Tiểu Hồng Mao Rơi Vào Tay Đại Sắc Nam

Chương 66-70


Bạn đang đọc Tiểu Hồng Mao Rơi Vào Tay Đại Sắc Nam – Chương 66-70

Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Chương 65: Vừa vào Tương Dương cố nhân đến

Đỗ Phi Phi cảm động nói: “Đa tạ Tiêu đại ca. Đám hắc y nhân này người đông thế mạnh, quả thực là quấy nhiễu chúng ta không ít.”

Tiêu Đại Thánh nói: “Ý ta là, ta muốn bảo hộ muội khỏi sự hãm hại của Diệp Thần!”

……

Đỗ Phi Phi lệ nóng doanh tròng bước lên phía trước, “Người thân của ta!”

Sao vừa rồi nàng có thể cảm thấy Tiêu Đại Thánh cổ quái cơ chứ? Nàng thật sự là quá lòng lang dạ sói.

Bước chân của nàng mới được nửa đường, lập tức phía sau cổ đã bị người ta túm trở về.

Tiêu Đại Thánh tức giận đến kêu lớn, “Diệp Thần, ngươi, ngươi dám kéo nàng?!”

Diệp Thần buông Phi Phi ra, giúp nàng sửa sang lại quần áo, “Ừ, ta kéo đấy.”

……

Tiêu Đại Thánh căm giận nói: “Da mặt của ngươi thật dày.”

……

Đỗ Phi Phi nghĩ, ý của Tiêu đại ca là tốt, nhưng trình độ vẫn còn kém rất xa.

Diệp Thần hỏi: “Ngươi biết đánh xe ngựa không?”

Tiêu Đại Thánh gật gật đầu, sau đó cảnh giác nhìn hắn, “Có ý gì?”

Diệp Thần nhún vai nói: “Không có ý gì.”

Vì thế, bọn họ ba người đi một vòng quanh trấn.

Khi đi ra, xe ngựa có, xa phu cũng có.

Tuy rằng nhóm ba người đi có hơi chật chội một chút, nhưng Diệp Thần nhìn Tiêu Đại Thánh đang đánh xe, nhịn.

Đỗ Phi Phi thấy Tiêu Đại Thánh tới giúp đỡ bọn họ đánh xe, vui vẻ.

Tiêu Đại Thánh vừa đánh xe vừa bực tức, nhưng nghĩ đến chuyện có thể kéo chân sau của Diệp Thần, nhịn.

Vì thế xe ngựa chở ba người ba loại tâm tư khác nhau lên kinh thành phía bắc.

Vui vẻ đi chung nửa tháng, cuối cùng Đỗ Phi Phi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, bơ phờ nói: “Vì sao đám hắc y nhân kia không đến nữa? Có thể đang chuẩn bị âm mưu lớn hơn nữa để tiếp đón chúng ta hay không?”

Diệp Thần nói: “Có lẽ sắp rồi……”

“Ôi chao!”

Tiêu Đại Thánh ở bên ngoài đánh xe đột nhiên hét thảm một tiếng, thân thể ngửa ra phía sau, ngã vào trong xe, bi phẫn nhìn hai người đang kinh ngạc, “Hai kẻ miệng quạ đen các ngươi!”

Ngựa hí như cầu vồng.

Diệp Thần nháy mắt chui ra khỏi xe ngựa.

Đỗ Phi Phi nhìn máu chảy róc rách như nước trên cánh tay trái của Tiêu Đại Thánh, nôn nóng nói: “Huynh bị thương!”

Tiêu Đại Thánh cắn răng nói: “Cám ơn muội đã cho ta biết.”

“Để ta xem vết thương cho huynh.” Nàng lấy ngón tay nhẹ nhàng gỡ ra vải áo.

Tiêu Đại Thánh thấy nàng nhíu mày, không khỏi lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”

“Là vết thương do kiếm.”

“Không thể nào.” Hắn đau đến nhíu mi, “Kẻ kia căn bản không tới gần ta, ta chỉ nhìn thấy một màu cái bóng màu xám lóe lên.”

Đỗ Phi Phi xoa xoa cằm nói: “Có thể là ám khí hay không?”

“Không phải.” Diệp Thần cho ngựa dừng lại, tiến vào thùng xe, “Là kiếm khí vô hình.”

Đỗ Phi Phi giật mình nói: “Trừ ngươi ra vẫn còn người có thể sử dụng kiếm khí vô hình sao?”

Tuy rằng Diệp Thần thường xuyên chọc ghẹo nàng, nàng cũng hy vọng một người nào đó xuất hiện đánh bại hắn, nhưng ở sâu trong nội tâm, nàng đã sớm cam nguyện với chuyện Diệp Thần là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nay đột nhiên lại có một người võ công đạt tới cảnh giới kiếm khí vô hình như hắn, bảo nàng làm sao bình tĩnh được?

Diệp Thần hiếm khi trầm mặc.

