Bạn đang đọc Tiểu Dương Đà – Chương 92: Chẳng Lẽ Không Xứng Có Được Tình Yêu Ngọt Nào Ư
Sau một lúc lúng túng, Diệc Thu chột dạ bắt đầu cãi lại: “Chưa, chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà! Ta nói người ở quê hương ta, nào có nói Dương Đà ở quê hương ta chứ!”
Nói xong, nàng duỗi tay bốc vài hạt phỉ, nhét từng hạt từng hạt vào trong miệng hòng che đậy sự gượng gạo của mình.
U Nghiên không hề nói gì thêm, nàng đứng dậy đi đến bên bàn đổ một ly trà ấm.
Diệc Thu ăn vội nên giờ đây họng có hơi mắc nghẹn, theo bản năng đưa mắt nhìn sang U Nghiên, thấy nàng đang châm trà, nhất thời muốn uống nên cũng vội đứng dậy đi qua theo.
Nhưng đi chưa được hai bước, nàng liền thấy U Nghiên xoay người đưa nước trà đến trước mặt mình.
Diệc Thu ngơ ngác nhận lấy nước trà từ trong tay U Nghiên, vụng về uống cạn một hơi, sau đó lại ngây ngốc trả ly về.
U Nghiên đặt ly trà lên bàn, ngồi bên cửa sổ lần nữa, đồng thời cũng không tiếp tục truy hỏi những sơ hở mà Diệc Thu đã để lộ trong lúc lơ đãng vừa nãy.
Diệc Thu xấu hổ đứng kế bên trong chốc lát rồi đi vài bước đến cạnh cửa, nói: “Ờm, ta đi xem đồ ăn đã làm xong chưa…”
Đang định tìm một cơ hội để ngoài hít thở không khí giảm bớt sự xấu hổ, ông trời lại không chiều lòng người, nàng vừa mới dứt lời, cửa phòng vừa mở ra, tiểu nhị đã bưng mâm đồ ăn đến nơi.
Cũng may bầu không khí trong bữa ăn này không quá ngượng nghịu, màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ dần dần bao trùm toàn bộ thành Mạch Thuỷ.
Như thường lệ, Diệc Thu vừa ăn cơm vừa kể lại cho U Nghiên nghe những chuyện mình đã thấy vào ngày hôm nay.
Nàng nói với U Nghiên, Triều Vân phải làm rất nhiều xảo quả để gửi cho mọi người đang xây lại Tiên Lộc Môn ở trên núi.
Vết thương cũ chưa lành cộng thêm vết thương mới khiến Lạc Minh Uyên không giúp gì được, thế nên hắn chỉ thể lột quả phỉ suốt một buổi.
Mà Giang Vũ Dao vốn ở bên chăm cho Lạc Minh Uyên lại trốn trong phòng lén thêu uyên ương cả ngày nay, sau đó bị nàng bắt gặp, hơn nữa còn khăng khăng không chịu nhận đang thêu cho ai.
Nghe Diệc Thu nói đến chỗ này, mày U Nghiên khẽ nhướng, bày vẻ mặt không thèm để ý mà hỏi bâng quơ một câu: “Thêu thế nào?”
“Giống vịt nước.” Diệc Thu trả lời, chiếc đũa chọc chọc đáy chén, cố ý nói, “Nhưng thêu đẹp hơn ngươi nhiều!”
“Ghét thì đốt đi.” U Nghiên hờ hững nói, chìa tay trái về trước như muốn nói với Diệc Thu rằng —— Không thích vậy thì trả cho ta.
Lập tức, Diệc Thu lấy túi thơm trên hông mình xuống, ném vào trong tay U Nghiên với biểu cảm ghét bỏ.
Có vẻ như không ngờ Diệc Thu sẽ trả túi thơm lại, đáy mắt U Nghiên không khỏi hiện lên sự ngạc nhiên, nàng im lặng một lúc, đang muốn nổi giận thì Diệc Thu lại mở miệng: “Sắp mất hết mùi rồi, ta không biết ở trong đó có chứa nguyên liệu gì, ngươi giúp ta đổi mới một chút đi.”
