Bạn đang đọc Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt: Chương 33: Chương 33:
Nguyệt Vô Phong vội nói được, nhìn Chuột yêu một cái, khóe mắt, khóe miệng cũng mang theo một tia mập mờ.
Nguyệt Vô Phong đem Phù Dung trâm trả lại cho Mèo yêu, Mèo yêu cười nói, “Nguyệt công tử, một ngày có Tam Phù Dung, ta sẽ giúp ngươi đến cùng. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ xem ngươi như bằng hữu của ta, ngày sau nếu có cần đến ta, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng ta cũng không từ nan”.
Hoa Nhiễm ngẩn ra, Nguyệt Vô Phong chỉ nhàn nhạt cười cười, “Miêu tỷ, khách khí rồi, thật ra ta cũng không giúp cái gì, ta chỉ bày tỏ cảm tưởng của mình mà thôi”.
Sau khi Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong bị nhiệt tình nhốt ra ngoài cửa, Hoa Nhiễm mới hỏi, “Tướng công, ngươi bày tỏ cảm tưởng gì vậy ?”
Bên ngoài, ánh trăng rất sáng, chiếu vào trên mặt Nguyệt Vô Phong, cái mũi anh tuấn càng thêm lộ ra vẻ tinh xảo, hai cánh môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, hắn vươn tay véo lỗ mũi Hoa Nhiễm một cái, “Tướng công nhà ngươi đang nói không thể rời bỏ ngươi”.
“Ha ha. . . . . .” Hoa Nhiễm rất thẹn thùng, cúi đầu cười ngây ngô.
Nơi này, lời nói còn chưa dứt, Hoa Nhiễm liền nghe giọng nói bén nhọn của nam nhân kêu lên “Ta cảnh cáo ngươi, không cho tới đây, tới nữa ta sẽ kêu lên”.
“Chuột nhỏ, ngươi thật đúng là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, rõ ràng trong lòng yêu ta, yêu muốn chết, nhưng lại cố tình giả vờ bộ dạng đức hạnh, ngươi muốn vờ tha để bắt thật, hay cảm thấy rơi vào khẩu vị của ta, ta sẽ dùng sức lực thỏa mãn ngươi?”
Sắc mặt Hoa Nhiễm căng thẳng, quyết định đạp cửa đi vào, lại bị Nguyệt Vô Phong ôm thật chặt vào trong ngực, hơn nữa che miệng của nàng, hắn hướng nàng “Hư” một tiếng, rồi hướng lỗ tai của nàng nói, “Không được quấy rầy, bọn họ đang yêu đấy”.
Hoa Nhiễm bừng tĩnh, lặng lẽ di động bước chân, kéo cái lổ ở trên cửa, nhìn vào trong.
Chỉ thấy Mèo yêu đã bức Chuột yêu đến bên giường, mà Chuột yêu đứng bên giường run lẩy bẩy.
Mèo yêu tiếp tục bước tới phía trước, nàng vươn tay ra, xoa mặt của Chuột yêu, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó dùng sức bóp một cái, “Trong thời gian này, có ai quan lại với ngươi sao?”
Chuột yêu không trả lời.
Nàng tiếp tục hỏi câu đó, thanh âm trở nên bén nhọn.
Dường như Chuột yêu nhịn đau không được, lắc đầu một cái.
“Nhớ ta không?” Giọng nói Mèo yêu êm ái và mập mờ, tràn đầy mềm mại đáng yêu. Đem nàng đem thân thể mềm mại, hấp dẫn dán lên trên người của hắn, cọ qua cọ lại.
Chuột yêu không trả lời, qua một lúc thật lâu, nói “Ngươi đừng tùy tiện như vậy được không ? Ta nhìn khó chịu.”
Mèo yêu không nói câu nào, trực tiếp đem Chuột yêu đến giường, sau đó nhào tới, dùng sức khẽ cắn nơi cổ của hắn, giọng nói có chút run rẩy, “Ngươi khó chịu, ngươi cho rằng ta không khó chịu sao? Ta yêu ngươi, yêu muốn chết, ngươi lại cự tuyệt ta khắp nơi. Hôm nay thật vất vả nghe được ngươi cũng yêu ta, ngươi nói ta làm sao buông ngươi ra nữa. Tại sao ngươi không thể chính thức đối mặt với tình yêu của ta, tại sao?” Giọng nói bén nhọn, phá vỡ bóng tối yên tĩnh.
