Tiểu Hà Sơn

Chương 44


Đọc truyện Tiểu Hà Sơn – Chương 44

Buổi tối tập hợp, tới gần 5 giờ, những học viên về nhà thăm người thân vội vã chạy về trường, sửa sang chăn giường, thay quần áo.

Đỗ Tinh cúi đầu thắt dây nịt “Đội trưởng, lễ vừa rồi anh đi đâu?”

Hồ Duy hơi ngước cằm cài nút áo “Về nhà làm chuyện quan trọng, cậu thì sao?”

Đỗ Tinh nheo mắt cười vui vẻ “Em cũng vậy, về quê làm việc quan trọng”

Hồ Duy nghiêng đầu “Đi thăm bạn gái à?”

“Sao anh biết!” Mặc xong quần, lôi cái ghế xếp ngồi đổi giày “Đi tới chỗ cô ấy bán hàng xem thử, giúp cô ấy làm việc, đội trưởng, tháng 3 sang năm cô ấy có thể đi học”

Đỗ Tinh rất ít khi mặc thường phục, cà vạt đã thắt sẵn tròng lên cổ. Cậu ta đứng trước gương sửa tới sửa lui vẫn không ổn, Hồ Duy nhận lấy mở cà vạt ra, thắt lại cho cậu. Vừa làm vừa hỏi “Tinh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ, 22…”

“Nhập ngũ cũng 4 năm”

“Dạ phải, gần 5 năm rồi, lúc em đi liên đội trưởng em nói học tập cho tốt, trở về em để cho mấy anh đi học”

Cà vạt thắt lại đẹp đẽ, Hồ Duy đẩy lên trên, thắt chặt lại cho cậu “Vậy thì ráng học cho tốt, đừng để liên đội trưởng cậu mất mặt”

Lúc trước khi anh rời Thẩm Dương, chỉ đạo viên cũng nói với anh như vậy. Đi rồi thì đừng quên là lính của liên đội 9; đi rồi thì học thật tốt, đừng lơ là, đi đâu cậu cũng không thể làm sai được.

Hành lang vang lên tiếng còi tập hợp, mọi người mặc thường phục, cầm tài liệu đi ra ngoài xếp hàng. Trước kỳ nghỉ vội vàng nên tổng kết nửa học kỳ và kết quả kiểm tra chưa thông báo, vừa hết kỳ nghỉ thì trường sắp xếp thời gian để đánh giá về bài tập tình huống và chương trình học của nửa học kỳ sau.

Phòng học không xa với ký túc xá, mấy người ngồi thành một vòng đang thảo luận nhiệm vụ của kỳ dạy tiếp theo và danh sách phân công. Do học viên là bộ đội cấp bậc quân hàm khác nhau, khi tiến hành giảng bài huấn luyện, cần phải chia làm hai đội.

Một đội thực hiện công việc cụ thể, chú trọng thao luyện thực tế, đánh trận, rút kinh nghiệm vị trí được phân công.

Một đội thực hiện chỉ đạo toàn cục, bồi dưỡng ý thức nhìn nhận bao quát, chú trọng ý nghĩa sâu từ lý luận đã được học.

Trên máy tính là thành tích tất cả các môn của nửa học kỳ trước các học viên, tổng hợp xếp hạng từ thứ 1 đến 42,  phía trên là hình ảnh mỗi người, viết đơn vị, chức vụ trước đó. Phân chia đội xong, danh sách đưa cho tham mưu trưởng Tống xem, ông cầm danh sách hỏi “Sao để Hồ Duy bên này?”


Có người giải thích “Trước đó lấy ý kiến đơn vị cũ, ý của họ là muốn đề nghị chúng ta chú trọng bồi dưỡng thực chiến, sắp xếp như thế cho anh ấy”

“Sắp xếp cái gì?” Cuộn danh sách lại, tham mưu trưởng Tống đứng lên “Cứ lính trinh sát thì kéo dài mãi như vậy sao? Hừ, muốn cướp người của chúng ta, đúng là cách cũ kỹ”

“Ông biết chủ nhiệm Thái?”

“Biết chứ sao không biết, hơn nữa còn là lãnh đạo tôi, hồi tôi tham gia quân đội thì ông ấy làm đội trưởng tôi…” nhắc tới chuyện cũ không khỏi bồi hồi. Năm đó ông là bị lão Thái cai trị quá sức.

