt tổ liệt tông của Diệp gia.”

“Nhưng có lỗi với lương tâm.”

Diệp Hạc Niên nói: “Hừ, lương tâm, lương tâm. Nếu xét về lương tâm, ngươi có thể trở thành con trai của Tể tướng sao?”

Diệp Thần hiếu kỳ nói: “Ngài cảm thấy ta coi đó là chuyện vinh dự sao?”

Diệp Hạc Niên tức giận đến phát run, “Được được được, nếu ngươi không thèm khát, ngươi trở về làm cái gì? Chết ở bên ngoài là được rồi!”

“Ta nghĩ, chỉ có ta mới có thể giúp ngài.”

Diệp Hạc Niên cười lạnh nói: “Ta cần ngươi giúp cái gì?”

“Lục Xung Hàng.”

Như bị điểm trúng huyệt đạo, sắc mặt Diệp Hạc Niên tương đối khó coi, “Làm sao mà ngươi biết được?”

“Ngài đã quên Đoan Mộc Lương Tú là kẻ miệng rộng sao?”

Diệp Hạc Niên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, xoay người nói: “Ngươi vào đi.”

Diệp Thần đứng tại chỗ bất động.

Diệp Hạc Niên quay người lại, ánh mắt chuyển đến trên người Đỗ Phi Phi đang đứng đằng sau hắn, nhíu mày nói: “Ngươi lại còn mang nữ nhân không đứng đắn về nhà?”

Diệp Thần xoay người, kéo tay Đỗ Phi Phi đi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc Đỗ Phi Phi xoay người, thoáng nhìn thấy sắc mặt Diệp Hạc Niên thối vô cùng, nhẹ giọng than thở nói: “Cư xử với cha ngươi như vậy, hình như không tốt lắm?” Tốt xấu gì cũng là Tể tướng nha, lúc trước nàng gặp quan lớn nhất cũng chỉ đến Tri Phủ mà thôi.

“Đếm đến ba.”

“Cái gì?”

“Đếm.”

“……” Đỗ Phi Phi nửa tin nửa ngờ nói, “Một…Hai…Ba.”

“Ngươi quay lại cho ta!” Tiếng gầm dữ dội của Diệp Hạc Niên vang lên sau người.

Diệp Thần tiếp tục đi.

“Cả nữ nhân kia.”

Bước chân của Diệp Thần không ngừng.

“Cô nương kia!” Hai chữ cô nương giống như rít qua kẽ răng.

Rốt cục Diệp Thần cũng dừng bước, chậm rãi xoay người, vẻ đắc ý trên mặt không che dấu.

……

Đỗ Phi Phi nghĩ: Diệp Thần đại nhân quả nhiên là thiên hạ vô địch.

Bầu không khí trong thư phòng vô cùng nặng nề.

Cơn giận của Diệp Hạc Niên vẫn chưa tiêu tan, ánh mắt giống như cái kìm, tàn nhẫn kẹp trên mặt Diệp Thần.

Ngược lại Diệp Thần bình chân như vại, ngồi ở trên ghế vô cùng thoải mái. Giống như muốn nói ngươi kẹp thì cứ kẹp, ta vẫn tiêu sái như gió nhẹ qua sông.

Diệp Hạc Niên trừng mắt nhìn mà thấy thật lâu hắn không có phản ứng, lập tức quay đầu nói với Đỗ Phi Phi: “Ngươi đứng ở đó làm gì?”

……

Nàng cũng không muốn đứng ở đây nha, rõ ràng vừa rồi là lão nhân gia ngài gọi ta trở lại.

Đỗ Phi Phi cúi đầu, giận mà không dám nói gì.

Diệp Hạc Niên lại nói: “Sao nào, ngay cả nói chuyện cũng không biết, câm điếc sao?”

Đỗ Phi Phi đành phải nói: “Không phải câm điếc.”

“Thế tại sao ta hỏi ngươi không nói lời nào?”

“Bởi vì tiểu nữ đang suy nghĩ đáp án.”

Diệp Hạc Niên quay đầu hỏi Diệp Thần: “Nữ nhân ngu ngốc như vậy, ngươi nhìn trúng ở điểm gì?”

Diệp Thần nói: “Tất cả những điểm gì ngài không vừa mắt.”

……

Diệp Hạc Niên oán hận trừng đỗ Đỗ Phi Phi.

Đỗ Phi Phi ủy khuất nói nhỏ: “Hắn nói như thế với ngài, vì sao phải trừng ta?”

……

Diệp Thần cướp lời trước khi Diệp Hạc Niên chửi ầm lên: “Ngài không muốn cứu con rể sao?”

Lời sắp phun ra của Diệp Hạc Niên đều nghẹn trong cổ họng.

Hắn chỉ có một nữ nhi, cho nên con rể của hắn cũng chỉ có một —

Hoàng đế.

Hắn hừ lạnh nói: “Ngươi có biện pháp sao?” Tuy rằng ngữ khí có vẻ khinh thường, nhưng lỗ tai lại ngấm ngầm dựng thẳng.

Diệp Thần nói: “Trừ phi ngài nói cho ta biết, lúc trước Lục Xung Hàng mất tích như thế nào?”

Diệp Hạc Niên nói: “Hành tung của hắn luôn bí ẩn, nói đến là đến nói đi là đi, có trời mới biết vì sao hắn đột nhiên mất tích? Ngươi hỏi ta biết hỏi ai?”

