Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Chương 18: Chỗ ở cũ của Thần


Đọc truyện Tiểu Hoàng Không Phải Tiên – Chương 18: Chỗ ở cũ của Thần

Nàng là phản nghịch của Thần giới, một khi rời khỏi Ma cung, sẽ gặp hậu quả gì? Lộ đại thiên vương sợ rằng còn hiểu rõ hơn so với Điền Chân nên mới cố ý để cho đệ đệ đi mật báo, bởi vì dự đoán được hành động của nàng, sợ rằng ngay cả Lộ Tiểu Tàn cũng chẳng hay biết gì.

Điều làm cho Điền Chân buồn là không thể đổ trách nhiệm lên đầu Đại Thiên vương.

Ai bảo ngươi chạy đi? Ta cũng không bảo ngươi đi? Cái gì, ta muốn ngươi đi? Ngươi nghe ai nói ? Ngươi có chứng cớ gì? Rõ ràng là do ngươi chủ động chạy đi còn dám vu oan bản thiên vương?

Điền Chân cắn răng, nhu nhược nói: “Ta nhớ bệ hạ, cho nên mới tới đây.”

Ma thần không chút khách khí nói: “Nói dối.”

Điền Chân thành thật nói: “Một nửa là thật, bệ hạ.”

Ma thần không tỏ vẻ gì.

Không biết từ lúc trước, con mãng xà hoa văn kia đã thức tỉnh, chậm rãi trườn tới dưới chân hắn, bề ngoài dịu ngoan, tỏ vẻ thần phục.

Đối với loại rắn nào cũng vậy, thần kinh nữ nhân nào cũng mẫn cảm. Điền Chân run run, cuộn người lại trong lòng hắn: “Bệ hạ, để cho nó đi trước đi.”

“Phượng hoàng nhát gan” Ma thần đánh giá, ra lệnh cho mãng xà “Thần xà, thay ta trấn thủ đỉnh núi Thần cung.”

Bị thương không nhẹ, Điền Chân vốn đã buồn ngủ, nghe thấy thế lập tức mở mắt ra, tinh thần hưng phấn.

Cuộc chiến diễn ra cả ngày, còn tưởng hắn thu phục nó dùng cho mục đích gì có ý nghĩa quan trọng, ai ngờ chỉ dùng để canh núi, canh núi vốn cũng không vấn đề gì nhưng quan trọng là trừ hắn ra, trong sáu giới làm gì có ai còn có thể lên được đỉnh núi, canh núi và không canh núi có lợi ích gì đâu?

Phát hiện hắn làm việc cũng không ăn mệt, mãng xà hân hoan, rung đùi đắc ý trườn đi lên đỉnh núi.

Điền Chân không nhịn được nhắc nhở: “Bệ hạ, như vậy có phải là nhiều tài mà ít dùng?”

Ma thần ra hiệu ý bảo nàng tiếp tục nói.

“Ngươi thu phục nó chỉ để canh núi?”

“Nó làm cho ta cảm thấy quen thuộc.”

Bởi vì nhìn quen quen, cho nên chộp tới nhìn xem, sau đó để cho nó chạy, thật phù hợp với tác phong của Ma thần. Điền Chân quyết định không tiếp tục đề tài này: “Núi Ưu Bà xuất hiện thánh quang nhiều màu, chẳng lẽ bởi là do nó?”

“Đúng như thế, tiên thiên thần xà, loài thú phi phàm” Ma thần ôm nàng rời đi, thẳng tắp phi lên đám mây.

Mệt mỏi, cùng với cảm giác an toàn, Điền Chân cố nén cơn buồn ngủ, ách ách yết hầu hỏi: “Bệ hạ muốn dẫn ta đi đâu?”

“Lên núi.”

“Vừa rồi người đả thương bệ hạ…”

“Là sát trận của Thái thượng kính, bị ta làm xúc động.”

Điền Chân kinh sợ: “Thái thượng kính ở núi Ưu Bà?”

“Thái thượng kính ở bên ngoài sáu giới, chỗ phong ấn là ở trên núi Ưu Bà. “

“Chúng ta đừng đi đi.”

Ma thần nhìn nàng: “Ngươi sợ, phượng hoàng.”

“Ta lo lắng cho bệ hạ.”

“Không gian nhỏ bé, ta e ngại cái gì!”


“Bệ hạ bị nó vây hãm mấy ngàn vạn năm.”

