Bạn đang đọc Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt: Chương 99
Hoa Nhiễm bối rối, cái tay còn lại của nàng nắm tay Nguyệt Vô Phong, không thể tin nói, “Tướng công, ngươi nghe rõ ràng không?”
Nguyệt Vô Phong nhìn nàng, nụ cười trên mặt càng mở rộng, hắn ôm Hoa Nhiễm thật chặt, hôn vành tai của nàng, “Hoa Hoa, ngươi mang thai hài tử của ta, ta sắp làm cha.”
Hoa Nhiễm sửng sốt, nàng còn chưa chuẩn bị xong. Nhưng nàng cười, cười thật ngọt ngào, từ trong mắt Nguyệt Vô Phong, nàng nhìn thấy được vui mừng như điên, nàng giang hai cánh tay ôm hắn.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp Nguyệt phủ. Nguyệt mẫu và Nguyệt phụ cười đến miệng cũng đau, bọn họ lại tế bái tổ tiên, giết gà lễ tạ thần thánh, Hoa Nhiễm nhìn không hiểu cũng để mặc bọn họ, nàng chỉ biết, tin tức nàng mang thai khiến ỗi người đều vui mừng, tự nhiên nàng cũng vui mừng. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Hoa mẫu vốn đã lên sẳn kế hoạch, chuẩn bị một loạt canh, hầm cách thủy từng chén cho Hoa Nhiễm uống. Lúc này Nguyệt Vô Phong lại nói muốn đưa Hoa Nhiễm về nhà mẹ nàng, nói sau khi Hoa Nhiễm mang thai trong lòng nàng càng thêm nhớ nhà.
Nguyệt mẫu nghe được hai chữ “Nhà mẹ” sắc mặt có chút không tốt, tức phụ nhà mình muốn về nhà, làm lòng bà bà không vui, bà không có đồng ý, qua hơn một tháng, thấy Hoa Nhiễm có chút gầy xuống cũng không nhẫn tâm nữa, để cho Nguyệt Vô Phong đưa nàng trở về.
Hoa Nhiễm nôn oẹ, nôn rất lợi hại, thỉnh thoảng muốn ăn một chút bông hoa, bảo Nguyệt Vô Phong đi hái. Hoa Nhiễm lại nghĩ đến một số chuyện làm nàng sợ. Nguyệt Vô Phong cũng luôn trêu chọc nàng, “Nếu chúng ta sinh nữ nhi, sẽ gọi nàng là Nguyệt Hoa, có được không, có phải rất êm tai hay không, Nguyệt kết hợp Hoa không tồi, kết hợp Hoa, rất thơ mộng.”
Hoa Nhiễm cười đánh hắn.
Lúc Hoa Nhiễm đi, đặc biệt bái phóng bà bà hờn dỗi, “Mẹ, ta không phải ý đó, chẳng qua thể chất của ta ở nhà bên kia dường như thích hợp điều dưỡng, thân thể ta không tốt, nơi mẹ của ta có phương thuốc cho ta uống khi ta còn bé. . . . . .”
Nhìn bộ dạng Hoa Nhiễm biết vâng lời, Nguyệt mẫu vừa tức vừa mất mát, vỗ vỗ nàng nói, “Mẹ cũng thích ngươi, aiz, chỉ nghĩ hơn một năm không nhìn thấy được ngươi, sanh xong ài tử phải ở tháng, nhất định không thể ra gió, phải điều dưỡng thân thể cho tốt rồi trở về, đến lúc đó mẹ chuẩn bị cho ngươi rượu Bách Tuế.”
“Cám ơn mẹ.”
Hoa mẫu nghe được tin tức Hoa Nhiễm mang thai, rất vui vẻ, chuẩn bị một bàn thức ăn ngon an ủi Hoa Nhiễm, chẳng qua Hoa Nhiễm ăn không hết bao nhiêu, chỉ sờ sờ một chút món ăn nhẹ. Đêm đó nàng không ngủ chung với Nguyệt Vô Phong mà chen chúc cùng Hoa mẫu. Hoa mẫu biết lúc Hoa Nhiễm lo lắng sẽ như thế, liền mở cởi cho nàng, “Hoa Hoa, ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ để ý ăn được ngủ được là tốt, ngươi thật vui vẻ, hài tử sinh ra sẽ khỏe mạnh xinh đẹp.” Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Hoa Nhiễm nắm thật chặt tay Hoa mẫu trong tay, “Mẹ, ta sợ, thật sợ, ta sợ đứa bé sinh ra là yêu. . . . . .”
