Đọc truyện Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành – Chương 141: Diệp Thanh Xuyên đời trước
Editor: Tường An
Hai mắt hắn rốt cuộc đã được chữa khỏi, nhìn thấy ánh sáng.
Hắn nhìn trời này, đất này, nhìn phong cảnh thế gian, nhận thức cái gì là màu hồng, màu xanh, cái gì là hoa nở hoa tàn, hạ vũ đông tuyết.
Những thứ này hắn đều biết nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.
Chẳng qua, so với những thứ này, còn có một người hắn muốn nhìn, chính là muội muội A La của hắn.
Cha mẹ đã mất, người Diệp gia đối với hắn dù có thân nhưng vẫn cách một tầng.
Thê tử của hắn cũng chưa từng xem trọng hắn, hắn biết thật ra trong lòng thê tử bất mãn hắn là một người mù, thường oán thầm với người khác.
Mặc dù biết điều này cũng không thể trách nàng, nhưng hắn cũng không có cách nào xem nàng là người thân chân chính.
Trong lòng hắn chỉ có một người thân duy nhất, A La.
Hắn vội vã trở về Yến Kinh, muốn nhìn xem A La là bộ dáng gì, có phải tướng mạo rất giống hắn hay không?
Nhưng thời điểm trở về Yến Kinh, hắn không khỏi có chút ảm đạm.
Mấy năm nay hắn không ở Yến Kinh, lâu lâu mới trở về một lần, lần nào gặp mặt A La cũng cảm thấy như cách một tầng. A La đối với hắn rất lãnh đạm, cũng không nói chuyện nhiều.
Ban đầu hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, sau mới biết thời điểm nàng sinh nở xuất huyết nhiều suýt nữa mất mạng, vừa sinh hài tử xong thì truyền tới tin tức Tiêu Vĩnh Hãn bị thương, chuyện này khiến nàng hậu sản ưu tư, tâm tình tích tụ, đè nén cho nên tính tình cũng thay đổi.
Diệp Thanh Xuyên không khỏi thở dài.
Huynh muội bọn họ từng rất thân thiết, giờ đây muội muội xuất giá, lại trải qua nhiều chuyện, tính tình đã hoàn toàn khác trước.
Cũng trách hắn quá vô dụng, hai mắt không thể nhìn thấy, Diệp gia đã suy tàn, căn bản không thể làm chỗ dựa cho muội muội, nếu không muội muội tội gì phải chịu ủy khuất như thế, tính tình đại biến.
Có điều… hắn vẫn rất chờ mong có thể tận mắt nhìn thấy muội muội mình.
Mắt đã được chữa khỏi, hắn tính toán lần nữa tham gia khoa cử, bước vào con đường làm quan, chậm rãi vực dậy Diệp gia, muội muội cũng xem như có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.
Cứ như vậy hắn ôm tâm tình chờ mong, vui vẻ đi vào Yến Kinh, đến trước cửa Tiêu phủ.
Nhưng khi bước vào Tiêu gia, hắn liền gặp phải ánh mắt né tránh của quản gia, hắn mang theo nghi hoặc vội vã muốn đi gặp muội muội, cuối cùng lại nhận được một tin tức khiến hắn khiếp sợ không thôi.
Thì ra muội muội mà mấy lần trước hắn về Yến Kinh gặp căn bản là giả.
Đó là một vị thân thích của Tiêu gia tên là Kha Dung, dung mạo có phần tương tự muội muội, sau khi trải qua dịch dung tỉ mỉ, công thêm dáng người của muội muội có thay đổi sau khi sinh, cho nên mới giấu giếm được tai mắt mọi người, giả mạo thành muội muội của hắn!
Đáng giận là hắn gặp mặt vài lần, chỉ cho rằng nàng hậu sản tâm tình tích tụ nên tính tình đại biến như lời mọi người nói, lại chưa bao giờ phát hiện đó căn bản không phải muội muội mình!
Giờ khắc này Diệp Thanh Xuyên thật hận bản thân mình vô năng, hận mình dễ dàng tin lời người khác, hận mình mắt mù tâm mù, đương nhiên càng hận người Tiêu gia!
“Muội muội ta đâu, muội muội ta rốt cuộc ở nơi nào!” hắn luôn vận đạm phong khinh, hiện tại rít gào rống giận với người Tiêu gia, giống như một đầu dã thú bị chọc giận.