Bộ dạng Ma thần tỏ vẻ phục tùng: “Phượng hoàng, hiện nay trong sáu giới, ai có thể phong ấn ta!”

Theo đạo lý những lời này cũng đúng, Điền Chân không thấy lý do phản bác, chỉ đành nén bất an lại, nhìn vào vệt máu ở má bên phải của hắn: “Thương của Bệ hạ có đáng lo không?”

“Không sao” Ma thần hơi hơi nghiêng mặt đi.

Chịu này lần tra tấn, Điền Chân không còn tinh thể để ý xung quanh, đầu ngả ra, ngủ nặng nề trong lòng hắn.

————-

Giống như tỉnh dậy sau một giấc mộng, mũi nàng ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.

Mở mắt ra, cảnh vật hiện ra dần dần rõ ràng hơn, đập vào mắt là một mảnh trời trong vắt, còn thấy một đàn chim đang giương cánh bay về phía phương nào.

Đây là một ngôi điện cực kỳ nguy nga, trụ cao gần mười trượng màu son, tác động mạnh lên thị giác, mặt nhìn về phía dưới làm cho con người nhỏ bé như một con kiến, trang trí hoa văn sống động, khí thế mạnh mẽ, còn hơn cả Thiên đình.

Cung điện hoa mỹ như vậy, xung quanh lại tràn ngập không khí lạnh lùng.

Bên cạnh mái có một cây leo cuốn lên, từng sợi lá nhỏ tròn màu hồng trông như hoa, xinh đẹp u nhã, mùi thơm đúng là từ đó phát ra.

Sau khi tỉnh lại, phát hiện đây là nơi chưa từng thấy trong trí nhớ, Điền Chân cả kinh, ngồi dậy: “Bệ hạ? Bệ hạ!”

“Ta ở đây, phượng hoàng.” Chỗ cửa điện có một người đang khoanh tay đứng, nghiêng người đi tới chỗ nàng.

“Ngươi…” Điền Chân cố sức mở to hai mắt, cuối cùng cũng nhận ra khuôn mặt tròn trịa đang bị thương kia, cả cặp mặt phượng hẹp dài có chút quen thuộc vẫn mang theo chút hờn giận.

Thế nhưng nàng vẫn bị trấn động.

Áo bào màu đỏ thắm buông dài, trên đó còn có hoa văn màu vàng kỳ dị, mái tóc dài màu đỏ hơi phập phồng, đổ xuống cuồn cuộn như thác nước. Cả người hắn đứng ở đó giống như đang bị thiêu đốt.

Trang sức bằng đá khảm thêm đá quý gắn ở trên trán, thỉnh thoảng lại lóe lên, Trên đầu cũng cài một vật trang trí tinh xảo, có sức hỗ trợ đến cực điểm làm tôn lên khí chất cao quý, chói mắt, giống như thần thái dương phương tây.

Điền Chân nhìn đến hoa mắt, đứng ngây ngốc.

Một đêm không nhìn thấy, hắn liền nhuộm tóc thay đổi xiêm y, thay đổi phong cách tạo hình, chẳng lẽ phong cách thâm trầm đóng phát chán cho nên chuyển sang phong cách thanh xuân nhiệt tình? Hắn không định tiếp tục đóng vai đại nhân Lucifer?

“Bệ… Bệ hạ?”

“Ta đây, chỉ là có chút nhớ lại.”

Hóa ra là nhớ tới thời gian cũ, chắc đây là hình tượng năm đó của hắn? Điền Chân lập tức ngắm đi ngắm lại, cuối cùng cũng nặn ra một câu hoa mĩ: “Quá khứ, là cái trân quý nhất a! Bệ hạ là muốn trở về chính mình trước kia sao?”

“Bản thân ta, còn có phụ huynh vô dụng kia.”

Ma thần này cái gì cũng tốt, có điều mở miệng ra là làm cho người khác chịu không nổi, Điền Chân cuối cùng cũng tìm ra cảm giác quen thuộc, đập đập trán, chuyển sang ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.

Ở phía trước trải đầy cỏ dại, cao ngút, hiển nhiên là nơi này không có người đến đã lâu. Nhưng nhìn lên tường lại thấy cây cột màu son, nhan sắc vẫn chưa thay đổi là biết được làm từ vật liệu không tầm thường.

“Đây là đâu?”

“Chỗ ở của ta.”

