Tiểu Hồng Mao Rơi Vào Tay Đại Sắc Nam

Chương 57


Bạn đang đọc Tiểu Hồng Mao Rơi Vào Tay Đại Sắc Nam – Chương 57

Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Chương 56: Chân tướng rõ ràng

Đường Khôi Hoằng suy sụp lui về phía sau nửa bước, đặt mông ngồi ở trên ghế, “Từ khi nào ngươi bắt đầu nghi ngờ…… ta?”

“Ngay từ đầu.”

Cho dù đã rơi vào đường cùng, nhưng Đường Khôi Hoằng vẫn sửng sốt một chút, “Sao có khả năng?”

“Hẳn là Đường chưởng môn còn nhớ rõ…… bát cháo bị hạ độc kia chứ?” Diệp Thần nói.

Đỗ Phi Phi nhanh miệng trả lời trước Đường Khôi Hoằng: “Ta nhớ rõ!” Chẳng những nhớ rõ, mà sẽ nhớ cả đời. Bát cháo thịt không sạch sẽ, ăn vào còn trúng độc của Đường Môn…… quả thực có thể treo biển làm hắc điếm được rồi.

Đường Khôi Hoằng trầm giọng nói: “Độc trong cháo là Đường Bất Dịch bỏ.” Hắn đã quên không còn chút gì.

Diệp Thần cười nói: “Ta nhìn qua rất giống Phi Phi sao?”

……

Đỗ Phi Phi nghe thấy thế cảm giác rất khó chịu. Bởi vì câu nói kia rõ ràng tương đương với…… ta nhìn qua ngu ngốc vậy sao?

Đường Khôi Hoằng nói: “Chỉ vì một bát cháo thịt có độc, ngươi đã hoài nghi ta?”

“Lúc ấy chỉ cảm thấy kỳ quái.” Diệp Thần dùng ngón trỏ và ngón cái tạo ra một chút khoảng cách, “Bất luận là Đường Bất Dịch hạ độc, hay là Đường Bất Bình giả trang Sở Việt, đều khiến cho người ta có loại…… cảm giác giấu đầu hở đuôi.”

Đường Khôi Hoằng im lặng.

“Lấy thân phận chưởng môn Đường chưởng môn, nếu muốn ngăn cản ta nhúng tay vào chuyện của Đường Môn, có lẽ nên đường hoàng cự tuyệt, cần gì phải lén lút dùng kỹ xảo không đứng đắn như vậy? Khi đó ta đã nghĩ…… có người có tật giật mình.” Ngón tay Diệp Thần nhẹ nhàng vuốt trên bàn trà, “Đương nhiên, tất cả đều là suy đoán.”

Đỗ Phi Phi cảm thán nói: “Loại suy đoán này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”

Diệp Thần hiếm khi không làm bẽ mặt nàng, mà lại gật đầu nói: “Không sai, cho nên ta đã nghĩ…… cho dù hung thủ không phải Đường chưởng môn, cũng nhất định là người bên cạnh Đường chưởng môn. Như vậy, động cơ là cái gì?”

Đỗ Phi Phi phụ họa như vẹt: “Đúng vậy, động cơ là cái gì?”


Sắc mặt Đường phu nhân mất tự nhiên.

Vẻ trào phúng trên mặt Đường Khôi Hoằng càng đậm.

“Sau khi Cổ Quỳnh tiến vào Đường gia dựa vào chức danh vị hôn phu của Đường Khai Tâm mà ở trong Trung Tâm thành, tuy rằng làm nhiều việc khiến người ta chán ghét, nhưng cũng chưa đến mức dám chống lại chưởng môn của một phái.” Diệp Thần chậm rãi kéo tơ bóc kén, thuận tiện thưởng thức vẻ giãy dụa thống khổ của con thỏ trước khi sắp chết, “Cho nên khiến Đường chưởng môn phải động thủ giết hại, có lẽ là trên người Cổ Quỳnh, cất dấu cái gì đó.”