Tiêu Đại Thánh rên rỉ nói: “Mặc kệ có phải là kiếm khí vô hình hay không, trước tiên các ngươi thay ta băng bó vết thương đã, tuy rằng là vết thương nhỏ, nhưng mất máu quá nhiều cũng sẽ chết người.”

Một lần nữa đi ra.

Tiêu Đại Thánh ở trong xe nghỉ ngơi.

Diệp Thần và Đỗ Phi Phi ngồi trên càng xe đánh xe.

Trên thực tế, xe là Đỗ Phi Phi đánh, từ sau khi Diệp Thần nói đến chuyện kiếm khí vô hình, luôn luôn trầm tư.

Đỗ Phi Phi đánh xe một hồi, không nhịn được lên tiếng phá vỡ yên lặng: “Ngươi nói xem, vì sao người kia chỉ làm Tiêu đại ca bị thương?”

Nếu hắn có thể thần không biết quỷ không làm trầy da Tiêu Đại Thánh, như thế nếu muốn cắt đầu hoặc đâm thẳng vào ngực cũng là chuyện rất đơn giản đi?

Suy nghĩ của Diệp Thần bị cắt ngang, lạnh nhạt nói: “Hắn đang cảnh cáo.”

“Cảnh cáo cái gì?”

“Cảnh cáo ta không nên lên kinh thành.”

Tiêu Đại Thánh đang mơ ngủ đột nhiên tỉnh dậy, vừa vặn nghe thấy câu nói kia của Diệp Thần, lập tức hét lên: “Nếu hắn muốn cảnh cáo ngươi, vì sao lại ám toán ta?”

Diệp Thần nói: “Bởi vì ta sẽ không để bị thương một cách ngu ngốc như vậy.”

……

Trong thùng xe khôi phục im lặng.

“Như vậy, chúng ta có cần thay đổi hành trình không?” Đỗ Phi Phi thật cẩn thận hỏi. Lúc trước Diệp Thần luôn tươi cười khiến nàng cảm thấy kinh hồn táng đảm, bây giờ hắn nghiêm túc, nàng lại cảm thấy run sợ.

Ánh mắt Diệp Thần thản nhiên liếc nhìn nàng, sương giá trên mặt giảm bớt, lộ ra nụ cười nhạt, “Vì sao phải thay đổi?”

Không biết tại sao, nhưng nhìn thấy nụ cười ấy, Đỗ Phi Phi cảm thấy an lòng.


“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?” Không thể cứ coi như không biết gì được.

Diệp Thần nói: “Dù sao người bị thương cũng không phải chúng ta, không có chuyện gì.”

……

Đỗ Phi Phi vụng trộm vỗ ngực.

May mà hắn dùng là ‘chúng ta’.

Nàng phát hiện ra có Tiêu Đại Thánh ở đây thật tốt, hắn vừa đến, địa vị của nàng lập tức được nâng lên.

Quả nhiên, chuyện xấu tốt không có tuyệt đối, chỉ có tương đối.

Trong xe, Tiêu Đại Thánh vẫn khò khè ngủ ngon lành.

*

Khai Phong, Tương thành.

Đỗ Phi Phi vội vàng đánh ngựa, chuẩn bị tìm một khách điếm để ngủ một giấc, trước mắt đột nhiên lại sáng lên, xuất hiện một người mà nằm mơ nàng cũng không muốn gặp lại.

“Hoắc Bình Bình?” Sau giây phút ngẩn người, Đỗ Phi Phi mở lớn mắt.

Trong buồng xe có tiếng động lớn.

Tiêu Đại Thánh vội vã chui ra khỏi thùng xe, không đợi xe ngựa dừng lại đã nhảy xuống xe ngựa, vọt tới đứng trước ngựa của mỹ nhân, vui vẻ nói: “Bình Bình.”

Hoắc Bình Bình hơi ngạc nhiên một chút, lập tức cười nói: “Tiêu đại ca, đã lâu không gặp.”

“Phải, thật lâu.” Quả thực sống một ngày bằng một năm. Tiêu Đại Thánh đang chuẩn bị nói vài câu bộc lộ nhớ nhung trong lòng, lại thấy nàng lướt qua mình, đi đến trước mặt Diệp Thần, “Diệp đại ca……”

Diệp Thần nói: “Mẫu thân sinh ra ta liền qua đời, phụ thân ta không nạp tiểu thiếp không có con gái rơi.”

Hoắc Bình Bình xoa mũi, hốc mắt đỏ lên, “Lần trước là ta bất đắc dĩ……”

Nàng còn chưa nói xong, Tiêu Đại Thánh đã xông đến bảo vệ giai nhân, “Diệp Thần, ngươi đừng quá phận.”

Diệp Thần quay đầu hỏi Đỗ Phi Phi, “Ta quá phận sao?”

Tuy rằng nàng không có sức chống cự với đối mỹ nhân, nhưng nếu mỹ nhân là rắn rết lại là một chuyện khác. Đỗ Phi Phi do dự nói: “Thêm chút nữa cũng không sao.”