Chớp mắt, Ma thần khôi phục lại trang phục thường ngày, tóc đen áo đen, vung tay áo lên, tấm biển chỗ cửa điện được lau qua, bụi bay đi hết, trên đó hiện lên ba chữ to đẹp và bắt mắt.


“Điện Xá sát.” Điền Chân nhẹ giọng đọc lên, hiểu ngay được. Núi Ưu Bà vốn là nơi ở của chúng thần thượng cổ, như vậy nơi này chính là đỉnh núi Ưu Bà. Điện này lấy màu son làm chủ đạo thật thích hợp với thân phận sát thần, xá sát có nghĩa khuyên hắn tận lực hạn chế tâm lý sát phạt, từ đó có thể thấy tên này cũng không phải do hắn đặt.

Ma thần nói: “Ngày xưa, ta cùng Viêm Võ ở chỗ này.”

Tên nghe quen tai, Điền Chân vội hỏi: “Viêm Võ là ai?”

“Bằng hữu trung thực của ta.”

“Nữ?”

“Không?”

Không phải nữ tử là được rồi, Điền Chân yên tâm: “Nếu là bằng hữu của bệ hạ, sao không gọi hắn ra?”

“Không chiến mà ra, sẽ gây độc” Ma thần đưa tầm mắt quay lại người nàng “Vừa lòng không? Phượng hoàng.”

Điền Chân thật tình gật đầu: “Rất được, ta thực thích nơi này.”

“Phượng hoàng hồ đồ!”

Nhìn hắn đi vào cửa điện, Điền Chân ngẩn ngơ không hiểu, kiểm tra lại bỗng nhiên phát hiện ra lý do, mới mừng như điên, nhảy dựng lên chạy theo: “Bệ hạ! Ta biết rồi! Ta biết rồi!”

Đi vào điện, thấy đối diện có một bộ bàn ghế ngay chính điện. Ma thần đứng ở trước bàn.

“Không còn nữa! Cánh của ta không còn!” Điền Chân tiến lên vái lạy “Bệ hạ V5! Bệ hạ vạn vạn tuế!”

Đối với sự nịnh hót của nàng, Ma thần tỏ vẻ thực hưởng thụ: “Thể chất phàm thần thấp kém, lại có được nội đan phi phàm, tu vi ngàn năm không thể chống đỡ, bị phản lại làm cho đôi cánh hiện hình, ta tạm thời phong ấn nó lại, đôi cánh lập tức biến mất.”

Biến mất là được rồi, nguyên nhân không quan trọng, Điền Chân liên tục gật đầu: “Đa tạ bệ hạ!”

Ma thần ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Ta từng nhắc đến, lúc ấy ngươi không để ý, sao giờ lại vui sướng?”

“Không bắt buộc, không có nghĩa là không muốn” Điền Chân giải thích nói, “Ta là nữ nhân, thích vẻ đẹp hơn, nếu còn đôi cánh ta không thất vọng, bệ hạ lại giúp ta bỏ nó đi ta càng cao hứng.”

Ma thần ra vẻ hiểu: “Cũng đúng”

Ít nhất lần sau không người nào có thể túm cánh, Điền Chân đứng lên, hóa trở lại nguyên hình, bay một vòng trong điện.

Ma thần thấy thế hỏi: “Phượng hoàng, ngươi muốn làm gì?”

Điền Chân rơi xuống đất khôi phục hình người, đáp: “Ta không có pháp thuật, về sau phải phải đổi về nguyên hình để chạy trốn.” Đẹp cũng phải trả giá.

Ma thần nói: “Không sao, ta mang ngươi đi.”

Điền Chân nghe thế nhiệt huyết càng thêm sôi trào, nhìn vết thương trên mặt hắn liền dũng cảm đưa cánh tay hiến máu, thốt ra lời quảng cáo: “Bệ hạ, máu của ta có công dụng chưa thương, sau ba phút là khỏi, không lưu lại sẹo.”

Ma thần vươn tay ra tóm nàng: “Trở về Ma giới.”

Đi ra ngoài điện, Điền Chân thêm can đảm nói: “Ta không thể bay, bệ hạ ôm ta.”

“Cho phép ngươi.”

Điền Chân vui mừng vô cùng, vừa quay nhìn lại chợt thấy như có nhiều ánh sáng đầy màu sắc lúc ẩn lúc hiện, lại chớt nghĩ ra chắc là con mãng xà nhiều màu kia, liền không thèm để ý, đi tới tiến vào trong lòng Ma thần.

Ma thần biến nàng trở lại nguyên hình, ôm lấy bước đi.


