Đọc truyện Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài – Chương 155: Đại Thiên trảm hung
Công kích đồng thời phát động, Đế Nguyên Quân chỉ trong tích tắc cảm nhận được đường lui bị phong bế.
Bao bọc xung quanh, bảy sợi giây leo vây kín những đường lui xung quanh, chỉ còn một đường đó là ở trên cao nhưng rất nhanh, Nham Sâm đã đứng tại vị trí đó.
Đế Nguyên Quân giống như một con cá lọt lưới, không còn một lối thoát.
Lâm vào nghịch cảnh, Đế Nguyên Quân không một lần mất đi cảm xúc, gương mặt vẫn vô hỉ vô bi như không có chuyện gì.
Chỉ thấy, Đế Nguyên Quân hai tay bắt đầu kết ấn. Dần dần, trên người xuất hiện một vệt hào quang mờ ảo với tám màu sắc điểm sáng lượn lờ xung quanh cơ thể.
Với phong thuộc tính vừa mới thu nhận, toàn bộ những điểm sáng cũng đồng thời được chúc phúc, uy lực của mỗi cái bây giờ củng đã tăng lên một vài thành.
Thiên phú bản mệnh thần thông, Thần La Thiên Hộ!
Đế Nguyên Quân khóe miệng lẩm nhẩm, ngay lập tức. Tám điểm sáng thuộc tính điên cuồng xoay chuyển, dần dần hình thành nên một vòng bảo vệ mờ ảo bất khả xâm hại.
Toàn bộ công kích của cả hai người kia đụng trúng vòng bảo vệ thì bị ngăn chặn lại toàn bộ, cho dù dốc hết toàn lực cũng không thể phá vỡ được.
Nhân lúc cả hai đang bị bất ngờ, Đế Nguyên Quân chớp lấy thời cơ đột phá vòng vây lao ra ngoài.
Mặc dù thành công ngăn chặn nhưng hậu quả của việc sử dụng thiên phú thần thông vẫn là rất tốn kém, dù chỉ sử dụng trong một thời gian ngắn nhưng hao tổn của nó cũng đủ để khiến Đế Nguyên Quân phải đau đầu.
Chỉ một lần thúc dục thiên phú bản nguyên thần thông đã khiến sắc mặt Đế Nguyên Quân dần trở nên trắng bạch. Khí tức trên người mặc dù không có ảnh hưởng nhưng nồng độ chân nguyên và huyết hải đã vơi đi một vài phần.
‘Nếu như thiên phú ngũ hành chỉ mới đột phá nhị giai, nếu như là thất giai thì đâu khiến ta hao tổn thảm trọng đến mức này’.
Trải qua hơn mười năm nuôi luyện nhưng thiên phú của hắn vẫn cứ giẩm chân tại chỗ, chưa có một lần có dấu hiệu tiến giai kể từ lúc đó.
Hiện tại hắn muốn đột phá tam giai thì đâu phải thánh giả cấp đan dược thôi đâu, nhưng tỷ lệ để có thể nuôi luyện cũng cực kỳ thấp, may mắn hắn có công pháp Đế giai để phụ trợ nếu không thì thánh đan cũng vô phương.
Ý nghĩ nhanh chóng tiêu tán, Đế Nguyên Quân hai mắt dần nổi lên vệt gợn sóng, ẩn sâu ở trong ánh mắt dần nổi lên từng đợt sát ý nồng đậm.
Đế Nguyên Quân nhận thấy, trận chiến càng kéo dài thì khả năng giành chiến thắng sẽ càng ngày càng thấp, bởi vì đối mặt với hai đầu đều là luyện thể nên sức lực của chúng gần như là vô hạn, chỉ khi trực tiếp giết chết nó, còn không sẽ rất khó lòng mà đối đầu.
“Một sợi ý niệm – Một niệm sát – Một niệm không lưu – Nhất nhân tuyệt diệt – Nhân vì chấp pháp – Thiên vì khai sinh”.
“Sát vì sát ý – Ý vị sinh – Sinh sinh bất khảm – Diệt diệt lưu sinh”.