Tiêu Đại Thánh sửng sốt, “Phi Phi, không ngờ muội lại……”

Đỗ Phi Phi nói: “Ta làm sao?”

“Không ngờ muội lại ăn dấm chua với Diệp Thần!” Tiêu Đại Thánh khó mà tin nổi. Gần một tháng ở chung, hắn còn tưởng rằng Đỗ Phi Phi chỉ e sợ không kịp tránh Diệp Thần.

……

Hắn là Đường Tinh Tinh thứ hai sao? Có thể nhìn nhầm cùng một vấn đề.

Đỗ Phi Phi đau đầu xoa trán, “Thương thế của huynh tốt chưa?”

Hoắc Bình Bình kinh ngạc nói: “Tiêu đại ca, huynh bị thương sao?”

Tiêu Đại Thánh vội vàng cười nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, bây giờ đã không sao rồi.”

Đỗ Phi Phi cao hứng nói: “Thế ngày mai đổi thành huynh đánh xe.”

Tiêu Đại Thánh: “……”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Ừ. Mỗi ngày đều ngồi ở càng xe, thật mệt mỏi.”

Dưới sự giật dây kiên trì của Tiêu Đại Thánh, rốt cục Diệp Thần và Đỗ Phi Phi cũng đồng ý nghỉ lại ở khách điếm Hoắc Bình Bình đã thuê trọ. Dù sao cũng là xa phu, về sau còn dùng đến.

Lúc đầu Hoắc Bình Bình chỉ đặt ba gian phòng, cho nàng, Diệp Thần và Đỗ Phi Phi mỗi người một gian, nay lại thêm Tiêu Đại Thánh, đành phải hai người ở một gian.

Hoắc Bình Bình nói: “Đỗ tỷ tỷ, không bằng chúng ta……”

Đỗ Phi Phi liều mạng lắc đầu.

Ký ức về con nhện lần trước vẫn còn chưa phai đâu.

Hoắc Bình Bình đành phải nhìn về phía Tiêu Đại Thánh.

Tiêu Đại Thánh nhảy dựng lên nói: “Bảo ta và Diệp Thần một phòng? Không có cửa đâu!”

Hoắc Bình Bình thở dài nói: “Nhưng các phòng khác của khách điếm đều đã đầy. Các khách điếm trong thành Tương Dương luôn luôn trong tình trạng thiếu phòng.”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Không sao, ta và Phi Phi một phòng.”

……

Tiêu Đại Thánh và Hoắc Bình Bình nhìn bọn họ giống như thấy quái vật.

Diệp Thần ôn nhu nói: “Phi Phi à……”

Đỗ Phi Phi giật mình, không chút nghĩ ngợi nói: “Ta và ngươi một phòng.”

Ở cùng một phòng với Diệp Thần cùng lắm thì lại nằm ngủ trên đất, dù sao nàng cũng đã quen.

Vì thế, dưới vẻ mặt khiếp sợ nhìn theo của Tiêu Đại Thánh và Hoắc Bình Bình, Diệp Thần kéo Đỗ Phi Phi nhanh nhẹn trở về phòng.

Vào đêm, Đỗ Phi Phi vừa trải xong đệm chăn, đang muốn nằm xuống, lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Nàng liếc mắt nhìn Diệp Thần đã sớm ở trên giường, cam chịu đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Hoắc Bình Bình.

Đỗ Phi Phi nhỏ giọng nói: “Diệp Thần đã ngủ.”

Ánh mắt Hoắc Bình Bình khẽ liếc vào trong phòng, nhìn thấy chăn chiếu ở trên đất, nụ cười đột nhiên trở nên tha thiết, “Đỗ tỷ tỷ, muội tới tìm tỷ.”

Đỗ Phi Phi cụp mắt.

“Đỗ tỷ tỷ, muội biết lần trước ở trong sơn động thực sự là muội có lỗi, nhưng muội cũng bị người ta ép buộc mà thôi.” Nàng nói xong, hốc mắt lại đỏ lên, nước mắt lưng tròng chỉ chực rơi xuống, “Muội cùng với đệ đệ tình cảm rất tốt, thật sự không thể trơ mắt nhìn đệ ấy……”

“Hoắc cô nương.” Đỗ Phi Phi ngẩng đầu, “Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như ngươi.”

Hoắc Bình Bình lộ vẻ mặt vui mừng nói: “Vậy Đỗ tỷ tỷ……”

“Nhưng,” Đỗ Phi Phi thay đổi giọng điệu, “Vô luận như thế nào thì ta cũng là người bị hại, nếu đổi lại là ngươi, bởi vì tín nhiệm bằng hữu mà gặp phải kiếp nạn chín phần chết một phần sống như vậy, ngươi có thể tha thứ hay không?”

“……”


***

Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Chương 66: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình

Không biết là ngủ sàn đã thành thói quen, hay là sàn nhà của khách điếm này đặc biệt, tóm lại khi Đỗ Phi Phi tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, cơ thể sảng khoái, ngay cả bữa sáng cũng ăn nhiều hơn bình thường hai bát.