——–

Trên đường về, tâm tính vô cùng vui vẻ, cảm thấy thời gian trôi qua cực mau, Ma thần chẳng nói câu nào, Điền Chân sớm hiểu cá tính của hắn cảm thấy tâm trạng của hắn có vẻ không được tốt lắm, trên đường hai lần muốn thăm dò đều thất bại, về sau không muốn làm ầm ỹ nữa, chỉ ngủ trong lòng hắn, tự an ủi mình rằng dù có thế nào vị thần này đến từ thời đại viễn cổ, cái gì cũng không thể nóng vội.

Chỉ trong mấy ngày, hai người tiến vào không gian Ma giới, khi còn ở bên ngoài núi đá cách khoảng vạn dặm liền dừng lại.

Ma thần thả nàng ra: “Phượng hoàng tham ngủ, tỉnh lại.”

Điền Chân biến trở về hình người, đứng lên xoa xoa ánh mắt, nhận ra cảnh vật bốn phía, có chút khó hiểu: “Không phải còn chưa tới Ma cung sao?”

“Ta đi trước.”

Bị vạn chúng ma quan sát, người coi trọng mặt mũi như Ma thần sẽ không muốn cho người ta biết hắn ôm bộ hạ đi đường, Điền Chân rất nhanh hiểu được duyên cớ, âm thầm bật cười, đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu nhất, vội giơ cánh tay ra: “Bệ hạ, trước khi về Ma cung, để ta thay ngươi chữa thương đi.”

Ma thần ngửa mặt nhìn về phía trước: “Không sao.”

Tay bị một lực vô hình đẩy lại, Điền Chân vội giải thích: “Ta biết bệ hạ không thèm để ý đến vết thương nhỏ, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, ta đến từ tộc Thần vũ, bệ hạ vì ta bị thương, tuy không nặng nhưng ở trong mắt người khác lại muốn trách tội ta.”

Ma thần hơi hơi nghiêng mặt liếc nhìn nàng một cái, không tỏ vẻ gì, trong chớp mắt liền biến đi không còn bóng dáng.

Điền Chân bất đắc dĩ thở dài, biến thành phượng hoàng bay về phía núi đá, nàng cũng không lo lắng điều gì, trở lại Ma giới có nghĩa an toàn của nàng được đảm bảo, Lộ đại thiên vương không dám manh nha ra tay. Điền Chân bắt đầu tưởng tượng đến lúc hắn nhìn thấy nàng trở về bình yên thì sắc mặt sẽ biến thành màu gì mà âm thầm cười lạnh.

Thật khéo, nàng vừa rơi xuống lối vào Ma cung, đi tới phía trước đã thấy Lộ băng Hà đang phân phó tiểu binh làm việc.

Điền Chân đứng yên tại chỗ, quan sát hắn.

Sự thật chứng minh, tâm lý Lộ đại thiên vương hơn xa phụ thân, nhìn thấy Điền Thực trở về chỉ hơi nhíu mi, sau đó vẻ mặt rất nhanh khôi phục lại như thường, như không quan hệ gì đến mình, lướt qua nàng, xử lý việc chính bình thường, mặt không đổi sắc đi qua bên người nàng.

Không hổ là thiên vương, Điền Chân biết lần vừa rồi chạy ra ngoài chút nữa thì mất mạng, tức hắn đến hộc máu, nhìn tấm lưng kia âm thầm nguyền rủa, con mẹ nó rất âm hiểm, người đầy âm mưu, thảo nào chưa già đã yếu, lớn lên giống bá phụ của hắn.

“Ôi chao! Phượng hoàng xấu xí!” Một bóng dáng màu hồng không biết từ đâu nhảy ra, chạy xung quanh nàng, giọng điệu vui mừng “Ngươi còn sống trở về, thật tốt quá!”

Điền Chân nghe nói như thế càng phát điên, hung hăng nắm chặt khuôn mặt hắn: “Vật nhỏ, dám gạt ta! Hả?”

“Này, này! Làm gì vậy!” Lộ Tiểu Tàn tránh xa nàng.

“Làm gì vậy?” Điền Chân giận dữ nói, “Cái gì gọi là còn sống trở về? Ngươi đã biết là bẫy đúng không? Kết hợp với người khác gạt ta! Ta giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi lại báo đáp ta như thế? Lúc trước biết thế ta không nên xin cho ngươi, để phụ hoàng hủy ngươi.!”