Đỗ Phi Phi giật mình nói: “Khó trách ngươi bắt ta đi tra lai lịch của Cổ Quỳnh.”

Ánh mắt Diệp Thần quét nhìn mọi người một vòng.

Hơn nửa số người đều hiểu được duyên cớ trong đó, những người đầu óc mơ hồ chỉ có vài vị trưởng lão, nhưng dù sao cũng cần một người đứng ra chọc thủng tầng giấy này. Diệp Thần hiển nhiên rất thích đem Đỗ Phi Phi đẩy đến đầu sóng.

Sau khi Đỗ Phi Phi nhận được ám chỉ, mở miệng nói: “Tên của Cổ Quỳnh vốn không phải Cổ Quỳnh, hắn cũng không phải người làm ăn. Hắn là một lang trung tha phương, tên gọi Hồ Lộc, ở quê có một vị hôn thê như hoa như ngọc, có điều khi hắn ra bên ngoài hành nghề, nàng đã bị phụ thân ép gả cho người khác.”

Diệp Thần nói: “Vấn đề trọng điểm.”

Đỗ Phi Phi vụng trộm liếc nhìn Đường phu nhân một cái, “Vị hôn thê của hắn, họ Kiều.”

Ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung trên người Đường phu nhân.

Tuy rằng nàng vẫn cố gắng trấn định, nhưng nắm tay càng ngày càng chặt.

Đường Hồ Lô đột nhiên đứng lên, “Câm miệng!”

Sắc mặt hắn tái mét, cái trán lộ gân xanh, cả người giống như dã thú thủ thế chờ đợi, trừng mắt nhìn Diệp Thần và Đỗ Phi Phi.

Đỗ Phi Phi hoảng sợ. Nàng chưa từng gặp qua Đường Hồ Lô như vậy, trong ấn tượng của nàng,  hắn là một người…… lạnh lùng mà chất phác.

Hắn đột nhiên bùng nổ giống như cho Đường phu nhân một cơ hội để thở ra, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủn, nàng đã bình ổn lại tâm tình, lạnh nhạt nói: “Hồ Lô, chuyện gì nên xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra. Ta đã sớm đoán được sẽ có ngày này.”

Đường Khôi Hoằng cười lạnh nói: “Vì muốn ta chết, nàng đúng thật là khổ tâm.”

Hai gò má của Đường phu nhân ngưng sương lạnh, khóe mắt bén nhọn như đao, mượn ngọn gió đem hận ý tích tụ bấy lâu thổi ra, “Nếu không phải ngươi làm chuyện khiến người khác muốn giết ngươi, thì sao ta phải dồn ngươi vào chỗ chết?”

Đường Khôi Hoằng căm hận nói: “Nếu không phải nàng đối với hắn suốt ngày nhớ mãi không quên, ta sao có thể……”

Hắn không nói được.


Bất luận như thế nào, loại chuyện như thế này với một nam nhân mà nói đều là sỉ nhục vô cùng lớn.

Huống hồ hắn còn là chưởng môn một phái.

Chưởng môn Đường Môn.

Hắn bỗng nhiên cầm lấy chén trà trên bàn, ném về phía Đường Hồ Lô như muốn trút giận.

Đỗ Phi Phi tay mắt lanh lẹ, nửa đường đem chén trà đánh bay đi.

Chén trà va vào tường, vỡ tan.

“Hồ Lô, Hồ Lộc……” Trong đầu đột nhiên Đỗ Phi Phi đột nhiên hiện ra một ý niệm đáng sợ, “Chẳng lẽ Đường Hồ Lô là……”

Nàng nhìn Đường Hồ Lô.

Đường Hồ Lô lại giống bị chén trà vô hình đập đến hôn mê, ngơ ngác đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Đường phu nhân tức giận đến nỗi môi trắng bệch, lại không nói một tiếng.

Có lẽ, bà ta cũng không muốn chôn vùi Đường Khôi Hoằng trong thời khắc tốt đẹp này.