“Đổi cậu ta qua đây, tham gia huấn luyện giai đoạn cơ quan chiến thuật tiếp theo, tôi có sự sắp xếp khác với cậu ta”

Không phải lão Tống lấy việc riêng làm việc chung, không phải vì Nhạc Tiểu Bằng là bác sĩ của ông mà chú ý quan tâm con của ông. Ai mà không biết lão Tống là người chí công vô tư, lại là một người yêu quý nhân tài. 42 người, chỉ có thành tích Hồ Duy là tương đương với Khâu Dương, không cậu đè tôi thì chính là tôi đè cậu, lão Tống thích mấy người trẻ tuổi tranh cao thấp kiểu này.

Mặt khác…

Cậu nhóc đến từ Nhạn thành này có điểm đặc biệt.

Ông đã quan sát trong một quãng thời gian. Cậu trung úy nhỏ này tư duy logic vô cùng mạnh mẽ, không lười biếng, giỏi suy luận, giỏi toán, vốn dĩ cho là rất được trọng dụng, kết quả điều tra lại thấy ở Nhạn thành chỉ là một người trợ lý thuộc đơn vị thực hiện văn bản các kiểu. Thái Hỉ không coi là vật quý, đưa tới đây cho ông, đồng chí lão Tống nhất định sẽ mài dũa thật tốt, tạo thành một nhân vật giỏi giang.

7 giờ sáng hôm nay, Nhị Nha còn đang lơ mơ ngủ thì nghe trong viện có tiếng ồn ào, cái gì mà đĩa trái cây này để ở đây, cái lư hương để bên kia, leng keng lốc cốc, ồn ào tới mức Nhị Nha phải vén một góc rèm nhìn ra ngoài. Nhìn thấy Vệ Nhuy dẫn theo hai người, đang khiêng một cái bàn vào trong viện.

Quần áo Nhị Nha không thay, hùng hổ lao ra cửa đứng chống nạnh “Anh lại tới đây làm gì chứ!”

Vệ Nhuy giống như không nghe thấy, chỉ tiếp tục chỉ chỗ đặt hai cái đệm, nhìn cô cười tủm tỉm vẫy tay “Cô lại đây!”

Nhị Nha còn chưa tỉnh ngủ, nhìn nến, lư hương mặt lơ ngơ. Quần áo bị cô ngủ lăn lộn bèo nhèo, khoác cái áo lông, không chải đầu không rửa mặt, đứng dưới mái hiên “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Ý cười Vệ Nhuy không giảm “Hai chúng ta kết bái anh em…”

Ai muốn kết bái anh em với anh, bộ chưa tỉnh ngủ sao mà sáng sớm tới chỗ cô nổi điên. Nhị Nha là người thù dai, những lời Vệ Nhuy nói cô vẫn còn để trong lòng chưa quên chữ nào đâu!

Vì vậy xách Vệ Nhuy đuổi đi như đuổi gà “Đi đi đi, ai muốn kết nghĩa anh em gì với anh, mới sáng sớm anh làm trò gì tùm lum vậy! Ai không biết còn tưởng nhà tôi có tang lễ nữa!”


Vệ Nhuy bị đẩy ra vẫn ghì lại “Ui ui, cô đừng đuổi tôi đi mà, tôi thật sự thành tâm thành ý kết nghĩa anh em với cô, cô nhỏ tuổi hơn tôi, tôi nhận cô làm em gái”

“Ai cần làm em gái anh, anh trai tôi đủ nhiều rồi! Cảm tình tràn lan không có chỗ thể hiện thì về kiếm mẹ anh đi”

Vệ Nhuy ôm lấy cái cây trong sân, sống chết không chịu đi “Vậy thì cô thêm tôi vô cũng không nhiều, thiếu tôi cũng không ít đi mà! Cho tôi nhận đi, tôi có lợi cho cô!”

Nhị Nha buông lỏng tay “Có lợi cái gì?”

“Mấy anh trai cô cho cô cái gì tốt?”

Nhị Nha lấy sức ôm lấy Vệ Nhuy muốn ném văng anh ta ra

“Đừng đừng đừng! Có lợi có lợi! Ngày lễ ngày tết cho cô bao lì xì”

Nhị Nha buông 1 chân Vệ Nhuy ra “Còn gì nữa?”

