Bạn đang đọc Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt: Chương 65
Sau khi Hoa Nhiễm nhìn thấy Mặc Thiếu Dư đi khỏi, cảm thấy tâm tình thật tốt. Nàng đoạt lại bánh Quế Hoa ở trước mặt Nguyệt Vô Phong, tự mình ăn lấy, ăn một lát, lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhìn Nguyệt Vô Phong chằm chằm, trầm mặt nói, “Người này thật khó dây dưa.”
“Đúng vậy, có một chút, nhưng trước kia hắn không phải như vậy.”
“Dù sao, người sẽ thay đổi.” Hoa Nhiễm không vui, ngay sau đó lại nói, “Ta thật muốn giấu ngươi đi, ngộ nhỡ ngươi thật sự bị lay chuyển thì làm thế nào?”
Nguyệt Vô Phong im lặng, chỉ nói, “Nếu có một nam tử khác cũng rất ân cần với ngươi thì ngươi như thế nào?”
Hoa Nhiễm bị nghẹn họng không nói ra được, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, suy nghĩ một chút lại đem bánh Quế Hoa của mình đẩy tới, cẩn thận hỏi, “Bánh Quế Hoa ăn ngon, hay gà Thược Dược ăn ngon, hay cá Kỳ Lân ăn ngon, hay là. . . . . .”
Nguyệt Vô Phong vỗ vỗ đầu của nàng, dụ dỗ nàng, “Vẫn là Bánh Quế Hoa ăn ngon nhất, Hoa Hoa thích ăn nhất, tự mình ăn đi, ngoan.”
Sau khi ăn một nửa, Hoa Nhiễm kéo kéo tay áo Nguyệt Vô Phong, “Tướng công, ngày mai chúng ta đi xem đại hội võ lâm có được hay không?”
“Không phải ngươi không rảnh sao?” Nguyệt Vô Phong giả vờ không hiểu ý.
Hoa Nhiễm chu môi nói, “Đâu có, đâu có, ta chỉ không muốn ngươi bị hắn dây dưa kia mà, nhưng ta rất muốn xem. . . . . . Loại đại hội này ta đã nghe qua nhưng chưa từng thấy qua, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.”
Nguyệt Vô Phong dùng chiếc đũa gõ đầu của nàng một cái nói, “Ngươi đó, nơi đó náo nhiệt cũng muốn đi tới, được rồi, ngộ nhỡ đụng phải Mặc Thiếu Dư, trong lòng lại không thoải mái.”
Hoa Nhiễm nhớ tới bộ dạng lấy lòng của Mặc Thiếu Dư, lẽ ra muốn nói không đi nhưng lại nghĩ, dù sao Vô Phong là của mình, ai cũng không giành được, vì vậy gật đầu một cái, Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. “Được rồi, được rồi, ta không ăn giấm là được. Dù sao ta sẽ không nhường.”
Ngày thứ hai, mở đại hội võ lâm, các lộ hào kiệt tinh anh võ lâm cũng tụ tập đến Vô Cực Môn, lúc này cực kỳ náo nhiệt, mọi người ôm quyền cúi người chào hỏi nhau, xem như quen mặt nhau, nói những lời ngưỡng mộ và kính trọng nhau.
Hoa Nhiễm cũng tò mò quan sát bọn họ, nàng len lén đi theo Vô Phong nói, “Tướng công, dáng dấp bọn họ như hung thần ác sát, thoạt nhìn rất kinh khủng, ngươi cũng là người luyện võ, vì sao dáng dấp da mịn thịt mềm như thế.” Nói xong còn véo nhẹ mặt của Nguyệt Vô Phong.
Nguyệt Vô Phong buồn cười, chụp được tay của nàng, “Ngươi cho rằng bọn họ ai cũng giống như trượng phu của ngươi, trời sinh tuấn tú a.”
“Ách. . . . . . Cái từ miêu tả này. . . . . .”
“Bọn họ là người mê võ nghệ, ngày ngày dãi nắng dầm sương luyện võ, nên không bảo dưỡng tốt, trên mặt có chút sần sùi cũng là chuyện đương nhiên.”
“Bảo dưỡng? Ngươi bảo dưỡng thế nào?” Hoa Nhiễm nhất quyết không tha lôi kéo Vô Phong hỏi.
Nguyệt Vô Phong gõ đầu nàng một cái nói, “Võ lâm trọng địa, ngươi cư nhiên hỏi ta chuyện nhàm chán này, những lời này chúng ta trở về ở trên giường nói là được.”
Hoa Nhiễm đỏ mặt, nhìn về phía cửa Vô Cực Môn, phát hiện mỗi người tới muốn vào đều cầm thiệp màu đỏ, không khỏi tò mò hỏi nói, “Vừa rồi chúng ta vào bằng cách nào?”
“Thiếp mời a.”
“Tới tay lúc nào?”
“Tướng công của ngươi có biện pháp, ngươi lo lắng cái gì.”
“Đúng rồi, ngươi nói những người này tới đại hội võ lâm làm gì, thoạt nhìn rất hỗn loạn.”
“Thứ nhất là vì muốn học võ nghệ, chỉ có đấu với nhau mới tiến bộ, thứ hai, ngưỡng mộ Võ Lâm Minh Chủ, võ lâm và triều đình vạch rõ ranh giới, nơi này ngưỡng mộ Võ Lâm Minh Chủ cũng xem như đối kháng với triều đình phân đình rồi.” Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt trả lời, “Cũng xem như là Vua phương Nam.”
Hoa Nhiễm đột nhiên nhớ ra cái gì, “Lợi hại như vậy sao, tại sao thái tử gia đi lại như vậy, hắn có thể dễ dàng tha thứ?”
“Hắn ở ngoài sáng vạch kế sách, chủ ý rất khá, giống như hiện tại, không phải ta thay hắn nhìn sao.”