Tiểu Dương Đà

Chương 64: Đồ Ngu


Bạn đang đọc Tiểu Dương Đà – Chương 64: Đồ Ngu


Bên trong hang động nóng rực, Giang Vũ Dao chạy đằng trước không ngừng dùng kiếm khí để mở đường, còn Diệc Thu thì bị Lạc Minh Uyên vác trên vai chạy một mạch như điên về phía lối ra.
Cái hang động này bị con chó đen kia làm cho quá nóng, nóng đến mức khi chạy vội dấy lên gió cũng trở thành làn sóng nhiệt ập thẳng vào mặt, nóng hổi tới độ kinh người, làm người mất đi năng lực tự hỏi.
Tiếng đánh nhau phía sau vang rung trời, thật lâu chưa từng dứt.
Vết thương trên người Lạc Minh Uyên tuy chưa lành nhưng vào thời khắc mấu chốt cần phải chạy trốn, bước chân của hắn vẫn luôn rất nhanh.
Diệc Thu bị hắn đưa đi mỗi lúc một xa, đợi đến khi nhìn lại, bóng dáng U Nghiên đã sớm biến mắt bên trong tầm mắt nàng, thứ duy nhất có thể nhìn thấy từ xa xa chỉ có ánh lửa nóng rực vẫn còn đang lập loè kia.
“Tiểu trư chân, ngươi thả ta xuống đi, sư tỷ ngươi đã dập tắt lửa rồi, ta có thể tự chạy được!” Diệc Thu vì muốn giảm bớt chút gánh nặng cho Lạc Minh Uyên mà lớn tiếng kêu.
Nhưng Lạc Minh Uyên không để ý đến nàng, hơi hơi nâng vai lên để vác nàng cho dễ dàng hơn rồi sau đó tiếp tục lao về trước.
Diệc Thu phát hiện bản thân mình không cần phải làm gì, đại não nhất thời rơi vào trạng thái đứng hình.
Sau một khoảng thời gian đứng hình ngắn ngủi, dòng suy nghĩ của nàng rốt cuộc trở nên rõ ràng hơn so với lúc nãy.
“Hệ thống! Hệ thống biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm!”
【 Đây đây.


“Cái con chó lớn đen xì vừa nãy…!Chính là Hoạ Đấu trong miệng điểu nữ nhân là cái thứ gì thế, có thể giải thích được không?”
【 Họa Đấu là hung thú thượng cổ trong thế giới 《 Cành Héo Úa 》, thân hình tựa như chó đen, thiên về điều khiển lửa, tương truyền có thể phun ra nuốt vào tất cả ngọn lửa trên thế gian, từng làm nhân gian rơi vào một hồi tai nạn cực kỳ đáng sợ, là một loại tồn tại vô cùng nguy hiểm.

Chẳng qua nó đã mai danh ẩn tích ở nhân gian hơn hai ngàn năm nay rồi.


Cái quỷ gì thế?
Cái con chó lớn đen xì này là hung thú thượng cổ trong 《 Cành Héo Úa 》?

