Bạn đang đọc Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt: Chương 47
Buổi tối hôm nay, có người vui mừng có người buồn.
Trong hoa phòng bọn họ yêu vô cùng nồng đậm, tiếng rên rỉ cùng động tác mập mờ của hai người khiến cả phòng lọt vào một cảnh xuân kiều diễm.
Rừng cây nhỏ ở bên ngoài Nguyệt phủ, Xà Yêu và Báo tinh giao thủ, đánh rất hung ác, hai bên đều muốn đối phương buông tha. Heo con lẳng lặng ngồi ở bên cây, trong tay có một bình rượu nhỏ, nhìn bọn họ đánh nhau, thỉnh thoảng nói hai tiếng tốt, tốt, thỉnh thoảng uống vài hớp rượu.
Thỏ và Xích Đồng đứng ở một bên, nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, “Không buông tha thì thế nào? Có thể được đến sao?”
“Cái này khó nói, ta cảm thấy lão bản ta có hy vọng, hắn đối với vật cần tìm cũng rất cố chấp”
“Ta cảm thấy Thập Dạ tương đối có hy vọng, hắn có rất ít vật cần tìm”
“Ta cảm thấy bọn họ đều không được” Heo con chậm rãi mở miệng, giọng nói ngây thơ vang lên, Thỏ và Xích Đồng cũng không phản bác, khẽ nheo mắt lại, chuyện tương lai, người nào có thể đoán được đây?
“Đúng rồi, thật ra, khổ sở cũng không chỉ có Thập Dạ ca ca và Tiền Bạo ca ca, có một người cũng rất khổ sở.”
“Người nào?”
“Ngay cả cái người mặt trắng nhỏ như Vương Gia, dường như hắn thích Nguyệt Vô Phong thật lâu. . . . . .” Heo con như có điều suy nghĩ, sau khi nhận được ánh mắt chất vấn của Thỏ và Xích Đồng, nói, “Tất cả mọi người đang cười, nhưng hắn cười đặc biệt miễn cưỡng, lẽ ra nhiều người như vậy, ta cũng vậy sẽ không phát hiện, nhưng trên đường hắn ra ngoài, khi đó ta vừa đúng cũng muốn ra ngoài giải quyết, sau đó phát hiện hắn đang đứng dưới tàng cây khóc. . . . . . Vì vậy liền tiến lên hỏi á…, sau khi ta hỏi nguyên nhân, hắn trả lời hạt cát bay vào mắt, hừ, loại này chỉ lừa gạt đứa bé, làm sao ta tin tưởng”
“Ngươi vốn chính là đứa bé.”
“Ta thông minh hơn đứa bé. . . . . . Đừng ngắt lời, sau khi bữa tiệc giải tán, nghe được có người gọi hắn Mặc Vương Gia, hôm nay không phải có rất ít người ở lại qua đêm sao? Hắn ở lại, ta thấy hắn ở xa xa nhìn chằm chằm hoa phòng, trong mắt tình ý nồng đậm. . . . . . Còn có đau đớn. . . . . .”
“Heo con, ngươi xác định hắn thích Nguyệt Vô Phong mà không phải Hoa Nhiễm?” Thỏ hỏi ngược lại.
“Đúng là Nguyệt Vô Phong, bởi vì ta đoán hắn không biết Hoa tỷ tỷ. . . . . . Quản hắn khỉ gió, dù thế nào đi nữa tối nay hắn cùng với hai người bọn họ khổ sở là được. . . . . .” Lúc này Heo con mới phát hiện Quân Thập Dạ và Tiền Bạo đã ngưng đánh nhau, đứng ở sau lưng hắn nghe hắn nói chuyện.
“Nếu. . . . . . Chuyện này là thật. . . . . .” Quân Thập Dạ nhàn nhạt mím lại mỉm cười.
“Dù sao không giành được Hoa Nhiễm, trước hết chơi đùa Nguyệt Vô Phong” Tiền Bạo trả lời một câu, chỉ trong chốc lát, hai người bọn họ biến mất.
“À?” Heo con kinh ngạc hỏi Xích Đồng một câu, “Ta nói sai cái gì sao?”
