Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám

Chương 92: Âm mưu của chàng sói


Đọc truyện Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám – Chương 92: Âm mưu của chàng sói

Kỷ Hiểu
Nguyệt cảm thấy nụ cười của Tề Hạo hôm nay cực kỳ quái dị. Việc đầu tiên tên
biến thái ấy làm là gọi cô vào phòng, tiện thể ra lệnh bảo cô pha cho hắn một
tách cà phê.

Pha cà
phê?

Hình
như lâu lắm rồi anh ta không yêu cầu cô đi pha cà phê thì phải. Hôm nay rốt
cuộc định làm gì đây? Kỷ Hiểu Nguyệt như “chim sẻ sợ cành cong” cẩn thận bưng
cà phê vào văn phòng Tổng giám đốc.

Tề đại
biến thái đang tựa lưng vào chiếc ghế da mềm mại, đầu gối lên chiếc nệm sau
ghế, ánh mặt trời buổi sớm dịu dàng chiếu lên khuôn mặt, mái tóc đen bóng càng
tăng thêm vẻ thanh lịch. Một tay anh chống đầu, tay kia khẽ day trán, lông mày
nhíu lại, đôi mắt khép chặt, không khó nhận ra anh đang rất mệt mỏi. Kỷ Hiểu
Nguyệt thoáng ngẩn người, tên biến thái này cả lúc mệt mỏi cũng quyến rũ vậy
sao?! Đúng là đáng ghét!

Kỷ Hiểu
Nguyệt hậm hực xoay người định rời đi.

“Hiểu
Nguyệt!” Một giọng nói lôi cuốn vang lên phía sau cô.

Kỷ Hiểu
Nguyệt lập tức toàn thân cứng đờ theo phản xạ. Gã đàn ông này lại định làm gì
đây?

“Cho
tới giờ, chắc cô cũng đã khá quen thuộc với Chân Linh Thần Giới, không biết cô
có cái nhìn thế nào về việc này?” Tề Hạo đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Kỷ
Hiểu Nguyệt.

Kỷ Hiểu
Nguyệt cầm tài liệu lên, vừa liếc qua đã lập tức hóa đá…

“Anh
muốn biến Chân Linh Thần Giới thành hiện thực?” Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng
có thể tỉnh táo lại.

Kế
hoạch cuối năm trước của Tề Hạo là mua lại khu đất trống ở ngoại ô để phát
triển du lịch, việc này Kỷ Hiểu Nguyệt biết. Nhưng cô không ngờ Tề Hạo lại muốn
biến những khung cảnh trong Chân Linh Thần Giới thành điểm du lịch. Việc… việc
này… việc này đúng là rất bất ngờ!

Tề Hạo
tặng cho Kỷ Hiểu Nguyệt một nụ cười điên đảo trái tim thiếu nữ, cầm tách cà phê
lên nhấp một ngụm. Tay nghề Kỷ Hiểu Nguyệt đúng là càng ngày càng giỏi!

Tiếp
tục xem xét bản kế hoạch, Kỷ Hiểu Nguyệt liền cảm thấy não bộ của mình hình như
bị quá tải… Theo bản kế hoạch, Tề Hạo muốn dùng du lịch để thúc đẩy việc phát
triển game và dùng game để quảng bá du lịch, còn có thể xây dựng “Vườn tình
nhân” hay “Khu kết bạn”…

Đúng là
… biến thái!

Điều Kỷ
Hiểu Nguyệt không thể ngờ đến là Tề Hạo lại triển khai nhanh như vậy, hôm qua
anh đã hoàn thành việc mua lại khu đất và chính thức ký kết hợp đồng. Giờ chỉ
đợi qua năm mới là chính thức khởi công xây dựng. Năm sau Lãng Thăng sẽ chào
đón một bước tiến thịnh vượng mới.


Ôi, ánh
mặt trời tỏa sáng! Tương lai công ty thật rực rỡ!

Phía
sau bản kế hoạch còn kèm theo bản thiết kế, đúng là Chân Linh Thần Giới rồi!
Mắt Kỷ Hiểu Nguyệt ngập tràn những tia sáng lấp lánh.

“Trên
thực tế, dự án này đã được khởi công, cô có thích đến xem Chân Linh Thần Giới
của hiện thực không?”

“Có ạ!”