Cái tên Tiểu Điểu Cô Cô Phi hố người kia đã từng nhắc đến con chó đen kia ở nơi nào sao?
Diệc Thu tự nhận mình rất hiểu rõ về thế giới quan của《 Cành Héo Úa 》, nhưng nói đến Họa Đấu nàng thật không hề có một chút ấn tượng gì.
Nhưng cho dù có bỏ qua không đề cập đến nguyên tác thì nhân gian xuất hiện thứ như vậy cũng đã thái quá lắm rồi.
Thế nên kết giới ở sâu trong hang động kia là dùng để phong ấn một sợi hồn phách của thượng cổ hung thú Họa Đấu sao?
Mà con chó nhỏ màu đen nàng từng nhìn thấy trên đường đi vào có lẽ chính là Họa Đấu với một linh hồn không đầy đủ sau khi bị phong ấn, sở dĩ nó ngủ ở nơi này là vì nó muốn bảo vệ hồn phách của mình?
Không đúng không đúng, có lẽ không phải bảo vệ, trên người con chó nhỏ kia hoàn toàn không có yêu khí, thấy thế nào cũng không đủ tính uy hiếp.
Có lẽ vì nó mất đi hồn phách cùng với sức mạnh của mình nên nó mới mất ý thức nằm hấp hối tại đây.
Hơn nữa nếu chỉ có Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên đến đây, chưa chắc đã đánh vỡ được phong ấn này.
Mà phong ấn kia dù gì cũng đã tồn tại hơn hai ngàn năm, nó đã lung lay sắp đổ từ sớm, mặc kệ người phong ấn là ai, thì với năng lực của U Nghiên, đánh vỡ cái này lại chẳng phải việc gì khó.
Hèn gì chim Ế biết rõ U Nghiên ở bên cạnh Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên, nhưng vẫn cứ giết người bằng ma chủng của U Nghiên, dùng nó để kích thích U Nghiên.
Bây giờ mới thấy, nàng hoàn toàn chỉ muốn tương kế tựu kế, dẫn U Nghiên đến nơi phong ấn hung thú thượng cổ, mượn tay Họa Đấu, giết chết Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên.
Để tiêu diệt hồn phách hai người, không ngần ngại thả hung thú thượng cổ ra, con chim Ế này thật sự đủ tàn nhẫn.
Lúc Diệc Thu xem tiểu thuyết, chỉ cảm thấy U Nghiên rất là điên mà chưa từng nghĩ rằng vị nữ ba bị U Nghiên đùa giỡn trong lòng bàn tay này lại có thể điên đến mức ấy.
Không thể không nói, cốt truyện mới ở hiện tại thật sự quá kích thích.
Cái từ hung thú thượng cổ này vừa nghe là đã thấy ngầu rồi, liệu điểu nữ nhân kia đối phó được không?
Nghĩ đến đây, Diệc Thu không khỏi trầm mặc một lát, sau đó nhịn không được mà hỏi lại lần nữa: “Ngươi nói xem hung thú thượng cổ này, ừm —— nó mạnh lắm hả?”
【 Đó là đương nhiên, sức mạnh thời kỳ thượng cổ vô cùng hùng mạnh.


“Vẫn chưa thể hình dung rõ, thời kỳ thượng cổ là khoảng bao lâu? Có lớn hơn điểu nữ nhân 3000 tuổi không?”
【 Thời kỳ thượng cổ hay còn gọi là thời kỳ Hồng Hoang, đến nay cũng trên vạn năm rồi.



“Hung thú vạn năm!”
Diệc Thu nhanh chóng hít ngược một ngụm khí lạnh.
Khi càng ngày càng tiến gần đến cửa hang động, bọn họ cũng chạy tới cuối biển lửa.
Phía sau bọn họ vẫn là hơi nóng ngút trời, nhưng đi đến con đường trước mặt lại không khí trở nên mát mẻ hơn.
Diệc Thu thấy “xiên thịt ma” do chim Ế làm ở đằng xa xa, đầu óc suy nghĩ hỗn loạn bỗng nhiên ngốc một chút.
Chạy đến đây rồi, xem ra chạy thêm một chút nữa là có thể chạy khỏi nơi này.
Nhưng U Nghiên vẫn còn đang kéo dài thời gian cho mọi người…!Đến tận bây giờ nàng vẫn chưa ra, là vì thời gian kéo dài chưa đủ nhiều hay là vì không có cách thoát thân?
Nghĩ vậy, Diệc Thu vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng vốn dĩ không lo lắng đột nhiên trở nên bất ổn.
Hình như nàng bắt đầu cảm thấy hơi sợ.
Cảm giác ấy rất giống với cái ngày còn ở Tiên Lộc Môn, nàng thấy dị tượng trên bầu trời, trong lúc lửa lớn đứng nghe người ta nói U Nghiên bị thương, làm nàng hoàn toàn không thể yên tâm được.
Hệ thống nói Họa Đấu là hung thú thượng cổ đã tồn tại vào vạn năm trước.
Là vạn năm trước!
Lúc ấy trên đời còn chưa có U Nghiên.
U Nghiên mạnh không?
Ở dưới ngòi bút của Tiểu Điểu Cô Cô Phi, vị đại vai ác này mới thành niên không lâu thì đã rời khỏi Côn Luân tiên sơn, tự đi đến Ma giới một mình.
Hơn 2500 năm, nàng dựa vào thực lực của bản thân bò ra khỏi thây sơn biển máu của Ma giới, cuối cùng lấy thân phận “ngoại tộc” ngồi vững lên vị trí Ma Tôn.
Nàng không chỉ dùng một lời lại một lời nói dối tra tấn nam nữ chủ đến mức mất đi tất cả, mà nàng còn lợi dụng hết tất cả những vai phụ có thể lợi dụng được, hầu như không đánh mà thắng liền khuấy đảo toàn bộ Thiên giới, vừa làm Thiên Đế hao binh tổn vừa làm hắn đau mất con cưng.
Một vai ác như vậy, không thể nghi ngờ là kẻ rất mạnh.

