Bạn đang đọc Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt: Chương 63
Tối đến, Hoa Nhiễm bị hắt xì cho đến lúc nửa đêm, nàng bị hắt xì cho nên không thể ngủ được, định xoa lỗ mũi ngồi dậy, Nguyệt Vô Phong cũng tỉnh, rót một chén nước cho nàng, sờ sờ cái trán của nàng, dùng môi dán dán, “Không thoải mái sao?”
“Không có, cũng không biết tại sao hắt xì.”
“Có thể có người nhớ ngươi.” Nguyệt Vô Phong ôm nàng vào trong ngực, tay cầm tay của nàng cảm thấy thỏa mãn.
Hoa Nhiễm gật đầu, cười hì hì nói, “Đúng vậy a, nhất định cha mẹ của ta rất nhớ ta.” Vừa nói xong hắt xì một cái.
Ngay sau đó lại nói, “Tướng công, hơn nửa đêm không ngủ được là bởi vì Mặc Vương Gia?”
Giọng nói Nguyệt Vô Phong không tốt, “Đừng nói đến hắn, có thể hắn bị điên rồi.”
Lúc này Hoa Nhiễm cũng không nói nữa, cầm quả đấm nhỏ quơ múa lung tung, “Tên khốn kiếp này có ý gì, trước mặt ta còn nói lời như thế, quả thực là không muốn sống, ta rất muốn lột da hắn. Thật là quá xấu hổ, quá ác liệt rồi. . . . . . Không được, ta phải chuẩn bị một thanh đao, lần sau hắn dám cả gan ở trước mặt của ta nói chuyện này, ta sẽ giết hắn!”
Nguyệt Vô Phong buồn cười đè Hoa Nhiễm, hôn nàng hai cái, bàn tay xấu xa chạy trên người nàng, “Hoa hoa, mặc y phục rất ít. . . . . .”
Hoa Nhiễm đỏ mặt, nhưng vẫn gào lên, “Nói nhảm, tại sao ngủ không cởi quần áo. . . . . . Lần trước cũng không có mặc gì đấy. . . . . .”
“Vậy, cởi thôi. . . . . .”
“Ô. . . . . .”
Hai cái miệng nhỏ vì vận động ban đêm, ngủ thẳng tới buổi trưa mới rời giường, có người đưa tới nước rửa mặt và thức ăn, tác phẩm được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép, sau khi bọn họ rửa mặt ăn cơm đi ra ngoài lại nhìn thấy Mặc Thiếu Dư đứng ở cửa, hắn mặc áo bào trắng rất tao nhã, phe phẩy cây quạt, vô cùng sạch sẽ. Hắn nhìn thấy Vô Phong đi ra ngoài, khẽ mỉm cười, “Vô Phong, ngủ ngon giấc không.”
Hoa Nhiễm đẩy Vô Phong ra sau lưng, ngăn ở trước mặt hắn, nhìn về phía Mặc Thiếu Dư quơ tay múa chân, “Ta cho ngươi biết, không cần biết ngươi là ai, Vô Phong là của ta, ngươi đừng tới quấy rối!”
Mặc Thiếu Dư vốn tưởng rằng Hoa Nhiễm là nữ nhân dịu dàng, ít nhất lần trước để lại cho hắn ấn tượng như thế, hôm nay nhìn thấy bộ dáng nàng nhanh mồm nhanh miệng, không khỏi cười thầm nói, quốc sư thích nữ nhân nóng tính thế này, hắn khẽ giễu cợt, “Lúc ta biết Vô Phong, ngươi còn chưa ra đời đâu đấy, thời gian ta biết hắn còn dài hơn so với ngươi, là ngươi đoạt hắn với ta!”
Hoa Nhiễm da mỏng, vừa nghe hắn nói như vậy, đôi mắt không khỏi đỏ lên, nàng tức giận không kềm được tiến lên đá hắn một cước, “Ngươi không phải bình thường, vô duyên vô cớ thích nam nhân làm gì? Ngươi thích nam nhân thì kệ ngươi, tại sao yêu thích tướng công của ta.”
Trên áo bào màu trắngxuất hiện một dấu chân màu đen, xưa nay Mặc Thiếu Dư thích sạch sẽ, sắc mặt trầm xuống, Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm đến bên cạnh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, nhìn thấy sắc mặt vui của hắn, chắp tay hướng về phía Mặc Thiếu Dư nói, “Nương tử của ta có chút bạo lực, là ta dạy dỗ không nghiêm, nếu Mặc Vương Gia để trong lòng, ta sai người trong cửa hàng may một bộ khác cho ngươi.”
Mặc Thiếu Dư rũ mí mắt, không cam lòng rời đi như thế, thấy Vô Phong che chở nàng, vẫn dịu dàng cười, “Chuyện này làm phiền biểu đệ rồi.”
Hoa Nhiễm nghe vậy cũng biết Nguyệt Vô Phong chẳng qua chỉ nói khách sáo, không nghĩ tới Mặc Thiếu Dư hớn hở đồng ý, còn nhìn Vô Phong nói, “Xin dẫn đường.”
Hoa Nhiễm “Hừ” một tiếng, cố ý rúc vào trên người của Nguyệt Vô Phong, dựa chặt hơn so với lúc bình thường.
Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm đi ở phía trước, Hoa Nhiễm thỉnh thoảng thấy thứ gì đẹp cũng muốn nhìn một chút, Nguyệt Vô Phong cũng cưng chìu dừng lại để cho nàng tự đi chọn.
Mặc Thiếu Dư đột nhiên cảm thấy mất mát, giữa bọn họ không có tình cảm giống như quốc sư nói xong sao?