“Vậy thì thế nào, ngươi bảo ta đối mặt thế nào ?” Chuột yêu nhắm mắt lại, nơi khóe mắt lẳng lặng chảy xuống giọt lệ, giống như nhắm hai mắt lại, có thể trốn tránh tất cả.
Mèo yêu bất chấp tất cả hôn hắn, hôn nước mắt của hắn, lần trước ngươi đã nói, trước kia ta làm gì ngươi cũng sẽ không so đo, sau khi gặp gỡ ngươi, ta thật sự không có làm gì với huynh đệ ngươi, lần trước thật không phải là ta làm, tại sao ngươi không muốn tin ta, ta chỉ nói một lần cuối cùng, ta thật sự chưa từng làm. Nếu ngươi tin ta, thì ngươi hôn ta, nếu ngươi không tin ta, chúng ta cắt đứt từ đây, ta sẽ rời đi, cách ngươi thật xa, không bao giờ dây dưa tới ngươi nữa”.
Mèo yêu từ trên thân hắn rơi xuống qua một bên, thở nhẹ, đuổi theo hắn lâu như vậy, giải thích lâu như vậy, nàng thật sự mệt mỏi.
Qua thật lâu, đang lúc nàng sắp tuyệt vọng, Chuột yêu đột nhiên lật người đè nàng dưới thân thể, “Tam tam, không có ngươi ở bên cạnh ta, ta thật sự cảm thấy thất vọng, yêu là yêu, hãy để cho chúng ta thế này đi, ta tin ngươi. . . . .”
“Theo ta đi, có được không? Chân trời góc bể, chúng ta đi đến nơi nào không có tranh giành. . . . . .”
“Tốt.”
Hoa Nhiễm lẳng lặng nghe đối thoại của bọn họ, đột nhiên muốn rơi lệ, bọn họ bây giờ hạnh phúc rồi.
Nàng ngẩn người tại đó, cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ bên trong. Mặt nàng bắt đầu đỏ tới mang tai, trốn trong lồng ngực Nguyệt Vô Phong, “Chúng ta cũng đi, có được không.”
“Dĩ nhiên, không đi, ngươi bị dạy bậy.” Nguyệt Vô Phong xấu xa cười, ôm nàng, hung hăng hôn nàng hai cái. Nói thật, tình hình bên trong bốc lửa như vậy làm ảnh hưởng đến hắn, nhưng nơi này không thích hợp.
Tay Nguyệt Vô Phong nắm tay Hoa Nhiễm, hai người lẳng lặng đi về phía trước. Đường rất dài, nhưng hai người cũng rất hưởng thụ, dường như đây chính là thiên trường địa cửu. Ánh trăng sáng ngời, ánh sao rực rỡ, gió đêm hơi lạnh, cũng góp phần tạo nên cảnh đêm tốt đẹp.
“Tướng công, ngươi làm thế nào cứu ta ra ngoài ?”
“Cái này, nói rất dài dòng. . . . . .”
“Nếu nói dài dòng, thì không cần nói, các ngươi khanh khanh ta ta, để cho lão già mặt mo ta đặt ở đâu ?” Lúc bọn hắn tình thú nhất, Thần đèn từ trong chiếc đèn Linh Lung bay ra.
“Tướng công, cái đèn này rất kỳ quái? Làm sao ngươi gặp phải?” Hoa Nhiễm tựa sát vào hắn, dáng vẻ giả vờ như sợ hãi, hỏi.
“Cái gì đèn rất kỳ quái, là thần đèn, thần đèn, hiểu không? Nha đầu chết tiệt kia, nói thì nói, giả vờ cái gì giả vờ, ngươi mới kỳ quái!” Thần đèn ấm ức, giọng nói nặng thêm mấy phần.
Hoa Nhiễm vội vàng đưa mắt ra hiệu với hắn, ý bảo hắn không nên nói nữa.
“Làm gì, mắt của ngươi bị tật sao, nháy mắt cái gì nháy mắt.” Thần đèn đột phát ý tưởng trêu đùa.
“Ta. . . . . .” Hoa Nhiễm có cảm giác màng nhĩ mình đau nhức, nàng khẩn trương nhìn Nguyệt Vô Phong một chút, thấy hắn cũng không có biểu hiện bất thường nào, mới yên tâm.
Nhưng dường như thần đèn không chuẩn bị bỏ qua cho nàng như vậy, “Cần gì giả vờ, chân thân cũng bị nhìn thấy rồi”.