Mày U Nghiên hơi chau lại, sau đó lại từ từ giãn ra, ung dung bình tĩnh bỏ vào linh túi, nói: “Nếu cảm thấy Giang Vũ Dao thêu đẹp, ngươi nên nhờ nàng thêu một cái cho ngươi, đỡ mất công ta phải bỏ thêm hương liệu cho ngươi.”
“Nữ tử nhân gian thêu thùa thường để tặng quà cho người yêu, ta có là gì của Giang Vũ Dao đâu nào?” Diệc Thu nói, nhướng mày nhìn U Nghiên một cái, “Dương Đà tiểu yêu hèn mọn như ta có thể nhặt được thứ Ma Tôn đại nhân không cần đã là điều vô cùng may mắn rồi.”
“Xem ra ngươi cũng biết.” U Nghiên nói, đáy mắt dường như chứa vài phần ý cười.
“Chút nhận thức này vẫn phải có chứ, không nói nữa không nói nữa.” Diệc Thu vội cầm đũa gắp đồ ăn cho U Nghiên, “Ăn cơm, chúng ta ăn cơm thôi!”
Cách Diệc Thu nói lảng sang chuyện khác vẫn luôn rất mất tự nhiên, may U Nghiên thấy nhưng chưa bao giờ tra hỏi đến cùng nên lần nào nó cũng hiệu quả.
Có đôi khi, Diệc Thu cũng sẽ nghĩ, U Nghiên dường như biết tất cả mọi chuyện, rốt cuộc nàng có cần phải giấu giếm bí mật nữa không.
Nhưng có thật là chuyện gì U Nghiên cũng biết không? Nếu U Nghiên thật sự không biết nhiều, nhưng lại giả vờ như mình biết tất cả, sau đó lại dẫn dắt nàng để lộ sơ hở dựa vào một số chi tiết nhỏ ấy thì sao.
Thật ra nàng rất muốn mối quan hệ giữa nàng và U Nghiên không có sự giấu giếm, nhưng nàng lại không biết nên mở miệng thế nào, cũng rất sợ U Nghiên khó tiếp thu được sự thật.
Tỷ như đây chỉ là một thế giới dưới ngòi bút của tác giả, cuộc sống và quá khứ thê thảm mà mỗi người từng trải qua chỉ là sự bịa đặt trống rỗng đến từ một tác giả vô lương tên Tiểu Điểu Cô Cô Phi.
Hoặc tỷ như kể từ lúc ban đầu khuỷu tay tiểu Dương đã quẹo ra ngoài, vì mục tiêu cuối cùng mà không ngừng giúp đỡ vai chính, phải nói là vô cùng ích kỷ.
Nhưng mấu chốt nhất là nàng không dám xác định trong lòng U Nghiên nàng rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, cũng không dám chắc mình có thể ở lại nơi này sau khi hoàn thành nhiệm vụ không…
Có lẽ ngày xác định được, nàng sẽ nói hết tất cả với U Nghiên.
Nếu ngày ấy thật sự đến, U Nghiên đã đoán được gần hết, chắc hẳn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đúng không?
Mà đó dù sao đó chỉ là chuyện sau này, bây giờ hai nhân vật còn chưa đâu vào đâu, nàng cũng không dám nói thêm điều gì.
Bởi vì nàng từng được chứng kiến sự điên cuồng của Hoạ Đấu khi thiếu đi Phu Chư, đến tận bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nếu để điểu nữ nhân xử sự cực đoan biết khi Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao thành công độ kiếp và về bên nhau, tiểu Dương Đà nhà nàng có khả năng sẽ rời khỏi thế giới này, e là nàng sẽ lập tức chạy đến trước mặt Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao, trực tiếp giơ tay chém xuống, tiễn thẳng bọn họ đi trước.
Còn chuyện thất bại nhiệm vụ, tiểu Dương Đà sẽ bị hệ thống xoá sổ, có lẽ khi phát điên lên điểu nữ nhân cũng sẽ không để ý quá nhiều.
—— Dù sao cũng phải đi, chi bằng chết hết cho bà!
