Bạn đang đọc Tiểu Hồng Mao Rơi Vào Tay Đại Sắc Nam – Chương 18
Edit: Leo
Beta: Linh sniper
Chương 17: Miệng kín như bưng không phải sai
Đỗ Phi Phi cảm thấy, thật ra thấu hiểu là một môn học vấn thâm ảo. Nếu không nắm giữ được kỹ xảo nhất định, thì không thể kết nối được tư duy của hai bên.
Giống như nàng cùng Diệp Thần.
Giống như nàng cùng Đường Tinh Tinh.
Có điều Diệp Thần cùng Đường Tinh Tinh vẫn có sự khác biệt.
Một là vạn năm rất hại, một là tạm thời vô hại.
“Phi Phi.” Ánh mắt Đường Tinh Tinh lóe lên, giống như muốn nói cái gì đó, lại có chút do dự, “Mỗi lần cô nhìn thấy Diệp đại hiệp…… có cảm giác gì?”
Hận không thể là lần gặp mặt cuối cùng!
Đỗ Phi Phi quyết tuyệt nghĩ.
Đường Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Có phải là…… tim đập nhanh hơn hay không?”
“Đúng!” Hơn nữa máu còn chảy ngược, hai chân phát run, sắc thái sặc sỡ của cảnh vật trước mắt nháy mắt chuyển thành ba màu đen xám và trắng, đình viện điêu lan trạm ngọc như họa lập tức biến thành địa ngục nhân gian.
Đỗ Phi Phi càng nghĩ càng cảm thấy chính mình quả thực rất giống một con thỏ trắng nhỏ lắc lư trước miệng sói. Không biết ngày nào đó Lang đại nhân mất hứng, có đem nàng ăn vào bụng, ngay cả lông cũng không chừa lại hay không.
“Vậy cô có cảm thấy khi nhìn hắn sẽ rất vui vẻ, không thấy được sẽ khổ sở?”
Đỗ Phi Phi nhìn hai gò má đỏ bừng của nàng, thấp giọng nói: “Xin hãy đem ‘vui vẻ’ và ‘khổ sở’ đổi vị trí cho nhau.”
Đường Tinh Tinh hiển nhiên không chăm chú nghe câu trả lời của nàng, tiếp tục kích động nói: “Xem ra, ta đúng là thích hắn như cô thích Diệp đại hiệp.”
Rầm.
Đầu Đỗ Phi Phi nặng nề đập vào mặt bàn.
Đường Tinh Tinh hoảng sợ, “Cô làm sao vậy?”
“…… Ta cần bình tĩnh.”
Đường Tinh Tinh ảm đạm nói: “Cô cũng biết ta không nên thích hắn đúng không? Nhưng ta cũng không có cách nào, khi sinh mệnh của hắn sắp biến mất, ta mới phát hiện, thì ra ta không thể không có hắn.”
Nàng đột nhiên bắt lấy cánh tay Đỗ Phi Phi, cầu xin hỏi: “Ta nên làm sao bây giờ?”
Đỗ Phi Phi ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, trịnh trọng hỏi, “Cô thích ai?”
“……” Đường Tinh Tinh giống như chịu kinh sợ mới buông ra nàng, thẳng lưng lại, “Ta không thể nói cho cô.”
“Ách, quên đi.” Đỗ Phi Phi nhìn sắc trời. Cũng sắp đến thời điểm đi dạo rồi. Chẳng bao lâu, chuyện này đã trở thành một loại thói quen.
Đường Tinh Tinh đột nhiên xoay người, “Nhưng nếu như cô nhất định muốn biết……”
Đỗ Phi Phi chưa bao giờ là một người chấp nhất, nghe vậy vội vàng nói: “Thật ra, cô không nói cũng được, không cần miễn cưỡng.”
Ánh mắt Đường Tinh Tinh sáng ngời nhìn nàng. Ánh sáng trong đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm khiến Đỗ Phi Phi cảm thấy, nếu nàng không tiếp tục hỏi, quả thực là một loại tội nghiệt, “À, đương nhiên, nếu cô có thể nói thì càng tốt.”
“Vậy cô không thể nói cho người khác biết.”
Tuy rằng Đỗ Phi Phi không biết là loại chuyện này đáng để khoe với người khác, nhưng vẫn thực chân thành gật gật đầu, “Được.”
“Người ta thích là……” Giọng nói của nàng nhỏ như muỗi kêu, “Sở Việt.”
“Ừ, quả nhiên thực xứng đôi.” Đỗ Phi Phi khen tặng xong mới đột nhiên tỉnh lại, “Hả?! Cô nói ai cơ?”
“Sở Việt.” Có lẽ là áp lực bí mật ở trong lòng quá lâu, khi Đường Tinh Tinh nói ra khỏi miệng, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đỗ Phi Phi trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Có phải tên gia hỏa thích giày lam đoạn ngân hoa?” Nhớ tới chuyện mê muội bỏ ra hai lượng bạc mua đôi giày đó, nàng quyết định…… Không thích hắn.
Đường Tinh Tinh kinh ngạc nói: “Trước nay hắn chỉ đi giày vải màu đen. A, cái này không phải trọng điểm. Quan trọng nhất là, cô không kinh ngạc sao?”
“Kinh ngạc? Vì sao phải kinh ngạc? Nam nữ yêu thương nhau là chuyện rất bình thường.” Đỗ Phi Phi nhún vai nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ bàn đứng lên, “A, Sở Việt…… Hắn không phải là người giết cha cô sao?”
Nếu nàng nhớ không lầm, Đường đại chưởng môn chỉ có một muội muội.
