Bạn đang đọc Tiểu Dương Đà – Chương 78: Chốn Dung Thân
“Nghe ta kể câu chuyện xưa đi.” Bạch lộc nhẹ giọng nói, “Nghe xong các ngươi lại quyết định xem có muốn giết Họa Đấu không.”
Thời kỳ thượng cổ, hỗn độn sơ khai, Hồng Quân chưa giảng đạo, Nữ Oa chưa tạo người, tam giới lấy yêu làm chính thống.
Bàn Cổ để lại lực lượng cho thế gian, trải qua lục đạo luân hồi, giao cho vu tộc thần thông trời sinh, sau đó địa vị hai tộc vu yêu ngang nhau, yêu theo Thiên giới mà đứng, vu theo Địa giới mà sinh.
Từ đây, thế gian liền có sự phân biệt giữa thần và ma.
Mà thế gian này, ngoại trừ thần ma còn có rất nhiều yêu thú trung lập sống ở nhân gian.
Sau đó Nữ Oa nặn đất tạo người, đặt ở nhân gian, nhân tộc quá mức yếu ớt, khó sinh sống cùng với yêu thú nên Thiên Đình bèn dựa theo phép tắc được Thiên Đạo đặt ra, lấy thiện ác đánh giá sinh linh vạn vật, dùng nó để bảo vệ nhân tộc.
Và kể từ khi đó yêu thú cũng bị chia ra thành thần thú và hung thú.
“Nhưng có yêu thú mang trong mình sức mạnh quá cường đại, sinh ra đã đưa đến tai họa cho nhân gian, điều này không hề liên quan gì đến thiện ác.” Huân Trì nói, nhìn về phía Phu Chư, nhịn không được thở dài một tiếng.
Ngón tay Diệc Thu ngừng nghịch nước trong hồ, lúc giương mắt ánh mắt nàng không tự giác nhìn về phía U Nghiên.
Sau khi Phu Chư xuất hiện, thái độ Huân Trì cũng không còn cứng rắn như lúc trước nữa.
Giờ này khắc này, các nàng ngồi bên hồ Thần Lộc trong núi Ngao Ngạn, uống nước trà được pha bằng nước sương sớm trên núi, nghe Huân Trì và Phu Chư đã sống cách xa thế gian lâu năm kể về câu chuyện hơn hai ngàn năm trước.
Thì ra, Huân Trì cũng không phải chủ nhân của Phu Chư, hắn chỉ cho Phu Chư một chốn dung thân mà thôi.
Trời sinh tính Phu Chư ôn hòa nhưng suốt vạn năm vẫn luôn bị hai giới Thiên Nhân xem như hung thú.
Chỉ vì nó có được một nguồn sức mạnh quá cường đại, nhưng vẫn chưa thể khống chế tốt —— Nơi nó đi ngang qua, chắc chắn sẽ thấy lũ lụt, những thành trấn nó đi ngang chắc chắn gặp phải lũ lụt.
Nó không muốn đả thương người, nhưng dù cho chạy trốn đến một ngóc ngách không người ở nhân gian, nó vẫn sẽ làm tổn thương tới người vô tội trong lúc vô tình.
Huân Trì nói, thế gian này có rất nhiều chuyện không công bằng, phép tắc Thiên Đạo lấy thiện ác để đánh giá sinh linh vạn vật, nhưng thiện ác lại nên lấy tiêu chuẩn nào để đi đánh giá đây?
U Nghiên cười lạnh nói: “Chẳng phải đều do tiên thần các ngươi đánh giá sao?”
Huân Trì không hề phủ nhận: “Nhân tộc dần dần hưng thịnh, vì thế Thiên Đình hạ lệnh các vị tiên thần hạ giới hàng phục hung thú, bảo vệ nhân gian…! Và cũng từ lúc đó, ta gặp gỡ Phu Chư.”
Phu Chư tuy được gọi là hung thú nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện đả thương người, tâm địa thiện lương, tính tình mẫn cảm, giống một đứa trẻ chưa từng lớn rồi lại không có người yêu thương.
Để giữ lại tính mạng nó, Huân Trì tuyên bố với bên ngoài rằng nó đã được mình ký kết huyết khế, thu làm một con linh thú.
Nhưng trên thực tế, hắn vẫn chưa cướp đoạt sự tự do của đứa nhỏ này.
Hắn mang nó về Ngao Ngạn, tỉnh lại trong căn phòng ngập nước hết lần này đến lần khác, bất đắc dĩ nhưng lại không chê phiền hà mà dạy nó cách khống chế sức mạnh của mình.
