Bạn đang đọc Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt: Chương 41
Lúc Nguyệt Vô Phong đi vào cửa, vừa hay nhìn thấy một màn như vậy, tưởng rằng nàng không nở xa cha mẹ sau ngày hôn lễ, liền dẫn nàng trở về phòng khuyên bảo, “Sau này, ngươi nhớ đến cha mẹ, ta liền mang ngươi trở về thăm bọn hắn có được không? Đừng khóc, đừng khóc, mắt khóc cũng sưng lên rồi, khó coi chết đi được.”
Hoa Nhiễm nghe Nguyệt Vô Phong nói nàng khó coi, càng ủy khuất hơn, “Ô ô. . . . . . ngươi cũng khi dễ ta”.
Nguyệt Vô Phong không biết mình làm gì nàng, căn bản cũng không có nói sai lời, định ôm nàng vào trong ngực, cứng rắn nói, “Không cho khóc, khóc nữa ta hôn ngươi”
Lúc này Hoa Nhiễm mới nở nụ cười, nhìn bộ dáng ân cần của Nguyệt Vô Phong, nhỏ giọng nói, “Về sau ta kháng cự nhất định bị nghiêm trị, thẳng thắn được khoan hồng”.
Nguyệt Vô Phong không hiểu ý gì, cũng đồng ý với nàng.
Trước hai ngày cử hành hôn lễ, Nguyệt phủ đã đưa thiếp mời tân khách dự tiệc đều là quan to, người gia sản bạc vạn, cùng với danh vọng vang dội, người tu hành cực tốt. Chuẩn bị yến dùng nguyên liệu đều là thượng hạng cực phẩm, bào ngư vi cá, sơn hào hải vị, cái gì cần có đều có, rượu Nữ Nhi Hồng thượng hạng dự trữ chôn nhiều năm.
Hoa Nhiễm không khỏi kinh ngạc, “Nguyệt Vô Phong, ngươi rất có mặt mũi”.
Nàng không biết, một thế giới buôn bán lại có thể có mặt mũi đến loại trình độ này.
Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong bình tĩnh, chỉ cười, “Nếu biết có mặt mũi, ngươi phải giữ lấy thật tốt”
“Ừ, ta tuyệt đối sẽ không làm mất mặt ngươi”. Hoa Nhiễm, mặc dù biết mình ở trước mặt hắn, mất mặt không ít.
Trước hôn lễ một ngày, Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm đi Tô gia, “Có một số việc chúng ta phải cùng người ta nói rõ ràng, mặc dù ta biết ngươi cũng không nguyện ý đi gặp nàng, nhưng . . . . . .”
“Ta sẽ giải thích, ta không ăn giấm”. Hoa Nhiễm nhớ tới lời của mẹ nàng nói với nàng, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, từ đây về sau, hành động của mình nhất định phải nhìn hành động của Nguyệt Vô Phong, mình nhất định phải nói năng cẩn thận.
Nguyệt Vô Phong vỗ đầu của nàng, đáy mắt có chút vui vẻ, “Hoa Hoa lúc nào thì biết nghe lời như thế?”
Hoa Nhiễm chỉ nhếch miệng cười, đáy mắt không muốn cho người khác biết ủy khuất.
Đến Tô phủ, Tô lão gia ngoài mặt là chiêu đãi bọn hắn, nhưng trong đáy mắt đầy tức giận, người sáng suốt vừa nhìn liền biết. Đặc biệt là ánh mắt kia khi nhìn Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm cảm thấy trên người của mình hiện lên một tầng da gà. Nguyệt Vô Phong một tay ôm Hoa Nhiễm, trên mặt cười nhẹ nhàng, cùng ông ta hàn huyên một lúc, liền nói đi gặp Tâm Hương.
Sau khi nhìn thấy Tâm Hương, Hoa Nhiễm phát hiện mình không có ghen tức, nhưng áy náy thì có mấy phần.
Sau khi Tâm Hương nhìn thấy bọn họ, mang trên mặt mang nụ cười thản nhiên, không nhìn ra bất kỳ không vui vẻ và chán chường, nàng nhìn Hoa Nhiễm, cầm tay của nàng nói, “Chúc mừng các ngươi, chúc phúc các ngươi đầu bạc răng long”.
Hoa Nhiễm cũng trở tay, cầm tay của nàng, âm thanh run rẩy, “Cám ơn, cám ơn!”
Tâm Hương vừa liếc nhìn Nguyệt Vô Phong, “Ta không cẩn thận nghe Nhị muội và Tam đệ của ta đi tìm các ngươi gây phiền toái, thật xin lỗi, ta thừa nhận khi đó trong lòng ta rất khổ sở, nhưng trong cuộc đời, tình yêu sao có thể làm theo ý mình, ta không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, nghĩ thông suốt, cũng cảm thấy không có gì, hôn lễ của các ngươi ta sẽ không tham gia, ngày mai ta đi Phương Bắc nhà chồng của dì ta, nghe nói nơi đó mùa đông tuyết rơi vô cùng đẹp”
Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng gật đầu, “Lên đường bình an”
Sau một lúc gặp gỡ, trên đường trở về, Hoa Nhiễm hỏi Nguyệt Vô Phong, “Tướng công, nói rõ ràng cảm thấy đơn giản hơn”
“Đúng vậy, thật ra chỉ là một loại hình thức mà thôi, lại làm cho người ta có thể vĩnh viễn để xuống”.
Sau đó Hoa Nhiễm cảm thấy tảng đá trong lòng buông xuống, cùng Hoa Nhiễm trở về, lúc xuất hiện ở Tô phủ, Hoa Nhiễm không khỏi cảm thấy mình đặc biệt nhẹ nhõm, đột nhiên từ trong một khe hở, liếc về sau núi giả nhìn thấy một đôi nam nữ hôn môi, giật mình hóa đá tại chỗ.
Nàng dừng lại, kéo Nguyệt Vô Phong lắp bắp nói, “Vô Phong, nơi đó. . . . . . Bọn họ là tỷ đệ. . . . . .”
Nguyệt Vô Phong chỉ liếc mắt, mặt không chút thay đổi, liền kéo Hoa Nhiễm đi xa, “Bớt lo chuyện người, chúng ta đi về nhà”