Diệp Thần ở bên cạnh không ngừng thở dài nói: “Phi Phi à, ngươi càng ngày càng ăn nhiều.”

Đỗ Phi Phi vừa húp cháo, vừa hàm hồ nói: “Dù sao ăn không hết thì rất lãng phí.”

“Nhưng…” Ánh mắt Diệp Thần chuyện từ khuôn mặt đến bộ ngựa của nàng, “Ngươi ăn nhiều như thể để nuôi nơi nào vậy?”

“Khụ khụ!” Đỗ Phi Phi ho sặc sụa.

Tiêu Đại Thánh duỗi tay muốn giúp nàng vỗ vỗ lưng, lại nghe thấy Diệp Thần lạnh lùng nói: “Không nghe nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

Tiêu Đại Thánh phẫn nộ rút tay về, lớn tiếng lẩm bẩm: “Cũng không biết đêm qua là người nào cô nam quả nữ ở chung một phòng.”

Diệp Thần rất vui vẻ trả lời: “Là ta và Phi Phi.”

……

Tiêu Đại Thánh kinh sợ vì độ dày mặt của hắn.

Hoắc Bình Bình ở một bên cười nhẹ nói: “Đỗ tỷ tỷ quên mình vì người, tự nguyện nằm ngủ dưới đất, thật sự khiến tiểu muội bội phục.”

Đỗ Phi Phi cảm thấy hai chữ ‘tự nguyện’ này dùng thật thâm sâu.

Tiêu Đại Thánh lại bắt đầu lớn tiếng, “Diệp Thần, ngươi căn bản là không phải nam nhân, lại để nữ nhân nằm ngủ dưới đất!”

Diệp Thần sờ sờ cằm nói: “Thật ra, không ngủ dưới đất cũng được.”

Ánh mắt Đỗ Phi Phi sáng lên.

Chẳng lẽ từ nay về sau sau nàng có thể thoát khỏi kiếp ngủ dưới đất?

Diệp Thần cười tủm tỉm nói: “Dù sao giường cũng rất lớn.”

……

Tiêu Đại Thánh đồng tình nhìn Đỗ Phi Phi. Ngươi chịu khổ rồi.

Hoắc Bình Bình ghen tị nhìn Đỗ Phi Phi. Ngươi hưởng phúc đấy.

Đỗ Phi Phi im lặng nhìn bát.

Ăn điểm tâm xong, vốn muốn lập tức khởi hành lên đường, nhưng Hoắc Bình Bình lại nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng riêng với Diệp Thần, bởi vậy hành trình bị trì hoãn.

Đỗ Phi Phi đứng ở đại sảnh của khách điếm, nhìn cửa phòng đóng chặt trên lầu, ánh mắt chuyển nhanh như chớp.

Tiêu Đại Thánh đột nhiên nói: “Không phải muội đang muốn một mình rời đi chứ?”

Đỗ Phi Phi hoảng sợ, “Ai bảo? Ta là người có chữ tín, nếu đã thu tiền của Diệp Thần, đương nhiên sẽ làm người tốt đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, đưa hắn lên kinh thành.”

Tiêu Đại Thánh nói: “Nhưng ta thấy cho dù hắn có lên được kinh thành cũng không tính thả muội đâu.”

Đỗ Phi Phi nhớ tới câu ba đời ba kiếp kia, không hiểu tại sao tim trong lồng ngực lại đập loạn.

Tiêu Đại Thánh trầm giọng nói: “Đừng nói ta không nhắc nhở muội, Diệp Thần là kẻ có mới nới cũ. Nếu muội theo hắn, chỉ sợ phải nếm mùi đau khổ.”

Đỗ Phi Phi hơi giật mình.

Khi hắn nói những lời này, rõ ràng có oán hận.

“Không phải hắn đã từng vứt bỏ huynh chứ?” Đỗ Phi Phi gian nan mở miệng. Một nam nhân, bị một nam nhân khác vứt bỏ…… đây là tình huống gì?

“Sao có thể?!” Tiêu Đại Thánh nhảy dựng lên.

Đỗ Phi Phi im lặng nhìn hắn.

Tiêu Đại Thánh tự biết mình thất thố, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta chỉ nghĩ đến Tiên Tiên mà muốn nhắc nhở muội thôi.”

Đỗ Phi Phi mỉm cười, “Đa tạ Tiêu đại ca.”

Tiêu Đại Thánh nói: “Có điều nếu muội muốn chạy trốn, tốt nhất làm sớm đi. Kéo dài càng lâu, khả năng bị phát hiện càng lớn.”

Đỗ Phi Phi: “……”

*

Trong phòng, Hoắc Bình Bình im lặng nhìn Diệp Thần.

Diệp Thần chăm chú sửa móng tay.

Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng nõn như ngọc, lại không mất vẻ mạnh mẽ. Hoắc Bình Bình nhìn thấy tay của nhiều người, thầy thuốc, nhạc công, thư sinh, kiếm khách…… Nhưng không ai có đôi tay đẹp như của hắn.