Nhưng nàng mạnh, không chỉ mạnh về sức lực.
Càng nhiều là nàng tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn, là nàng có thể lợi dụng mọi thứ rồi lại có thể vứt bỏ tất cả.
Sở dĩ U Nghiên trong《 Cành Héo Úa 》 cường đại là do nội tâm của nàng không hề có nhược điểm.
Nếu một người có nhược điểm thì dù có được sức mạnh áp đảo hết tất thảy, người đó chắc chắn vẫn sẽ bại bởi nhược điểm ấy.
Như hôm nay xuất hiện con Họa Đấu này chẳng hạn…
Nếu là U Nghiên trong nguyên tác, chắc chắn sẽ vỗ cánh rời đi một mình, hoàn toàn không màng đến sự chết sống của người khác.
Nhưng hiện tại, điểu nữ nhân kia lại lựa chọn ở bên trong biển lửa một mình để kéo dài thời gian Họa Đấu đuổi theo.
Bọn họ cuối cùng cũng chạy ra khỏi hang động đáng sợ kia, nhưng bên trong ánh lửa cháy ngút trời vẫn chưa thấy bóng dáng U Nghiên chạy ra.
U Nghiên sẽ ổn thôi phải không?
U Nghiên lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện…
Diệc Thu không ngừng an ủi bản thân dưới đáy lòng.
Mà cũng chính vào lúc này, theo ngọn lửa bừng lên trong hang động, nàng nghe thấy tiếng kêu to của một con chim khổng lồ truyền đến, to đến độ có thể xuyên thấu tận chân trời.
“Cái tiếng này…” Giang Vũ Dao không khỏi dừng bước.
Lạc Minh Uyên cũng nhíu nhíu mày, thở hổn hển xoay người nhìn lại.
Bọn họ đã từng nghe thấy cái tiếng này rồi.
Đêm hôm đó ở Tiên Lộc Môn, con chim khổng lồ đột nhiên xâm nhập vào Trường Thanh các…
Giờ này khắc này, nhìn từ ngoài vào, bên trong huyệt động không chỉ có ảnh lửa rào rạt mà còn có cảm một loại linh quan lục nhạt.
Tiếng gầm nhẹ của Họa Đấu cùng tiếng kêu vang của Khâm Nguyên xen lẫn trong màn đêm yên tĩnh.
Diệc Thu thấy linh quang thuộc về U Nghiên dần trở nên mỏng manh hơn, tựa như như bị sức mạnh của thiên hoả nghiền ép, mà không lâu sau, bên trong huyệt động truyền đến tiếng kêu gào của Khâm Nguyên.
Vào lúc đó, trái tim vốn đã vô cùng thấp thỏm của nàng nhanh chóng ngừng đập.
U Nghiên không thể xảy ra chuyện!
“Bỏ ta xuống!” Diệc Thu đột nhiên liều mạng giãy giụa.
Giang Vũ Dao do dự một lát, cuối cùng hạ quyết tâm: “Đi!”
Lạc Minh Uyên nghe vậy, giữ chặt tiểu Dương Đà đang không ngừng giãy giụa trên người mình, theo sát Giang Vũ Dao.
“Buông ta ra!” Một con Dương Đà ra sức vùng vẫy cơ thể.