Người Tiêu gia hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng hắn mới biết, muội muội của hắn đã chết.
Muội muội hắn bị nữ nhân điên kia cầm tù mười bảy năm, trong mười bảy năm đó, nữ nhân điên kia thường xuyên khiến muội muội nghe Tiêu Vĩnh Hãn tự tay đàn khúc Hầu La Hương cho ả.
Mà khi Tiêu Kính Viễn từ Nam Cương trở về, ngẫu nhiên phát hiện bí mật này, tra ra chân tướng, tố giác nữ nhân điên kia, ả ta dự cảm sự việc sắp bại lộ, đã đến thủy lao giết muội muội hắn.
Trước khi chết, nữ nhân điên kia nghiến răng nghiến lợi nhìn đám người Tiêu gia, cười nói: “Thứ ta không có được, các ngươi cũng đừng mơ có được! Tiêu Vĩnh Hãn, ngươi chung sống với ta mười bảy năm, ngươi tự tay đàn Hầu La Hương vì ta, ngươi đã sớm phản bội lời hứa của ngươi, ha ha ha, ngươi xuống cửu tuyền còn có mặt mũi đi gặp Diệp Thanh La của ngươi sao?”
Diệp Thanh Xuyên có lẽ không biết những chuyện khác, nhưng hắn hiểu rất rõ, nữ nhân điên này nhất định yêu Tiêu Vĩnh Hãn sâu đậm.
Yêu sâu, hận sâu, cho nên dùng thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi hại chết muội muội hắn.
Nữ nhân điên đã chết, chết ở Tiêu gia, hắn nên hận ai đây? Nên báo thù rửa hận cho muội muội thế nào? Nên làm sao an ủi linh hồn muội muội?
Hắn nên lấy cái gì để phát tiết nỗi hận trong lòng, nỗi hận không một lần được tận mắt nhìn thấy muội muội của mình?
Diệp Thanh Xuyên nhận đả kích, thống khổ không chịu nổi rời khỏi Tiêu gia, bắt đầu tìm đường giải thoát.
Một năm sau, hắn trở thành rể hiền của Tháp Hà vương quyền khuynh Tây Bắc, dưới sự trợ giúp của Tháp Hà vương, hắn bước vào con đường kinh thương, nuôi dưỡng tư binh, mua chuộc quyền quý, dần dần bành trướng thế lực của mình.
Hắn muốn báo thù.
Muốn Tiêu gia hầu môn quý tộc trả giá cho cái chết của muội muội, muốn Tiêu gia thống khổ, muốn Tiêu Vĩnh Hãn cả đời sống trong hối hận.
Tiêu Vĩnh Hãn vốn dĩ đã rất thống khổ sao?
Như vậy hắn không ngại khiến hắn ta thống khổ hơn, khiến hắn ta phải trả giá đắt.
Người làm ca ca như hắn đời này chưa làm được gì cho muội muội, trả thù Tiêu gia chính là điều duy nhất hắn có thể làm vì nàng.
Hắn lấy thân phận con rể Tháp Hà vương đến Yến Kinh, tuy đã ba mươi sáu tuổi nhưng hắn vẫn tuấn mỹ như ngọc, phong tư uy nghi. Hắn vốn tài hoa hơn người, tướng mạo xuất chúng, chẳng qua trước kia gia thế Diệp gia không lớn, hắn lại bị mù bẩm sinh cho nên người khác không chú ý đến, giờ đây hắn là rể hiền của Tháp Hà vương, lại là long chương phượng tư (phong thái xuất chúng), sao có thể không khiến người Yến Kinh khuynh đảo.
Hắn kết giao với giới quyền quý Yến Kinh, mọi việc thuận lợi, âm thầm cấu kết với không biết bao nhiêu trọng thần triều đình, cuối cùng hao hết tâm tư buộc tội tham ô cho Tiêu Kính Viễn, cơ hồ khiến Tiêu Kính Viễn thân bại danh liệt.
Cùng lúc đó, hắn cũng bắt đầu tra ra chân tướng ẩn sau cái chết của muội muội, phát hiện mọt bí mật động trời.
Thì ra phía dưới Tiêu gia có cất giấu một bảo tàng có thể lay động triều chính, sau lưng Kha Dung còn có một thế lực cường đạo, đây mới là căn nguyên khiến muội muội hắn chết thảm.