Tình huống ấy cứ thế trôi qua từ ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm nọ, Phu Chư rốt cuộc tu ra hình người, có thể khống chế được một chút sức mạnh của chính mình.
Mà khi đó nhân gian lại đang trong một mảnh hoảng loạn.
Hung thú thượng cổ Họa Đấu bỗng nhiên hiện thế, mang đến tai kiếp đáng sợ cho nhân gian.
Trời sinh tính Họa Đấu hung tàn, có thể sử dụng thiên hỏa thiêu đốt ba hồn bảy phách của tiên thần, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả thuỷ thần cũng bó tay hết cách, những tiên thần còn lại càng không thể nghĩ ra cách khắc phục.
Phu Chư biết được việc này, tự nguyện ra đánh một trận.
Một trận này, một đuổi một chạy, kéo dài suốt hơn trăm năm, cuối cùng Họa Đấu bại trận, hiện ra nguyên thân nhỏ yếu, bởi vì bị thương nặng nên không ngừng nhỏ giọng nức nở.
Phu Chư nhất thời mềm lòng, thỉnh cầu Huân Trì thu nhận Họa Đấu như thu nhận giúp đỡ nó vào năm đó.
Nhưng những năm gần đây, Họa Đấu làm nhiều việc ác, trời đất khó dung, hơn nữa bản tính lại cực kỳ ác liệt nên khiến lòng của Huân Trì sinh ra do dự.
“Ta có thể kiềm chế nó.” Khi đó, Phu Chư kiên định nói.
Huân Trì suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng dùng thần lực của mình phong bế hơn phân nửa tu vi của Họa Đấu, chống lại rất nhiều áp lực từ Thiên Đình, mang nó về núi Ngao Ngạn.
Hắn nói, đến tận bây giờ hắn vẫn không biết quyết định ấy rốt cuộc là đúng hay là sai.
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Diệc Thu nhịn không được truy hỏi.
Chỉ thấy bạch lộc chậm rãi nhắm hai mắt, sừng hươu chợt sáng rực lên và dài ra tựa như cành cây, ngắn ngủn mấy giây liền nở ra mấy đóa hoa trắng tinh.
Gió thổi nhẹ qua, cánh hoa ngay lập tức cuốn theo gió, bay đến trước mặt Diệc Thu và U Nghiên.
Diệc Thu kinh ngạc cảm thán dùng lòng bàn tay nâng nó lên, sau đó thấy đầu ngón tay Huân Trì khuấy nhẹ vào hồ Thần Lộc tạo ra một lốc xoáy nho nhỏ.
Giây tiếp theo, nước ao dính mực, tất cả mọi thứ xung quanh dần dần mờ đi cho đến khi hoàn toàn tối đen.
Trước khi tất cả ánh sáng biến mất, Diệc Thu vô thức nắm chặt lấy tay trái U Nghiên, rất nhanh nàng liền cảm thấy được sự đáp lại bình đạm từ đối phương nên cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Đợi đến khi tầm mắt trở nên rõ ràng lần nữa, Huân Trì và Phu Chư đã biến mất tăm, nơi này vẫn là chiếc hồ Thần Lộc ấy nhưng cảnh tượng bốn phía lại có rất nhiều chỗ khác biệt với lúc nãy.
Là sự khác biệt về mùa, là sự khác biệt về cách sinh trưởng của hoa cỏ cây cối nơi đây, sự khác biệt ấy quá rõ ràng, không cần phải cẩn thận mà chỉ cần liếc mắt một cái thôi là sẽ nhìn ra được sự khác biệt ngay.
“Nơi này là…” Diệc Thu đứng dậy, không tự chủ được mà tiến sát lại gần U Nghiên đang đứng đánh giá xung quanh.
“Cảnh trong tranh của Huân Trì.” U Nghiên nói, duỗi tay đụng vào cây cối bên cạnh.
Quả nhiên, đầu ngón tay nàng xuyên qua cây cối ấy —— tất cả mọi thứ ở nơi này đều là ảo giác.
“Hả? Vậy, vậy ngươi biết cách đi ra ngoài không?” Diệc Thu nói, nhíu nhíu mày, “Xông vào liệu có cần vận dụng nhiều linh lực không?”
“Không cần thiết.” U Nghiên bình tĩnh nói, xoay người đi đến nơi khác, vừa đi vừa bắt đầu giải thích cho Diệc Thu đang giữ chặt lấy tay mình, “Đây là ký ức của Phu Chư, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn, không thể can thiệp, cho nên cũng sẽ không chịu bất kỳ thương tổn nào.”