“Đừng náo loạn nữa!” Lạc Minh Uyên cắn chặt răng, nhưng vẫn không chịu thả con Dương Đà phát điên này xuống.
“Ta không cần các ngươi dẫn ta đi! Chủ nhân là người bắt ngươi xuống núi…! Ta đề nghị! Ta là đồng lõa! Ta không cần các ngươi cứu!”
Tiểu Dương Đà dùng hết toàn lực để giãy giụa, miệng vết thương trên vai Lạc Minh Uyên vì vậy mà bị rách ra lần nữa.
Máu tươi thấm vào quần áo, dính vào lông tơ trắng tinh của nàng.
Cơn đau dữ dội do miệng vết thương rách toạc ra làm Minh Uyên không giữ chặt được cơ thể vốn không nhỏ của Dương Đà tiểu yêu, hụt tay một cái liền khiến nàng nhân cơ hội nhảy xuống khỏi người mình.
Tiểu Dương Đà ngay lập tức quăng ngã chổng vó xuống đất, nàng không nghĩ quá nhiều, đứng dậy chạy thất tha thất thểu quay về hang động.
“Đừng trở về!”
“Ngươi không muốn sống nữa hả!”
Tiếng kêu lo lắng cùng với tiếng kêu phẫn nộ của Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên truyền đến từ đằng sau.
Nhưng Tiểu Dương Đà lại như bị mất hồn, liều mạng chạy thật nhanh về với tốc độ mình có thể đạt được.
Nàng xem qua rất nhiều tiểu thuyết, manga anime và điện ảnh rồi, chuyện máu chó cũng đã xem qua hơn hàng ngàn hàng vạn lần, trong lòng vẫn luôn phàn nàn lảm nhảm về tất cả những gì từng được xem.
Đồ ngu, trên đời này, mỗi một người không có khả năng xoay chuyển trời đất, hơn nữa còn muốn chạy về để đồng sinh cộng tử cùng với người lựa cản ở phía sau, đều là đồ ngu.
Rõ ràng nàng vẫn luôn nói như vậy.
Nhưng cuối cùng khi đến lượt, nàng vẫn trở thành đứa ngu ấy.
Một khắc kia, nàng thậm chí không biết mình đang suy nghĩ gì nữa, lòng nàng cực kỳ hỗn loạn.
Có lẽ nàng nghĩ, nếu U Nghiên xảy ra chuyện, cốt truyện kế tiếp ai đi cùng nàng, nguy hiểm phía sau ai giúp nàng vượt qua?
Hoặc có lẽ là nàng nghĩ, nếu U Nghiên xảy ra chuyện, một ngàn độ thiện cảm nàng kiếm được sẽ trở nên vô ích, nhiều lần bị khi dễ cũng sẽ bị uổng phí, nàng chỉ có thể làm Dương Đà cả đời.
Và nhiều hơn có lẽ là nàng nghĩ, nếu U Nghiên xảy ra chuyện, chờ đến ngày nàng hoàn thành xong nhiệm vụ hệ thống đưa ra, trở về mở giao diện《 Cành Héo Úa 》, bên trong đã hoàn toàn không còn một nữ nhân tên U Nghiên làm chuyện xấu xuyên suốt từ đầu tới cuối nữa…
Đã vậy thì…
Cùng chết đi.
Ít nhất, đừng để cho điểu nữ nhân kia đến chết vẫn luôn cho rằng, trên đời này không người yêu thương nàng.
Nếu, một con Dương Đà ngu ngốc cũng được tính là người.
– —o o—-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.