“Chẳng lẽ không phải ngài thiết kế hãm hại hắn?”

“Ta đường đường là một Tể tướng, sao phải thiết kế hãm hại hắn? Ngươi……” Hắn nhìn Diệp Thần đứng dậy bước đi, giận dữ hét lên, “Tốt xấu ta cũng là cha ngươi, ngươi đối đãi với ta như vậy?”

Diệp Thần lãnh đạm nói: “Ta tốt xấu cũng là con trai của ngài, không phải ngài cũng đối đãi với ta như thế sao?”

……

Đỗ Phi Phi nghĩ, lúc trước nàng luôn hoài nghi cha mẹ cường đại như thế nào mới có thể sinh ra người con như Diệp Thần, nhưng nay nàng hiểu được, Diệp Thần đại nhân hoàn toàn là tự học thành tài.

Diệp Hạc Niên oán hận nhìn Diệp Thần.

Đỗ Phi Phi tin tưởng, nội tâm của hắn nhất định đang điên cuồng hét lên: Cho ta một thanh đao, chém chết hắn, chém chết hắn, chém chết hắn……

Diệp Thần vẫn bình tĩnh như cũ.

Đỗ Phi Phi nghĩ, hiện tại nhất định hắn đang suy nghĩ: Ngài xác định dùng đao có thể chém chết ta? Ừ, ngài thử xem, ngài thử xem, ngài thử xem……

***
Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Chương 79: Chuyện cũ như gió thổi hận càng thêm sâu

Giằng co thật lâu, lâu đến nỗi bụng Đỗ Phi Phi đã bắt đầu cảm thấy đói.

Diệp Hạc Niên cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Lúc trước hắn không nên quyến rũ tỷ tỷ của ngươi.”

Diệp Thần nói: “Thật ra là tỷ tỷ quyến rũ hắn.”

Diệp Hạc Niên kiên định nói, “Tỷ tỷ ngươi đã là đương kim Quý phi.”

Diệp Thần nói: “Nếu lúc trước……”

“Không có nếu như!” Diệp Hạc Niên thô bạo ngắt lời hắn, “Ngươi có biết ta đã phải bỏ bao nhiêu tâm huyết mới có địa vị ngày hôm này? Ở trong triều nơm nớp lo sợ, cẩn trọng từng bước, nếu ta vẫn chỉ làm một lão già hòa giải ở trong triều, cư xử mọi việc đều nhân hậu, những kẻ kia sẽ vì ngăn chặn lẫn nhau mà đẩy ta lên ngôi vị Tể tướng sao? Hừ, nhưng sao ta có thể cam tâm tình nguyện làm một Tể tướng bù nhìn. Ta muốn có thực quyền khuynh đảo thiên hạ! Thật khó khăn Hoàng Thượng mới có tình ý với Vãn Vãn, cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ qua đây?”

“Cho nên ngài ra tay ám sát Lục Xung Hàng?”

“Ta không ám sát hắn.” Diệp Hạc Niên trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói, “Ta chỉ muốn khuyên hắn rời khỏi Vãn Vãn.”

Vẻ chế giễu trong mắt Diệp Thần rất đậm, “Sau đó thì sao?”

Nếu đã nói đến nước này, Diệp Hạc Niên cũng không giấu diếm nữa, nói: “Nếu không phải hắn muốn vụng trộm dẫn Vãn Vãn rời đi, ta cần gì phải mời cả cao thủ đại nội đến giam cầm hắn.”

Diệp Thần khẽ cau mày, “Hoàng Thượng cũng biết việc này?”

“Không. Hoàng Thượng chỉ thu được mật báo của ta, nói ban đêm có kẻ muốn xông vào hoàng cung ám sát hắn, cho nên đồng ý để ta sử dụng cao thủ đại nội.”

Diệp Thần nói: “Đương nhiên Lục Xung Hàng cũng bị ngài lừa tiến vào cung.”

Diệp Hạc Niên thú nhận không chút e dè, “Ta nói Hoàng Thượng muốn gặp hắn, về chuyện của Vãn Vãn.”

……

Đỗ Phi Phi cảm thấy có Diệp Thần ngày hôm nay, vẫn phải kể đến một phần công lao của Diệp đại tể tướng.

Vẻ chế giễu trong mắt Diệp Thần dần dần ngưng đọng, biến thành ánh mắt lạnh lùng, “Ngài nhốt hắn ở nơi nào?”

“Hầm ngoài thành.”

Ngực Diệp Thần cứng lại.

Người yêu thích tự do giống như Lục Xung Hàng lại bị nhốt ở trong nơi không thấy đất trời mấy năm……

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Hắn thoát ra như thế nào?”

Giọng Diệp Hạc Niên trở nên căm hận: “Thủ hạ của Nam Dương vương vô tình phát hiện được hắn, nên thả hắn ra.”

Diệp Thần cười nhạo, “Không thể ngờ Nam Dương vương có thể làm được một chuyện tốt như thế.”

Diệp Hạc Niên không để ý tới vẻ trào phúng của hắn, lạnh giọng nói: “Ta đã nói tất cả mọi chuyện cho ngươi, ngươi chuẩn bị ứng phó với hắn như thế nào?”

Diệp Thần mở to mắt hỏi: “Vì sao ta phải đối phó với hắn?”

Diệp Hạc Niên giật mình, “Không phải ngươi nói có thể giúp ta……” Hắn dừng lại. Rốt cục cũng biết vấn đề ở nơi nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.