Hắn bắt đầu ra tay đối phó thế lực thần bí kia, cũng bắt đầu từng bước giành lấy bảo tàng.
Muội muội đã chết, thiên hạ này chẳng còn gì để hắn lưu luyến nữa, hắn đoạt lấy bảo tàng, quậy cho thiên hạ này long trời lở đất cũng không hẳn là không thể. Đúng lúc Tiêu gia đang suy bại, hắn nhất định phải hung hăng giẫm nát bọn họ dưới chân, dỡ tông miếu nhà bọn họ, khiến bọn họ cả đời không thể ngóc đầu dậy!
Đáng tiếc, đúng lúc này vùng Đông Bắc có thổ phỉ tác loạn, triều đình vẫn quyết định phái Tiêu Kính Viễn đến Đồng Bắc bình định phản loạn.
Diệp Thanh Xuyên thấy vậy, dẫn người chạy tới Đông Bắc.
Tiêu Kính Viễn muốn đánh trận đúng không, vậy hắn sẽ chống đối Tiêu Kính Viễn, tham gia phản loạn.
Bắt giặc phải bắt vua trước, muốn hủy hoại Tiêu gia, trước hết phải giết Tiêu Kính Viễn.
Vì thế cuối cùng, hắn và Tiêu Kính Viễn gặp nhau trên sa trường.
Diệp Thanh Xuyên vốn chỉ là một thư sinh văn nhược, lại dẫn đầu chỉ huy một đám ô hợp, quyết đấu một trận sống chết với binh mã của Tiêu Kính Viễn.
Diệp Thanh Xuyên biết rõ, đánh trận không thể đánh như vậy, có đánh cũng sẽ không thắng nổi, cho nên vì giết chết Tiêu Kính Viễn, hắn bố trí thiên la địa võng, bẫy trong bẫy, quả nhiên đã dẫn dụ được Tiêu Kính Viễn sập bẫy. Nhưng hắn chung quy đánh giá thấp Tiêu Kính Viễn, cho nên không thể như nguyện dẫn Tiêu Kính Viễn sập bẫy rồi toàn thân trở ra.
Đó là một buổi chiều hoàng hôn, cuồng phong sắc bén gào thét trên bình nguyên Đông Bắc cỏ cây khô vàng, vạn vật hiu quạnh, lòng người cũng héo rũ theo.
Sau một hồi chém giết thảm thiết, gần như tất cả mọi người đều chết sạch, hắn gian nan dùng một thanh đao mẻ chống đỡ thân thể tàn tạ, tập tễnh tìm kiếm người kia trong đống xác.
Hắn biết, Tiêu Vĩnh Hãn đã chết, rất nhiều người Tiêu gia cũng đã chết, mọi hi vọng của Tiêu gia đều ký thác vào Tiêu Kính Viễn.
Hắn nhất định phải giết Tiêu Kính Viễn.
Hắn nhất định phải gặp được Tiêu Kính Viễn.
Kỳ thật, hắn còn một câu muốn hỏi Tiêu Kính Viễn.
Nghe nói Tiêu Kính Viễn là người ôm muội muội hắn ra khỏi thủy lao, hắn có rất nhiều chuyện về muội muội muốn hỏi Tiêu Kính Viễn.
Gió lạnh như dao cắt qua khuôn mặt bạch ngọc của hắn, hắn cắn răng, siết chặt thanh đao trong tay, đạp lên từng đống thi thể đi tới chỗ Tiêu Kính Viễn.
Hắn cùng Tiêu Kính Viễn đấu mấy năm, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội đánh giá Tiêu Kính Viễn ở cự ly gần như vậy.
Tiêu Kính Viễn có một gương mặt kiên cường, nghiêm nghị, mái tóc nửa trắng nửa đen, lúc này gần như nửa người đều ngâm trong máu khiến người ta không nhìn ta hắn còn sống hay đã chết.
Diệp Thanh Xuyên nhớ rõ mình từng hạ lệnh giữ lại mạng Tiêu Kính Viễn, nhất định không được giết chết hắn.
Diệp Thanh Xuyên nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân nằm trên mặt đất, một lúc sau, quả nhiên thấy ngón tay hắn giật giật.
Tiêu Kính Viễn quả nhiên chưa chết.
Diệp Thanh Xuyên tiến lên, nhấc chân đạp lên lưng hắn.
