Bạn đang đọc Tiểu Dương Đà – Chương 82: Cưỡi Lộc Là Chuyện Không Có Khả Năng
Lúc người cảm thấy vô vọng thường rất dễ dàng tin một ít hy vọng hư vô mờ mịt.
Vậy nên khi Diệc Thu nói nàng có biện pháp, cho dù là Tiệm Li hay Huân Trì đều cầm lòng không đậu mà nhen nhóm một chút hy vọng.
Nhưng rất nhanh ánh mắt của bọn họ lại dần ảm đạm đi.
Không ai tin tưởng một tiểu yêu tinh mới vừa hoá hình thật sự có thể tìm ra biện pháp, bởi vì nàng quá yếu ớt, mỗi một người ở đây đều có thể ấn nàng chết chỉ với một đầu ngón tay.
Bọn họ tìm hơn hai ngàn năm cũng chưa tìm ra cách, vậy thì một tiểu yêu tinh tu vi thấp kém sao mà biết được đây?
Vốn dĩ Diệc Thu định cho Tiệm Li một chút hy vọng, nhưng ngặt nỗi bản thân nàng thật sự nói không nên lời, không hề có bất kỳ sức thuyết phục nào nên cũng sẽ không người ngốc đến mức đi tin tưởng.
Nàng gục đầu xuống, hận mình không có đầu óc nhanh nhạy như U Nghiên.
Vào lúc Diệc Thu cho rằng mình vừa mới làm trò cười, tất cả mọi người không tin nàng thì U Nghiên bỗng dưng mở miệng.
U Nghiên nói: “Nếu đã có biện pháp thì đừng lãng phí thời gian nữa, khi nào có thể xuất phát?”
Diệc Thu nghe thế sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn U Nghiên đang ngồi ngay ngắn bên cạnh với đôi mắt đầy kinh ngạc.
Điểu nữ nhân tin tưởng nàng sao?
Tiệm Li trầm tư một lát, cúi người hành lễ với U Nghiên, nói: “Phu Chư có thể đi bất cứ lúc nào.”
Có đôi khi Diệc Thu không thể không cảm thán năng lực hành động của những thần ma này rất mạnh, nói nhích người là sẽ lên đường ngay, không cần phải thu xếp đồ vật, chỉ cần mang theo bản thân là xuất phát được rồi.
Trước khi xuất phát, Tiệm Li biến về hình thái bạch lộc, quay đầu nói một câu với ba người phía sau: “Ta có thể chở một người.”
Huân Trì tỏ vẻ không cần, U Nghiên lại càng khinh thường, còn Diệc Thu đứng ở bên cạnh thì trông vô cùng kích động.
Đời này nàng từng cưỡi lộc bao giờ, ở trong ấn tượng của nàng, thú cưỡi như bạch hạc, bạch lộc cũng chỉ có tiên nhân mới xứng được cưỡi.
Bây giờ có cơ hội tốt đặt ở trước mắt, hơn nữa vẫn là một con bạch lộc xinh đẹp, nàng cảm thấy tâm tư thiếu nữ của bản thân sắp nổ tung đến nơi rồi.
Người sống trên đời, có ai không mong mình được làm tiểu tiên nữ bao giờ?
“Ta…” Tâm tư thiếu nữ đang chớm nở khiến Diệc Thu vô thức tiến lên giải mộng.
Nhưng mà giây tiếp theo, U Nghiên duỗi tay túm chặt bím tóc trái của nàng, nàng đành phải lùi về bên cạnh U Nghiên với một tâm trạng đầy hụt hẫng, để mặc cho Xuy Tuyết quấn lấy vòng eo của mình.
Cưỡi lộc là chuyện không có khả năng, đời này đừng hòng mà cưỡi lộc.
Tâm tư thiếu nữ gì gì đó đều đã vỡ tan nát.
Rời khỏi núi Ngao Ngạn, trong lúc nhất thời, lộc chạy trên mặt đất, chim bay ở trên trời.
Dù là bầu trời hay trên mặt đất, tốc độc lên đường đều cực kỳ nhanh.
Không thể không nói, loại chuyện bị người “mang bay” đúng thật là trước lạ sau quen, lúc này mới chỉ là lần thứ hai thôi mà nàng đã không còn cảm thấy sợ chết khiếp giống như ngày hôm qua rồi.