Nhìn
dáng vẻ hối hận muộn màng của cô hồ ly nhỏ sau khi nói mà không kịp suy nghĩ,
Tề Hạo cười như một chàng sói vừa tiến hành thành công âm mưu do mình vạch ra.

***

Nơi Tề
Hạo dẫn Kỷ Hiểu Nguyệt đến chính là nơi Tổng giám đốc Tề đã anh dũng rơi xuống
nước.

“Là chỗ
này sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt ngắm nhìn thảm cỏ xanh mướt trải dài đến vô tận.

Đúng là
rất đẹp dù vẫn chưa lột tả hết được vẻ đẹp của Chân Linh Thần Giới nhưng với
cảnh quan thiên nhiên sẵn có này, chỉ cần thêm ít bàn tay sắp đặt nữa là hoàn
hảo.

Nơi
này… vẫn có chút khiến Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi. Tổng giám đốc Tế sẽ
không ra tay “báo thù rửa nhục”, “giết người diệt khẩu” ở đây chứ! Tổng giám
đốc Tế biến thái có việc gì mà không dám làm?!

Trong
lòng Kỷ Hiểu Nguyệt thầm lo lắng, đúng lúc ấy Tề Hạo nhẹ nhàng chỉ về một hòn
đảo nhỏ xa xa:

“Không,
ở đằng kia!”

Kỷ Hiểu
Nguyệt định thần lại, lúc nhìn thấy nơi Tề Hạo đang chỉ, cô giật mình:

“Anh
mua luôn cả đảo kia sao?! Vậy chỗ này thì sao? Anh định làm gì ở đây?”

”Chỗ
này được tặng kèm. Còn dùng vào việc gì thì tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Tương lai sẽ tính tiếp”.

Kỷ Hiểu
Nguyệt không còn lời nào để nói. Ai bảo người ta có nhiều tiền!

Kỷ Hiểu
Nguyệt nhanh chóng nhận ra một điều, sao lần nào ở cùng Tề Hạo cô cũng bị sốc
vậy nhỉ?

“Lên
đảo tham quan một chút nào”. Tề Hạo lịch sự đi trước, không nhanh cũng không
chậm, đủ để Kỷ Hiểu Nguyệt có thể đuổi kịp. Một trước một sau, phối hợp vô cùng
ăn ý.

Hòn đảo
nhỏ vẫn giữ trong mình nét nguyên sơ. một vài nơi đang trong giai đoạn thi
công. Cả hai quyết định ngồi trên cáp treo giám sát nhìn xuống toàn cảnh đảo.

Cáp treo từ từ tiến về phía trước, Tề Hạo vừa chỉ vào bản đồ vừa giới thiệu sơ
qua với Kỷ Hiểu Nguyệt.

“Ở đây
sau này là Tam Thanh Sơn”.

“Đây là
Lưỡng Giới Hà”.

“Nơi
này thời gian tới sẽ xây dựng thành Tử Thanh Sơn, đằng sau núi sẽ trồng một
vùng hoa oải hương lớn, có lẽ sẽ rất đẹp”. Tề Hạo vừa nói vừa tinh ý liếc nhìn
phản ứng của Kỷ Hiểu Nguyệt.

“Hoa
oải hương?!” Kỷ Hiểu Nguyệt thật sự thích thú. Trước mắt Kỷ Hiểu Nguyệt hiện
lên hình ảnh cô và Phong Diệp Vô Nhai ngự kiếm bay qua đỉnh Tử Thanh Sơn. Một
rừng hoa oải hương thực nhất định sẽ đẹp hơn rất nhiều. Kỷ Hiểu Nguyệt đứng lên
say mê ngắm nhìn đồng cỏ phía dưới.

Mỗi nơi
Tề Hạo giới thiệu dường như đều có dấu chân của Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong
Diệp Vô Nhai. Kỷ Hiểu Nguyệt chợt nghĩ, không biết Đại Thần khi nhìn thấy nơi
đây sẽ có cảm nghĩ thế nào?

Như là
mơ vậy…

Tế Hạo
nhân lúc cô hồ ly nhỏ đang ngẩn ngơ liền tiến lại gần, một tay chống lên thành
cabin, tay kia chỉ về phía xa:

“Nhìn
xem, bên kia là cửa vào”.

Kỷ Hiểu
Nguyệt nheo mắt nhìn về phía mặt trời sáng chói.

