Đọc truyện Tiểu Hà Sơn – Chương 31
Mấy hôm nay tâm tình của Vệ Nhuy hạ xuống rất thấp. Hòa Tiểu Xuân lúc tới nhà thì thấy anh ta ôm gối ngồi trên sofa lẩm bẩm, mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh đen, chân trần, người co lại một cục.
Hòa Tiểu Xuân sờ trán anh “Bị bệnh à?”
Vệ Nhuy nghiêng đầu một bên né, bực bội “Đừng chạm vào tôi, đang phiền lòng đây”
“Cậu phiền lòng cái gì chứ, không phải lúc nào cũng sung sướng à?”
Sung sướng? Cô cho là Vệ Nhuy không biết suy nghĩ? Nếu bên ngoài mà truyền tin Vệ tổng giám thích nhảy tập thể dục ở sân khấu hộp đêm thì anh còn mặt mũi nào ra đường.
Người ta đồn là sở dĩ Vệ tổng giám yêu thích thể thao vậy là vì nhớ lại thời thanh xuân; lại đồn nữa thì biến thành về thời học sinh anh có yêu thầm một cô nữ sinh, không thành nên thành người sau này cứ thích mấy cô nữ sinh. Hôm đó đến hộp đêm anh mang theo bên người là một nữ sinh. Nói thêm chút nữa lại thành khó nghe.
Hôm anh đến chơi, bà chủ hộp đêm lấy khăn tay phe phẩy quạt gió, cười nịnh nọt “Ngài xem còn muốn hay không?”
Vệ Nhuy ghét trên người bà ta nồng mùi, cách ra xa “Muốn cái gì?”
“Mấy em phục vụ đặc biệt đó, theo nhu cầu của khách mà đặt đồ cho nhân viên, mới chuyển tới một đống đồng phục trường…”
Vệ Nhuy hít một hơi lạnh, thì ra bên ngoài đồn đại là thật!
Đêm đó mất sạch hứng thú, Vệ Nhuy về nhà quăng gối ầm ầm, hủy hết danh dự mình rồi! Làm hư danh tiếng của mình! Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!
Từ đó về sau, hơn một tuần Vệ tổng giám chưa ra khỏi cửa, giống như cô gái trong khuê phòng.
Hòa Tiểu Xuân thấy Vệ Nhuy không thèm phản ứng mình, ngồi xuống đầu kia sofa, cầm gói thuốc trên bàn của Vệ Nhuy đốt một điếu, tự mình phun khói “Hôm nay có 3 cuộc phẫu thuật, mệt chết tôi rồi”
Vệ Nhuy uể oải hừ hừ “Cậi nói xem những bệnh nhân đó có biết bên trong cậu là cái dạng người thế này không?”
Hòa Tiểu Xuân duỗi chân đá anh “Tôi nói với cậu đó, đây là hai chuyện khác nhau, tôi ở bệnh viện đàng hoàng đứng đắn, bác sĩ thì không phải người à? Bác sĩ không cần sinh hoạt cá nhân à? Cậu biết mỗi ngày tôi mổ bụng người ta áp lực trong lòng lắm bao nhiêu không?”
“Nhưng mà cậu nói cũng đúng” Tiểu Xuân hung hăng hút một hơi dài rồi dập tắt thuốc trong gạt tàn “Đây là điếu cuối cùng, sau này không hút nữa”
Vệ Nhuy lên tinh thần, nhanh chóng ngồi thẳng dậy “Muốn cai à?”
Hòa Tiểu Xuân khoanh tay lại “Cai, vốn chẳng nghiện gì, nếu nói sau này kết hôn có gia đình, trước mặt chồng còn ngậm điếu thuốc thì kỳ cục lắm”
Vệ Nhuy nói toạc ra “Không bằng cậu nói là sợ Hồ Duy không thích cậu như vậy đi cho xong”
Tiểu Xuân có mái tóc xoăn đen nhánh, vài sợi tóc rơi rơi bên sườn mặt, đẹp đến động lòng người. Vệ Nhuy bỗng cảm thấy không đành lòng, tìm lời khuyên cô “Xuân nhi, nếu không… thôi bỏ đi, cậu ta không có ý gì với cậu, cần gì phải gượng ép”
“Cậu ấy nói với cậu?”
“Nói… thật ra chưa nói nhưng mà tôi biết, cậu ấy có người ở Nhạn thành”
Hòa Tiểu Xuân hoảng hốt giữ chặt Vệ Nhuy “Cậu biết? Cậu biết nhiều hay ít? Là ai? Đang làm gì? Ở bên nhau bao lâu rồi?”