Nàng nhìn có chút mê mẩn.

“Ta ở lại, là vì sửa móng tay.” Diệp Thần thản nhiên nói.

Hoắc Bình Bình hơi giật mình. Ý của hắn là, hắn chỉ thuận tiện ở lại nghe nàng nói chuyện thôi sao?

“Ừ.” Nàng cười nhẹ đáp lại, không có lộ ra nửa phần không vui. Trong lòng không phải không ủy khuất, nhưng nàng biết, cho dù có nổi nóng, giả bộ đáng thương hay bất cứ chiêu trò nào ở trước mặt Diệp Thần đều là vô dụng, hắn sẽ chỉ càng thấy nàng phiền chán.

Khi mới gặp Đỗ Phi Phi, Hoắc Bình Bình từng vụng trộm quan sát nàng ta. Bởi vì nàng không tưởng tượng ra được nữ nhân như thế nào có thể khiến Diệp Thần ưu ái, nhưng kết quả sau đó vẫn là mê mang.

Luận mỹ mạo, luận trí tuệ, luận gia thế, luận cách nói năng, Hoắc Bình Bình tự nhận mình không thua. Như vậy là cái gì? Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể quy tội cho cá tính.

Nhưng một người dịu dàng như nước lại thua bởi một người ngây ngốc sao, nàng không tin.

Cho nên nàng muốn đánh một đòn cuối cùng.

Thắng tất nhiên là tốt, nếu thua, như vậy cũng chỉ có thể thở dài cho rằng Diệp Thần không có mắt nhìn, nàng đã toàn tâm sẽ không hối hận.

Cân nhắc một chút, Diệp Thần đã đổi sang bàn tay khác, lúc này nàng mới kinh ngạc nhận ra đã lãng phí không ít thời gian.


“Diệp đại hiệp.” Nàng điềm đạm đáng yêu cúi đầu, “Thật ra lần này ta đến, là muốn làm chuyện gì đó, bù lại sai lầm lúc trước.”

Diệp Thần nhíu mi nói: “Độc của đệ đệ ngươi đã được giải chưa?”

Trong con ngươi của Hoắc Bình Bình lóe lên một tia đắc ý, nhưng vẫn không có biểu hiện gì nói: “Thanh Vân thượng nhân chỉ đưa nửa cây Kim Cận Thảo cho ta, mưu tính tiếp tục kìm kẹp ta. May mà gia phụ từng đọc trong sách cổ có nói đến loại cỏ này, đặc biệt mời người đi thu mua ở khắp nơi, quả nhiên có thể mua được từ một thương nhân buôn thuốc. Hiện nay toàn bộ Hoắc gia đã thề, không đội trời chung với Nga Mi.”

Diệp Thần nói: “Xem ra thế cục của Nam Dương vương đã suy yếu rồi.”

Sắc mặt Hoắc Bình Bình ửng đỏ, cười gượng nói: “Lời ấy của Diệp đại hiệp giải thích thế nào? Bình Bình không hiểu.”

“Từ trước đến nay Hoắc Đình Sơn của Thái Nguyên có giao tình rất tốt với quan lại trong triều, trong đó có cả thân tín của Nam Dương vương. Nếu không phải biết xu thế của Nam Dương vương đã suy tàn, lấy sự cáo già của Hoắc Đình Sơn, cho dù một người con trai bỏ mạng, hắn cũng tuyệt đối không dám tuyệt giao.”

Tuy rằng lời nói của Diệp Thần cay nghiệt, nhưng Hoắc Bình Bình lại không thể phản bác được nửa câu. Lần trước ra tay hãm hại Đỗ Phi Phi và Diệp Thần, một nửa là vì sốt ruột cứu đệ đệ, một nửa khác thật sự là bởi vì phụ thân đã bị Nam Dương vương sai khiến, cho nên cố tình nhắm một mắt mở một mắt.

Hậu duệ của Hoắc gia quả thật rất nhiều, thiếu một người con trai không đáng kể chút nào. Cho dù là nàng, nếu không phải dựa vào danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, chỉ sợ đã sớm bị phụ thân ném đến nơi nào đó để có thể mượn sức. Nay phụ thân để nàng tự do, chẳng qua là chưa tìm được cái giá thích hợp mà thôi.

Cái giũa trong tay Diệp Thần nhẹ nhàng mà chà sát móng tay ngón áp út.

Trong lòng Hoắc Bình Bình đau đớn.

“Cho dù là ý của gia phụ, nhưng cũng không phải tâm ý của ta.” Hoắc Bình Bình mở to mắt, nước mắt như mưa rơi xuống.

Sắc mặt Diệp Thần không chút thay đổi đem cái giũa chuyển qua ngón tay út.

Hoắc Bình Bình lần đầu tiên phát hiện nước mắt của mình không thể khống chế, rõ ràng muốn giữ chừng mực, nhưng nhìn thấy một thân quần áo màu trắng trước mặt, lại không thể ngăn cản rơi ra.