Thân
hình cao lớn của Tề Hạo vòng quanh người Kỷ Hiểu Nguyệt, từ xa nhìn lại như thể
anh đang ôm Kỷ Hiểu Nguyệt vào lòng. Cô hồ ly bé nhỏ kiễng chân nhìn về phía
xa, không để ý đằng sau mình còn có một con sói.

Nắng
chiều rực rỡ chiếu rọi phía sau lưng họ, Tế Hạo chỉ ngọn núi cách đó không xa
tiếp tục giới thiệu:

“Có hai
cách để lên đảo này, một là ngồi du thuyền dành riêng cho khách hàng của Chân
Linh Thần Giới, họ có thể ngắm cảnh núi non sông nước như chúng ta vừa thấy.
Cách khác là ngồi cáp treo từ ngọn núi bên kia qua đây, khi đó khách hàng có
thể thấy toàn bộ phía Đông Nam hòn đảo”.

Kỷ Hiểu
Nguyệt nhìn theo hướng tay Tề Hạo:

“Anh
không định mua đứt luôn cả ngọn núi chứ!” Có tiền cũng đừng tiêu hoang!

“Không,
chỉ cần xây trên đỉnh núi một vườn treo là được rồi, tạo không gian nghỉ ngơi
miễn phí cho mọi người”.


Tề đại
nhân đúng là có tầm nhìn xa!

Đầu
tiên một lần, vừa có điều kiện thuận lợi cho khách tham quan vừa tạo được danh
tiếng, lại có thể thu được nguồn lợi lớn. Thử tưởng tượng những người thích
ngắm cảnh sẽ vô cùng muốn được đến vườn hoa trên đỉnh núi, rồi phóng tầm mắt
nhìn ngắm quang cảnh ở phía xa…

Kỷ Hiểu
Nguyệt trong lòng không ngừng khâm phục Tề Hạo!

Sao
bỗng nhiên cô lại có cảm giác phong thái của Tề biến thái… có nét giống Đại
Thần vậy nhỉ? Là ảo giác?

Kỷ Hiểu
Nguyệt liếc nhìn Tề Hạo, đúng lúc này anh cũng cúi đầu nhìn cô, thoáng nghi ngờ
vừa lóe lên trong tâm trí đột nhiên bay biến. Đôi mắt quyến rũ của Tề Hạo như
có ma lực.

Kỷ Hiểu
Nguyệt thất thần trong giây lát rồi vội vàng quay đầu nhìn sang hướng khác.

“Vậy…
vé vào cửa chắc sẽ rất đắt!”

Nóng
quá…

Tề Hạo
mím môi cười khẽ, cúi xuống nhìn cô hồ ly đang cố tình trốn tránh:

“Không,
khi điểm kinh nghiệm của người chơi đạt trên một trăm nghìn sẽ được một vé vào
cửa miễn phí. Sau đó mỗi lần tăng thêm một trăm nghìn điểm sẽ nhận được một vài
phần thưởng”.

Kỷ Hiểu
Nguyệt thích thú thốt lên:

“Thật
vậy sao? Hay quá!” Cô và Đại Thần đều có cơ hội nhận được vé vào cửa miễn phí
rồi!

“Kịch!”
Đôi tay Kỷ Hiểu Nguyệt đang vung lên vì thích thú còn chưa kịp hạ xuống, cáp
treo bỗng đột ngột dừng lại giữa không trung.

Không
phải lỗi của tôi, Kỷ Hiểu Nguyệt vô tội nhìn cáp treo. Tề Hạo bình tĩnh nhấc
điện thoại.

“Yên
tâm đi, mạch điện bên kia có chút vấn đề, chắc họ sẽ sửa xong nhanh thôi”. Sau
khi gác máy, Tề Hạo nhẹ nhàng an ủi Kỷ Hiểu Nguyệt.

Ở một
nơi khác, nhân viên phòng điều hành bối rối nhìn chiếc cabin trơ trọi lơ lửng
giữa không trung:

“Đầu
năm mới chuyện kỳ quái nào cũng có thể xảy ra, giờ lại còn có người muốn treo
mình giữa không trung phơi nắng. Đúng là thú vị!”.

“Cậu
không hiểu rồi, thế gọi là “lãng mạn” đấy!”

Cô bạn
hồ ly của chúng ta không ngờ tất cả đều nằm trong âm mưu của đại ca sói xám nên
nhanh chóng chìm vào u mê. Nếu bị nhốt trên cabin lâu thì phải làm chuyện gì đó
chứ.