Sở Việt giết là muội phu của Đường đại chưởng môn. Đường Tinh Tinh là cháu ngoại của Đường đại chưởng môn.
Liên hệ lại, thì Cổ Quỳnh bị Sở Việt giết không phải cha nàng sao?!
Đường Tinh Tinh nhìn đôi mắt khiếp sợ của nàng, chậm rãi gật gật đầu, “Ông ta đúng là cha dượng ta. Có điều, ta nghĩ ông ta chết, ngoại trừ mẫu thân, cũng không có người thật sự thương tâm. Đối với Đường Môn mà nói, ông ta như một cục phân đặt trong hũ gạo, vừa bẩn lại vừa thối.”
“Ách. Nói như vậy, hành động của Sở Việt giống như là vì dân trừ hại?” Đỗ Phi Phi nhíu mày.
“Đáng tiếc chờ bà nội xuất quan, hắn sẽ bị xử tử.” Đường Tinh Tinh nói xong, cúi đầu, nước mắt rơi như mưa, từng chuỗi từng chuỗi rớt xuống, không hề bị gián đoạn. Đỗ Phi Phi nhìn nửa ngày không khép nổi miệng.
“Đỗ cô nương, ta có thể gọi cô là Phi Phi được không?” Nàng nâng lên đôi mắt còn đang ngập nước.
Nội tâm Đỗ Phi Phi bị tấn công đến rối tinh rối mù.“Có thể.”
“Phi Phi, ” Đường Tinh Tinh tựa đầu vào bả vai của nàng, “Cho ta mượn vai để dựa vào khóc.”
“Ừ. Cô khóc đi!” Đỗ Phi Phi vô cùng nghĩa khí duỗi thẳng nửa người trên.
Sau nửa canh giờ —
Thân thể Đỗ Phi Phi hơi hơi nghiêng về phía trước.
Một lúc lâu sau —
Thân thể Đỗ Phi Phi đã thành một hình cung.
Một nửa canh giờ sau nữa —
Đỗ Phi Phi vuốt cái bụng xẹp lép, rốt cục không nhịn được nữa mà mở miệng: “Đường cô nương, chân trời nơi nào chẳng có hoa thơm, phong cảnh chỗ nghỉ tạm sẽ càng tốt hơn. Cô có từng suy xét, sẽ tìm một bờ vai cường tráng, rắn chắc, đáng tin cậy hơn không?”
Đường Tinh Tinh xoa xoa mắt, thần trí nửa mê nửa tỉnh, “Cô nói ai?”
Đỗ Phi Phi long trọng đẩy nàng ra, “Diệp Thần Diệp đại hiệp.”
“……”
Mang cơ thể mệt mỏi lưng nhức eo đau, cuối cùng Đỗ Phi Phi cũng trốn thoát khỏi Lâm Hồ các.
Trên đường trở về phòng, Diệp Thần ngồi ở dưới tàng cây thản nhiên uống trà.
Đỗ Phi Phi giả bộ hoa mắt chóng mặt, thần chí không rõ trạng vụng trộm đi qua bên cạnh.
Khi sắp đạt được ý đồ, giọng nói âm nhu mang theo lửa nóng hừng hực của Diệp Thần đại nhân vang lên, “Phi Phi……”
“…… A ha ha, thì ra Diệp đại hiệp đang ở chỗ này.” Đỗ Phi Phi nịnh nọt rút lui về, “Đúng là trái đất tròn, tương phùng giống như đã từng quen biết. Gặp lại không bằng hoài niệm, hoài niệm không bằng không gặp. Ha ha……”
Diệp Thần rót một ly trà, rắc một chút bột trắng vào trong rồi đẩy đến trước mặt nàng. “Uống trà.”
Đỗ Phi Phi nhìn bột phấn nhanh chóng hòa thành một thể với nước trà, thấp giọng nói: “Độc dược, mê dược hay là thuốc xổ?”
“Uống rồi sẽ biết.”
“Không uống được không?”
“Hả.” Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng.
Tay Đỗ Phi Phi run rẩy cầm lấy cái chén. Nước trà trong chén sóng sánh, mặt của nàng cũng vặn vẹo theo lớp sóng.
“Hôm nay Đường cô nương tìm ngươi nói chuyện gì?” Diệp Thần hờ hững hỏi, không để ý đến khuôn mặt khổ sở của Đỗ Phi Phi.
Đỗ Phi Phi nhanh chóng buông cái chén, trình bày đơn giản về cảnh sắc ở Lâm Hồ các.
Diệp Thần nhíu mi, “Hết rồi?”
“Hết rồi.”
“Ồ, thế thì uống trà đi.”
“……” Đỗ Phi Phi cắn răng, “Thật ra, còn một chút.”
Diệp Thần nghiêng mắt chờ nàng nói.
“Đường cô nương nói nàng có người trong lòng.” Đỗ Phi Phi kiên quyết đem tên Sở Việt nuốt vào trong bụng. Tuy rằng ưu điểm của nàng không nhiều lắm, nhưng một trong số đó chính là giữ chữ tín.
“Ồ, là ai?” Hắn quả nhiên hỏi.
“Ta đã đáp ứng Đường cô nương không nói.” Giọng nói của nàng kiên quyết, cái trán rõ ràng có khắc sáu chữ lớn ‘không nói chính là không nói’.
“Cho dù thế nào cũng không nói?”
Đỗ Phi Phi cương nghị gật đầu.
Diệp Thần sờ sờ cằm, “Đường Tinh Tinh thích Sở Việt, thế Sở Việt có thích Đường Tinh Tinh hay không?”