“Nay mượn nhờ sát ý ngưng tụ”. Đế Nguyên Quân hai chân đạp không, trên cơ thể bị một dòng khí tức sát ý thành hình bao bọc lấy cơ thể.
Chỉ thấy những dòng sát ý đang điên cuồng dung nhập vào bên trong mi tâm hình thành một ấn ký hình kiếm màu đỏ.
Tiếp đến, trên người Đế Nguyên Quân toát ra một cỗ năng lượng khổng lồ đang đè nén ra xung quanh. Mặc dù chỉ là uy áp thôi nhưng cũng đủ để khiến Nham Sâm và đầu hung thú kia phải giật nãy mình.
“Thiên Sát kiếm ý – Sơ thành”.
Lời nói vừa dứt, ấn ký ở trên trán bắt đầu ánh lên, từ trên đỉnh đầu, một dòng năng lượng nồng đậm bắt đầu bao bọc toàn bộ cơ thể Đế Nguyên Quân, nó mạnh tới mức mà có thể lấn át được ba loại lực lượng mà hắn đang sử dụng.
Kết hợp với kiếm ý sơ thành, thực lực Đế Nguyên Quân một lần nữa bạo tăng gấp nhiều lần.
Tay phải nắm chặt chuôi kiếm, mái tóc đen dài bay phất phới ở trong gió, giống như một vị thần nhân không vưới bụi trần. Ánh mắt cao thượng nhìn xuống đất.
Rống!
Cảm nhận được sự nguy hiểm, Nham Sâm ngẩng đầu rống lớn một tiếng.
Hai chân giẫm mạnh xuống đất rồi lao vút lên cao, hướng một quyền đánh ngay chính giữa lồng ngực Đế Nguyên Quân.
Công kích vừa tới, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng đưa kiếm lên chống đỡ. Ngay lập tức, quyền kình mạnh bạo của Nham Sâm lại bị ngăn chặn dễ dàng đến như vậy.
Rầm!
Chưa hết, công kích được ngăn chặn. Đế Nguyên Quân hai chân vận lực đá mạnh liên tiếp hai cái. Đánh Nham Sâm rơi hẳn xuống nền đất.
Vù vù!
Tiếp đến, ánh mắt Đế Nguyên Quân chợt lóe lên rồi nhìn ra xa, ở hướng đó. Liên tiếp từng sợi dây leo đã một lần nữa lao vút lên. Mỗi công kích như vậy đều muốn giết chết hắn.
Uy lực mặc dù rất mạnh nhưng tốc độ trong mắt Đế Nguyên Quân lại chậm chạp vô cùng. Ngay khi sợi dây leo vừa áp sát, Đế Nguyên Quân vung mạnh kiếm chém xuống.
Một đợt ánh kiếm sáng chói ở trong không trung hiện lên hướng chín diện công kích của Huyết Độc Thú mà chém.
Chỉ tháy, Huyết Độc Thú kêu lên một tiếng đau đớn. Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng vung kiếm lại có thể cắt đứt được một sợi dây leo của nó.
Dưới sự gia trí của kiếm ý. Lưỡi kiếm và kiếm chiêu đã đạt đến một ngưởng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, nhục thân của ngũ cấp hung thú cũng bị cắt đứt một cách dễ dàng. Thậm chí Đế Nguyên Quân tung chiêu cũng không gặp bất cứ khó khăn nào cả.
Không cho cả hai có thời gian được nghỉ ngơi, Đế Nguyên Quân hai chân nhẹ nhàng bước ra một bước liền biến mất ở trong không trung, chỉ trong chớp mắt. Hắn đã xuất hiện ngay bên cạnh Huyết Độc Thú mà nó không hề hay biết.
Xiu!
Chợt, một tiếng kiếm vang vọng khiến Huyết Độc Thú phải đau điếng người. Mục tiêu của hắn chính là cái miệng lớn còn lại ở trên vai này mà thôi.
Một kiếm qua đi, cái miệng lớn từ từ rơi xuống đất. Máu tươi từ trên miệng vết thương điên cuồng phun ra như thác. Đồng thời, huyết vụ cũng đang dần tiêu biết.