Vệ Nhuy không biết nói sao, giãy dụa một lúc lâu rồi đầu hàng “Cô nói cô muốn tôi làm gì bây giờ? Tôi đều nghe cô hết”

Nhị Nha lên tinh thần hăng hái “Anh không được nói năng bậy bạ chuyện của anh Tiểu Hồ ở Cù thành, anh cũng không được tác hợp cho Tiểu Xuân, anh càng không được ép buộc tôi tới ngân hàng làm việc, tóm lại… Chính là lúc nào cần kêu thì anh phải có, không cần thì anh đừng lên tiếng”

“Thành giao!!”

Bị Vệ Nhuy lôi kéo quỳ trước bàn thờ, Nhị Nha vẫn còn bực bội “Tại sao anh cứ một hai phải kết nghĩa anh em với tôi?”

Vệ Nhuy hừ hừ “Thích kết nghĩa với cô đó”. Không thể yêu đương với em, vậy thì da mặt dày mà kết thành quan hệ họ hàng, sau này có chuyện gì thì không đến mức em sẽ quên anh.

Mấy cô chú trong viện đều ra xem, Vệ Nhuy vừa thấy Lục Bảo mà hôm đó nhảy lên vai mình thì co rúm lại, kéo Nhị Nha đổi vị trí với mình “Em ở bên này, em ở bên này”

“Tại sao?”


“Nam trái nữ phải mà”

“Được”

Hai người cầm nhang, ngẩn người không ai lên tiếng. Vệ Nhuy xấu hổ “Mấy lúc vầy thì nói cái gì nhỉ?”

Nhị Nha cũng phiền “Tôi cũng không biết, dù sao chính là ông trời lớn nhất, hàng xóm láng giềng đều chứng kiến, hôm nay Đỗ Oản tôi tự nguyện cùng Vệ Nhuy nhận anh em, sau này có phúc cùng hưởng, có họa thì tự mình gánh, không ai liên lụy tới ai”

Vệ Nhuy sợ hãi “Em dọn đường lui cho mình sạch sẽ vậy ha!”

Không ai biết Nhị Nha nói vậy chính là lời nói thật lòng, Cô là người luôn tin tưởng rằng có chuyện tốt thì chia sẻ với mọi người, nếu thật sự gặp chuyện không may, cho dù bản thân có thấy đau đớn khổ sở thế nào cũng sẽ giữ kín miệng, không cần nói với người khác. Nói cho người khác có ích lợi gì dâu, ngoài việc nói hết, mình không thể làm cho người khác vui vẻ, chỉ còn làm người nghe không vui, sau đó lại cùng buồn với mình.

“Tôi nói như vậy đó, anh thích thì kết nghĩa không thì thôi”

“Kết, tôi kết!” Vệ Nhuy hắng hắng giọng nói “Tôi là Vệ Nhuy, hôm nay có sự chứng kiến của hàng xóm láng giềng, cô chú bác dì, cùng Đỗ Oản kết thành anh em, sau này tôi có một miếng ăn bảo đảm không để cô ấy chết đói, tôi gặp nạn phá sản cũng bảo đảm không vay tiền cô ấy, chúng tôi trên nguyên tắc hưởng thụ, cố gắng duy trì tình nghĩa anh em, không vượt Lôi trì một bước!”

Nói xong thì đem nhang cắm vào trong lư hương, Nhị Nha phủi mông về phòng.

Vệ Nhuy gọi cô lại “Nè, nè, vậy xong rồi à?”

“Chứ anh còn muốn thế nào nữa” mới sáng sớm còn mơ màng bị lôi ra nhận anh, Nhị Nha đã rất buồn bực, cô còn chưa đánh răng rửa mặt đó.

“Ít nhất em đến dập đầu với anh đi”

“Dập đầu???” cô còn chưa có dập đầu với ông nội cái nào đâu!

Nhị Nha không chịu, Vệ Nhuy dính như keo đi theo mông Nhị Nha như kiểu nếu không dập đầu thì không xong. Nhị Nha phiền lắm, kéo cửa “Chắc chứ, tôi dập đầu xong thì anh cho tôi về phòng”

“Nói sẽ giữ lời”

Nhị Nha nghẹn, Vệ Nhuy còn rất quan tâm cô “Anh lấy cái đệm lại đây cho em, trên mặt đất lạnh”

Đột nhiên…

Nhị Nha không hé răng nắm cổ áo Vệ Nhuy giữ chặt ót anh, dùng trán tàn nhẫn đụng Vệ Nhuy một cái.

