Đọc truyện Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành – Chương 45
Editor: Tường An
Năm nay là năm Nhân Hòa thứ chín.
A La nhớ rất rõ, mùa đông năm nay sẽ phát sinh biến cố lớn.
Đầu tiên là thái tử đương triều nhiễm phong hàn bất hạnh qua đời, kế tiếp là thiên tử băng hà, bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, thiên tử chưa kịp xác định người thừa kế ngôi vị hoàng đế, cho nên ba vị hoàng tử bắt đầu tranh đoạt đế vị, Yến Kinh trải qua một phen long trời lở đất.
Tình hình này kéo dài đến mùa xuân năm Nhân Hòa thứ mười, An Nam vương mang binh tiến vào Yến Kinh, trước hết là mời tiên hoàng thái hậu ra mặt, sau đó bách quan dâng tấu, thỉnh An Nam vương kế thừa đế vị, bình định nội loạn.
Chuyện này nói trắng ra là… Thái tử chết, hoàng đế chết, vài vị hoàng tử muốn tranh đoạt đế vị, ai ngờ gừng càng già càng cay, huynh đệ của lão cha hoàng đế xuất hiện, diệt toàn bộ vài vị hoàng tử bọn họ.
Đương nhiên còn có một cách nói khác là, nãi nãi giúp nhi tử tiêu diệt một đám tôn tử không nghe lời.
Đời trước, thời điểm xảy ra chuyện này, A La gần tròn mười lăm tuổi, đã định ra hôn sự với Tiêu gia, vì Tiêu Kính Viễn là tổng binh kiêu kỵ binh nên sớm biết được tin tức, báo cho lão tổ tông Tiêu gia, lão tổ tông liền sai người đưa gia quyến Tiêu gia và Diệp gia ra khỏi kinh thành, đến thôn trang trên núi ở ngoại thành tránh nạn.
A La ở lại thôn trang kia một năm, đến khi xuống núi cũng qua tuổi cập kê, nhanh chóng gả cho Tiêu Vĩnh Hãn.
Đời này, A La đã sớm theo cha mẹ tự lập môn hộ, ít lui tới Tiêu gia, hơn nữa, vì A La không thích nên hôn sự này cũng chậm chạp không định ra, càng không có khả năng thông qua Tiêu gia biết được tin tức này.
Nàng âm thầm tính toán, làm thế nào nói cho phụ thân, tốt xấu gì cũng có thể tránh được tai nạn lần này.
Trầm ngâm một hồi, nàng liền đứng dậy chạy qua thư phòng phụ thân, việc này không nên chậm trễ, không thể kéo dài được nữa.
Nào ngờ lúc còn cách thư phòng một khoảng xa, nàng chợt nghe thấy động tĩnh bên trong.
A La khẽ thở dài, mặt hồng hồng, dừng bước nhìn hai nha hoàn Vũ Xuân và Thúy Hạ phía sau, thấy vẻ mặt các nàng vẫn như thường, lúc này mới yên tâm.
Hiện tại thính giác của nàng nhạy bén hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần, đại đa số thời điểm, nàng có thể nghe thấy những âm thanh mà người khác không nghe được, có lúc chiếm được rất nhiều lợi ích, nhưng cũng có lúc khiến nàng phiền não không thôi.
Tỷ như hiện tại, vì sao trong thư phòng phụ thân lại truyền đến tiếng động chỉ khi trên giường mới có.
Ngẫm lại liền biết, lúc này tất nhiên là nương đưa trà bánh qua cho cha.
Cha đói bụng, chẳng những ăn trà bánh mà còn thuận tiện ăn luôn cả nương.
Nàng vẫn nên về phòng chờ một chút, miễn cho quấy rầy hứng trí hai người.
Ai ngờ đang muốn xoay người thì thấy tiểu đệ Thanh Việt đang đi về hướng bên này.
