Bạn đang đọc Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt: Chương 97
Lần này sau khi trở về, Nguyệt Vô Phong cũng dần dần bận rộn. Trong ngày thường giảm bớt thời gian chăm sóc Hoa Nhiễm, thỉnh thoảng Nguyệt Vô Phong phải bận rộn xã giao một chút, sẽ trở về trễ một chút.
Thời tiết từ từ chuyển lạnh, sau khi Nguyệt Vô Phong trở về toàn thân lạnh buốt, nằm ở trên giường Hoa Nhiễm có chút không hài lòng, chẳng qua nhìn hắn mệt như vậy cũng không oán trách, rất tự nhiên đem đôi tay ôm lấy.
“Hoa Hoa, gần tới cuối năm, sẽ bận rộn một chút, chờ qua rằm, sẽ được nhàn rỗi, đến lúc đó dẫn ngươi đi ra ngoài giải sầu.” Nguyệt Vô Phong rất nhanh đã ngủ mất, Hoa Nhiễm không khỏi vươn tay chạm vào khuôn mặt của hắn, dường như gầy gò đi không ít.
Từ lúc ở chung một chỗ, hai người đều vẫn đi chung với nhau, vậy mà hôm nay Nguyệt Vô Phong tách ra trong thời gian ngắn ngủi thật có chút không thích ứng, nàng cũng nghĩ tới cùng đi với Nguyệt Vô Phong. Chẳng qua Nguyệt Vô Phong không nở để cho nàng ở giữa mùa đông gió thổi lạnh, hơn nữa thường xuyên phải nằm vùng tại bến sông, hoặc là ra ngoài xã giao một chút, mà nữ nhân của hắn để cho nàng ở phía sau là tốt rồi, không cần phải để cho nàng đi ra ngoài, tránh bị tổn thương. Thời gian Hoa Nhiễm rảnh rỗi sẽ nghĩ đến Nguyệt Vô Phong, vì vậy cũng bắt đầu động thủ làm một chút chuyện mà nữ nhân nên làm.
Nàng sẽ cùng Nguyệt mẫu tham thảo ý thích của Nguyệt Vô Phong, ở trong phòng bếp bận rộn làm cho hắn món ăn yêu thích, mặc dù làm được cũng không tốt lắm, nhưng Nguyệt Vô Phong cười khen nàng, ăn hết tất cả món ăn, lúc này Hoa Nhiễm sẽ cười thật ngọt ngào. Nàng cũng sẽ ngồi ở trong phòng thêu một túi thơm nhỏ, để cho Nguyệt Vô Phong mang ở trên người, nàng nói, lúc thấy túi thơm sẽ nhớ đến nàng. Thỉnh thoảng cùng bà bà ra đường mua chút đồ trang sức xinh đẹp, mặc dù không đeo, nhưng không có một nữ nhân nào có thể cưỡng lại món đồ xinh đẹp.
Trong lòng mỗi nam nhân đều hư vinh, tầm quan trọng giữa thê tử và mẫu thân không rõ ràng lắm, nhưng nếu hai người bọn họ có thể sống chung thật tốt, hắn là người vui vẻ nhất.
Vào mười ngày cuối cùng của năm, Nguyệt Vô Phong còn đi Từ Khê một chuyến, hắn nói hắn sẽ trở lại vào lễ mừng năm mới. Cho nên vào ngày giao thừa, Hoa Nhiễm vẫn ở cửa ra vào, màn đêm dần dần buông xuống, rốt cuộc hoàn toàn tối đen, Nguyệt Vô Phong từ bên ngoài chạy về, nhìn thấy Hoa Nhiễm khoác áo bông màu đỏ chót, trên đỉnh đầu đội mũ hồ cừu thật dầy ngồi ở ngưỡng cửa tiền sảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh cóng đến đỏ bừng, Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy đau lòng, người phía sau cũng không kịp hỏi hắn quà mang về an trí ở nơi nào, nhanh chóng tiến lên ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Hoa Nhiễm thấy hắn trở lại, nở nụ cười, nàng nói, “Tướng công, rốt cuộc ngươi đã trở lại.”