Lối tư duy này rất giống U Nghiên, Diệc Thu nghĩ thôi cũng đã thấy sợ.
***
Thất Tịch đến gần từng ngày, chẳng biết tại sao Diệc Thu lại trở nên bận rộn hơn rất nhiều.
Lý do có lẽ là khi Triều Vân vừa làm xảo quả vừa lo không hết việc, nàng tò mò đến xem trong chốc lát, sau đó lại trở thành một “phụ bếp” hồi nào chẳng hay.
Lúc còn ở thế giới kia, tốt nghiệp xong Diệc Thu vẫn luôn ở một mình, một ngày ba bữa rất qua loa, đại khái sẽ được tóm gọn lại như sau —— bữa sáng mua cái bánh ở dọc đường, cơm trưa ăn ở căn tin công ty, buổi tối về nhà, không gọi cơm hộp thì sẽ dùng lại cơm chiên hoặc nấu mì còn thừa vào ngày hôm qua.
Bởi vì nấu ăn cũng chưa làm tốt thế nên lần đầu tiên làm điểm tâm ngọt nàng lại cảm thấy vô cùng mới mẻ, cả người đều rơi vào trạng thái phấn khích cực độ.
Triều Vân rất khéo tay, nàng khắc rất nhiều khuôn bánh với đủ loại hình dáng khác nhau, cục bột đã được Triều Vân nhào và ủ sẵn từ trước, chỉ cần cắt thành từng viên nhỏ, rắc một ít bột khô lên rồi bỏ vào khuôn là đã giúp được phần nào.
Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Triều Vân, nàng bắt đầu thử sức làm một lần, tuy kết quả không được như ý mình mong muốn nhưng cũng không đến mức quá thất bại.
Vì số lượng rất nhiều, Giang Vũ Dao cũng từng đến giúp đỡ, cứ thế ba cô nương ngồi làm tất bật bên cái bàn dính đầy bột kia suốt ba buổi chiều.
Cuối cùng trước ngày cầu khấn Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá, các nàng cũng làm xong rất nhiều xảo quả với đủ loại hương vị kiểu dáng khác nhau, sau đó nhờ người đánh xe thuê vận chuyển lên núi.
Trước khi đóng gói và gửi xảo quả đi, Diệc Thu đã gói lại một ít, vui vẻ chạy đến chỗ U Nghiên.
“Nè! Ta làm đấy, lợi hại không?” Đôi mắt thiếu nữ tràn đầy sự tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng như thể đã sẵn sàng tiếp nhận những lời khen ngợi.
“Mấy ngày nay ngươi vẫn luôn bận là vì cái này sao?” U Nghiên hỏi.
“Ngươi thử xem!” Diệc Thu nói, ngồi ở một bên, chống cằm nhìn U Nghiên với ánh mắt mong chờ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Diệc Thu, U Nghiên ăn thử một cái, sau đó bình tĩnh “ừ” một tiếng, đánh giá: “Cũng được, cuối cùng đã có chỗ dùng được.”
Mặc dù những lời này khó nghe, nhưng với một người đã nghe qua rất nhiều câu phủ định Diệc Thu lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Phải biết rằng, từ trước đến nay U Nghiên chưa bao giờ khẳng định nàng.
Diệc Thu bọc xảo quả lại, bỏ vào linh túi, vui vẻ nói: “Ngày mai chính là Tết Khất Xảo, đến lúc đó chúng ta hãy tìm một chỗ nào đó để ngồi ăn cùng nhau đi…!Ta nghe tiểu nhị nói Tết Khất Xảo hàng năm sẽ có rất nhiều nữ tử lên phố bán “xảo vật”, túi tiền túi thơm, khăn lụa quạt tròn, còn có các loại trang sức nữa, đến lúc đó nhất định phải mua một ít!”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn sang U Nghiên, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi biết “xảo vật” là gì không?”
Đầu U Nghiên hơi hơi lắc.
Diệc Thu thấy vậy bèn bày ra dáng vẻ cô giáo giải thích: “Ở Mạch Thủy, Tết Khất Xảo có tập tục “vái Thất tỷ”, mà Thất tỷ chính là Chức Nữ, sau khi vái xong, trên chợ sẽ có lễ hội đèn lồng.
