Bạn đang đọc Tiểu Dương Đà – Chương 22: Chủ Nhân Ta Sai Rồi
Trong phòng quán trọ, một tấm bình phong được dựng lên, ngoại trừ treo xiêm y tắm rửa ra thì nó còn có tác dụng khác là che chắn tầm mắt.
Phía sau bình phòng, đặt một cái thùng tắm, những cánh hoa tươi thơm ngát phiêu dạt trên mặt nước ấm nóng, hơi nước bốc lên, tựa như tiên cảnh.
Nữ tử đang tắm gội, mái tóc đen dính ướt trên bờ vai, da như ngưng chi, tay tựa nhu đề, da thịt ngọc ngà mỗi khi đảo loạn mặt nước đều nhẹ nhàng như đang trêu trọc tiếng lòng của người khác.
Nhưng mà bên cạnh không có người, chỉ có duy nhất một con Dương Đà bị muối “ướp” nguyên nửa buổi sáng, cơ thể rít đến sống còn gì để luyến tiếc.
Thùng tắm cao khoảng 1 mét, vừa vặn bằng độ cao khi Diệc Thu duỗi dài cổ, muối trên người nàng còn chưa được rửa sạch sẽ, một lòng chỉ muốn tìm chỗ để đi rửa sạch, nhưng lại bị Xuy Tuyết của U Nghiên buộc chặt vào bình phòng, nàng đành phải trông mong nhìn “chủ nhân” tắm gội, hưởng thụ cảm giác khi “chủ nhân” xem mình như không khí.
Diệc Thu thật sự không hề thích cảm giác toàn thân dính đầy muối, hơn nữa hơi nước ẩm ướt trong căn phòng này rất nhiều, những hạt muối dính trên lông gặp hơi nước vón cục thành từng mảng khiến nàng rất khó chịu.
Cảm giác không thoải mái này ít nhiều do tâm lý tạo thành.
Dù gì nàng cũng là nguyên liệu nấu ăn dự bị, nếu trên người dính đầy muối ăn, trong đầu không ngừng liên tưởng bản thân mình giống thịt muối, cách ngày được bỏ vào nồi không xa.
Nàng biết chắc là U Nghiên cố ý, cố ý khi dễ nàng, cố ý làm cho cơ thể nàng dính đầy muối ẩm.
Nàng cũng biết mình xứng đáng, ai bảo nàng làm U Nghiên mất mặt trước mặt Lạc Minh Uyên chứ? Tuy không biết vì sao khi phun nước miếng lại được cộng thêm độ thiện cảm, nhưng suy cho cùng nàng vẫn chọc giận U Nghiên, bị lãnh bạo lực đến tận bây giờ.
Giờ ngồi hồi tưởng lại, Diệc Thu cũng không biết mình lấy dũng khí từ nơi nào mà dám cả gan phun nước miếng vào mặt U Nghiên tại thời điểm đó.
Trường hợp lúc ấy vô cùng xấu hổ, bầu không khí càng yên tĩnh đến kinh người.
Vào khoảnh khắc kia, bà chủ tiệm quần áo và hai ba người khách đều quay đầu nhìn về phía này, mà Lạc Minh Uyên nhìn sang U Nghiên, U Nghiên lại nhìn Diệc Thu, còn Diệc Thu thì đắc ý rung đùi nhìn xem không khí.
Sau đấy, U Nghiên nhanh chóng chào tạm biệt với Lạc Minh Uyên, rồi dùng Xuy Tuyết như dây xích chó buộc Diệc Thu lại, một đường dắt nàng đến quán trọ gần bên.
Mà hiện tại chính là chuyện tiếp diễn của sau đấy.
Diệc Thu nghĩ, có thể là do lượng nước miếng của mình quá lớn cho nên đã chọc giận U Nghiên, nếu không thì ít nhất U Nghiên cũng đã nói đôi ba câu với nàng từ khi rời khỏi tiệm quần áo rồi.
