Bạn đang đọc Tiểu Dương Đà – Chương 84: Tiểu Dương Ngốc Nhà Ta Thích Nghe Nhạc Khúc Của Ngươi
Ở trong thế giới quan của《 Cành Héo Úa 》, sinh linh vạn vật đều có linh tức riêng biệt, đây là điều sinh ra đã có sẵn, khó mà thay đổi được.
Kẻ có tu vi cao có thể ẩn linh tức bản thân để che giấu thân phận của mình, đồng thời cũng có thể giải phóng linh tức để báo vị trí hiện tại của mình cho người khác biết.
U Nghiên sinh tồn ở Ma giới hơn hai ngàn năm, trong nguyên tác từng đề cập rằng Ma giới chính là nơi cá lớn cắn nuốt cá bé, ngay cả ngủ một giấc cũng có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào.
Thế nên, vì lý do ấy mà nàng vô cùng nhạy cảm với linh tức, mặc dù cách xa ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được sự dị thường mà người khác khó phát hiện ra.
U Nghiên đột ngột thay đổi phương hướng rồi lao đến thành Mạch Thuỷ là vì cảm nhận được sự tồn tại của Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao sao?
Nhưng nếu chỉ cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, vì sao vẻ mặt của U Nghiên lại nghiêm trọng đến như thế?
Giống như đã xảy ra chuyện gì đó.
“Bảo tài, phiền ngươi kiểm tra xem hiện tại vai chính có ổn không?”
【 Giang Vũ Dao: Chỉ số cảm xúc – dị thường.
Trạng thái thân thể – vết thương chưa lành.
】
【 Lạc Minh Uyên: Chỉ số cảm xúc – dị thường.
Trạng thái thân thể – vết thương chưa lành.
】
Chỉ số cảm xúc dị thường?
Quả nhiên thành Mạch Thuỷ đã xảy ra chuyện!
Cũng may tình trạng thân thể của hai người chỉ là vết thương chưa lành, trước khi nàng rời đi vẫn luôn hiển thị như vậy, chỉ cần vết thương không có dấu hiệu tăng nặng vậy chứng tỏ hai người kia không hề bị thương lần thứ hai.
“Bảo tài, ngươi có thể xác định được vị trí của vai chính không?”
【 Bọn họ đã rời Hi thành vào đêm qua, lúc này đang trên đường về thành Mạch Thuỷ, tốc độ phi hành đạt trạng thái cao nhất nên thời gian dự kiến sẽ vào giờ Tuất hôm nay.
】
(*) Giờ Tuất: khoảng thời gian từ 19:00 đến 21:00.
Được lắm, không ngờ hệ thống tưởng chừng như vô dụng này thực sự có thể xác định được vị trí của vai chính, vậy về sau khỏi phải sợ không tìm được vai chính rồi.
“Bao lâu chúng ta mới đến nơi?”
【 Thời gian dự kiến là giờ Tuất hôm nay.
】
Đều là giờ Tuất, vậy trời cũng đã tối rồi.
Vừa nãy hệ thống nói “tốc độ phi hành đạt trạng thái cao nhất”, có nghĩa là vì để nhanh chóng chạy về thành Mạch Thuỷ, mà tiểu trư chân vẫn luôn chán ghét thân phận bán yêu của mình đã không ngại hoá thành hình dạng bán yêu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ phải sốt ruột chạy về như vậy?
“Bảo tài, ngươi có tiện tiết lộ một chút thông tin về cốt truyện sắp tới không?”
【 Cốt truyện quan trọng, xin ký chủ hãy tự tiến hành tìm tòi.
】
Diệc Thu: “……”
Không sao cả, nàng đã quá quen với những lời mà hệ thống nói rồi.
Nghĩ đến mặt tích cực thì đây cũng không phải là hoàn toàn không trả lời, ít nhất khi nàng hỏi “sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì”, hệ thống trả lời là “cốt truyện quan trọng”.
Cốt truyện quan trọng rốt cuộc quan trọng đến mức nào? Liệu trong nguyên tác đã tan vỡ kia có manh mối nào dùng được không?
Thành Mạch Thuỷ, thành Mạch Thuỷ…
Trong nguyên tác, sau khi nhận tội rời khỏi thành Mạch Thuỷ Giang Vũ Dao vẫn luôn lưu lạc bên ngoài, không có mặt mũi trở về nhà.