“Đứa ngốc, tại sao không ở bên trong chờ ta, bên ngoài rất lạnh, có lạnh hay không?” Nguyệt Vô Phong dẫn nàng vào trong phòng, pha cho nàng một ly trà nóng ấm áp, hắn đem ly trà đặt ở trong tay nàng, có chút trách cứ, “Để cho ấm lên, tay đã rất lạnh giá.”
“Ưmh. . . . . .” Hoa Nhiễm cầm ly trà.
“Có nhớ đến ta không?” Nguyệt Vô Phong thấy trên mặt nàng có một chút ủy khuất, đi đến gần hôn môi của nàng một cái.
“Nhớ.”
“Sau này ta ở nhà cùng ngươi.”
“Đã làm xong rồi sao?”
“Đúng vậy, rốt cuộc cho gom đủ các khoản phí cho thái tử, ta cũng chia hơn phân nửa tài sản ra ngoài cho quốc khố, như vậy sau này bọn họ cũng sẽ không tìm chúng ta gây phiền toái.”
Hoa Nhiễm đau lòng, xoa mặt của hắn, chỗ dưới cằm có râu ria màu xanh, nghĩ đến hắn luôn vì tương lai của bọn họ mà nghĩ biện pháp, “Đi đường rất vất vả a.”
“Đúng vậy, vì muốn sớm nhìn thấy ngươi, bây giờ trở về tới đây, cảm thấy thật tốt, mệt nhọc gì cũng không còn.” Nguyệt Vô Phong cười khẽ, kéo tay của nàng, nhẹ nhàng hôn từng ngón tay.
Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, chẳng qua đơn giản vuốt ve thì có cảm giác. Cửa bị gõ vang, “Thiếu gia, phu nhân đã chuẩn bị xong thức ăn.”
“Biết rồi.” Nguyệt Vô Phong hôn nhẹ trán Hoa Nhiễm, sửa lại y phục của nàng một chút, “Tối nay chúng ta lại tái chiến.”
Hoa Nhiễm đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu một cái, chủ động dắt tay Nguyệt Vô Phong, mở cửa đi ra ngoài.
Giống như gia đình giàu có, lễ mừng năm mới luôn là có chuyện bận rộn không xong, Nguyệt gia cũng không ngoại lệ, chỉ tiếc mấy ngày nay Nguyệt Vô Phong không ở trong nhà, nên tiết kiệm cũng đã tiết kiệm, nhưng chuyện tế tổ tiên không thể sơ sót, sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, lạy hết tổ tiên sau đó làm một loạt chuyện vụn vặt, rốt cuộc Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong an tĩnh ngồi một chỗ, thở dài thật sâu.
Hoa Nhiễm đột nhiên nói, “Chúng ta đi đốt pháo đi, hôm qua cùng mẹ mua pháo, mẹ nói khi còn bé ngươi rất ưa thích.”
Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, vươn tay vuốt vuốt cái mũi của nàng, “Nha đầu, ngày ngày kề cận mẹ ta, chuyện lúc ta còn nhỏ cũng bị ngươi biết.”
“Hắc hắc, ta còn biết trước kia ngươi đái dầm, ô ô, đau, ta không nói, không nói.” Hoa Nhiễm xin tha, lại nói, “Mẹ đối với ta rất tốt, chẳng qua ngày ngày hỏi ta lúc nào thì mang thai tiểu hài tử.”
Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực, hôn lên tóc nàng, “Về sau ta làm nhiều cùng ngươi, tự nhiên sẽ có tiểu hài tử, đi, chúng ta đi đốt pháo.”
Thật ra, trong lòng Hoa Nhiễm có chút sợ hãi, sinh con, sinh ra tiểu hài tử ngộ nhỡ. . . . . . lần trước mẹ nàng đã từng nói với nàng, khi còn bé lúc nàng ba tuổi, trên đỉnh đầu nở ra một đóa hoa, hơn nữa chăm sóc đóa hoa này không tốt, sinh mạng của tiểu hài tử cũng tự nhiên biến mất theo, nàng không có quên, dù sao nàng vẫn là nửa yêu. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Chuyện này nàng vẫn không dám nói, cũng không muốn nói, cho nên tạm thời cứ như vậy đi.