Năm bọn họ mới chuyển đến tòa nhà này, mẫu thân sinh tiểu đệ đệ Diệp Thanh Việt, bây giờ hắn đã bảy tuổi rồi. Bộ dáng hắn khác với ca ca, tỷ tỷ, hoàn toàn không có nửa phần thanh nhã của mẫu thân, ngược lại cực kỳ giống phụ thân Diệp Trường Huân. Mới bảy tuổi đã khỏe mạnh kháu khỉnh, khí lực lớn đến mức có thể dùng một tay nâng một thanh đại đao nặng mấy cân, không thích đọc sách, ngày ngày chỉ thích trèo lên trèo xuống, vung đao múa kiếm.
Lúc này, thấy Thanh Việt nhảy cà tưng lại đây, vui vẻ reo lên: “Tỷ tỷ đang qua phòng cha a! Đi, chúng ta cùng đi, ta đang muốn cho cha xem bộ quyền pháp ta mới học!”
Nói xong liền nắm tay A La chạy về phía trước, quả thật giống như con bò tót.
A La vội vàng dỗ hắn: “Không không không, không phải ta muốn tìm cha, chúng ta qua phòng ta nói chuyện trước đi.”
Diệp Thanh Việt căn bản không tin, buồn bực nhìn nàng: “Tỷ, ngươi nói dối dỗ ta thôi, vừa rồi ta thấy ngươi nhìn về phía thư phòng cha, không phải muốn qua tìm cha sao?”
A La thầm thở dài, đời này nhiều thêm một đệ đệ, tứ chi phát triển, đầu óc cũng không đơn giản, giống như thằng quỷ nhỏ, đừng hòng dễ dàng lừa gạt hắn a.
“Vừa rồi đúng là ta muốn qua tìm cha, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ ra, hôm nay sai A Ngưu ra phố mua hạt dẻ xào đường, đang còn nóng hổi đó, nếu hiện tại không ăn, để nguội sẽ mất ngon, Thanh Việt ngoan, theo tỷ tỷ đi ăn hạt dẻ xào đường đi!”
Dứt lời, A La liền kéo đệ đệ về phòng.
Nhưng Diệp Thanh Việt lại cười nhạt: “Tỷ tỷ, nếu thật sự có hạt dẻ xào đường, ngươi còn sẽ ra ngoài sao, đừng đùa ta, nhìn ngươi lén lén lút lút như vậy, nhất định là có chuyện gạt ta, đi thôi đi thôi, chúng ta cùng đi tìm cha.”
A La nghe lời này, quả thật muốn khóc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Thanh Việt, ngươi không nghe lời tỷ tỷ!”
Diệp Thanh Việt quay đầu le lưỡi: “Ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta liền nghe lời ngươi a!”
A La khó thở, tiến lên muốn đánh Diệp Thanh Việt, nhưng hắn chạy nhanh như vậy, nàng làm sao đuổi kịp.
Hai tỷ đệ đang ầm ĩ thì thấy cửa thư phòng mở ra, Diệp Trường Huân đứng trước cửa, trầm mặt nhìn hai người.
Bảy năm qua trôi qua, Diệp Trường Huân 35 tuổi, ở cái tuổi này, hắn đã có chút địa vị trong triều, hành vi ổn trọng, mặt mày cương nghị, thân hình cao lớn, mặc một thân cẩm bào đứng đó, khí độ bất phàm.
Diệp Thanh Việt vừa thấy phụ thân, lập tức đàng hoàng lại, không dám chạy loạn nữa, đứng nghiêm ở đó như cọc gỗ.
A La yêu kiều hừ một tiếng, liếc trắng mắt đệ đệ nhà mình, chạy tới bên cạnh phụ thân, bĩu môi nói: “Cha, Thanh Việt khi dễ ta!”
Vốn dĩ có một đệ đệ bảo bối như vậy, A La cũng rất yêu thương cưng chiều, nhưng hắn lớn lên một chút liền thích nghịch ngợm gây sự, leo tường dỡ ngói, dần dần A la cũng không có biện pháp với hắn.
Cho nên, chạy đi cáo trạng với cha là chuyện thường xuyên như cơm bữa.
Trong ba đứa con, Diệp Trường Huân sủng ái nhất chính là nữ nhi A La.
Sắp tròn mười lăm tuổi, A La nghiễm nhiên giống hệt nương nàng lúc còn trẻ, đặc biệt là đôi mắt trong veo ngập nước cùng đôi môi kiều diễm, càng chọc người yêu thích.