Vệ Nhuy cười “Cậu cho tôi là thám tử tư chắc, cái gì cũng biết hết sao, chỉ là nói chuyện phiếm thì biết vậy”
“Vậy, chuyện này… thuận theo tự nhiên thôi” Hòa Tiểu Xuân lại dựa ra ghế thật mạnh, chơi đùa với móng tay mình “Cô ta không ở Cù thành, hai người không gặp nhau, còn có thể đuổi theo tới sao. Cảm tình thì phải luôn bồi dưỡng”
Vệ Nhuy nghịch điều khiển tivi, nhìn Tiểu Xuân nói như đùa “Haizz, cứ vậy đi, tôi hy sinh bản thân giúp cậu làm cho họ tan vỡ nhé”
Hòa Tiểu Xuân cười nhạo “Không phải cậu không biết cô ấy là ai sao? Mặt chưa thấy mà cậu có thể hy sinh bản thân? Không có lợi mà chịu thiệt à?”
Lời này chạm tới chỗ đau của Vệ Nhuy, anh dậm chân “Hòa Tiểu Xuân, bao nhiêu năm rồi mà chuyện đó cậu ghi nhớ trong lòng không thể quên hả? Không phải là lửa cháy nhà sao? Tôi thiếu cậu phải lấy mạng ra đi cứu cậu? Cậu là vật quý là ruột thịt trong nhà, tôi thì không phải sao? Hơn nữa, khi đó tôi xông lên lầu thì có thể làm gì chứ? Tôi không có cái gan to như Hồ Duy! Tôi không lỗ mãng như cậu ta! Tôi chính là sợ đó! Đã bao nhiêu năm rồi, hôm nay cậu nói rõ ràng cho tôi, hai chúng ta có thể cởi bỏ gút mắc đó ra không, cởi bỏ thì chúng ta là bạn bè cả đời, tương lai cậu không muốn tạm chấp nhận ai, không tìm được người phải chết già chết bệnh, Vệ Nhuy tôi đưa tiễn cậu; không cởi bỏ được thì cậu đừng ở cùng với tôi để miễn cưỡng bản thân nữa, cùng lắm thì sau này đừng liên hệ. Hai chúng ta coi như không quen biết”
Nói xong một tràng, trong lòng Vệ Nhuy cực kỳ sảng khoái. Anh với Tiểu Xuân quan hệ như người nhà, như bạn bè, hai người không có gì giấu nhau, thân mật khắng khít, giống như anh em sinh đôi từ một mẹ chui ra, nhưng quan hệ này trong mắt người ngoài vẫn có cái khác thường.
Hai người một nam một nữ chưa lập gia đình, mỗi ngày lăn lộn chung với nhau, tay không kéo miệng không thân, bạn tốt mỗi ngày kề vai sát cánh, Vệ Nhuy là đàn ông thì thật ra không sao, nhưng mà với Tiểu Xuân thì lại không tốt lắm.
Anh quan tâm chăm sóc cô nhiều năm, giúp đỡ cô, không phải chuộc lỗi vì sự hổ thẹn trong lòng. Nhưng sự áy náy này nói đến cùng cũng không phải là Vệ Nhuy sai. Anh nhận vậy là vì tình cảm, không nhận, vỗ mông làm người lạ cũng là chuyện thường.
Hòa Tiểu Xuân bị mắng tới choáng váng, Vệ Nhuy chưa từng phẫn nộ nói với cô nhiều như vậy. Chớp chớp mắt, thần kinh thô Tiểu Xuân sửng sốt “Cậu giận à? Đừng nóng giận, tôi không phải ý kia…” khổ sở gãi đầu “Không phải tôi trách cậu lúc trước cậu không cứu tôi, chỉ là câu đùa thôi, nếu không cậu nói xem cậu là giám đốc ngân hàng, tôi là bác sĩ phụ sản, chúng ta có điểm gì chung đâu. Không phải ỷ vào chuyện tình cảm xưa nên mới…”
“Chuyện gì cũng chỉ một hai lần, cứ treo bên miệng nói giỡn vậy chính là trong lòng kỳ thị! Chính là coi thường người khác!”
“Ừ ừ ừ, cậu nói đúng, sau này tôi không bao giờ nói nữa”
Vệ Nhuy kinh ngạc bắt lấy tay Hòa Tiểu Xuân “Tiểu Xuân, Xuân Nhi, cậu làm sao vậy?”
Hòa Tiểu Xuân mờ mịt hỏi Vệ Nhuy “Tôi làm sao, tôi có làm sao đâu”
Vệ Nhuy chỉ mặt cô “Vậy cậu khóc cái gì?”