Tiệm Li nói, hiện giờ tu vi nàng tổn hao rất nhiều, không còn cảm nhận được sự tồn tại của Nguyệt Chước nên đành phải làm phiền U Nghiên dẫn đường.
Nhưng trên thực tế, U Nghiên cũng không biết bây giờ Họa Đấu đang ở đâu, không những thế, nàng còn mất dấu của Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao.
Trên đường chạy về Hi thành, U Nghiên nói với Diệc Thu, trước khi rời khỏi Hi thành, nàng từng ẩn giấu một mảnh lông vũ trên người Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao để đảm bảo rằng nàng có thể truy tìm bọn họ bất cứ lúc nào.
Kết giới bảo vệ được Huân Trì thiết lập ở núi Ngao Ngạn có thể ngăn chặn tất cả khả năng cảm ứng linh lực từ bên ngoài, điều trùng hợp chính là vào khoảng thời gian một ngày các nàng ra vào núi, linh tức trên hai mảnh lông vũ kia đã biến mất hoàn toàn.
Diệc Thu nghe vậy cả kinh hỏi: “Thế bây giờ ngươi không cảm nhận được bọn họ đang ở đâu à?”
U Nghiên đáp lại một cách bình tĩnh: “Ừ.”
Diệc Thu không khỏi kinh ngạc: “Vậy tại sao chúng ta còn phải đi đến Hi thành?”
U Nghiên chậm rãi nói: “Đã đưa người ra khỏi núi, giờ cũng không thể để bọn họ biết ta không tìm được chỗ.”
“Nhưng chẳng phải ngươi cũng không tìm được chỗ à?” Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm.
U Nghiên không sao cả nói: “Tuy có pháp thuật ẩn giấu được linh tức nhưng nó chỉ dùng được vài ngày, đi vòng vòng không phải sẽ đủ thời gian sao?”
Nghe vậy, mắt Diệc Thu trợn trắng lên.
Nếu như để hai vị đang chạy trên mặt đất kia nghe được lời của điểu nữ nhân nói, e là sẽ tức giận đến mức xoay người “dẹp đường hồi phủ” mất.
Sau một lúc cạn lời ngắn ngủi, Diệc Thu nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “U Nghiên, ở trong trí nhớ của Tiệm Li, ngươi vẫn chưa nói cho ta ngươi hiểu ra chuyện gì…”
“Lúc trước chưa nói với ngươi, vị sư tỷ Triều Vân của Họa Mặc các Tiên Lộc Môn kia chính là Mộc thần Câu Mang bảo vệ thần thụ Phù Tang ở biển xanh.” U Nghiên hờ hững nói, “Nàng hạ giới có lẽ là vì muốn bảo vệ Kim Ô và Phu Tang lịch kiếp thành công, quay về thần vị.
Nhưng Thiên giới lại có rất nhiều quy tắc rách nát, thí dụ như trong lúc tiên thần lịch kiếp không ai được phép dùng thần lực quấy nhiễu, nên có lẽ nàng đã tự phong ấn thần lực, lén xuống nhân gian.”
“Ồ!” Diệc Thu lại bắt đầu giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc.
“Câu Mang chính là Mộc thần, sinh ra đã khắc chế Họa Đấu, huống chi bây giờ nàng tự phong ấn thần lực, hoàn toàn không có khả năng đuổi Họa Đấu đi.” U Nghiên nói, rũ mi nhìn Diệc Thu với đầy hứng thú, cười hỏi, “Nếu đã vậy, tại sao nàng lại có thể cứu chúng ta?”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Đừng nói là ngươi muốn ta đoán nhé? Ngươi biết ta ngốc rồi mà!” Diệc Thu thúc giục một cách đúng lý hợp tình, “Ngươi mau nói thẳng ra đi U Nghiên, đừng úp úp mở mở nữa!”
“Nếu ta đoán không sai, ngày ấy ở trong hang động kẻ mang Họa Đấu đi quả thật không phải là Triều Vân, mà là chim Ế.”