Diệp Thần bỗng nhiên dừng tay, đem cái giũa đặt lên bàn, đứng lên.

Hoắc Bình Bình nói: “Ta còn chưa nói xong.”

“Nhưng ta đã nghe xong.”

Nàng thấy hắn sắp bước ra đến cửa, cuống quít nói: “Cẩn thận Tiêu Đại Thánh!”

Bước chân Diệp Thần hơi dừng lại.

“Hắn thật ra là con trai của Nam Dương vương.” Hoắc Bình Bình để mặc nước mắt rơi như mưa, tí tích nhỏ xuống mặt đất, yên lặng nhìn bóng dáng hắn.

Diệp Thần chậm rãi mở miệng, “Sao ngươi biết?”

“Có một lần, ta nhìn thấy hắn cùng với con trai Tri Phủ đi dạo, lỡ miệng nói ra.”

“Bởi vậy có thể thấy được, Tiêu Đại Thánh đối với ngươi thật tâm, ngươi lại dễ dàng bán đứng hắn.” Hắn dừng một chút, “Ngươi thật là vô tâm.”

……

Hoắc Bình Bình ngây ngốc nhìn hắn mở cửa.

Bóng lưng màu trắng kia dường như chốc lát nữa thôi sẽ mãi mãi rời xa, nàng không biết lấy dũng khí ở đâu, vọt lên trước.

Diệp Thần yên lặng nghiêng người tránh đi.

Hoắc Bình Bình dừng bước chân, sửa lại tóc mai, quay đầu nở nụ cười, “Chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng từ người có tình trở thành thân thuộc với Đỗ tỷ tỷ sao?” Nụ cười mang theo nước mắt, như hoa đào gặp mưa, hải đường ngậm sương, quả nhiên là mỹ lệ kinh người.

Nhưng Diệp Thần nhìn nàng, cũng chỉ như nhìn một cái đầu gỗ, hờ hững nói: “Ồ?”

“Ta cũng là nữ nhân, ta hiểu tâm tư của nữ nhân. Nếu muốn biết rõ xem nữ nhân có tình cảm với ngươi hay không, phương pháp đơn giản nhất trực tiếp nhất, chính là để nàng ghen tuông.” Nàng quyến rũ cười, “Trong lòng nữ nhân, không thể dễ dàng tha thứ nhất, chính là tình địch.” Đương nhiên, nếu Đỗ Phi Phi vô tâm với ngươi, nàng sẽ nhân dịp này, một đao cắt đứt.

Nhưng lời cuối cùng, nàng không nói ra.

Khóe miệng Diệp Thần bỗng nhiên cong lên.

Trong lòng Hoắc Bình Bình vui vẻ.

“Ngươi cảm thấy……” Giọng nói của hắn kéo thật dài.

Lòng của Hoắc Bình Bình cũng theo giọng nói của hắn mà bị nhấc lên.

“Ta cần phải dùng loại thủ đoạn này sao?” Nụ cười trên khóe miệng hắn trở thành khinh thường lạnh lùng, nhẹ nhàng tránh khỏi nàng, đi xuống bên dưới.

Ở cửa lớn, Đỗ Phi Phi và Tiêu Đại Thánh đang đứng hai bên trái phải giống như hai vị thần coi cửa.

Sau khi Đỗ Phi Phi trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cục hạ quyết tâm, chuẩn bị trốn chạy, thì nghe thấy Tiêu Đại Thánh vội ho một tiếng. Nàng quay đầu nhìn, Diệp Thần đã sắp đi tới.

“Phi Phi.” Hắn nở nụ cười hòa ái.

Đỗ Phi Phi lập tức thẳng lưng, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy vô cùng may mắn: May mà động tác của nàng đủ chậm.

“Chúng ta đi thôi.” Hắn duỗi tay vén sợi tóc bởi vì phiền muộn của nàng mà rối loạn ra sau tai.

Tiêu Đại Thánh ghé sát vào người hắn, thấp giọng nói: “Vừa rồi Bình Bình nói gì với ngươi?”

“Nàng nói.” Diệp Thần chậm rãi mở miệng, “Gần đây trời khô vật hanh, trên đường phải nhớ uống nhiều nước.”

Tiêu Đại Thánh: “……”

***
Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Chương 67: Trong Thanh Tịnh am không thanh tịnh

Sau khi ra khỏi khách điếm, Tiêu Đại Thánh vừa đánh xe ngựa vừa ngoái đầu lại nhìn, nhưng tầm mắt trước sau vẫn không thấy bóng hình xinh đẹp của Hoắc Bình Bình.

Đỗ Phi Phi từ trong xe ló ra đầu nói: “Chúng ta đã đi ba vòng trên con đường này rồi.”

Tiêu Đại Thánh nói: “Ta quyến luyến quên về không được sao?”

Diệp Thần lạnh lùng ném ra một câu: “Trên đầu chữ sắc là một lưỡi đao.”

Tiêu Đại Thánh quay đầu lại, qua khe cửa liếc nhìn hắn một cái, “Không phải cũng giống ngươi sao?”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Ừ. Có điều đao nhà ta là đao tốt.”