Hoa mẫu vừa định nói “Sẽ không” để an ủi nàng, lại ngừng nói, “Hoa Nhiễm, nếu là yêu quái, ngươi cũng không cần hắn? Ngươi nhớ hắn là con của ngươi, vô luận hình dáng gì, ngươi cũng phải tiếp nhận hắn. Vô Phong cũng sẽ tiếp nhận hắn, có thể ta nói đối với Vô Phong không công bằng, nhưng trong lòng hắn vẫn có một hài nhi, ngươi thương lượng với hắn một chút, để cho hắn cũng có chuẩn bị.”
“Mẹ. . . . . .” Hoa Nhiễm nhíu mày một cái, “Mẹ nói với ta cũng được.”
“Hoa Nhiễm, lúc ngươi sanh ra là một nụ hoa. . . . . .”
“Ách. . . . . . Nụ hoa a. . . . . .vậy, lúc sinh ra ta đau không?”
“Đau, dĩ nhiên đau đớn, còn khó sinh hơn đấy.”
“Mẹ, mẹ chịu khổ, chẳng qua ta nghĩ tới lúc ta sinh sẽ rất sợ.” Hoa Nhiễm nói.
“Thể chất của mẹ không tốt, cho nên sinh sẽ có chút khổ cực, ngươi cũng không cần lo lắng, cho tới nay khỏe mạnh, hơn nữa còn là nửa yêu, đến lúc đó còn có thể dùng một chút pháp thuật ngừng đau, cho nên không có gì lo lắng, ngủ ngon đi, ngày mai cùng Vô Phong đi ra ngoài dạo một chút, vận động nhiều hơn mới có lợi.”
“Vâng, mẹ, trên người ngươi thơm quá, aiz, tối nay cha hận chết ta rồi. . . . . .”
Ngày kế, Hoa Yêu lại mang đến một tin tức thật không tốt, hắn nói, “Yêu giới náo động, bắt đầu đại chiến.”
“Chuyện gì xảy ra?” Hoa mẫu lo âu hỏi.
“Cũng không biết chuyện gì xảy ra, tê giác vương đột nhiên mất tích, hiện tại Yêu Tộc chia làm nhiều phái, hôm nay có quá nhiều người đến lôi kéo ta, hay là chúng ta tìm một chỗ trốn tránh trước. Lần trước đại chiến chính là ngày Quân Qua Bất rút lui, để lại vị trí kia tranh đoạt không dứt, lần này lại giết chóc. . . . . .”
Hoa Nhiễm nghe có chút không hiểu được, tuy nàng là nữ yêu, nhưng từ nhỏ lưu lãng ở nhân gian, đối với Yêu Tộc không hiểu rõ ràng. Vì vậy nàng vẫn không hiểu rõ tầm quan trọng của câu chuyện.
Nguyệt Vô Phong vừa nghe mặt cũng biến sắc, đối với chiến tranh hắn hiểu đây là chuyện gì. Nhưng hắn không nói không rằng, để cho Hoa Yêu nói tiếp, chỉ thấy hắn quay đầu lại nói với Hoa Nhiễm, “Hoa Nhiễm, chuyện này ta không hy vọng các ngươi bị cuốn đi vào, hay là các ngươi mau trở về, chúng ta tính toán ngày ngươi sinh sẽ đi đón ngươi. Ta và ngươi mẹ vào thâm sơn tránh một thời gian.”
Mặc dù Hoa Nhiễm không muốn nhưng cũng chỉ được gật đầu. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Nguyệt Vô Phong nhìn ánh mắt của Hoa Yêu gật đầu một cái, giống như nói, tất cả có hắn, hắn sẽ chăm sóc cho Hoa Nhiễm, không cần lo lắng.