“Đường Hồ Lô được sinh ra sau khi phu nhân gả vào Đường Môn một năm, khi đó Cổ cô gia…… còn chưa ở rể Đường Môn.” Trưởng lão của Ký Lục đường nói một câu công bằng.

Đỗ Phi Phi nghi hoặc nói: “Thế vì sao Đường chưởng môn lại muốn đánh hắn?” Tốt xấu gì cũng là cốt nhục.

“Vấn đề này là của một năm sau.” Diệp Thần thản nhiên nói, “Đường Hồ Lô, Hồ Lộc. Một nữ nhân nếu đã gả cho mình được một năm, còn sinh ra cho mình một đứa nhỏ, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương tình cũ, vậy……”

Hắn cũng không nói gì nữa, nhưng không ai nghe không hiểu ý tứ đằng sau chữ ‘vậy’.

Đường Khôi Hoằng nghiến răng kèn kẹt.

Đỗ Phi Phi rốt cục cũng hiểu được ân oán dây dưa giữa những người này.

Diệp Thần nói: “Chuyện sau đó, tất cả chỉ là ta phỏng đoán, nếu có sai lầm, còn xin Đường chưởng môn chỉ giáo.”


……

Tội danh đều đã định rồi, một hai điểm sai lầm trong quá trình có là gì.

Đường Khôi Hoằng không nói được một lời.

“Lưu luyến nhân tình cũ, hiển nhiên không có một mình Đường phu nhân. Hồ Lộc không biết từ đâu biết được tin tức Đường phu nhân gả vào Đường Môn, cố ý cải tên đổi họ, tiếp cận Đường Khai Tâm, ở rể Đường Môn.”

Đường Khôi Hoằng hừ lạnh nói: “Hắn nghĩ đến hắn làm mà thần không biết quỷ không hay, thật ra, hừ hừ.”

Đường Tinh Tinh thình lình nói: “Như thế vì sao chưởng môn không báo cho biết mẫu thân ta biết?”

Đường Khôi Hoằng hơi chột dạ.

“Cái đó tự nhiên là bởi vì, trong nội tâm của Đường chưởng môn, đã có ý niệm trả thù tình nhân cũ của phu nhân mình.” Diệp Thần cười nói, “Để một đôi tình nhân cũ hằng ngày gặp lại, nhưng lại phải ở bên cạnh người khác, chẳng lẽ không phải là cách tra tấn tốt nhất hay sao?”

Lần này cười lạnh, là Đường Tinh Tinh.

Đường Khôi Hoằng mất đi khí thế.

“Nhưng muốn tra tấn người khác, cuối cùng lại phát hiện, người chịu tra tấn thật ra là chính mình.” Giọng nói của Diệp Thần từ từ chậm rãi, nhưng lời nói lại khiến Đường Khôi Hoằng thống khổ, “Bởi vì một đôi tình nhân cũ kia mỗi ngày gặp lại, chẳng những không đau khổ, ngược lại còn vô cùng vui mừng. Cho dù chỉ là một ánh mắt, một nụ cười của đối phương đều có thể cảm nhận được ngọt ngào ấm áp.”

Đỗ Phi Phi không nhịn được mà xen vào: “Nhưng nghe nói, Cổ Quỳnh không phải người tốt.” Vì sao trong lời của Diệp Thần, hắn lại có xu thế hóa thân thành tình thánh.

“Đối với Đường Môn mà nói, hắn đương nhiên không phải người tốt.” Diệp Thần nói như tự mình trải qua những chuyện này, “Đường Môn chia rẽ hắn và người trong lòng, trong mắt hắn, mọi người của Đường Môn đều là kẻ địch. Cho nên, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ tìm trăm phương nghìn kế li gián Đường Môn.”

……

Hắn chính là tình thánh.

Đỗ Phi Phi khẳng định về Cổ Quỳnh.

“Nhưng hồ nhỏ thuyền bé, sao có thể chống đỡ được biển to sóng lớn đây?” Diệp Thần đổi giọng điệu, lại nhằm vào Đường Khôi Hoằng.