Tiểu Xuân dùng tay cọ mặt mới phát hiện mặt đầy nước mắt, cô hít hít mũi, miễn cưỡng cười cười “Bị cậu nói sợ tới mức đó, lớn vầy rồi ba mẹ tôi còn chưa nói chuyện như vậy với tôi”. Cô lôi khăn giấy trong hộp ra lau nước mắt, ồm ôm nói “Không phải cậu nói tôi cứ giữ mãi những chuyện đó không buông sao, cậu cũng không hiểu tôi vì sao mà cứ chấp nhất như vậy với Hồ Duy phải không, tới đây, hôm nay tôi nói cho cậu biết”
Nói rồi Tiểu Xuân đứng lên, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
“Ê ê ê đừng đừng đừng…” Vệ Nhuy nhào tới đè tay cô lại hoảng loạn “Tiểu Xuân, hai chúng ta nhiều năm rồi cũng chưa có chuyện gì, cậu đừng nhất thời hồ đồ trong lòng, quần áo này của cậu cởi ra rồi thì tôi làm sao mà làm người chứ! Trời đất chứng giám tôi với cậu không khác là anh em huynh đệ ruột thịt”
Hòa Tiểu Xuân giãy dụa vứt tay anh ra “Cậu buông ra, cậu để tôi làm cho xong” vừa nói vừa xé toạc ra, áo sơ mi tơ tằm mềm mại hoàn toàn rũ xuống.
Vệ Nhuy lập tức che mắt lại “Tôi chưa thấy cái gì hết nha!”. Anh che mắt làm như Tiểu Xuân là lưu manh.
Hòa Tiểu Xuân cười cười, tiện tay ném áo lên sofa “Cậu sợ cái gì chứ, khi còn bé đi đập nước chơi, cậu đâu phải chưa từng thấy tôi thay quần áo”
“Hồi nhỏ với bây giờ giống nhau hả? Cậu thấy tôi có bao giờ cởi quần áo trước mặt cậu chưa hả!”
Một tiếng cười khẽ. Tiểu Xuân quay người đi, lấy tóc vuốt ra trước, nói nhỏ “Vệ Nhuy, cậu nhìn tôi đi”
Sau một lúc lâu, Vệ Nhuy hé tay ra một khe hở, thấy Tiểu Xuân đưa lưng về phía mình mới từ từ bỏ tay xuống. Vừa buông tay, Vệ Nhuy khiếp sợ “Tại sao lại thế này…”
Hòa Tiểu Xuân cúi đầu, mắt ảm đạm “Xấu lắm đúng không”
Phần lưng Tiểu Xuân trắng nõn, áo ngực màu xanh đậm, trên tấm lưng trần kia vốn phải là hình ảnh khiến người ta phun máu mũi thì lại là một vết sẹo lớn phá nát phong cảnh. Vết sẹo kia không phải vệt dài mà là từng mảng từng mảng trên lưng Tiểu Xuân. Từ cổ đi xuống cho đến tận eo, lớn nhỏ không đều, hình dạng cũng khác nhau. Khiến người ta nhìn mà đau lòng là những vết sẹo đó nhăn nheo, co rúm lại, sậm màu như da người già. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, Vệ Nhuy lẩm bẩm nói thầm “Tôi không biết nghiêm trọng như vậy”. Anh biết Tiểu Xuân vì lần hỏa hoạn đó mà để lại sẹo, nhưng không biết thảm khốc đến tận thế này.
Hòa Tiểu Xuân thả tóc lại phía sau, lẳng lặng cầm áo mặc vào “Tôi để tóc dài, vẫn luôn để đến eo, sau khi bị lửa cháy chỉ lo lăn lộn trên mặt thảm, chỉ lo cho cái mạng chứ đâu nghĩ tới chuyện sau lưng có đau hay không, sau khi cha mẹ tôi về thì chỉ lo giải quyết hậu quả, lúc phát hiện thì quần áo đã dính vào da thịt. Bác sĩ nói bị bỏng nhiễm trùng, tôi lại sốt cao không tỉnh, nếu không thì lúc Hồ Duy bị đập vào đầu bị thương, ba mẹ tôi mới không đến gặp”
Vệ Nhuy ngồi bệt dưới đất “Vậy… nhiều năm rồi cậu không nghĩ tới chuyện chỉnh hình thẩm mỹ sao?”
