Đọc truyện Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài – Chương 23: Chạy được sao?
Oanh Tạc!
Nam tử kia ngay khi ổn định thân thể, tiếp đến hắn dẫm châm mạnh xuống nền đất rồi lao nhanh về phía Đế Nguyên Quân. Hai tay thít chặt nắm đấm cùng một tầng mờ ảo chân nguyên ở bên ngoài. Nam tử này tiếp tục thi triển một loại quyền pháp khác.
Uy lực của nó lúc này cũng mạnh hơn trước không chỉ một vài thành, đây chính là chân chính thực lực một trong của hắn.
Hai nữ tử kia đứng bên ngoài quan chiến một lúc thì trông thấy loại quyền pháp này được tung ra nên trên gương mặt nở ra một nụ cười hết sức nồng nặc. Gương mặt tràn đầy tự tin về chiến thắng của nam tử kia.
Lúc ban đầu, cả hai có đôi chút ngạc nhiên về khả năng của Đế Nguyên Quân, tràn đầy khó mà tưởng tượng được. Ngỡ rằng hắn sẽ rất nhanh chóng bị bắt gọn nhưng không ngờ được hắn lại phản kháng mạnh mẻ như vậy. Ngay cả Thức Nhân cảnh đỉnh phong cũng không thể chiếm được thượng phong mà ẩn ẩn có một chút áp chế nào đó.
“Hắn xong”. Nữ tử bị hắn một cước bay lên tiếng, giọng điệu cực kỳ thỏa mản.
Phía xa, nam tử kia liên tiếp tung ra những quyền kinh hướng về phía Đế Nguyên Quân công phạt. Quyền kình của nam tử kia lúc này củng đã cực kỳ kinh khủng, tốc độ ra quyền lại cực kỳ nhanh, với chiêu thức này hắn đánh ra nhanh mạnh giống như một khẩu súng bắn liên thanh vậy.
Không khí xung quanh cũng vì thế mà bị rung dộng giống như bị đánh vở.
Đế Nguyên Quân hơi nhíu hai hàng lông mày lại một chút, lúc này cũng cảm nhận được một chút uy hiếp nhỏ nhưng cũng không đáng quan tâm cho lắm. Từ trước đây, mỗi trận chiến hắn trải qua cũng không nhiều lắm nhưng mức độ nguy hiểm không thua kém gì những lão bất tử ngoài kia.
Địa cấp trung phẩm côn pháp, Bá Vương Côn, Cùng Đồ!
Không chần chừ thêm nữa bởi vì những cái quyền kình kia đã đến rất gần, khoảng cách không tới ba cái gang tay nữa. Tay phải nắm chặt trúc côn rồi bắt đầu chống lại. Toàn thân khí lực được đẩy cao lên gần như đạt đến đỉnh điểm, toàn thân Thức Nhân cảnh tầng bốn lúc này được đẩy ra hết toàn bộ mà không hề giấu diếm lại.
Tay phải vung côn về phía trước đối cứng cùng những quyền kình nhanh mạnh kia một cách kịch liệt. Mặc dù cách biệt là một đại cảnh giới nhưng tốc độ của cả hai không hề chênh lệch là bao nhiêu cả mà ẩn ẩn dưới đó là tốc độ Đế Nguyên Quân nhanh hơn một chút.
Oanh oanh!
Sóng xung kích va chạm của hai người vang lên một cách mạnh mẽ cùng với những sóng năng lượng đổ bắn ra tạo thành những con sóng khí đánh mạnh ra giống như những ngọn gió lớn tràn đầy sát thương.
Nam tử kia mặc dù tự tin với quyền pháp của chính mình nhưng đối mặt với Đế Nguyên Quân giống như chạm mặt với một nửa kia của mình, cảm giác như mọi quyền đánh ra đều bị nhìn thấy những điểm yếu rồi đánh vào đó để phá giải.
Lấy nhu khắc chế cương!
Nam tử càng ngày càng cảm giác được Đế Nguyên Quân không phải là một đứa trẻ mười hai tuổi tầm thường mà giống như một đầu hung thú đang thức tỉnh dưới hình hài của đứa trẻ.
“Làm sao có thể?”. Nữ tử trông thấy cả hai người ngang bằng nhau đối đáp mà bất phân thắng bại mà thốt lên.
Gương mặt của hai người nhìn đến cũng không khỏi sợ hãi. Nam tử kia hai người đã biết được từ lâu và thực lực cũng nắm bắt được một phần nào đó, họ cũng biết được muốn đối quyền mà không hề thất thế thì không được mấy ai, ngay cả hai người cũng không dám nói là có thể làm được.