Đỗ Phi Phi vội ho một tiếng, “Tuy rằng nói chen vào là không lễ phép, nhưng dưới tình huống đặc thù hiện tại, xin cho phép ta không lễ phép một lần.”

Tiêu Đại Thánh nói: “Nói đi.”

“Tiêu đại ca, huynh hiện tại không phải lưu luyến quên về, mà là đang đi ngược.”

Xe ngựa một lần nữa đi trở về đường ngay.

Nhưng tốc độ cực kỳ rùa bò.

Ở lần thứ sáu Tiêu Đại Thánh xuống xe đi ngoài, Đỗ Phi Phi không nhịn được nói: “Tiêu đại ca, thật ra huynh không cần uống nhiều nước như vậy.”

Tiêu Đại Thánh nói: “Trời khô vật hanh, uống nhiều nước mới tốt.”

……

Đỗ Phi Phi cảm thấy thế giới này không có nịnh bợ nhất, chỉ có nịnh bợ hơn.

Nàng lắc đầu nói: “Nhưng huynh uống quá nhiều rồi.”

Từ khi xuất phát đến bây giờ, tổng cộng hắn đã dừng xe chín lần, sáu lần đi ngoài, ba lần múc nước. Quay lại phía sau, vẫn có thể nhìn thấy đầu tường thành Tương Dương, mà thái dương đã sắp xuống núi.

Diệp Thần chậm rì rì nói: “Chi bằng chúng ta trở về nghỉ nốt đêm nay, ngày mai lại đi?”

Tiêu Đại Thánh nói: “Không cần, ta biết ở phía trước có một am ni cô, ta có quen biết với trụ trì. Nơi đó có khách phòng chuyên dành cho người qua đường xin nghỉ tạm.”

Đỗ Phi Phi chần chờ một lát, nói: “Tiêu đại ca, đến tột cùng là loại gặp gỡ thế nào…… lại khiến huynh và trụ trì của am ni cô có quen biết?”

Tiêu Đại Thánh nói: “Việc này nói ra rất dài.”


Diệp Thần thản nhiên nói: “Lại bắt đầu từ việc rình coi người ta tắm sao?”

……

Tiêu Đại Thánh hét ầm lên: “Cái gì mà bắt đầu từ việc rình coi?” Hắn dừng một chút, “Còn có, cái gì mà là ‘lại’?!”

Diệp Thần nói: “Chính là ngươi không có ý đồ gì tốt đẹp.”

Đỗ Phi Phi nhìn hắn, lại nhìn Tiêu Đại Thánh, im lặng bước về phía Diệp Thần.

Tiêu Đại Thánh cả giận nói: “Ta, không phải ta rình coi! Chỉ là lúc đó đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy nàng đang tắm rửa mà thôi!”

Diệp Thần gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. “Ừ, sau đó nhất thời hiếu kì, chọc một lỗ trên cửa sổ, tiếp đó là con mắt không cẩn thận mà dán vào.”

Tiêu Đại Thánh oán hận nói: “Cái lỗ đó không phải ta chọc.” Hắn chỉ dán mắt vào mà thôi.

Diệp Thần tiếp tục gật đầu, “Ồ. Thì ra là Hoắc Bình Bình sợ ngươi không biết, cho nên đã an bài sẵn từ trước.”

……

Vẻ mặt Tiêu Đại Thánh không chút thay đổi quay người lại, vung roi, đánh ngựa về phía am ni cô.

Am ni cô này tên gọi là Thanh Tịnh am.

Ngoại trừ phật đường thờ cúng Bồ Tát, chỉ có hai dãy phòng.

Một loại để ở, một loại cho thuê.

Đỗ Phi Phi nhìn Tiêu Đại Thánh đưa bạc cho trụ trì, giật mình nói: “Thì ra là quen biết như thế.”

Trụ trì chắp tay, “Bần ni thật hổ thẹn. Chỉ vì trong am hương khói không thịnh, cho nên mới phải dùng hạ sách này.”

Tiêu Đại Thánh vội hỏi: “Chỉ là chúng ta thêm chút tiền hương đèn cho am, xin trụ trì chớ nên để ở trong lòng.”

Sau khi hai người khách sáo một phen, ba người được sắp xếp đến ở sương phòng bên trái.

Phòng của Diệp Thần ở giữa, Đỗ Phi Phi và Tiêu Đại Thánh ở hai bên.

Phòng nhỏ hẹp, chỉ có thể kê một chiếc giường, một bộ bàn ghế nhỏ. Đỗ Phi Phi đứng ở trong phòng mà rút đao cũng khó xoay người. Có điều không khí tươi mát, đệm chăn tuy rằng cũ, nhưng được giặt sạch sẽ. Nàng cởi giày, đang định bò lên giường, thì nghe thấy thấy có tiếng “hỡi ôi”, ngay sau đó có người ngâm tụng:

“Quân không thấy, nước sông Hoàng từ trời cao đổ xuống, chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về.”