“Hả?” Diệc Thu hơi nhíu nhíu mày, “Không phải chim Ế muốn giết chúng ta sao…”
“Ngươi thử nghĩ xem, tại sao chim Ế vẫn không dám lộ diện, mãi đến khi ta ra tay mới dám lợi dụng danh nghĩa của ta để lén làm ra nhiều động tác nhỏ như vậy?” Nói đến đây, U Nghiên ngừng nửa giây, lại hỏi tiếp, “Ngươi có từng nghĩ rằng, tại sao chim Ế phải giết Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao, hơn nữa còn phải dùng đến thiên hỏa để tiêu diệt thần hồn của bọn họ chưa?”
Diệc Thu không khỏi rơi vào một hồi trầm tư.
Sau một lát suy nghĩ, nàng cảm thấy mình dường như đã chạm đến manh mối.
Trong nguyên tác từng nhắc đến, chim Ế từng sống ở biển xanh hơn ba trăm năm, lây dính một chút thần lực cho nên sau khi về lại Xà sơn bèn được sinh linh trong núi tôn làm thần minh.
Mà Xà sơn bị thiên hỏa thiêu cháy, thiên hỏa tàn sát bừa bãi núi rừng, hơn một ngàn năm cũng chưa chắc đã khôi phục được như lúc ban đầu, nhưng trong tiểu thuyết, chim Ế lại quay về cứ như chưa từng xảy ra trận hỏa hoạn lớn đó.
“Bảo tài, sau khi bị thiên hỏa thiêu rụi Xà sơn đã phải mất bao nhiêu thời gian mới khôi phục như lúc ban đầu?”
【 Khoảng chừng 300 năm.
】
300 năm, đúng là lúc chim Ế cư trú ở biển xanh.
Diệc Thu: “Sao có thể khôi phục nhanh như vậy được? Bộ thiên hoả không cần thể diện hả?”
【 Sức mạnh của Mộc thần Câu Mang có thể làm cho cỏ cây ở đất hoang sống lại.
】
Diệc Thu bừng tỉnh hiểu ra.
Hiểu rồi, lần này nàng thật sự hiểu rồi.
Câu Mang không những cứu tính mạng chim Ế mà còn hao phí thần lực và 300 năm thời gian để hồi sinh Xà sơn bị thiên hỏa đốt cháy, trả cho chim Ế một cái nhà.
Ân huệ ấy, ngay cả cỏ cây cũng sẽ cảm động.
Thế nên, người chim Ế thường thường bay đi biển xanh ngắm nhìn từ xa không phải Kim Ô, mà là Câu Mang.
Hèn gì lúc trước chim Ế lại xuống tay tàn nhẫn với Lạc Minh Uyên, sau đó vẫn luôn giấu ở chỗ tối, muốn mượn tay Họa Đấu tiêu diệt thần hồn của Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao luôn một thể, đây rõ ràng chính là vì yêu mà ghen tị!
“Ta, có lẽ ta hiểu ra rồi…!U Nghiên ý của ngươi là, ngày ấy Triều Vân ở gần đó, chim Ế sợ Họa Đấu đả thương Triều Vân nên trước khi Triều Vân đến nàng đã dẫn Họa Đấu đi rồi?”
“Không tính ngốc lắm.” U Nghiên nói, cười cười, “Nhưng lại sai một chút.”
“Hử?”
“Lúc ấy mọi người đều đã hôn mê, nếu Triều Vân chỉ ở gần đó, tại sao chim Ế lại không thể chờ thêm một lát, đợi Họa Đấu giết hết chúng ta rồi dẫn đi cũng không muộn?”
“Cho nên…!Cho nên Triều Vân thật sự đã chạy đến, thậm chí còn có khả năng giao đấu với Họa Đấu!” Diệc Thu cả kinh nói, “Chim Ế vì bảo vệ Triều Vân, không thể không dẫn Họa Đấu đi…! Triều Vân nói dối chúng ta!”
“Ngươi còn nhớ dây leo lấp kín cửa động ở dưới chân núi Tiên Lộc Môn không?” Giọng điệu của U Nghiên vô cùng chắc nịch, “Đó chẳng phải là sức mạnh còn sót lại của Mộc thần đại nhân sao? Bởi vì nàng dùng thân phận con người, lúc ấy lại đang ở trong Tiên Lộc Môn, không thể xuất hiện ở chân núi nên nàng đành phải đuổi chim Ế đi, sau đó lấp kín cửa động để tránh cho những yêu tà khác xâm nhập.