Bốp!!


Hai cái đầu đập vào nhau, có thể nghe tiếng vang trầm trầm. Vệ Nhuy choáng váng mặt mày, hai tay ôm đầu, đau tới mức ngồi xổm trên đất chửi thề.

Nhị Nha đứng ở cửa cực kỳ kiêu ngạo “Cho anh lợi dụng tôi!”

Vệ Nhuy hít hơi lạnh “Đầu em sao lại cứng vậy chứ!”

Khi còn nhỏ đập trứng gà luyện thành thiết đầu công, lúc ở Huy Xuân mấy bạn trong nhà trẻ nói cô không cha không mẹ, Nhị Nha nổi giận đùng đùng đánh nhau với người ta, người khác thì nắm tóc cào mặt, Nhị Nha chưa bao giờ phản kích, chỉ chờ người ta ức hiếp mình đủ rồi thì cô nắm chặt hai bàn tay nhỏ lại, đập đầu một cái, đập tới mức cậu nhóc kia sưng đầu khóc la tìm về méc mẹ.

Chờ cơn đau qua đi, Vệ Nhuy đứng lên, Nhị Nha cười ngọt ngào, cũng không nói đùa nữa mà nghiêm túc chính thức nói “Đàn ông dưới gối là vàng, anh không thể dập đầu với em, em cũng không thể dập đầu với anh, chúng ta đập đầu lần này coi như huề nhau”

Cú đập này làm Vệ Nhuy yêu không được mà hận không xong, nghiến răng nghiến lợi  nhéo mặt Nhị Nha một cái rồi quay đi.

Mặt trời mùa thu sáng rực. Vệ Nhuy cô đơn rời khỏi tiểu viện nhỏ, anh với cô đập đầu cái này coi như tình duyên chỉ đến đó mà thôi. Có người gọi giòn tan “Anh Vệ Nhuy!”

Vệ Nhuy giật mình quay đầu lại, Nhị Nha tựa vào cửa sổ nhìn anh mỉm cười. Bàn tay Vệ Nhuy trong túi quần siết chặt, cuối cùng nhìn cô khoát tay, rời đi “Một lạy này… xuân phong đắc ý ngộ tri âm…”

Biết Hồ Duy đi Nhạn thành về rồi, Nhạc Tiểu Bằng do dự vài ngày, muốn có câu trả lời cho ba Tiểu Xuân nên suy nghĩ hai ngày thì lúc ở bệnh viện gọi điện thoại cho Hồ Duy. Muốn hẹn anh tới nhà ăn cơm.

Vừa lúc Hồ Duy cũng đã hứa với Nhị Nha muốn đưa cô đến gặp Nhạc Tiểu Bằng nên rất nhanh chóng nhận lời, Nhạc Tiểu Bằng kích động “Vậy khi nào con tới? Ba chuẩn bị trước”

“Ông không cần chuẩn bị gì đâu, ngày mai đi, tối mai con qua”

Nhạc Tiểu Bằng đã chuẩn bị một đống lời để nói với con, ngày hôm sau còn đổi ca với đồng nghiệp, người đó cười hỏi “Chủ nhiệm Nhạc, trong nhà có việc à?”

Nhạc Tiểu Bằng ở phòng nghỉ bên ngoài phòng phẫu thuật thay quần áo, khóa cửa, mặt đầy vẻ vui mừng “Hôm nay Hồ Duy tới nhà ăn cơm”

Người làm việc ở bệnh viện lâu năm đều biết chuyện năm đó của Nhạc Tiểu Bằng, chuyện Hồ Duy cũng biết.

“A, con trai về rồi?” giọng đè thấp phối hợp vẻ ngạc nhiên “Chuyện vui nhé”

Nhạc Tiểu Bằng cầm túi tài liệu “Nó đến Cù thành học, hôm nay có thời gian nên ghé về nhà. Tiểu Triệu, tôi đi nhé”

“Vâng, chủ nhiệm đi thong thả”

Trên đường về nhà Nhạc Tiểu Bằng mua một bao đồ ăn lớn để nấu cơm chiều cho Hồ Duy, muỗng xẻng va lanh canh vui vẻ, nghe tiếng chuông cửa, ông lên tiếng đáp rồi mặc tạp dề ra mở cửa.

Cửa mở ra, phía sau Hồ Duy còn có một cô gái trẻ, Nhạc Tiểu Bằng hơi sửng sốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.