Sau đó, nàng đã từng trở về một lần, chỉ duy nhất một lần này.
Bởi vì khi ấy chim Ế Úc Tố dẫn yêu ở Xà sơn đến phá huỷ cầu mây, hầu như tàn sát hết người trong Tiên Lộc Môn, rồi đốt sạch tất cả mọi thứ.
Ngày hôm đó, Lạc Minh Uyên vốn đã nhập bọn với yêu ma lại đến muộn một bước, không những không cứu được người mà còn bị Giang Vũ Dao bắt gặp, trong lúc tức thời hết đường chối cãi.
Mà một hồi lửa lớn ấy đã đánh thức sức mạnh của Phù Tang đang ngủ say trong cơ thể Giang Vũ Dao, cộng thêm hận ý tràn ngập tựa như đại thụ không ngừng sinh trưởng, bắt đầu xóa sạch mọi sự mong mỏi về Lạc Minh Uyên dưới đáy lòng mình.
Khi đó, khu bình luận dưới truyện cũng nổ tung chảo.
—— Đại móng heo, lúc trước ngươi không tin nàng, giờ nàng cũng không tin ngươi! Đáng lắm, hoả táng tràng cút xéo đi!
—— Bộ đầu óc của nữ chủ bị chập mạch hả? Lúc trước bị nam chủ hiểu lầm thì thương tâm khổ sở lắm, mỗi ngày đều oán hận nam chủ chưa bao giờ thử đặt mình trong hoàn cảnh của nàng, bây giờ hiểu lầm nam chủ cũng chẳng phải là: “Ngươi đừng nói nữa! Ta không nghe không nghe không nghe! Lời ngươi nói ta cũng sẽ không bao giờ tin!” sao? Giữa hai người này chẳng có một chút tin tưởng nào cả, chẳng xứng HE chút nào, BE đi, tao xem mà tao tức ói máu!
—— U Nghiên và Úc Tố ghê tởm chết đi được, khi nào chết vậy hả?
—— Con mẹ nó chứ! Thanh đao 40 mét của tao đâu rồi?
Nói tóm lại, có duy trì nữ chủ hắc hóa, chờ mong nam chủ truy thê hỏa táng tràng; có mắng nữ chủ không mang theo đầu óc, hy vọng hai người vĩnh viễn không HE; trừ cái này ra, đương nhiên còn có người chửi mắng vai ác cùng với một đống gửi đao dài.
Mà trong nguyên tác, những tình tiết này đáng lẽ sẽ xuất hiện ở đoạn sau của cốt truyện.
Không nên xuất hiện vào lúc này mới đúng chứ?
Nghĩ vậy, Diệc Thu không nhịn được mà hỏi U Nghiên: “U Nghiên, đã xảy ra chuyện gì ở thành Mạch Thuỷ vậy?”
“Họa Đấu đến thành Mạch Thuỷ.” U Nghiên đáp.
“Họa Đấu?” Diệc Thu bật thốt lên, “Tại sao nàng lại đến thành Mạch Thuỷ?”
Không phải Ế Điểu mà là Họa Đấu ư? Xem ra, còn chưa đến nội dung Tiên Lộc Môn bị tàn sát…
Cũng đúng, giữa Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên chưa từng xảy ra hiểu lầm không đáng có, nội dung này tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa đây? Có lẽ nó đã biến mất cùng với sự biến động của mạch truyện rồi.
Thế nhưng…!Họa Đấu đến thành Mạch Thủy làm gì? Chẳng lẽ muốn đốt thành Mạch Thủy sao?
Đầu óc Diệc Thu hơi hoang mang.
Chợt nàng nhớ đến Xà sơn trong ký ức của Tiệm Li, sau trận hỏa hoạn chỉ còn lại một mảnh hoang vu…
Thành Mạch Thuỷ tuy không mấy phồn hoa nhưng nơi đây cũng có nhiều người thường, nàng đã từng qua đêm tại quán trọ, ăn cơm tại quán ăn ở đó, nơi đó có những đứa trẻ sẽ chạy theo vuốt lông, có đại phu tốt bụng ở y quán…
“U Nghiên!” Nàng vô thức nắm chặt lấy ống tay áo U Nghiên.
Đột nhiên nàng cảm thấy rất sợ, sợ tới lúc mình đến nơi chỉ có thể thấy một tòa thành Mạch Thuỷ bị biển lửa cắn nuốt.