Trong nhà này, Diệp Trường Huân có hai uy hiếp, một là Ninh thị, một cái khác đương nhiên là A La.
Hắn nghiêm mặt nhìn tiểu tử thúi Diệp Thanh Việt bên kia: “Khi dễ tỷ tỷ ngươi?”
Thanh âm hơi cao mang theo nghi ngờ cùng khiển trách, càng không cho phép bác bỏ.
Diệp Thanh Việt nhất thời giống như quả bóng xì hơi, ỉu xìu cúi thấp đầu: “Cha, ta, ta không có a…”
Diệp Trường Huân lạnh nhạt nói: “Đi, phạt ngươi đứng ở góc tường, nâng tảng đá kia một trăm lần, không được lười biếng!”
“A? Cha! Ngài là cha ruột của ta a!” lần này đến phiên Diệp Thanh Việt muốn khóc.
Trời đất chứng giám, hắn mới bảy tuổi thôi a, bọn họ có cần phải khi dễ một tiểu hài tử bảy tuổi như vậy không?
A La che miệng cười trộm: “Đệ đệ ngoan, đệ đệ tốt, đi thôi đi thôi, tương lai làm anh hùng, tỷ tỷ vỗ tay cho ngươi!”
Diệp Thanh Việt bị tỷ tỷ cười nhạo một phen, không làm gì được, chỉ có thể nghe lệnh đi nâng tảng đá.
Hắn đi rồi, A La theo phụ thân vào thư phòng.
Vừa bước vào phòng, A La liền biết mình đoán không sai, lúc này nương đang nghiêng người tựa vào đệm, trong mắt còn có chút mê ly chưa tan hết, trên môi còn có vệt nước, hai má ửng hồng kiều diễm ướt át, càng khả nghi hơn chính là dấu vết màu hồng kia ở cổ áo kia, có lẽ vì mặc y phục vội, dây lưng hơi lỏng, lộ ra một mảng da đỏ hồng như xuân đào.
A La mím môi cười trộm, xong lại bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Nương, thì ra ngài cũng ở đây?”
“Ân, vừa rồi mang trà bánh qua cho cha ngươi, ở lại nói vài câu, sao ngươi cũng tới đây?” Ninh thị ra vẻ bình tĩnh, chẳng qua thanh âm mang theo vẻ biếng nhác thỏa mãn.
A La cười cười: “Cũng không có việc gì, chỉ là sắp qua năm mới, đón tết trong kinh thành hoài cũng không thú vị, năm nay muốn làm mới mẻ hơn.”
“Mới mẻ hơn?” Ninh thị và Diệp Trường Huân liếc nhìn nhau, đều không rõ nữ nhi bảo bối của họ có chủ ý gì?
A La thong thả nói ra ý định của mình.
Nàng vốn dĩ muốn nói rõ thế cục triều đình, nhưng sợ cha mẹ bị dọa sợ, đành phải tìm phương pháp uyển chuyển hơn, lừa nương mang theo tiểu đệ đi sơn trang trên núi ở một thời gian.
Đại ca Diệp Thanh Xuyên hiện tại đang đi học, một tháng mới về nhà một lần, huống hồ đời trước đại ca cũng ở lại học viện trong kinh, không bị liên lụy gì, đời này cứ tiếp tục ở đó cũng tốt.
Về phần cha, đường đường Binh bộ thị lang, đương nhiên không thể tùy tiện rời khỏi kinh thành, chỉ có thể nhắc nhở hắn làm việc cẩn thận.
Ninh thị nghe nữ nhi nói, không khỏi lắc đầu: “Sợ là phụ thân ngươi không thể cùng đi sơn trang, chỉ có ta mang ngươi và Thanh Việt đi cũng không thú vị.”
A La vừa nghe liền biết là nương không nỡ xa cha.
Ngẫm lại cũng đúng, từ sau khi phân gia, cha mẹ đã nói rõ hiểu lầm năm xưa, hai vợ chồng cùng nhau bù lại mười năm tiếc nuối, mỗi ngày đều dính như keo sơn, ánh mắt nhìn nhau nhu tình dào dạt, làm sao nỡ tách ra lâu như vậy.