Đỗ Phi Phi nhíu nhíu mày.

Bên kia lại tiếp tục: “Quân không thấy, gương lầu cao sáng soi sầu bạc tóc, sớm tơ xanh chiều tuyết trắng lê thê.”*

*Hai câu thơ đầu trong bài thơ “Tương tiến tửu” – mời uống rượu của Lý Bạch.

Thật ra nàng rất thích thơ của Lý Bạch.

“Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng, chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn.”

Nhưng gào khóc thảm thiết lại là ngoại lệ.

“Trời sinh ta tất có nơi hữu dụng, tiêu hết đi rồi lại có nghìn vàng……”

Rốt cục Đỗ Phi Phi không nhịn được nữa, đứng dậy, gõ vang tường: “Có để cho người ta ngủ không!”

Quạ đen đậu ở trên cây bên ngoài phòng giật mình bay đi.

Trong Thanh Tịnh am lập tức thanh tịnh.

Đỗ Phi Phi hài lòng trở lại giường, đầu còn chưa đụng tới gối, đã nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến.

……

Quấy rối giấc ngủ của người ta còn dám tìm tới cửa?

Đỗ Phi Phi đứng dậy xỏ giầy, khí thế cuồn cuộn tiến lên mở cửa.

Ngoài cửa một nam tử áo trắng đang đứng.

Trong khoảnh khắc mở cửa, nàng tưởng lầm là Diệp Thần.

Có điều rất nhanh nàng nhận ra không phải hắn.

Cho dù hắn cũng là một thân áo trắng tóc đen, nhưng hắn không có ngạo khí thanh quý như của Diệp Thần.

Đầu hắn hơi cúi thấp, có vẻ tao nhã mà khiêm tốn, dáng vẻ giống như thư sinh.

“À? Có chuyện gì?” Có lẽ là nụ cười trên mặt hắn quá mức ôn hòa, khiến khí thế hùng hổ của nàng bị ép xuống.

Thư sinh áo trắng trang trọng chắp tay, “Vừa rồi tiểu sinh quấy rầy giấc ngủ của cô nương, cảm thấy vô cùng có lỗi, cho nên đến đây nhận tội. Mong rằng cô nương có thể bỏ qua cho tiểu sinh.”

Cái gọi này gọi là không đánh người mặt cười. Nếu hắn đã nói như vậy, Đỗ Phi Phi cũng không thể trách cứ gì, vội vàng nói: “Khách khí khách khí rồi. Không sao cả.”

Thư sinh lại nói: “Có điều sắc trời vẫn sớm, cô nương bụng rỗng đi ngủ, ngược lại rất có hại cho thân thể. Chi bằng cùng nhau dùng bữa tối, một lát nữa nghỉ cũng không muộn.”

Cái này liên quan gì đến ngươi?

Đỗ Phi Phi gượng cười nói: “Ta có chút mệt, cho nên muốn ngủ trước.”

Thư sinh kiên trì nói: “Cho dù cô nương cảm thấy mỏi mệt, cũng phải dùng bữa tối trước. Sau đó qua một canh giờ mới nên đi ngủ.”

……

Đỗ Phi Phi cúi đầu giải thích: “Ta sai lầm rồi, ta không nên gõ tường. Ngươi muốn đọc sách thì cứ đọc đi, muốn đọc to thể nào cũng được, ta không nói nữa.”

Thư sinh lắc đầu nói: “Lời ấy của cô nương sai rồi, tiểu sinh chỉ là……”

Cánh cửa cách vách kẽo kẹt mở ra.

Diệp Thần dựa vào khung cửa nhìn hắn.

Thư sinh bị sự lành lùng trong mắt Diệp Thần khiến cả người đổ mồ hôi lạnh, “Vị huynh đài này……”

Ngón tay của Diệp Thần chỉ về phía Đỗ Phi Phi nói: “Vị này là phu nhân của ta.”

……

Đỗ Phi Phi và thư sinh đồng thời cứng đờ.

Thư sinh toát mồ hôi nói: “Tiểu, tiểu sinh vừa rồi mạo phạm……”

Ngón tay của Diệp Thần lại di động, im lặng chỉ vào cửa phòng hắn.

Thư sinh vội vàng trốn vào trong phòng mình.

Đỗ Phi Phi cảm kích nói: “Ngươi xuất hiện rất đúng lúc.”

Nếu lại bị thư sinh kia tiếp tục dây dưa, có lẽ cả ý nghĩ rút đao tự vận nàng cũng có.

Diệp Thần mỉm cười, “Phi Phi à.”

……

Đỗ Phi Phi cảm thấy đao này rất có thể thật sự phải rút ra.

“Nếu ngươi muốn vượt tường.” Hắn ngoắc ngón tay, “Đến bên này.”

……

Đỗ Phi Phi chớp mắt, “Diệp Thần đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, ta đập tường chỉ là muốn cảnh cáo hắn mà thôi. Tuyệt đối không có ý định đả thông hai gian phòng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.