“Ra là vậy…” Diệc Thu nói, thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến lúc đưa mắt xuống, nàng phát hiện mình vẫn còn đang nắm chặt lấy tay U Nghiên, không biết vì sao chợt cảm thấy có đôi chút xấu hổ, nàng ngượng ngùng nhanh chóng rụt tay nhỏ của mình về.
Diệc Thu đi theo sau U Nghiên hồi lâu, đột nhiên có một bóng đen nhảy vào bên trong bụi cỏ khiến nàng hoảng sợ.
“Thứ gì thế!” Nàng hét lên đụng vào người U Nghiên, một tay nắm chặt cánh tay U Nghiên, một tay run rẩy chỉ vào bụi cỏ.
Giây tiếp theo, một con chó con màu đen lông xù xù chui ra khỏi bụi cỏ cao cao, lỗ tai vừa nhọn vừa nhỏ cụp xuống cái đầu không lớn kia, một đôi mắt màu đỏ tròn xoe xinh đẹp tựa như đá quý.
“Đây, đây là…!Họa Đấu?” Diệc Thu xấu hổ buông lỏng U Nghiên, bĩu bĩu môi, “Ha, tiểu hotdog này đúng thật là chẳng hề biến hóa gì cả, trong hang động ở Vu Châu nó cũng lớn bằng chừng này…”
U Nghiên nhìn Diệc Thu vài giây, cong môi cười: “Chuyện bé xé ra to.”
Diệc Thu đảo mắt, hừ nhẹ một tiếng, không phản bác lại.
Nếu đây là ngày thường, nàng nghe thấy U Nghiên nói như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có chút tức giận.
Có điều hôm nay, tuy lời này nói ra khiến người nghe xong sẽ cảm thấy cạn lời, nhưng giọng điệu của U Nghiên lại nhu hoà hơn thường ngày rất nhiều, vì vậy cũng không thấy tức giận như trước.
Diệc Thu dời tầm mắt về phía chó con màu đen kia, chỉ thấy nó chổng mông lên, duỗi hai cái móng vuốt nhỏ về trước, ngâm nga duỗi eo, rồi sau đó đứng dậy nhìn khắp nơi xung quanh một lần, nhảy nhót chạy vội xuống núi.
“Nó chạy rồi!” Diệc Thu kêu, khẽ túm túm ống tay áo U Nghiên rồi vội vàng đi nhanh đuổi theo.
Chó đen chạy chưa được bao xa thì đầu đã đụng vào một bức tranh thuỷ mặc xuất hiện bất thình lình.
Giây tiếp theo, vết mực trong tranh lan ra rồi lại tụ thành hình người, cúi người túm lấy gáy nó sau đó nhấc nó lên khỏi mặt đất.
Tiểu gia hoả nhanh chóng giãy giụa tứ chi, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ lên, vừa rống vừa phun một ngụm lửa nhỏ xíu không nên hồn ra bên ngoài.
“Còn muốn chạy trốn nữa à?” Huân Trì nhíu nhíu mày, “Bây giờ chó con ngươi chỉ có chút sức mạnh này, muốn chạy trốn bằng cách nào đây?”
“Buông ta ra, buông ra! Nếu không ta đốt nơi này đấy, ta đốt nhà ngươi, đốt núi của ngươi…!Ta, ta đốt ngươi luôn!”
Chú chó nhỏ cố văn vẹo cơ thể mình, kêu la một cách hung dữ, có điều giọng nói đầy tính trẻ con kia lại chẳng hù được ai.
Nó kêu mãi rồi bị Huân Trì xách đến tận “nhà”.
Đó là một toà nhà không lớn, ở đằng trước nhà có một cái sân nhỏ, trong sân trồng một ít hoa cỏ không thường thấy ở nhân gian.
Nữ tử mặc bạch y đi từ trong nhà ra, trông thấy chó con đang bị Huân Trì xách trong tay, nhịn không được nhíu nhíu mày: “Ngươi lại muốn chạy trốn!”
“Ta không có!” Chó con vẫy vẫy cái đuôi theo bản năng, ánh mắt tuy có vài phần né tránh nhưng vẫn mạnh miệng, “Ta chỉ đi loanh quanh thôi, hắn cứ muốn bắt ta cho bằng được!”
