Bạn đang đọc Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt: Chương 1
“Nguyệt Vô Phong, quay lại đây!” Hoa Nhiễm đứng trên đường cái nhốn nha nhốn nháo, vênh mặt hất hàm sai khiến, hai tay chống nạnh, gầm lên giận dữ khiến toàn bộ người trên phố cũng có thể nghe được.
Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong lúng túng, trên tuấn nhan thoạt đỏ thoạt trắng, lại cố gắng nhịn xuống, có khổ chỉ có thể nuốt vào lòng, Nguyệt Vô Phong hắn sáng suốt một đời, tuy nhiên bị thua trong tay nữ nhân này.
Hắn là Đại thiếu gia Nguyệt phủ ở Giang Nam, thân thế trong sạch, gia tài vạn “Xâu”. Là một nam nhân có tác phong nhanh nhẹn, cộng thêm một phần tài hoa là đối tượng để các nữ nhân theo đuổi. Vì vậy mỗi lần hắn đi ra ngoài, sau lưng sẽ xuất hiện không ít nữ nhân, mà hắn cũng không phải là một người kiêu căng, đối với những nữ nhân ái mộ hắn, hắn không xem thường họ, ngược lại luôn mỉm cười với bọn họ, chỉ là hắn không biết “Quay đầu mỉm cười, trăm vẻ đẹp” khi dùng trên người của hắn thật sự là vô cùng thích hợp, hắn nhẹ nhàng mỉm cười một cái có thể làm cho những nữ nhân kia kích động cả một buổi tối.
Chỉ là đường đường một tài tử Giang Nam như thế, sao lại rơi vào trong tay một nữ nhân chanh chua đây? Bởi vì rất đơn giản, hắn thua, đã thua nàng, sau đó trở thành người của nàng.
Một tháng trước, Nguyệt Vô Phong đi ngang qua thôn Bảo, nhìn thấy một nữ nhân ở trên đường cái bán thuốc, mặc áo vải thô, lớn tiếng kêu la, “Bán thuốc, bán thuốc đây ….”
Trên đường cái người đến, người đi, nhưng không có một người để ý đến nàng, Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy nữ nhân này là kẻ điên, không người nào để ý nàng. Hắn đi một đoạn đường, lại thấy giọng nói của nàng vẫn rất to, liên miên không dứt. Không khỏi thở dài một cái, trời sanh hắn có tính thương hại, đối với người nghèo, hắn luôn không chịu nổi.
“Cô nương, ngươi ở trên đường công khai bán loại vật này, người dân sẽ đến mua sao?”
Nữ nhân trước mắt ngẩng đầu lên, nàng chính là người nổi tiếng trong thôn này, Hoa Nhiễm. Cùng đến thì có nhiều tiền lãi? Có bao nhiêu người cần dùng thuốc, nàng sẽ có bấy nhiêu tiền lãi. Mặt của nàng dính bụi bậm, có chút bẩn, ánh mắt của nàng tựa như một vầng trăng rằm, nhẹ cong lên, nhìn lướt qua đôi mắt linh động thuần khiết mà nói, toàn thân nàng chỗ đều là tà ác, nàng xấu xa nở nụ cười, “Công tử là người bên ngoài sao, ngươi có điều không biết, những thuốc này ban ngày thì không có ai mua, nhưng đến buổi tối sẽ có một lượng người rất đông đạp hỏng cửa nhà của ta, việc buôn bán của ta vô cùng náo nhiệt”.
Nguyệt Vô Phong nhíu nhíu mày, thấy nữ nhân trước mắt quần áo cũ rách không chịu nổi, lại còn nói mình làm ăn chạy, có quỷ mới tin. Hắn nghĩ nghĩ, liền từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc đưa tới trước mặt nữ nhân này, “Cho ngươi”.
Nói xong, xoay người rời đi.
Hoa Nhiễm vừa nhìn đã sốt ruột, vội vàng kéo hắn lại, “Công tử gia, ta cũng không phải là ăn mày, ta không cần ngươi bố thí, ngươi đã cho tiền, hơn nữa vào ban ngày ban mặt, dưới con mắt mọi người mà dám đến mua, ta sẽ đưa cho ngươi một chút”.
Lúc Hoa Nhiễm đem thuốc đưa tới, Nguyệt Vô Phong dở khóc dở cười, cái kia đâu phải là thuốc, căn bản là kẹo hồ lô, một thỏi bạc, đưa nhiều một chút, tổng cộng là hai chuỗi. Nữ nhân này là gian thương vậy.
“Cô nương, ta không phải đứa trẻ, không cần dùng mứt quả để lừa gạt, tiền coi như ta tặng cho ngươi, không, là cho ngươi mượn. . . . . .” Hắn nghĩ nghĩ, nếu nàng không muốn làm ăn mày thì cho hắn để cho nàng một chút mặt mũi.
Hoa Nhiễm nghe nam nhân này nói như thế, nàng cũng không vui, những thứ này mới nhìn thì giống như kẹo hồ lô, thật ra chính là phương thuốc gia truyền, bên ngoài là một lớp vỏ bọc đường nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng tác dụng khi tan vào miệng, vỗ mạnh bả vai Nguyệt Vô Phong, “Công tử thật sự là hiểu biết nông cạn rồi, có thể gọi là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa, cái ngươi thấy chưa chắc đã đúng”.
“Ha ha. . . . . .” Nguyệt Vô Phong nở nụ cười, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa, lời nói này rất có đạo lý.
Hoa Nhiễm nghe được tiếng cười Nguyệt Vô Phong, liền tức giận, muốn đem thuốc bỏ vào miệng hắn, “Công tử, ngươi không tin a, vậy chúng ta đánh cuộc không?”
Nguyệt Vô Phong cầm thuốc trong tay, “Ta cá là không phải!”
Hoa Nhiễm không kịp khuyên can, hắn đã đem thuốc bỏ vào trong miệng, nhai nuốt hai cái, liếm liếm môi nói, “Mùi vị thật đúng là không tệ”.
Hoa Nhiễm kinh ngạc nhìn hắn, nói không nên lời, một cơn gió nhẹ thổi qua, Hoa Nhiễm cảm giác hơi lạnh, mà Nguyệt Vô Phong nói, “Thời tiết nóng quá”.