Sự hờ hững xem thường không so đó ấy làm nàng rất sợ hãi, so với việc không nói một lời, nàng càng hy vọng vị Ma Tôn đại nhân này có thể nói bóng nói gió mình một phen.
Ít ra đánh mắng có khi còn tốt hơn kìm nén không nói gì.
Giống như bão táp mưa sa và núi lửa bùng nổ, ngay cả kẻ ngốc cũng biết chọn cái trước đúng không?
Biết là thế, nhưng nàng vẫn cảm thấy bản thân mình không làm sai gì.
Đại vai tâm cơ thâm trầm, tâm tư khó lường giả thành thiếu nữ để dụ dỗ một tiểu đơn thuần chưa trải sự đời, nàng là người biết được cốt truyện trong tương lai, hơn nữa còn cần phải thay đổi hướng đi của cốt truyện, sao có thể ngồi ở một bên mặc kệ mọi chuyện?
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên đắc tội U Nghiên, tục ngữ có câu, trước lạ sau quen, có kinh nghiệm thì sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Gặp chuyện chưa giải quyết cứ phun hai lần trước, phun xong trực tiếp xin tha, tư thế nằm sấp phải thiệt là tiêu chuẩn, ánh mắt cần rụt rè, tiếng nói mềm mại yếu ớt mang theo vài phần nức nở.
Sau đó, đối mặt với lời phê bình, khiêm tốn tiếp thu, dạy mãi không sửa.
Ví dụ giống như hiện tại, tiểu Dương Đà gác đầu lên mép thùng tắm, một bên nhìn U Nghiên, một bên phát ra những âm thanh vừa kỳ quái lại không kém phần uất ức từ trong chóp mũi.
Giống chó con, giống mèo con, giống tiểu hồ ly đang đói bụng.
U Nghiên thoáng nhìn sang nàng, cơ thể hơi xê dịch như đang chuẩn bị bước ra khỏi thùng tắm.
Diệc Thu thấy U Nghiên không chịu để ý đến mình, hơi phồng má, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, ta sai rồi, xin lỗi mà…”
“Ta không thích nghe người khác làm nũng.” Giọng điệu U Nghiên vô cùng bình đạm.
“Ta không có làm…” Diệc Thu nói nửa chừng thì ngậm miệng lại.
Được rồi, nàng thừa nhận, nàng quả thật đang làm nũng.
Đáng buồn là đại vai ác máu lạnh vô tình như U Nghiên lại không ưa điệu bộ làm nũng này.
Diệc Thu buồn bực nhìn chằm chằm U Nghiên, thấy nàng có ý muốn đứng dậy, vừa định lễ phép nhắm lại đôi mắt thì cả cái trán đã bị bộ quần áo dính đầy mùi nước miếng kia che đậy.
Nàng vội vàng lùi về phía sau hai bước, đặt mông xuống đất, vươn hai cái móng chân trước ra, rồi vén quần áo từ trên trán xuống dưới.
Lúc tầm mắt khôi phục, U Nghiên đã mặc xong quần áo, đi đến cạnh bình phong, lấy quần áo treo xuống, rồi treo tùy ý trên cánh tay mảnh khảnh của mình.
Diệc Thu lúng túng đứng ở bên thùng, đôi mắt nàng trừng lớn cầu xin sự khoan dung, nhìn về phía U Nghiên, bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chủ nhân, chủ nhân, ta thật sự biết sai rồi…” Tuy lần sau còn dám, nhưng mặt ngoài nhất định phải làm tốt mới được.
U Nghiên nghe tiếng, vẻ mặt không còn thờ ơ như trước, một tay nàng đỡ bình phong, xoay người nhìn Diệc Thu cười đầy mị hoặc: “Sai ở chỗ nào?”
Giờ này phút này nàng không mang áo trong, chỉ khoác sơ một chiếc áo mỏng bên ngoài, áo ngoài mỏng manh dài rộng, khó có thể che được giống áo trong, xương quai xanh tinh xảo thấp thoáng như ẩn như hiện dưới vạt áo, từng giọt nước theo mái tóc dài xõa tung chưa kịp lau khô chảy từ từ xuống, thấm ướt chiếc áo trắng vốn đã mỏng manh kia, khiến nó bám sát vào thân thể, phác họa ra một đường cong gần như là hoàn mỹ.