“Ngươi “đi loanh quanh” với tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa còn sắp chạy đến cửa ra của kết giới, chẳng lẽ ta không thể bắt ngươi về sao?” Huân Trì nói, ném nó về phía trước.
Nữ tử bạch y vội vàng vươn tay ôm nó vào trong lòng, chó đen lập tức chui ra từ trong lòng nữ tử, làm mặt quỷ với Huân Trì.
Nữ tử vuốt vuốt lông tơ sau lưng nó, xoay người đi vào nhà, cửa nhà khép lại.
“Ơ, còn chưa nhìn hết mà?” Diệc Thu nói, chạy đến bên cửa sổ, chổng mông muốn nghe lén.
U Nghiên lắc đầu khẽ thở dài một tiếng, giơ tay hơi dùng sức vỗ vào cặp mông đang chổng lên của Diệc Thu, trong chớp nhoáng nha đầu ngốc kia bị vỗ đến bay xuyên vào bên trong bức tường.
Vãi vãi vãi!
Tự nhiên lại quên mọi thứ nơi này đều là ảo cảnh!
Diệc Thu đứng thẳng lưng, chỉnh lại hai cái bím tóc để giảm bớt sự xấu hổ, rồi sau đó giả vờ bày ra vẻ mặt như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn về phía nữ tử và con chó đen kia.
“Ngươi có thể trốn đi đâu chứ?” Nữ tử ngồi xổm ở trước mặt chó con, khẽ vỗ về đầu nó, “Hiện giờ Nhân giới không dung thứ cho những hung thú như chúng ta…”
“Ta đi Địa giới! Chỗ đó đều là ma, không nhiều quy tắc như vậy!” Chó con ngửa đầu nói, “Ngươi đi với ta đi? Ở lại nhân gian này làm gì? Chẳng có một chút tự tại nào! Ngươi là yêu thú đấy, tại sao lại muốn tu thành hình dáng của con người, tại sao lại nhốt mình vào trong túi da của con người chứ? Hình dáng trước đây của ngươi khó coi lắm hả?”
“Cái gì gọi là tự tại? Đả thương tính mạng con người gọi là tự tại sao?” Nữ tử hỏi lại.
Chó đen nhất thời nói không nên lời, nó gục đầu xuống, quỳ rạp im lặng trên mặt đất một hồi lâu mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nơi này có gì tốt? Ta không thích thần tiên, không thích con người, bọn họ ai cũng xấu…!Bọn họ đoạt đi nơi ở vốn dĩ thuộc về yêu thú chúng ta nhưng lại muốn giả mù sa mưa thu nhận chúng ta, giả vờ tốt lành gì chứ…”
“Huân Trì không phải người như vậy.”
“Phải, hắn chính là ngươi như vậy! Hắn siêu hung!” Chó đen nói, nhe hàm răng nhòn nhọn của mình ra, “Nếu không phải sức mạnh của ta không còn, ta đã thiêu cháy nơi này rồi!”
“Ngươi dám!” Nữ tử nhíu nhíu mày, giọng điệu mềm nhẹ nhưng rõ ràng lại chứa vài phần tức giận.
“……” Chó đen lập tức mất đi tự tin, rồi lại không dám nói lời nào, đành tỏ vẻ đáng thương vẫy vẫy cái đuôi với nữ tử, để mặc nữ tử vuốt ve da lông trên người mình.
Diệc Thu thấy vậy mới cảm thán: “Tiểu hotdog thế mà lại có ngày nghe lời như vậy à?”
U Nghiên: “Đứa nhóc bướng bỉnh.”
Diệc Thu tựa như nghe thấy được điều gì khó tin bèn lập tức xoay người sang chỗ khác, cười hì hì nhìn U Nghiên: “Chẳng phải ngươi cũng trưởng thành từ một đứa nhóc bướng bỉnh đấy sao?”
U Nghiên nhíu nhíu mày, xoay người đi ra khỏi căn nhà này.
Diệc Thu quay đầu lại nhìn thoáng qua con chó đen kia, đáy lòng bỗng nhiên hiện lên một cảm giác rất khó tả.
U Nghiên đi quá nhanh, không để lại nhiều thời gian cho nàng tự hỏi, nàng lắc lắc cái đầu đầy rối bời, xoay người chạy ra ngoài đuổi theo U Nghiên.
Một giây trước khi rời khỏi căn nhà kia, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện không lớn truyền đến từ phía sau.
“Họa Đấu, ngươi sẽ thích nơi này…!Có lẽ, ngươi cũng sẽ thích…!Hình dáng con người?”
“Không bao giờ!”.