Trông thấy vẻ mặt nôn nóng của Diệc Thu, U Nghiên mở miệng an ủi: “Có ta ở đây, đừng sợ.”
“Ừm…” Diệc Thu chau mày, gật gật đầu.
Hôm ấy, U Nghiên bay rất nhanh, nhanh đến mức Tiệm Li và Huân Trì đã bị nàng bỏ lại thật xa.
Nắng chiều nơi chân trời dần tắt đi, Diệc Thu thấy một làn khói dày đặc ở đằng xa, nỗi lo lắng chợt dâng lên trong lòng lòng: “Thành Mạch Thủy…! Sắp không còn nữa sao?”
“Không phải.” U Nghiên trả lời, mày hơi nhíu, “Đó là đỉnh núi, là Tiên Lộc Môn.”
“Tiên Lộc Môn?!” Trái tim Diệc Thu giật thót lên, lúc này mới dám tin tưởng đoạn phá huỷ cầu mây ở phần sau của nguyên tác thật sự đã xảy ra trước.
Chẳng qua, kẻ ra tay vào lúc này không phải nữ ba độc ác, mà là hung thú Họa Đấu chưa từng xuất hiện trong nguyên tác.
Họa Đấu sẽ không vô duyên vô cớ đến công kích Tiên Lộc Môn, ngày đó chim Ế dẫn Họa Đấu rời khỏi Vu Châu, chắc chắn giữa các nàng đã có giao dịch gì đó mới khiến Họa Đấu đến đây thế chim Ế làm việc.
Nếu là vậy thì tình tiết này thật sự không hề khác với hướng đi trong nguyên tác mấy, đều do chim Ế khởi xướng và đều là phóng lửa đốt núi.
Chim Ế này đúng là kẻ điên, năm đó Họa Đấu đốt núi của nàng, giờ nàng lại muốn đốt núi của người khác, cái sự độc ác đến mức không thuốc nào cứu chữa được này quả thật y hệt như miêu tả trong nguyên tác!
Với tốc độ của U Nghiên, thời gian từ lúc thấy khói đặc cho đến lúc bay tới Tiên Lộc Môn không mất quá nhiều, bởi vì sợ Diệc Thu bị hơi nóng của thiên hỏa gây thương tổn nên nàng dùng pháp thuật trực tiếp choàng chiếc áo lông vũ đỏ sẫm lên người Diệc Thu.
Vào lúc áo lông vũ mặc lên trên người, Diệc Thu cảm thấy hơi nóng bốn phía không còn bỏng rát như trước.
Rồi đột nhiên, Diệc Thu có chút lo lắng U Nghiên sẽ vì vậy mà lại bị thương lần nữa: “U Nghiên, ngươi đưa nó cho ta, vậy ngươi…”
U Nghiên ngắt lời nói: “Không muốn bị nấu chín thì mặc vào, ngọn lửa này lớn hơn lần ở Vu Châu rất nhiều.”
Nghe vậy, Diệc Thu sợ hãi nuốt nước miếng, vội vàng duỗi tay giữ chặt vạt áo —— Trên đời này, tuyệt đối sẽ không có một con Dương Đà nào muốn bị một con chó đen khổng lồ nướng chín.
Lúc U Nghiên tới gần đỉnh núi, Tiên Lộc Môn đã bị lửa lớn cắn nuốt, thiên hỏa khó dập nên người trong tông môn đã từ bỏ chuyện xách nước dập lửa.
Từ trên cao nhìn xuống dưới, Họa Đấu với thân hình cực lớn đang nằm úp sấp trên đài thí luyện Tẩy Vân Đàm của Trường Thanh các, tựa như buồn ngủ, ngáp một cái ra lửa.
Tẩy Vân Đàm vốn dĩ được bao phủ bởi hàn khí vào lúc này đã bị thiên hỏa làm bốc hơi hoàn toàn.
Phòng ốc, cỏ cây bốn phía đều bị thiêu rụi, nhưng ngọn lửa trên mặt đất lại chưa từng tắt đi, hệt như đêm ở hang động Vu Châu, rõ ràng không hề có mồi lửa vậy mà vẫn luôn dấy lên thành một biển lửa.
Thiên hỏa có sức công phá kinh người, với sức lực của người phàm đừng nói là dập tắt, ngay cả ngăn cản sự lan rộng của ngọn lửa cũng là một ý nghĩ vô cùng xằng bậy.