Lộ Tiểu Tàn không nói gì, cúi cái đầu nhỏ xuống, đi thong thả từng bước, lẵng lẽ liếc nhìn nàng.

Điền Chân càng nghiêm mặt.

Một lúc sau, Lộ Tiểu Tàn cuối cùng cũng kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: “Này, không phải ta muốn lừa ngươi, là do ca ca ta lừa ta.”

Điền Chân nói: “Ngươi thông minh như vậy, phải sớm nghĩ tới chứ?”

“Cũng không phải!” Lộ Tiểu Tàn vỗ tay một cái, “Ngươi vừa đi, ta mới nghĩ đến !”

Hài tử này còn có tâm tình đắc ý! Điền Chân cuối cùng không nhịn được, kéo lỗ tai của hắn: “Nghĩ ra còn không tới cứu ta?”

Lộ Tiểu Tàn giải thích: “Ta cũng nghĩ đi tìm ngươi nhưng ca ca không cho.”

“Ngươi nghe lời hắn hay là nghe ta!” Điền Chân buồn bực “Lần sau có việc gì đừng hy vọng đến ta, bảo hắn thay ngươi đi cầu tình, giờ thì ta không quản nữa, mặc kệ tiểu quỷ nhà ngươi!”

Lộ Tiểu Tàn không hé răng .

Điền Chân hừ lạnh một tiếng, bước đi.

Vừa đi tới điện của Ma thần, Cửu Tử Thương từ đối diện đi tới, thấy nàng thì vô cùng mừng rỡ: “Nữ chim, ngươi thế nào lại chạy đi? Ngày ấy người đi loanh quanh làm cho chúng ta lo mất vài ngày, còn tưởng rằng ngươi đã bị thần tiên bắt đi, còn đang tính đi tìm ngươi nhưng về sau đại thiên vương lại nói phái ngươi đi làm việc riêng, sao thế, hắn tìm ngươi chưa?”

Tìm cái rắm! Điền Chân đau khổ không nói nên lời, cười gượng: “Đúng vậy đúng vậy, làm các ngươi lo lắng .”

Cửu Tử Thương định nói thêm, bỗng đưa mắt nhìn thấy một người ở phía sau đang hung hăng trừng mắt với mình, vội vàng làm lễ cười nịnh nọt: “Tiểu thiên vương.”

Điền Chân đổ dọa nhảy dựng lên, xoay người lại, hóa ra Lộ Tiểu Tàn còn đang theo sau nàng.!


Cảm tình hai huynh đệ bọn họ rất tốt, tiểu tử kia không sợ ai, chỉ sợ phụ thân cùng ca ca, ca ca ra lệnh cho hắn chắc hắn cũng không dám cãi, nàng cho rằng hắn sợ nàng giận nên mới không tiếng nào đi theo nàng, thấy thế nàng cũng mềm lòng lại: “Được rồi, ta biết ngươi không phải là cố ý, nếu lần sau còn như vậy ta sẽ không tha cho ngươi!”

Xác định lời nàng nói là thật, Lộ Tiểu Tàn nói: “Ngươi sao không mách phụ hoàng?”

“Còn không phải là vì tiểu quỷ ngươi” Điền Chân tức giận nói “Ngươi nghe thấy hắn nói đưa ta đi, chỉ là nghe thấy thôi, ngươi lại nói việc này với ta, chứ hắn có làm gì ta đâu?”

Mọi chuyện Đại thiên vương đều không nhúng tay, thậm chí hắn có thể nói sau lưng nàng là đã từng phái người đi tìm nàng, nếu tố cáo lên chỉ liên lụy đến Lộ Tiểu Tàn, mà Lộ tiểu Tàn sẽ không bán đứng ca ca, chính vì hắn biết nàng lo cho Lộ tiểu Tàn nên mới tính kế như thế đi, quá âm hiểm, quá âm hiểm !

Lộ Tiểu Tàn nhìn nàng, lúc này vẻ mặt đầy nỗi áy náy.

Điền thánh mẫu V5! Điền Chân cảm khái, cúi người ôm hắn mà thơm: “Ta là nương của ngươi, đương nhiên thương ngươi rồi.”

Cửu Tử Thương vội vàng nhìn trời.

Lộ Tiểu Tàn vội vàng thoát nhanh ra khỏi lòng nàng, lau mặt, trợn trừng mắt, bỗng nhiên mặt chuyển sang vẻ ngạc nhiên, giống như thấy cái gì quái dị: “Di, cánh của ngươi đâu, sao không thấy ?”