Xích Đồng khẽ gật đầu, “Đúng vậy”
“Chấp nhất a. . . . . . Kiên cường a. . . . . .” sau khi Thỏ than thở, hỏi tiếp, “Tối nay chúng ta đi nơi nào qua đêm?”
“Nơi nào có kịch hay để xem, liền đi nơi đó ở.”
Xích Đồng, Thỏ, Heo, con ba người lại từ phía rừng cây nhỏ ngoài Nguyệt phủ đi trở về Nguyệt phủ, dĩ nhiên Nguyệt phủ hoan nghênh, rất nhanh liền chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng cho bọn hắn.
Một đêm này Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm siêng năng, bọn họ đổi một tư thế, nằm nghiêng, hắn phía sau của nàng tiến vào, tiếp tục chiến đấu hăng hái.
“Một đêm này thật là dài đăng đẳng nha. . . . . .” Hoa Nhiễm ậm ừ nỉ non.
“Càng ngày càng tốt.” Hơi thở Nguyệt Vô Phong phun tại cổ của nàng, khẽ cắn, liếm lấy vành tai của nàng, đôi tay nắm được hông của nàng, tiến vào.
“Trước kia, tiểu yêu đã hỏi ta, về sau tìm được nam nhân sẽ đối xử với hắn như thế nào, ta nói ta nhất định sẽ đối xử với hắn thật tốt, khi đó bọn họ cũng không tin.” Hoa Nhiễm tự nhủ.
“Vậy ngươi tin tưởng không?” Môi của hắn lại chuyển tới gương mặt của nàng, nhẹ nhàng cắn nuốt.
“Vậy ngươi tin tưởng không?” Hoa Nhiễm hỏi ngược lại, môi Nguyệt Vô Phong chuyển qua trên môi của nàng, che mất tiếng nói của nàng.
Sáng sớm, Nguyệt Vô Phong đem Hoa Nhiễm vẫn còn đang ngủ mê man kéo lên, Hoa Nhiễm mê mang, giương cái miệng nhỏ nhắn nhìn hắn, Nguyệt Vô Phong cười cười, “Đêm qua không có đi tiễn khách, sáng nay còn có một nhóm người, không tiễn, về tình về lý cũng không thể được”
“A. . . . . .” Hoa Nhiễm tiếp tục lim dim mắt, “Buồn ngủ quá . . . . . .”
“Ngoan, sau đó sẽ tiếp tục ngủ. . . . . .” Nhìn Hoa Nhiễm đã nghiêng qua một bên, Nguyệt Vô Phong ôm nàng vào trong ngực, thay y phục cho nàng. Khi mặc xong y phục, Hoa Nhiễm cũng cảm thấy ngượng ngùng, thật sự tỉnh táo.
Khi cửa phòng mở ra, một nam tử đứng ở cửa, hắn đưa lưng về phía bọn họ, đứng ở nơi đó, mái tóc đen nhánh xinh đẹp, tết thành một bó, đội một vương miện ngọc màu xanh lá cây, áo choàng màu xanh khoác trên người của hắn, lộ ra cảm giác ngọc thụ lâm phong.
Người nọ nghe sau lưng có động tĩnh, xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, khí chất lịch sự nho nhã. Cặp mắt kia có mấy phần tương tự Nguyệt Vô Phong, có chút nhã nhặn. Sống mũi trơn bóng, sắc môi ửng đỏ. Sau khi hắn nhìn thấy Nguyệt Vô Phong, khẽ mỉm cười, giống như hoa sen trong hồ nước, hắn chậm rãi mở miệng, “Biểu đệ, biểu đệ muội, chào buổi sáng. . . . . .”
Hoa Nhiểm phục hồi tinh thần, lộ ra nụ cười khéo léo, “Chào buổi sáng”
“Mặc Vương Gia, hai chữ biểu đệ này, tại hạ đảm đương không nổi” Nguyệt Vô Phong khẽ cau mày.
Mặc Vương Gia là con của nhị đệ Đương Kim Hoàng Đế, Mặc Thiếu Dư.