Tề Hạo
đã có mưu tính từ trước:

“Chân
Linh Thần Giới vừa chính thức mở dịch vụ truy cập qua di động cho khách hàng, cô

đã dùng thử chưa?”

Kỷ Hiểu
Nguyệt lắc đầu, điện thoại “cục gạch” của cô làm sao mà lên mạng được chứ. Tề
Hạo liền nhanh nhẹn rút điện thoại của mình ra:

“Thử đi
rồi cho tôi vài ý kiến”.

Nói đến
game Kỷ Hiểu Nguyệt thay đổi thái độ ngay, không ngờ ở đây cũng có thể lên
mạng! Vui vẻ nhận lấy di động, cô chuẩn bị đăng nhập. Nhưng chờ chút! Kỷ Hiểu
Nguyệt bất ngờ cảnh giác, không phải bên cạnh mình còn có một con sói sao? Vì
thế cô chuyển sang chế độ đăng ký mới.

Đăng ký
một tài khoản mới, cô lại chân ướt chân ráo vào trò chơi. Từ bảng xếp hạng có
thể thấy tên Phong Diệp Vô Nhai trên bảng tên Thần. Đáng tiếc giờ anh không
online.

Đây là
lần đầu tiên Kỷ Hiểu Nguyệt dùng di động truy cập game. Cảm giác dùng tài khoản
mới gặp bạn bè cũ thật khác lạ. Dù không thích bằng chơi trên máy tính nhưng
vẫn có thể làm một số nhiệm vụ đơn giản, vì thế, trong lúc vô thức, đầu hai
người chụm lại gần nhau. Mùi hương thoang thoảng trên người Kỷ Hiểu Nguyệt
phảng phất quanh chóp mũi Tề Hạo.

Kỷ Hiểu
Nguyệt nghĩ, bây giờ Đại Thần đang làm gì nhỉ?

Tề Hạo
nghĩ, bà xã à, em có biết anh đang đợi em không?

Hoàng
hôn dần buông xuống, nhuộm ánh lam hồng dịu dàng lên mặt biển. Khung cảnh thật
là thơ mộng. Lúc xuống khỏi cáp treo trời đã chuyển sang chạng vạng, bụng hai
người không ngừng kêu réo ầm ỹ. Cả hai quyết nhanh chóng định cùng nhau đi ăn…
>_

Từ đầu
đến cuối Tề Hạo rất nghiêm túc không có bất kì hành vi nào trái với khuôn phép,
thái độ cũng vô cùng lịch sự nhã nhặn. Vì thế… không khí của bữa tối cũng không
đến mức tệ lắm. Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt về đến nhà đồng hồ cũng đã điểm chín giờ
tối.

Mệt
mỏi! Kỷ Hiểu Nguyệt nén mình lên giường, vươn người muốn ngủ. Hôm qua cô bị An
Húc Dương làm phiền đến tận khuya, hôm nay lại…

Đợi
chút, An Húc Dương! Kỷ Hiểu Nguyệt bật dậy.

Sáng
nay lúc xuống xe, An Húc Dương đã hẹn cùng cô đi ăn trưa, không ngờ cô lại ra
ngoài với Tề Hạo cả ngày. Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng lấy di động trong túi ra, lúc
ấy mới phát hiện di động đã hết pin, tự động tắt nguồn từ lúc nào.

Nguy
rồi! Làm sao bây giờ? Không biết giờ An Húc Dương đang ở đâu? Với tính cách của
anh ta… chắc sẽ không ngốc mà đứng trước tòa nhà Lăng Thăng đợi cô chứ? Kỷ Hiểu
Nguyệt đắn đo, cuối cùng cô chạy vội ra ngoài.

Trên
con đường lớn ngoài tòa nhà Lăng Thăng, xe cộ nườm nượp, đèn đường, đèn xe lấp
lóa. Dưới ánh đèn đường, chiếc BMW màu bạc của An Húc Dương cô đơn đậu ngoài
sảnh, nó đã ở đó suốt một ngày.

Qua gương,
An Húc Dương thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang hớt hải chạy đến, anh đẩy cửa xe bước
xuống.

“An Húc
Dương…” Kỷ Hiểu Nguyệt dừng lại cách anh một mét, không phải anh vẫn đợi ở đây
từ trưa đến giờ chứ.

“Nếu em
không đến chắc anh không còn sức xuống xe đón em mất”. An Húc Dương gượng cười,
nói với Kỷ Hiểu Nguyệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.