Quyền kình cuối cùng nam tử thi triển ra, hai hàm răng nghiến chặt lại với nhau, toàn thân khí lực không hề giữ lại một chút nào cả. Hắn hướng một quyền này ngay chính giữa ngực của Đế Nguyên Quân mà oanh tạc.
Nhân thấy nam tử kia có chút không đúng, hắn một mực quan sát một cách tỷ mỉ cũng như nhận diện hết khả năng mà nam tử kia có thể làm ra. Cuối cùng, Đế Nguyên Quân đoán được quyền kình cuối cùng này vì sao mà mạnh mẽ. Nam tử kia dường như dốc hết tâm sức vào một quyền này để đánh bại hắn.
Bị một tên Thức Nhân cảnh tầng bốn đọ chiêu nhưng không hề có cảm giác thắng thế mà là chân chính ngang bằng với nhau. Nếu như bị truyền ra một trận chiến này thì mặt mũi cũng vì thế mà bị hạ thấp xuống đến cực điểm.
“Có chút ý tứ”. Đế Nguyên Quân vểnh môi lên một cái rồi nói.
Dứt lời, tay phải một lần nữa nới lỏng tay cầm rồi thân thể nhanh chóng nhảy lùi ra sau mấy mét để tránh đối cứng.
Nam tử kia trông thấy vậy nên càng thêm âm trầm, hắn suy nghĩ hoàn toàn chính xác, toàn bộ công kích đều bị nhìn thấu hết toàn bộ mà. Quyền cuối cùng này hắn cực kỳ tự tinh nhưng có yếu điểm là rất dễ bị né tránh. Và một trong những cách đó chính là nới rộng khoảng cách, đợi đến khi quyền kình kết thúc thì mới đáp trả lại.
Nhưng nam tử này lại đang cười, vẻ mặt tự tin của hắn càng thêm chắc chắn.
Huyền cấp hạ phẩm thân pháp, Bộ Hành Bước!
Thân thể hắn đột nhiên bị đẩy bắn nhanh về phía trước nhanh chóng tiếp cận vị trí mà Đế Nguyên Quân dừng lại. Nắm đấm cũng vì thế mà được tiếp thêm một chút lực. Chiêu thức này của hắn tập luyện đã không biết là bao nhiêu lần cũng như tranh đấu với rất nhiều người nên có thể nhận biết được khuyết điểm mà tìm được cách khắc phục.
“Kết thúc”.
Quyền kình cường ngạnh như hổ tung ra đánh trúng Đế Nguyên Quân, cảm giác được nắm đấm của chính mình có một chút ấm nóng, không thể nhầm vào đâu được đó chính là máu. Nam tử trên gương mặt xuất hiện nụ cười càng nồng đậm rồi nói ra.
Nhưng rất nhanh, nam tử này con ngươi bỗng nhiên đột biến. Quyền kình hắn đánh ra hoàn toàn đã trúng đích, Đế Nguyên Quân chắc chắn bị quyền kình này oanh tạc cho bị trọng thương nặng nhưng không phải.
Nắm đấu kia đánh trúng chính xác là phía trước ngực nhưng lại bị một thứ gì đó sắc bén chặn lại.
Ngay phía đỉnh nắm tay xuất hiện một lưỡi kiếm sáng bóng cực kỳ sắc bén cắt lên phía trên da thịt sâu tới tận xương nhưng không hề cảm nhận dược đau đớn.
“Không thể nào”. Nam tử lúc này tràn đầy hốt hoảng lên tiếng.
“Chung quy là cảnh giới quá yếu, chỉ là Ngưng Hải cảnh mà có thể bức bách ta như vậy cũng có thể xem là có một chút thực lực”. Đế Nguyên Quân hai tay nắm lấy hai phần trúc côn kéo nhẹ ra để lộ một phần lưỡi kiếm ra ngoài đỡ lấy quyền kình kia rồi lên tiếng.
“Ngươi không phải dùng côn”. Nam tử kia vừa sợ vừa hiếu kỳ.
“Ta có từng nói như vậy sao? Nãy giờ chỉ là khởi động thôi”. Đế Nguyên Quân rút kiếm ra ngoài, một tay nắm chặt chuôi kiếm, một tay nắm lấy trúc côn rồi đáp.