Tiểu Xuân quen đường thuộc lối vào phòng bếp xách ra hai lốc bia, dựa gần với Vệ Nhuy dưới đất “Đã từng làm rồi, làm cũng hơn hai năm, phẫu thuật laser, chỉnh hình sẹo, biện pháp gì có thể làm tôi đều đã từng làm, đây đã là trạng thái khôi phục tốt nhất rồi”
“Trước kia tôi chưa bao giờ thấy mấy thứ này có ảnh hưởng gì tới mình, cho đến khi đi học. Thỉnh thoảng tắm rửa nhìn vào gương cũng đau lòng. Tại sao, tại vì tôi không giống những người khác. Bạn cùng phòng có thể ở trong phòng thay quần áo, không cần che chắn, tôi thì không, từ trước tới nay tôi không bao giờ dám đưa lưng để cho người khác thấy, vĩnh viễn chỉ để lộ phía trước. Mẹ tôi khuyên tôi, nói con đừng nhìn những người đó, con nhìn trên đời có bao nhiêu người không bằng con, thiếu tay gãy chân, trí tuệ không đầy đủ, có bao nhiêu người bỏi vì ngoài ý muốn mà mất đi sinh mạng, con có đầy đủ tay chân, chỉ có vết sẹo này trên người thì có là gì đâu, nghĩ lại cũng thấy đủ”
Ngón tay kéo bật nắp lon bia, Tiểu Xuân ngửa đầu uống một nửa, thoải mái ợ lên một cái “Cậu đừng nói, mẹ tôi khuyên tôi vậy, tôi cũng nghĩ vậy thật, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, có bạn trai, người không tệ, đối xử với tôi cũng khá tốt, lễ Valentine tôi tới nhà anh ấy, tắm rửa thay đồ, khi tắt đèn, cậu đoán như thế nào?” Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn Vệ Nhuy, Vệ Nhuy xoay đi “Tôi không đoán, cậu cũng đừng nói nữa!”
Tiểu Xuân cười lắc đầu, Vệ Nhuy như mình lúc đó “Tay anh ta ôm lấy lưng tôi, sợ tới mức hét lên một tiếng, mở đèn lên, tôi ở đó, anh ta nhìn tôi cả buổi không nói gì rồi xoay người chạy mất” cô nói nhẹ nhàng như không, nhưng từng chữ đều như nhỏ máu!
“Sau đó tôi cũng có quen mấy bạn trai, mỗi lần tôi đều thẳng thắn chủ động cho người ta nhìn sẹo, nói rõ nguyên nhân, hỏi anh có thể chấp nhận không? Mấy tên rùa rụt đầu đó ngoài miệng đau lòng tôi, nói không để ý, bên ngoài thì lén lút hẹn hò cô gái khác, nói tôi thật ghê tởm”
Thế giới này chính là làm người bất lực khi bản thân gặp một ít chuyện tai họa, không còn giống những người khác, mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại nhưng không mấy người thực sự hiểu được là mình đã trải qua những gì, mấy năm nay chịu đựng những cười cợt, chỉ trỏ đối với khuyết tật của mình. Có thể hiểu nhưng không thể chấp nhận. Cho nên Tiểu Xuân bao nhiêu năm nay độc thân một mình, không muốn yêu đương, không nói hôn nhân, cô chỉ cùng người thân thiết bên cạnh chơi đùa, chỉ vì người thân thiết mới biết cô đã trải qua chuyện gì, mới có thể không có thành kiến mà nhìn cô. Cho nên mỗi ngày cô mới vì nhưng sản phụ mà khâu vết thương cực kỳ đẹp, cô biết tầm quan trọng của phụ nữ đối với những việc này.
Uống một lát, Tiểu Xuân choàng cổ Vệ Nhuy, ánh mắt mông lung “Tôi biết Thuận Thuận thích tôi, anh ta rất tốt với tôi, thật lòng thật dạ thích tôi, nhưng mà tôi không có mặt mũi nào thích Thuận Thuận… tôi sợ… tôi sợ tôi làm sợ anh ấy”
“Vậy cậu không lo làm Hồ Duy sợ?”
Tiểu Xuân lắc đầu chắc chắn “Không! Hồ Duy đã trài qua những việc lớn trong đời người, người như cậu ấy, biết tôi như bây giờ cũng sẽ đồng cảm với tôi, không kỳ thị tôi, cậu ấy cùng tôi trải qua tai họa lần đó, cậu ấy sẽ không ghét bỏ tôi”
Ai mà ghét bỏ cậu chứ, Tiểu Xuân. Nhưng mà cậu cũng không thể một bên tình nguyện, nhiệt tình vậy chứ! Cậu không thể tìm người có thể hiểu được cậu, cậu cũng xông ra ngoài nhìn thế giới đi. Lòng người khó dò, nhưng trên đời này người tốt vẫn nhiều hơn người xấu. Vệ Nhuy bị Tiểu Xuân ôm không khỏi ưu tư. Anh nghĩ, rốt cuộc mình nên đứng về phía Hồ Duy để khuyên nhủ Tiểu Xuân đừng bướng bỉnh; hay là đứng bên Tiểu Xuân, đi theo bên cô thúc đẩy cho hai người. Bên này không đúng, bên kia thì mình không phải là người tốt.
Có thể nhớ tới ngày gặp cô nàng quê mùa kia, gọi là gì? À, Đỗ Oản. Nhớ tới cô ấy tựa vào cửa kính mà kêu Hồ Duy, trong mắt là sự dựa dẫm, Vệ Nhuy lại thấy trong lòng rối rắm.