Trong lúc nhất thời, tam tôn đành phải mang theo đệ tử Tiên Lộc Môn rời khỏi cầu mây.
Nhưng cuối cùng cầu mây vẫn bị chặt đứt, hai bên vách núi cách nhau quá xa, dù khinh công tốt cách mấy cũng không làm nên được chuyện gì.
Đường sống của bọn họ cứ thế giống như trong tiểu thuyết mô tả, chấm dứt ở trên cây cầu mà sư tổ Tiên Lộc Môn đã tạo ra —— Phía trước là vách đá sâu không thấy đáy, phía sau là biển lửa đang dần lan đến, tuy không có sự tàn sát của yêu quái Xà sơn, bọn họ vẫn không có một chỗ để trốn.
Hoàng hôn chìm nghỉm mang đi ánh nắng chiều, nhưng bầu trời vẫn còn ánh lửa chói mắt.
Đệ tử có tu vi thấp trong Tiên Lộc Môn hoàn toàn không có khả năng chịu được sức mạnh của thiên hỏa, thế nên hiện giờ bên trong biển lửa cũng chỉ có tam tôn và một vài đệ tử tu vi cao cố gắng tạo thành một lá chắn mỏng để bảo vệ mọi người ở phía sau.
Bỗng nhiên, có người trông thấy U Nghiên.
“Chim yêu! Là chim yêu kìa!”
Bọn họ hoảng sợ kêu to lên, bên trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng, bản năng sinh tồn khiến bọn họ nắm chặt pháp khí trong tay.
U Nghiên hừ lạnh một tiếng, đáy mắt chứa đầy khinh thường, nàng dựng thẳng một cái chắn bằng linh lực lên, cúi người bay về phía đám người Tiên Lộc Môn đang kinh hoàng kia.
Giang Hiên đang dùng kiếm ngăn cản thế lửa nhịn không được mà nhíu mày, xoay người định liều mạng, nhưng chưa kịp ra chiêu đã bị một cỗ khí kình đánh rơi linh kiếm trong tay xuống.
Giây tiếp theo, mũi chân U Nghiên chỉa xuống đất, tay phải tụ linh khí, nâng lên rồi ấn xuống dưới, một vầng sáng xanh sẫm lập tức tản ra bốn phương khiến thế lửa đang rào rạt tiến đến phải văng ra xa mấy thước.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, có người hoàn hồn lại, hô lên một cái tên.
“Bạch Kiến U!”
“Nàng chính là Bạch cô nương được Giang sư tỷ dẫn về đây!”
Bọn họ vẫn kinh hoàng vô thố, chỉ vì không phân biệt được “yêu tinh” tạm thời đẩy lui thế lửa trước mắt mình rốt cuộc là địch hay là bạn.
Diệc Thu nhảy xuống khỏi người U Nghiên, nói: “Các vị đừng sợ hãi! Bọn ta được Giang…”
“Im lặng.” U Nghiên ngắt lời còn chưa kịp nói xong của Diệc Thu, xoay người đi đến bên cạnh Sở Thính Lan, bình tĩnh nói, “Ta có thể cứu ngươi.”
“…!U Nghiên?” Diệc Thu không khỏi kinh ngạc.
Đầu ngón tay đang gảy đàn của Sở Thính Lan ngừng lại, im lặng lúc lâu mới hỏi: “Có ý gì?”
“Thiên hỏa đốt núi, ta không ngăn cản được, lúc này cầu mây đã đứt, nơi đây cũng đã thất thủ, thời gian có hạn không đủ để ta đi tới đi lui nhiều lần.” U Nghiên nói, liếc mắt nhìn xung quanh mới tiếp tục nói, “Ta có thể cứu ngươi, ngươi cũng có thể chọn thêm năm người để cùng rời đi.”
Trong đôi mắt của người bị chọn trúng ấy đều là sự giãy giụa.
Hắn trầm mặc thật lâu, rồi nhíu mày hỏi: “Tại sao lại là ta…”
“Tiểu dương ngốc nhà ta thích nghe nhạc khúc của ngươi.”
Bên trong thiên hoả, U Nghiên hờ hững nói một câu nghe cực kỳ vớ vẩn, giọng điệu ấy tự nhiên cứ như đang nói về một việc hết sức tầm thường.
Giống như so với từ “thích” bé nhỏ không đáng kể này, sự sống chết của những người khác chẳng qua cũng chỉ là đống tro tàn sau khi lửa cháy hết thôi..