Nam tử nghe thấy vậy càng thêm lo lắng. Đối với bản thân hắn từ nãy giờ không hề có một chút nào là nương tay cả nhưng đối diện với Đế Nguyên Quân lại chưa hề tung ra hết sức, ngay cả kiếm cũng chưa hề rút ra một lần.
Hơn trăm chiêu vừa rồi hắn tung ra hết sức mà lại bị xem như là khởi động làm nóng người. Đùa hay sao?!
“Dù sao cũng đa tạ ba người các ngươi. Hôm nay đã giúp ta mài kiểm nghiệm kiếm pháp cùng côn pháp vừa mới tu luyện”. Đế Nguyên Quân thản nhiên nói.
Kiếm nghiệm kiếm pháp vừa mới tu luyện!
Nam tử kia như đang đứng ngẩn người, không thể tin được tai mình vừa nghe được cái gì vậy. Từ nảy tới giờ Đế Nguyên Quân chưa hề tung hết sức cũng đành nhưng lại mượn hắn để kiểm nghiệm côn pháp thì không thể tưởng tượng được.
Người này là ma quỷ ở phương nào?!
Mười hai tuổi tu luyện đến Thức Nhân cảnh tứ tầng, tu luyện địa cấp côn pháp vừa mới nhận được lại thi triển ra được uy lực bá đạo như vậy? Nhưng lại không phải người chuyên tu côn mà lúc này lại rút kiếm ra nữa, chẳng khác gì là một tên kiếm côn song tu hay sao?
Nghe giọng điệu nói như vậy thì chắc chắn kiếm pháp này cũng không hề yếu kém, thậm chí ngang bằng cùng với côn pháp kia đâu.
Nhưng côn thì làm sao so sánh được cùng với kiếm. Kiếm nó có lợi thế hơn thế nhiều, không giống như côn mạnh mẻ về nghiền ép mà kiếm lại mạnh về tốc độ, uyền chuyển cũng như sát phạt. Một kiếm ra như kinh hồng chắc chắn nhìn thấy máu.
Lúc này, nam tử giống như bị nhốt vào bên trong hầm băng. Toàn thân lúc này cảm giác một chút bất lực, nếu như tự tin về cách biệt cảnh giới nhưng bây giờ lại hoàn toàn bị nghiền ép về mọi mặt.
“Bắt đầu thôi”.
Không đợi nam tử lấy lại tâm thần, Đế Nguyên Quân hướng mũi kiếm vè phía trước rồi lên tiếng. Hai chân dẫm mạnh xuống đẩy bắn thân thể hắn lao nhanh về phía trước hướng về phía côt của nam tử kia mà chém tới.
Oanh!
Một kiếm chém ra như cắt đứt không khí, khu vực xung quanh lưỡi kiếm giống như bị cắt ra làm hai phần. Một kiếm này, Đế Nguyên Quân không hề tung ra bất kỳ một kiếm chiêu nào mà tùy ý chém ra mà thôi nhưng uy lực của nó cũng không vì thế mà yếu kém.
Cảm giác được có một thứ sắc bén cực kỳ nguy hiểm đang tiếp cận rất gần cổ của mình. Nam tử gương mặt trở nên cực kỳ hoảng hốt rồi đưa hai tay lên mà đỡ lại.
“Ồ, linh khí hộ thể”. Đế Nguyên Quân hơi chút ngạc nhiên thốt lên.
Nam tử kia vừa lúc đưa tay lên để đón đỡ thì đồng thời thúc đẩy chân nguyên dung nhập vào linh khí áo giáp hộ thân ở bên trong. Dần dần, phía bên ngoài thân thể xuất hiện một tầng mỏng ảo một cái áo giáp trông cực kỳ củ nhưng lực phòng ngự cũng không thể xem thường được.
Một kiếm này hắn chém ra không thể cắt đứt được mà bị chặn lại hoàn toàn ở bên ngoài.
“Hah hah hah. Ta có linh khí phòng thân, xem thử ngươi làm sao đánh được ta”. Nam tử lúc này phá lên cười lớn. Vừa rồi hắn lo sợ một kiếm kia nhưng không ngờ được là linh khí hộ thân này này có thể chặn lại được.
“Ngươi có như vậy tự tin?”. Đế Nguyên Quân trên gương mặt không hề có một chút nào gọi là biến hóa mà vẩn giữ lại được vẻ thong dong vốn có. Giống như không hề bất ngờ.
“Nếu đã như vậy thì ta xem cái áo giáp kia có thể chịu được mười kiếm hay trăm kiếm hay ngàn kiếm đây”. Đế Nguyên Quân đột nhiên nở lấy một nụ cười quái dị rồi vung kiếm lên quá đầu rồi đột ngột chém xuống.