Không cần nghi ngờ, Cổ Quỳnh chính là hồ nhỏ thuyền bé, còn hắn chính là biển to sóng lớn.

“Hành động che che giấu giấu như vậy, hiển nhiên khiến biển lớn không vui, rất không vui, vô cùng không vui. Cho nên một cơn sóng đánh tới, lật úp thuyền nhỏ.”

Đỗ Phi Phi lại nói: “Nhưng, vì sao hắn phải hãm hại Sở Việt?”

“Cái đó đương nhiên là…… có nguyên nhân.”

Sắc mặt Đường Khôi Hoằng căng thẳng, “Ta thấy Cổ Quỳnh ba lần bốn lượt nhằm vào Sở Việt, cho nên mới muốn mượn đao giết người.”


Đường Tinh Tinh nói: “Một khi đã như vậy, Sở Việt chính là vô tội, vụ án này rõ ràng rồi.”

Diệp Thần cười mà không nói.

Đường phu nhân vỗ tay cười to nói: “Hay cho mẹ hiền con hiếu, huynh muội tình thâm.”

Đường Khôi Hoằng phẫn nộ quát: “Mục đích của nàng đã đạt được rồi, còn muốn thế nào?”

Đường phu nhân thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Mục đích đạt được? Ngươi cảm thấy để Đường Khai Tâm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, Hồ Lộc trên trời có linh thiêng sẽ vui mừng sao?”

Diệp Thần nhìn Đường Khôi Hoằng cứng ngắc, lạnh nhạt nói: “Một người trong bóng đêm, luôn không nhịn được mà muốn kéo theo đồng bọn, cho dù người kia vốn ở ngoài sáng.” Mà có thể cùng rơi vào bóng tối với Đường Khôi Hoằng, đương nhiên cũng chỉ có người vận mệnh tương tự nhưng vẫn chẳng hay biết gì – Đường Khai Tâm.

Đỗ Phi Phi vỗ tay một cái nói: “Ta hiểu rồi.”

Khó trách khi Đường Khai Tâm nói cho Cổ Quỳnh biết bí mất của Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo, lại bị Đường Tinh Tinh nghe được.

Bởi vì từ đầu, là muốn dẫn bọn họ vào cuộc chơi.

Mà người chủ đạo, chính là Đường Khôi Hoằng và Đường Khai Tâm.

Về phần Sở Việt, trong cảm nhận của Đường Khai Tâm, hắn chỉ là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Nếu có thể nhân cơ hội loại bỏ, như thế thật sự không thể tốt hơn.

“Nhưng sao bọn họ biết phương pháp điều chế ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’?” Đỗ Phi Phi vẫn còn một vấn đề không hiểu.

Diệp Thần mỉm cười nói: “Đừng quên, có thể ra lệnh cho Ký Lục đường, vẫn còn một nửa người nữa, mà Đường chưởng môn…… Chính là nửa đó.”

Đột nhiên có tiếng cơ quan trận xoay vòng tròn.

Bờ tường nơi cái chén vừa rồi đập đến, chậm rãi vỡ ra một khe nứt, sau đó kéo sang hai bên.

Bốp bốp bốp.

Ba tiếng vỗ tay thanh thúy, truyền ra từ trong tường.

Trong phòng ngoại trừ Đỗ Phi Phi và Diệp Thần, tất cả mọi người đều khẩn trương đứng lên.

Một lão phụ nhân đầu tóc bạc trắng, mắt ưng mũi câu từ khe nứt của cửa ngầm chậm rãi đi ra, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Diệp Thần.

“Lão tổ tông.” Đám người Đường Khôi Hoằng đều vội vàng hạ thấp người, ngay cả Đường phu nhân cũng run rẩy không ngừng.

Đường lão thái thái cười lạnh với Diệp Thần: “Nói rất phấn khích. Có điều cho dù là Kiếm Thần…… hình như cũng để ý quá rộng rồi?”

***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.