Quả thật làm người ngăn không được mà mơ màng suy tư.
Diệc Thu xem đến thẩn thờ, không tự giác muốn tiến đến càng gần.
Nữ nhân như vậy, nếu không phải là vai ác……!
“Nếu ngươi là con đực.” U Nghiên dứt lời, câu môi xoay người, cười như không cười nói với nàng, “Ta chắc chắn sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra, nhẹ nhàng nghiền nát nó.”
Diệc Thu bỗng nhiên phục hồi tinh thần, vội vàng di dời tầm mắt xuống sàn gỗ, không dám ngẩng đầu dù chỉ một chút.
Đại vai ác này đúng thật là ma nữ chuyên đi mê hoặc nhân tâm, không để ý chút là trúng chiêu của nàng ngay.
U Nghiên: “Vừa rồi đang hỏi ngươi đấy?”
Diệc Thu ngẩng đầu lên: “Dạ?”
U Nghiên ngồi xuống giường, chải vuốt tóc dài ở trước ngực một cách ung dung thong thả, trên mặt giống như ghi —— ta đã nói rồi, ngươi tự đoán xem.
Không chiếm được nhắc nhở, Diệc Thu xấu hổ moi moi ngón chân một lát.
À phải rồi, vừa nãy U Nghiên hỏi nàng sai ở đâu!
Diệc Thu nuốt nước miếng, sợ sệt nói: “Ta sai rồi! Ta không nên phun ngài!”
U Nghiên: “Quen rồi.”
Diệc Thu: “Chủ nhân muốn mua đồ mới, ta không nên mất kiên nhẫn…”
U Nghiên: “Không phải chuyện lớn.”
“Hả?” Ánh mắt Diệc Thu đờ ra nửa giây, nghiêng đầu hỏi, “Vậy ta sai chỗ nào?”
“Cho nên ngươi cảm thấy mình không sai?” U Nghiên nhìn nàng bằng ánh mắt nghiền ngẫm.
“Không không không!” Nháy mắt, Diệc Thu nằm sấp xuống, đầu nhỏ ép xuống cực thấp, “Ta sai rồi! Ta chắc chắn mình sai rồi!”
U Nghiên “ừ” nhẹ một tiếng, không nói chuyện nữa, bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên xấu hổ.
Diệc Thu nằm đấy, đột nhiên cảm thấy bắp chân trái hơi ngứa ngứa, sau một hồi do dự, nàng nhịn không được mà bày ra một tư thế kỳ quái, duỗi chân sau rồi với tới gãi gãi cho mình.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +50 】
Ê này…!
U Nghiên: “Tắm rửa cho sạch sẽ.”
“Dạ!” Diệc Thu đứng lên lắc lắc cơ thể, vừa định nhắc nhở U Nghiên cởi bỏ Xuy Tuyết đang buộc trên cổ, liền thấy roi dài túm lấy hai chân nâng lên khỏi mặt đất.
Ngay tại lúc ấy, ánh mắt nàng không khỏi hiện lên một tia mờ mịt.
Giây tiếp theo, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, cả người tiểu Dương Đà bị ném vào thùng tắm, nước và hoa cũng văng tung tóe, nhưng hình như dưới đáy thùng có một cổ linh lực nhấc nàng lên một chút làm nàng nàng không thấy đau khi bị quăng.
U Nghiên: “Rửa cho thật kỹ, dùng nước trong thùng để tẩy sạch sẽ cái tâm địa gian giảo của ngươi.”
Diệc Thu nghe vậy, chui ra khỏi nước, đỉnh đầu dính cánh hoa, hai chân trước gác lên mép thùng, trong mắt chứa đầy ưu thương.
U Nghiên đang cảnh cáo nàng.
.
—— Ngươi đi theo ta, dùng đồ của ta, khuỷu tay tốt nhất không nên quẹo ra ngoài.
– —o o—-.