Dường như Hoa Nhiễm đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hai tay siết chặt, cảm giác yên tâm vừa rồi đã sớm biến mất, hàm răng của nàng cắn chặt môi dưới, gần như rướm máu. Thân thể của nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, không ai biết nàng muốn làm gì.
Nguyệt Vô Phong hoảng sợ, hắn cho là đã xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực, lại ngẩng đầu nhìn thần đèn gầm nhẹ một câu, “Không cần làm nàng sợ”.
Toàn thân Hoa Nhiễm phát run, nàng không biết nói gì, cũng không biết nên giải thích cái gì.
“Hoa Nhiễm. . . . . .”
“. . . . . .” Hoa Nhiễm không lên tiếng, nước mắt rơi xuống không báo trước, từng giọt, từng giọt rơi vào trong bùn đất. Một đám mây thổi qua, che khuất ánh trăng, bầu trời thoáng chốc tối sầm, càng làm người ta lo lắng.
“Hoa Nhiễm, ngươi hãy nghe ta nói!” Nguyệt Vô Phong lớn tiếng kêu lên.
“Nguyệt Vô Phong, chúng ta giải tán đi, thật xin lỗi, là ta không nói rõ ràng” Hoa Nhiễm nhịn được giọng mũi, trấn định trả lời, còn nở một nụ cười.
Nguyệt Vô Phong tức giận cũng không biết từ đâu tới, vỗ mạnh lên trán nàng, giận quá thành cười, “Giải tán cái gì giải tán? Ngươi cho rằng ngươi còn thoát được sao?”
“Ta. . . . . .”
“Thật ra, ta đã sớm biết chân thân của ngươi là cái gì? Ngươi cho là ta là người nông cạn sao? Ngươi cho rằng ngươi lừa ta yêu ngươi sao, còn có thể bị ngươi một cước đá văng sao? Nếu như lúc đầu ngươi cố kỵ thân phận của mình, tại sao lại muốn chọc tới ta?”
“Ta. . . . . .” Giờ khắc này, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, trong lòng dâng lên từng đợt, từng đợt kinh ngạc, “Ngươi sớm cũng biết?”
“Đúng vậy, từ trong miệng cha mẹ của ngươi, đã sớm biết được chân tướng, nếu như ta để ý thân phận của ngươi, ta sớm rời đi rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ. Ta yêu ngươi, cho nên ta mặc kệ ngươi là cái gì, ai bảo ta gặp phải cái người vừa ngớ ngẩn, vừa ngốc nghếch chứ”,
“Nhưng mà ta . . . . . .” Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào như đường mật, nồng đậm, tan không được, vui vẻ muốn kêu to, lại cảm thấy không ổn, cuối cùng mình cũng là yêu quái.
Nguyệt Vô Phong nhìn thấy vẻ mặt nàng ngớ ra, không vui, tiếp tục gõ lên trán nàng, “Đồ ngốc, ngươi còn muốn ta thế nào, quỳ xuống cầu xin ngươi đừng rời khỏi ta, hay đem ngươi cột vào bên cạnh ta. Hoặc là moi tim của mình ra cho ngươi nhìn, ta hết lòng với ngươi thế nào”.
Qua thật lâu, Hoa Nhiễm đưa hai cánh tay ra, đem Nguyệt Vô Phong gắt gao ôm vào trong ngực, không bao giờ muốn buông ra, nàng nhơn nhớt nói, “Thật ra thì ta không ngớ ngẩn, cũng không ngốc, ta có suy nghĩ”
“Hai người các ngươi gương vỡ lại lành nha, nếu không phải là ta, hừ!”
“Tử Lão Đầu!” Hoa Nhiễm ngẩng đầu tức giận, nói nhỏ, ngay sau đó đổi lại cười nịnh, “Cám ơn ngươi, làm cho ta ném đi gánh nặng trong lòng”.
Lại thầm suy nghĩ cha mẹ của mình thật đúng là. . . . . .
Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có cái gì không đúng, gương mặt tức giận, giương nanh múa vuốt nói, “Nguyệt Vô Phong, tại sao ngươi không nói cho ta biết rõ, ngươi đã biết chân thân của ta.”
Nguyệt Vô Phong xấu xa nói, “Ta muốn biết lúc nào thì ngươi thẳng thắn với ta. . . . . .”
Ánh trăng lại chui ra khỏi đám mây, ánh sáng màu bạc rải đầy cả vùng đất. chiếy lên trên mặt bọn hắn một tầng mỏng, vẻ mặt Hoa Nhiễm hạnh phúc, trên người phát ra mùi hoa càng thêm nồng đậm.