“Không phải ngươi là Tiêu Kính Viễn bách chiến bách thắng sao, đứng lên.” Thanh âm hắn lạnh lẽo như vọng đến từ địa ngục.
Thân thể Tiêu Kính Viễn bắt đầu khẽ run rẩy, sau đó đầu hơi động đậy.
Hắn quả nhiên tỉnh lại.
“Ngươi cho rằng… linh hồn nàng trên trời nhìn thấy ngươi như vậy, nàng có thể an tâm sao?” hai mắt Tiêu Kính Viễn cơ hồ chảy ra máu, hỏi.
“An tâm? Người Tiêu gia các ngươi còn có mặt mũi nói an tâm với ta? Muội muội ta chết thế nào, muội muội ta chết như thế nào?” Diệp Thanh Xuyên quăng đao qua một bên, trực tiếp nhào tới bóp cổ Tiêu Kính Viễn: “Tiêu gia các ngươi đều mù hết sao? Nàng từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng, ngay cả kim thêu đâm vào tay cũng sẽ khóc, cuối cùng thì sao, gả đến Tiêu gia các ngươi, bị nhốt dưới thủy lao mười bảy năm! Mười bảy năm!”
Khóe mắt Diệp Thanh Xuyên như muốn nứt: “Các ngươi để nữ nhân điên kia thay thế nàng những mười bảy năm!”
Không ai biết trong lòng Diệp Thanh Xuyên hận cỡ nào, nếu như nói người Tiêu gia không nhận ra A La giả đều là mắt mù, vậy còn mình, tại sao mình cũng không nhận ra? Rõ ràng lúc ấy mình cảm giác được có điều khác thường, vì sao không vẫn tin lời người Tiêu gia mà không tiếp tục truy cứu?
Nếu, nếu như mình hoài nghi nhiều thêm một chút, nếu như mình ở lại Yến Kinh thêm vài ngày thì có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối, có lẽ chuyện này sẽ không bị che giấu tận mười bảy năm!
“Ngươi nói a, ngươi nói cho ta biết, nàng rốt cuộc… cuối cùng…” Diệp Thanh Xuyên nghẹn giọng nói: “Nàng cuối cùng chết như thế nào tại thủy lao…”
Hắn là người thân duy nhất, là chỗ dựa duy nhất của muội muội.
Hắn cố gắng hồi tưởng, một lần cuối cùng chân chính gặp nàng là lúc nào, hẳn là mười bảy năm trước, khi nàng còn đang mang thai, từng bước từng bước lắc tư đến nhà gặp hắn.
Hắn nhớ rõ mình quay đầu cười với nàng, ý bảo nàng trở về đi.
Miệng nàng giật giật tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Lúc ấy hắn nghĩ, qua vài ngày nữa hắn sẽ lại đến thăm nàng.
Nào ngờ vài ngày sau Diệp gia xảy ra chuyện, hắn cũng bị sung quân biên cương, chịu nhiều gian khổ, lang bạt kỳ hồ, cho đến mấy năm sau mới chờ được một lần đại xá thiên hạ.
Cố gắng bò lên từng chút từng chút, chữa trị mắt, trở thành con rể Tháp Hà vương.
Mấy năm đó, hắn cơ hồ không đêm nào an giấc, hắn liều mạng nghĩ vì sao lúc ấy hắn không nói nhiều với nàng vài câu, vì sao hắn không phát hiện đó là giả.
Điều này đã trở thành mộng yểm khiến hắn không thể ngủ yên giấc.
Dưới sự bức bách của Diệp Thanh Xuyên, Tiêu Kính Viễn lại cười, cười đến tràn ngập tang thương.
“Đây đều là… lỗi của ta, là ta sai, kiếp sau, ta…”
Còn chưa nói hết câu, Tiêu Kính Viễn đã phun một ngụm máu lớn.
Hắn gian nan nâng tay lên, giống như muốn nhìn tay mình một chút, thế nhưng cuối cùng vẫn không đủ sức mà nhìn.
Hắn chết, đầu vô lực rũ xuống.
Tay hắn, cũng buông xuống mặt đất.
Gió Bắc rét buốt thấu xương thổi qua đám cỏ khô dính máu, thổi qua lòng bàn tay hắn.
Trong lòng bàn tay có khắc một chữ: La.