Đọc truyện Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ – Chương 84
Nguyệt Vô Phong nhìn thấy Phù Dung Ba mới thở phào nhẹ nhõm, tự do của mình hoàn toàn không còn vấn đề nữa.
Dường như Miêu Yêu cũng không có ý định dọn dẹp Điểu Vương, lúc này thái độ của Điểu Vương khác thường, toàn thân run rẩy dữ dội. Phù Dung Ba cười ba tiếng, “Chim nhỏ, thức thời một chút, đừng động đến bằng hữu của ta, nếu không đừng trách ta giết mấy con Tiểu Điểu làm bữa ăn ngon.”
Nguyệt Vô Phong thấy nàng lên tiếng uy hiếp cũng không ngăn cản, nhìn thấy dáng vẻ của Miêu yêu lúc này không chút buồn cười. Dường như nàng chỉ đối đãi rất dịu dàng với con chuột nàng yêu thích, hắn nghĩ đến đây không khỏi có chút chán nản.
“Cám ơn Miêu tỷ đã giải cứu, Nguyệt Vô Phong vô cùng cảm kích.” Sau khi Nguyệt Vô Phong được mang đi ngoài vội vàng nói lời cám ơn, ngay sau đó lại có chút kinh ngạc nói, “Thật may là Miêu tỷ đến cứu kịp thời nhưng không biết, làm sao biết được ta ở chỗ này?”
Phù Dung Ba cười cười, hoàn toàn thất vọng, “Không thể giết mấy con chuột nhưng chúng ta vẫn phải ăn vì vậy phải bắt chim thôi, phái mấy thủ hạ theo dõi, từ thủ hạ biết được chỗ này, cảm thấy bọn họ miêu tả dáng người giống ngươi, ta liền chạy đến.”
“Miêu tỷ thật đúng là tận sức với hắn, làm được như thế này thực sự không dễ.”
Nàng nở nụ cười, “Chỉ cần hắn vui vẻ, ta làm cái gì cũng nguyện ý.” Ngay sau đó nàng nheo mắt, vẻ mặt mang chút nguy hiểm, “Đệ muội đâu? Tại sao không thấy hả?”
Cách xưng hô “đệ muội” này lập tức khiến quan hệ của bọn họ trở nên thân thiết hơn không ít, ánh mắt của Nguyệt Vô Phong vốn ảm đạm càng tăng thêm đau đớn, “Nàng vứt bỏ ta rồi, bây giờ ta đang đi tìm nàng…..”
Phù Dung Ba lập tức cảm thấy áy náy, “Chuyện này ta không giúp được rồi, đánh đánh giết giết chúng ta còn có thể giúp được, còn tìm người sao, mũi của chúng ta không nhạy bén lắm, ban ngày thị lực lại không được tốt, buổi tối lại phải kiếm ăn.” Hơn nữa nàng còn phải tốn thời gian đến biển tìm kiếm….
“Miêu tỷ đường xa chạy tới giải cứu cho ta, ta đã vô cùng cảm kích, làm sao còn cầu những thứ khác. Tìm kiếm Hoa Nhiễm, ta tự có biện pháp, cũng không quấy rầy Miêu tỷ nữa.”
Liên tục nói mấy tiếng cám ơn, Nguyệt Vô Phong lập tức lên đường.
Hắn sợ Hoa Nhiễm đã trở về, nên trở về xem nhưng không thấy Hoa Nhiễm, hắn càng thất vọng hơn cũng cảm thấy nằm trong dự liệu. Sau đó hắn hỏi thăm thần đèn nhưng vẫn không có tin tức.
Lúc này Hoa Nhiễm ở chỗ của Thập Dạ, làm một đứa bé tùy ý ăn vạ. Nàng rất kén ăn, một lát muốn ăn cái này, một lát muốn ăn cái kia. Chỗ của Thập Dạ không có người khác, muốn làm gì cũng tự mình ra tay, hắn hết sức vất vả. Mà cơ bản món ăn làm ra, Hoa Nhiễm ăn không ngon liền ghét bỏ ném sang một bên hoặc muốn Thập Dạ ăn hết tất cả.
Nụ cười bất đắc dĩ của Thập Dạ luôn đọng nơi khóe miệng, nhưng cũng vui vẻ chịu đựng. Khóe mắt của hắn từ đầu chí cuối, vẫn không mất đi vẻ cưng chiều, hắn cũng âm thầm ngạc nhiên sự kiên nhẫn của mình, hôm nay lại có thể bình tĩnh ở chung với nàng, ở chung chỉ lo lắng từng chút về phương diện sinh hoạt, mỗi ngày giải quyết vấn đề ấm no cho nàng. Trước kia còn tìm cách muốn chiếm tiện nghi của nàng, hôm nay người đang ở trước mắt, lại không thể chạm đến.
Trong lòng vẫn khát vọng đoạt lấy nàng, hôm nay mặc dù tâm trí của Hoa Nhiễm giống như đứa bé. Khi hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng hoặc khẽ hôn nàng cũng không có phản kháng, nhưng nếu hắn cử động tiến thêm một bước, cặp mắt trong suốt kia sẽ hiện lên sợ hãi, nhìn chằm chằm Thập Dạ không dám nhúc nhích, sau đó sẽ phòng bị hắn mấy ngày. Thập Dạ không có cách nào, lại không dám có ý tưởng khác.
Chẳng qua vào mỗi đêm nhìn thấy nàng ngủ say sưa, phát ra hương hoa như có như không kích thích dục vọng không chiếm được của hắn, trong đêm thật dài hắn chạy đến một nơi xa xôi thổi tiêu phát tiết. Một khúc đi qua, giống như Vu Sơn tĩnh mịch, vô cùng tinh tế, chỉ là vẫn không được thỏa mãn, trong lòng không khỏi có chút phiền não.
Nhưng cho dù thế nào, nhìn nụ cười Hoa Nhiễm không chút kiêng kỵ thì cơn tức giận và tâm tình khó chịu của hắn sẽ tan biến.
Thỉnh thoảng hắn cùng Hoa Nhiễm huyên náo, còn có thể ôm nàng một lát. Nhưng lúc này vẻ mặt Hoa Nhiễm có chút mê man, nghẹo đầu nhìn hắn, sau đó sẽ lẩm bẩm nói, “Không giống…..”