Để thể hiện sự khéo léo của mình, các nữ tử thường sẽ xe chỉ luồn kim làm một vài món đồ, sau đó dùng nó để “thi khéo tay”.
Nếu những đồ vật ấy chưa có người để tặng, vào buổi tối sẽ được mang ra bán ở hội đèn lồng.
Vì vậy những món đồ ấy mới có tên là “xảo vật”, tuy không đắt tiền nhưng lại rất có ý nghĩa!”
“Ngươi biết điều này từ đâu?”
“Triều Vân nói đấy!”
Nghe xong, mắt U Nghiên nhắm lại, nới với giọng điệu khinh thường: “Nhàm chán.”
“U Nghiên!” Mày Diệc Thu khẽ nhíu.
U Nghiên trầm mặc một lát, nói: “Nếu ngươi thích, ta mua cho ngươi.”
Thấy U Nghiên nói vậy Diệc Thu cũng không cần phải nhiều lời thêm, dù sao nàng cũng biết muốn điểu nữ nhân cảm thấy hứng thú với nhân gian đã là một chuyện rất khó khăn rồi.
Ngày thứ hai, Thất Tịch đến.
Diệc Thu thay một bộ y phục màu xanh nhạt, cầm cái gương đồng nhỏ làm đẹp nửa ngày.
Cơm trưa trôi qua không lâu, thấy bên ngoài càng lúc càng náo nhiệt, nàng vội vàng thúc giục U Nghiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường cùng ra cửa.
Mới vừa ra khỏi khách điếm, cách đó không xa đã có người khiêng xe hoa, tưng bừng đi về phía này.
Phía trên xe hoa là một cô nương đang giả làm tiên tử, ngoài để hoa thơm và mâm đựng trái cây, trên xe hoa còn có các vật phẩm được theo thùa rất tinh xảo, kế bên xe hoa là những đứa bé đang nhảy nhót đuổi theo, bên cạnh còn có rất nhiều người lớn tham gia cuộc vui.
“Nữ tử kia đang giả làm Thất tỷ, điểm đến cuối cùng của xe hoa là miếu Thất tỷ, hôm nay sẽ có rất nhiều người qua bên kia cầu nguyện cúng bái!” Diệc Thu giải thích, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của U Nghiên, “Chúng ta cũng qua kia xem đi!”
“Có gì đáng để xem?” Hiển nhiên U Nghiên cũng không hứng thú với việc này.
Diệc Thu mím môi, nói: “Thì cầu nguyện khéo tay, cầu trời cho lương duyên…!Nhập gia tùy tục ấy mà, cứ đến xem thôi!”
“Vái tiểu tiên không có bản lĩnh như Chức Nữ làm gì? Vái nàng còn không bằng vái ta.” U Nghiên thờ ơ nói khiến rất nhiều ánh mắt bên cạnh quay sang nhìn.
Nghe vậy tim Diệc Thu giật thót một cái, vội vàng kéo cánh tay U Nghiên, lách người ra khỏi đám đông, trốn chạy những ánh nhìn không mấy thân thiện kia.
“Tổ tông của ta ơi! Ngươi làm ơn nhỏ giọng khi nói ra những lời giúp ta được không! Ngươi không vái thì vẫn còn người khác vái đấy!” Diệc Thu thật sự rất muốn quỳ xuống lạy bà cô già này.
“Ta nói sai sao?”
“……” Diệc Thu nghiêm túc tự hỏi một lát, cảm thấy hình như không có nói sai.
“Ngươi thích thứ gì ta đều có thể cho ngươi, cớ sao lại phải khẩn cầu tiên thần?” U Nghiên mở miệng, thoáng nhìn Diệc Thu một cái, tiếp tục nói, “Còn tình yêu nhân gian chỉ là thứ vô dụng, không được nghĩ đến.”
Cái này hơi bị quá đáng rồi đấy, chẳng lẽ tiểu Dương Đà không xứng có được tình yêu ngọt nào ư?
Dương Đà không thể, ít nhất không nên…!Độc thân cả đời chỉ vì một con chim!.