Nàng ấy à, rõ ràng đã sớm biết hành động của chim Ế nhưng lại không muốn nói cho hai người “bạn tri kỷ” của nàng nghe.”
U Nghiên nói ra ba chữ “bạn tri kỷ” kia một cách rất lạnh nhạt, không khó nghe ra, tất cả tình cảm trên thế gian này đối với nàng mà nói đều là thứ không chịu nổi một kích, không đáng giá được nhắc đến.
Diệc Thu nghĩ, Triều Vân giấu giếm chuyện của chim Ế với mọi người có lẽ vì muốn cho chim Ế một cơ hội để ăn năn, chỉ cần chim Ế nguyện ý thu tay lại, Triều Vân sẽ tự nghĩ cách để vuốt phẳng hận ý trong lòng Lạc Minh Uyên.
Nàng trầm tư mấy giây, nói: “Tuy rằng có điều giấu giếm nhưng nàng vẫn luôn bảo vệ bọn họ…”
“Đúng vậy, đây chính là Câu Mang, thế gian này có muôn ngàn chúng sinh, dù xấu hay tốt nàng đều muốn bảo vệ, ai nàng cũng muốn cứu rỗi.” Sự châm chọc trong giọng nói của U Nghiên càng lúc càng nhiều, nàng nói, “Nàng muốn tất cả mọi người đều tốt, không đại biểu mọi người đều sẽ tốt, nàng muốn chim Ế thu tay lại, chim Ế chưa chắc đã đồng ý.
Nếu ta là Lạc Minh Uyên, e là sẽ băm chim Ế ra thành trăm mảnh, kẻ nào cản ta kẻ đó chắc chắn sẽ là địch.”
“……” Diệc Thu nói không nên lời một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của U Nghiên rất có lý.
Nếu bạn tốt của nàng một bên giúp mình trốn tránh ám chiêu của đối thủ, một bên lại giúp đối thủ che giấu tung tích, chắc có lẽ nàng cũng sẽ tức đến nổ phổi.
Hơn nữa, nếu mục tiêu của chim Ế ngay từ đầu đã là Kim Ô, vậy chín lần lịch kiếp thất bại của Kim Ô trong truyện liệu có liên quan gì đến chim Ế không?
Nếu thật là như vậy, chẳng phải chim Ế đã sớm cố chấp thành ma rồi sao? Còn cần phải cứu rỗi gì nữa?
Diệc Thu nghĩ nghĩ, bỗng thấy mày U Nghiên chau lại.
Diệc Thu: “Làm sao vậy?”
U Nghiên: “Không có gì.”
“Thật vậy chăng?” Diệc Thu nhìn U Nghiên, bên trong đôi mắt viết ba chữ “ta không tin” to tướng.
U Nghiên trầm mặc một lát, nói: “Hình như có thứ gì vừa đi ngang qua chúng ta.”
“Ở đâu nào?” Diệc Thu nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng nhìn nửa ngày, ngoại trừ bạch lộc và Huân Trì ở phía dưới ra, nàng vẫn chưa thấy được bóng dáng của những người khác, “Không thấy gì cả, là thứ gì thế?”
“Cách khá xa, không quan trọng.” U Nghiên nhàn nhạt nói.
Diệc Thu đang định tiếp tục truy hỏi thì lại chợt thấy U Nghiên rũ mi nhìn mình, cười như không cười, nói với nàng một câu: “Ta còn có việc chưa hỏi ngươi.”
Diệc Thu: “……”
Lại nữa, lại là vẻ mặt và giọng điệu này, chỉ cần dùng đầu ngón chân thôi cũng biết chẳng phải chuyện tốt lành gì —— Điểu nữ nhân lại muốn mắt đầu moi lời nói của nàng rồi.
Đến đây đi, đến đây đi, không quan tâm câu hỏi là gì, muốn hỏi cứ hỏi!
Dù sao giữa điểu và đà vẫn chưa bao giờ có sự tin tưởng, tiểu Dương Đà sao có thể tức giận được chứ? Tiểu Dương Đà đã tập mãi thành thói quen rồi, mỗi ngày bị hoài nghi cũng sẽ không bao giờ nổi giận!
“Ngươi…!Thực sự muốn cưỡi lộc đến vậy sao?”
“Hở?”
Đây là cách mới để dụ người ta nói ra lời thật hả?.