Những thương tích trên người Huyết Độc Thú dần dần hiện rõ. Hai cái miệng lớn bị lấy xuống đang không ngừng chảy ra máu tươi. Mất đi huyết vụ, khả năng hồi phục của nó cũng không thể duy trì được giống như lúc trước.
Hiện tại, Huyết Độc Thú chỉ giống với một đầu tứ cấp đỉnh phong mà thôi.
Tứ cấp đỉnh phong hung thú, Đế Nguyên Quân nhìn nó với một ánh mắt khinh miệt. ‘Tứ cấp đỉnh phong hung thú chết trong tay ta không ít’.
‘Tiếp đến lại muốn tăng thêm một số’.
Không để Huyết Độc Thú kịp thời ổn định lại, Đế Nguyên Quân điên cuồng thúc dục chân nguyên trong cơ thể dung nhập vào bên trong lưỡi kiếm.
Địa cấp đỉnh phong kiếm pháp, Huyễn Kiếm Bí Tịch, Tuyệt Kiếm Vô Tình!
Đan điền điên cuồng xoay chuyển, khí tức trên người thình lình tăng cao. Cùng với đó, Đế Nguyên Quân tung kiếm. Một kiếm đánh ra khiến người ta phải run rẫy, một cảm giác lạnh lẽo từ trên sống lưng dần dần lan rộng ra toàn bộ cơ thể.
Đế Nguyên Quân đánh ra một kiếm, tộc độ của hắn nhanh mạnh tới mức khiến Huyết Độc Thú toàn thân chết lặng.
Đứng bất động một lúc, cơ thể Huyết Độc Thú dần xuất hiện một vệt máu tươi bao bọc một vòng cơ thể. Ba giây sau đó, nửa thân trên Huyết Độc Thú dần dần trượt xuống rồi ngẳ lăn lóc trên nền đất.
Đến cuối cùng, nó không hề hay biết bản thân bị một kiếm Đế Nguyên Quân chém đứt lìa cơ thể thành hai nửa.
Ngũ cấp hung thú – Bị một kiếm chét đứt làm hai – Huyết Độc Thú, vẫn!
Chứng kiến một màn này, Nham Sâm lần đầu tiên sau huyết tế lấy lại được một phần lý trí của mình, ẩn sâu ở bên trong con mắt đỏ máu bắt đầu nổi lên một vệt sợ hãi.
Sâu thẳm ở trong thâm tâm, một bóng đen mờ ảo dần dần hiện lên khiến Nham Sâm toàn thân run lẩy mẩy. Hình bóng đó lại chính là hình bóng mà Đế Nguyên Quân vùa trảm sát Huyết Độc Thú.
Ngay khi giải quyết xong, Đế Nguyên Quân ngay lập tức quay đầu nhìn lại.
Trong khoảng khắc đó, Nham Sâm đã sợ hãi không thôi, khóe miệng run rẩy lần đầu tiên thốt ra một chữ. “Chạy”.
Nham Sâm không chần chừ, hắn nhanh chóng quay người rồi dốc hết toàn lực chạy đi.
Đế Nguyên Quân đã rất nhanh liền nhận biết được suy nghĩ của Nham Sâm nên đã cực tốc đuổi theo. Nham Sâm mặc dù có cảnh giới cao hơn hắn hai đại cảnh giới nhưng tốc độ lại thua kém rất nhiều. Khoảng cách một dặm dần dần bị thu hẹp.
Tại khoảng cách hai trăm mét, Đế Nguyên Quân khí tức thêm một lần nữa bạo tăng, trên lưỡi kiếm nó toát ra một dóng kiếm khí sắc bén vô cùng.
Địa cấp đỉnh phong kiếm pháp, Huyễn Kiếm Bí Tịch, Nhất Kiếm Chỉ Thiên!
Đế Nguyên Quân một lần nữa tung ra kiếm chiêu, kiếm khí như kinh hồng, uy lực như thiên địa đang lao đi giống như một mũi tên với tốc độ siêu việt.
Nham Sâm bước chân thình lình dừng lại, ánh mắt sợ hãi nhìn lại. Trong mắt hắn chỉ thấy một vệt kiếm đang đâm về phía mình với tốc độc gấp mấy lần tốc độ chạy trốn của mình.