Có điều, A La biết chuyện này quan trọng, dĩ nhiên không dễ dàng nhượng bộ, làm nũng chơi xấu nửa ngày mới dụ được Diệp Trường Huân đáp ứng.
“Mấy năm nay ta bận rộn chính sự, không có thời gian đưa các ngươi đi đâu chơi, nếu A La muốn đi sơn trang thì nàng liền mang A La đi thôi. Chờ qua năm ta lại đến tìm các ngươi.”
Ninh thị xưa nay tính tình dịu dàng nhu thuận, không bao giờ phản bác lời phu quân nói, lúc này thấy phu quân đã đáp ứng, nàng tất nhiên cười gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Trường Huân, chàng cũng đừng quá cưng chiều A La, cứ tiếp tục như thế sẽ chiều hư nàng, vậy làm sao được.”
“Chiều hư thì có sao?” không biết vì sao Diệp Trường Huân luôn cảm thấy mình nợ nữ nhi, hận không thể cho nàng những thứ tốt nhất trên đời này, chỉ cần nàng làm nũng, cái gì hắn cũng đáp ứng.
“Aizz…” Ninh thị than khẽ, “Sang năm A La cập kê, cũng nên xem xét việc hôn nhân rồi, đợi sau này gả ra ngoài, chỉ sợ nhà chồng không khoan dung được tính tình kiêu căng của nàng.”
“Nếu nhà chồng không chấp nhận được thì dứt khoát không gả! Chẳng lẽ ta không thể nuôi nữ nhi cả đời!” Diệp Trường Huân chém đinh chặt sắt nói.
Ninh thị bất đắc dĩ, nàng tất nhiên không suy nghĩ trực tiếp như phu quân, nữ hài nhi lớn lên dù sao cũng phải gả chồng, nàng phải hảo hảo lựa chọn một phen, tìm một mối hôn sự thuận lợi như ý cho A La.
Hiện tại A La không suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ một lòng tính toán đưa nương và đệ đệ trốn vào núi, ca ca trốn trong học viện, bận tâm duy nhất chính là phụ thân.
Chẳng qua, phụ thân thân thủ bất phàm, nếu thật sự gặp chuyện gì, chắc cũng không đến mức chịu thua thiệt.
————-
Cùng lúc này, ngoài biên cương xa xôi phía bắc, một thiếu niên tướng quân mặc tử y, thẳng tắp đứng trên tường thành, chắp tay sau lưng nhìn về hướng Yến Kinh.
Núi non trùng điệp, phía cuối chân trời chỉ thấy từng đám cỏ khô, sương khói lượn lờ, không nhìn thấy Yến Kinh phồn hoa rực rỡ.
Tiêu Kính Viễn đã đóng quân tại đây bảy năm.
Bảy năm qua đối với hắn giống như lưu đày.
Dưới góc tường thành hẻo lánh, một đóa hoa loa kèn nhỏ bé không biết làm thế nào tránh đi cái rét lạnh của đêm đông, những cánh hoa non mịn co quắp lại.
Tiêu Kính Viễn nhìn, trong mắt có chút hoảng hốt, chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ đến năm đó, trên đường phố ồn ào náo nhiệt có một tiểu cô nương linh động nghịch ngợm, đôi mắt trong veo đầy ý cười bảo hắn mua hoa cho cài hoa nàng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng nàng đâu.
Bảy năm, nàng có lẽ đã trưởng thành, định thân, cũng có lẽ đã gả làm vợ người ta rồi.
Đang suy nghĩ thì thấy một con khoái mã chạy đến từ phía xa, mang theo bụi đất mù mịt, chỉ chừng nửa khắc đã đến chân tường thành.
“Cấp báo… Yến Kinh tám trăm dặm khẩn cấp…” khoái mã ngàn dặm ngã xuống, sứ giả nghiêng người quỳ một gối xuống trước cửa thành, cao giọng hô.
Con ngươi Tiêu Kính Viễn co rụt lại, bàn tay chắp sau lưng bất giác siết chặt.
Ở cái nơi Bắc Cương thời tiết nước đóng thành băng này, bầu trời Yến Kinh lại muốn thay đổi sao?