Lúc đó, Cửu Tử Thương cũng nhìn lại, kinh ngạc nói: “Chả trách lúc mới gặp ngươi, cứ thấy khang khác!”

Trong họa có phúc, Điền Chân lại một lần nữa hưng phấn, vội dang hai tay ra quay một vòng: “Có phải trông… thuận mắt hơn?”

Lộ Tiểu Tàn đi ra phía sau lưng nàng, sờ lên lưng: “Ai nha, thật sự không còn, sao lại thế?”

Cửu Tử Thương xen mồm: “Chắc là bệ hạ.”

Điền Chân vui vẻ: “Thương đại ca đoán trúng rồi!”

Lộ Tiểu Tàn hiểu ra, “Đúng vậy, trừ phụ hoàng còn ai có thần lực như vậy, là hắn chém đi cho ngươi, ngươi thật thông minh, ta thực ngốc nha!”

Cửu Tử Thương nhịn không được nói theo: “Tiểu thiên vương thật đúng là ngốc, bệ hạ làm như thế nào…”

Nói còn chưa dứt lời đã bị đá bay.

“Ngươi không muốn sống chăng!” Lộ Tiểu Tàn tức giận nhảy đến đánh hắn “Dám nói ta ngốc?”

“Thuộc hạ không dám! Là Tiểu thiên vương nói a! Tiểu thiên vương tha mạng!”

“Bản thiên vương nói, ngươi cũng dám nói?”

.

Phía trên trụ cao, ánh sáng dạ minh châu lấp lánh, giống như thánh điện phương Tây, Ma thần ngồi trên tầng tháp cao nhất màu trắng, đang nói chuyện với Ma nghiệp Hộ pháp ở dưới.

“Khuôn mặt Bệ hạ…” Tiếng nói kinh ngạc của Ma nghiệp hộ pháp.

Quả nhiên là cấp dưới cũng để ý thấy, Ma thần đưa tay lên chạm vào vết thương trên mặt, thanh âm tuy bình tĩnh vẫn ẩn giấu sự tức giận: “Hủy dung nhan của ta, nữ tộc nguyệt, đáng giận.”

Kết cục của nữ tử tộc nguyệt này không cần phải đoán, Ma nghiệp hộ pháp thật cẩn thận nói: “Chỉ là thương tích nhỏ, bệ hạ không cần để ý.”

Ma thần khoanh tay: “Vết thương xấu xí.”

Vết thương này không ảnh hưởng gì đối với nam nhân, ngoại trừ tư tưởng giám sát phẩm chất đạo đức của mọi người khi giao đấu, bệ hạ luôn không quan tâm đến việc gì, Ma nghiệp hộ pháp không hiểu vì sao hắn lại canh cánh trong lòng, vì thế vội cười nịnh nọt: “Tuy rằng thế…”

“Hử?” tiếng nói có chút cảnh cáo, tràn ngập nguy hiểm.

Ma nghiệp hộ pháp sợ hãi, không hiểu mình tột cùng là nói sai cái gì, vội bổ sung: “Thuộc hạ muốn nói, cho dù vết sẹo có hơi xấu xấu…”

Nói mới ra lời, Điền Chân đã biết hắn nói ra lời không ổn, không ngoài dự đoán, Ma nghiệp hộ pháp đã bị bay từ trong ra ngoài.

Ma thần hừ lạnh, phút chốc biến mất khỏi điện.

Không hổ là cha con, Điền Chân đập đập trán, vị thần này tuy cho rằng mình xấu xí thực ra là muốn nghe người ta nịnh hót vài câu như “Phong thái như trước”, linh tinh gì đó, hắn thực ngu chưa?

Đồng tình với hắn, Điền Chân đi tới nâng Ma nghiệp hộ pháp dậy, lấy ra lọ thuốc, quăng vào miệng hắn vài viên trị thương: “Đại ca, cho dù ngươi không nói câu bệ hạ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, cũng không nên nói hắn xấu xí như thế?”

“Vết sẹo nhỏ mà thôi, sao lại xấu xí?” Ma nghiệp hộ pháp nuốt thuốc, kêu khổ: “Ta có nói đâu, là tự bệ hạ nói mà!”

Thấy hắn không hiểu ý nàng, Điền Chân đập cho hắn một cái: “Bệ hạ nói chính hắn, ngươi cũng nói theo được?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.