Hắn sợ hãi, hắn bất lực. Chỉ trong một khoảnh khắc, mọi thứ đối với hắn gần như sụp đổ.
Mũi kiếm băng băng lao tới, ngay tại khoảng cách hai mươi mét thì thình lình dừng lại. Ở trên đỉnh đầu Nham Sâm, một vệt hào quang màu vàng hiện lên bao bọc lấy toàn bộ cơ thể hắn.
Đứng ở ngoài xa, hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân hơi nhíu lại. Cảm giác kiện thiên kiếp chi binh này quả thật rất khó đối phó.
“Haha… ha… ha… Ngươi…. Không … thể… nào… giết … được… ta”.
Được Hoàng Bảo Chung bảo vệ ở bên ngoài, Nham Sâm điên cuồng cười, hắn cười mà hai mắt nhiễm lệ. Hắn cười vì tức giận bản thân yếu kém. Hắn cười vì bản thân nhu nhược…
Bất chợt, hắn còn biết đến bản thân vẫn còn một con át chủ bài, đó là Hoàng Bảo Chung, chỉ cần ở bên trong này thì hắn chắc chắn sẽ được an toàn và chỉ cần đợi người đến cứu nữa mà thôi.
Nhưng, ngay lập tức, nụ cười dần dần ngưng trệ. Hắn chỉ thấy Đế Nguyên Quân đang nhìn và cười hắn, cái ánh mắt đó, cái điệu cười đó khiến hẳn nổi hết cả da gà.
“Đế Nguyên Quân ta muốn giết người”.
“Thiên đạo muốn cứu người, cứu được sao?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân thân hình liền biến mất. Chỉ sau một cái hô hấp, hắn đã đứng ở ngay phía bên trên Hoàng Bảo Chung.
“Giết ngươi, một kiếm là đủ”.
Ánh mắt khinh thường nhìn xuống, Đế Nguyên Quân tay phải nắm chặt chuôi kiếm. Thình lình, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên bị vặn vẹo, chỉ thấy khắp nơi trong thiên địa như có vô vàn lực lượng đang điên cuồng đổ dồn vào bên trong lưỡi kiếm.
Hồ Ngọc Ánh từng dùng kiếm khí đại thành toàn lực một kiếm có thể sánh ngang Tinh Cực cảnh, Đế Nguyên Quân mượn nhờ thiên địa lực lượng cộng với Thiên Sát kiếm ý. Thực lực của một kiếm này đã sớm vượt xa so với một kiếm kia của Hồ Ngọc Ánh.
“Kiếm tên – Đại Thiên”.
Đế Nguyên Quân mạnh tay chém xuống một kiếm ở ngay phía bên trên Hoàng Bảo Chung, ngay lập tức. Một đợt rung động cực mạnh từ bên trên truyền xuống, Nham Sâm đứng ở vị trí trung tâm bị rung động này làm cho hộc máu không ngừng, thất khiếu chảy máu, nội tạng tổn thương nghiêm trọng.
Chưa dừng lại ở đó, một kiếm kia mặc dù bị ngăn lại nhưng uy lực của nó không có một chút giảm sút mà đang không ngừng tăng lên.
Nham Sâm nhìn một kiếm này mà toàn thân sợ hãi đến tột điểm.
Răng rắc!
Cố gắng chống đỡ được hơn một phút, chợt. Phía trên Hoàng Bảo Chung bắt đầu hiện lên từng vệt nứt chạy dọc xuống. Nham Sâm chứng kiến cảnh này mà hai con ngươi co rút lại, hắn sợ hãi, hắn không cam lòng thốt ra một tiếng thảm thiết. “Không”.
Lời nói của hắn vừa dút, nhục thân liền bị Thiên Sát kiếm ý đánh trúng, chỉ trong thời gian ngắn cơ thể Nham Sâm dần dần biến lớn, toàn bộ da thịt đang không ngưng căng phồng. Rồi bạo nổ một tiếng làm rung động thiên địa.
“Tinh Huyết cảnh luyện thể giả, cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Tam thiếu gia nhà họ Nham, Nham Sâm, vẫn!