Lưỡi kiếm lúc này ẩn chứa một chút hỗn độn chân nguyên chém bổ xuống, uy lực của nó lúc này mạnh hơn ít nhất cũng phải năm lần đi.
Nam tử nhận thấy nguy hiểm cận kề như vậy cũng không khỏi lo sợ mà đưa tay lên chống đỡ. Hắn liên tiếp thúc đẩy chân nguyên dung nhập vào bên trong linh khí hộ thân để chống đỡ.
Oanh!
Một kiếm chém xuống, thân thể nam tử ẩn ẩn bước ra sau một bước, chân chính thua thế.
Không đợi nam tử kia ổn định lại. Đế Nguyên Quân tiếp tục vung kiếm lên cao rồi lại chém xuống thêm mười cái một cách liên tục với tốc độ nhanh tới mức mà mắt thường khó mà bắt kịp được.
Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Tử Tịch Kiếm Pháp, Vô Phong!
Cuối cùng, một kiếm. Đế Nguyên Quân thi triển ra kiếm chiêu của mình. Đột nhiên, không khí xung quanh như đang gào thét, linh khí cũng vì thế mà trở nên một cách tán loạn giống như sợ hãi. Lưỡi kiếm chứa đựng một luồng hỗn độn chân nguyên cực kỳ nồng đậm đang bào mòn linh khí xung quanh một cách nhanh chóng.
Rầm!
Mộ kiếm hạ xuống chém trúng phía trên lớp áo giáp kia. Đột nhiên, tầng bóng mờ ảo của nó càng thêm hiu hắn rồi đổ vở hết toàn bộ.
Linh khí hộ thể. Nát!
Phốc!
Nam tử kia cũng không chỉ vì bị vở nát áo giáp mà bị đẩy lui mà vì bị chính một kiếm này của hắn chém lùi về sau mấy chục mét. Trên hai cái khủy tay lúc này cảm giác đau đớn đến đỉnh điểm, mặc dù có áo giáp hộ thân nhưng một kiếm vừa rồi quá bá đạo. Không chỉ phá nát áo giáp mà còn tạo ra một miệng vết thương sâu tới tận xương.
May mắn có linh khí hộ thể ngăn chặn đa phần công kích nhưng cũng không thể bài trừ được hết toàn bộ. Một kiếm kia quá mức kinh người.
Không chỉ có thế, nam tử kia còn bị hỗn độn chân nguyên dung nhập vào bên trong cơ thể khiến chân nguyên của hắn trở nên bạo động chạy tán loạn, khiến cho hắn bị thêm nội thương mà hộc máu.
Phải biết, Hàn Ngữ Băng thân làm Thiên Địa cảnh cũng phải tốn thời gian hơn một tháng để đào thải loại chân nguyên này ra ngoài, so sánh thì tên này cùng lắm chưa bằng một phần mười của nàng ta là chắc chắn, nên tên nam tử này muốn đẩy nó ra được tốn đâu chỉ mấy tháng thời gian thôi đâu.
“Địa cấp côn pháp, địa cấp kiếm pháp. Thực lực như thế sao lại ở một nơi hoang tàn quốc gia này”.
“Rốt cuộc là ai?”.
Nam tử lúc này tâm trí xuất hiện những câu hỏi như một mớ hỗn độn quấn lấy tâm trí.
Chạy!
Mọi cái tự tin của nam tử này lúc này hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là sự sợ hãi. Trong đầu hắn dần dần xuất hiện một cái ý nghĩ, chỉ có một chữ “Chạy” mà thôi.
“Chạy đi, tên này ta không thể nào đối đầu được”.
Trươc khi quay người, nam tử này cũng không quên thốt lên báo cho hai cái nữ nhân kia biết. Mặc dù cả hai không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người nhưng một kiếm vừa rồi cũng đủ để khiến hai người càng thêm sợ hãi. Nhất là nam tử kia bị một kiếm chém nát linh khí hộ thân cùng chịu thêm nội thương không hề nhẹ như thế thì hai người làm sao mà chống chịu được.
Lời nói này của nam tử kia như đánh thức cả hai. Không chần chừ thêm nữa, cả ba người nhanh chóng quay người cùng nhau hướng về vị trí tòa thành kia mà chạy đi.
“Muốn chạy”. Đế Nguyên Quân nhận thấy ba người đang định chạy đi liền lên tiếng.
“Chạy được sao?”.