Bạn đang đọc Tiểu Dương Đà – Chương 17: Ngay Cả Thời Gian Để Dương Đà Thở Dốc Cũng Không Tính Cho Hay Gì!
Nghiên bảo đảm sau này sẽ không cho phép người khác khi dễ nàng, nàng tạm thời tin, có điều không phải tin vào cái miệng gạt người kia mà là tin vào câu nói “Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ” ấy.
Trước khi xuyên vào quyển tiểu thuyết này, Diệc Thu chẳng qua chỉ là một người làm công, mỗi ngày trôi qua đều rất mơ màng, căn bản chưa bao giờ gặp sóng to gió lớn.
Cũng chính vì thế, dù nàng ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh như thế nào, sự sợ hãi ở trong lòng vẫn rất khó kìm chế lại, huống hồ trên người nàng còn dính máu của người chết.
Mùi máu tuy nhạt lại cứ thoang thoảng xộc vào mũi, khiến nàng e ngại, nhưng không dám oán hận nửa lời, chỉ dám đứng nép ở góc tường, đợi “chủ nhân” lên tiếng.
U Nghiên chăm chú nhìn Diệc Thu một lát, rồi bước lên bắt lấy chân trước của nàng, ngay lúc nàng phát ra tiếng hét vì bị nhấc bỗng lên, U Nghiên nhanh chóng vận dụng thuật pháp, mang nàng đến một con suối nhỏ yên tĩnh cách ngoại thành không xa.
Sau đó, trở tay ném nàng vào suối.
Khi rớt vào trong nước, theo bản năng Diệc Thu vùng vẫy đứng dậy.
Suối cạn nước trong, mực nước không vượt qua thân cao của Tiểu Dương Đà, nàng đứng run bần bật, nước suối mát lạnh làm bộ lông trên cơ thể ướt nhẹp, đồng thời, cũng dần kéo nàng ra khỏi cơn khủng hoảng ập vào ban nãy.
Tuy bị U Nghiên ném vào, nhưng cú ngã lần này giống như được một tầng linh lực bảo hộ, nàng không cảm thấy đau, thậm chí còn chưa từng bị sặc nước.
Nơi đây thật yên tĩnh, mặt trời dần lặn ở hướng Tây, tựa như muốn ôm lấy thế giới lần cuối cùng trước khi cháy hết, nó tận tình giải phóng nhiệt lượng ra xung quanh, xuyên qua tầng tầng bóng râm, chiếu xuống những tia sáng lờ mờ.
Khoảnh khắc ấy, Diệc Thu thậm chí cảm thấy, thế giới phảng phất chỉ còn lại hai người các nàng.
Nhưng rất nhanh nàng liền nhận ra bản thân cũng không được xem là “Người”.
“Ta thật là gian nan.” Diệc Thu oán giận dưới đáy lòng, dường như muốn trốn tránh mà ngâm toàn bộ cơ thể vào trong nước, chỉ để lộ cái đầu nhỏ trên mặt nước.
Có lẽ vì chột dạ, tầm mắt nàng vô cùng mơ hồ, nhìn chỗ nào cũng chẳng thấy tự nhiên.
U Nghiên không phát hiện sự bất thường của nàng, hoặc có thể, là U Nghiên phát hiện ra, nhưng không thèm để ý.
Vừa nãy…!Biểu hiện của mình hẳn là tệ lắm phải không?
Đại vai ác vì nàng mà ra tay giết người, nàng thân là tiểu sủng vật được bảo hộ lại bị dọa sợ tới mức run rẩy bần bật, e rằng lần này sẽ bị vai ác ghim ở trong lòng rồi.
Diệc Thu thất thần kỳ cọ tắm rửa thân thể, ánh mặt không tự giác chếch sang phương hướng bên cạnh.
Nàng cẩn thận ngó xem U Nghiên.
Giờ phút này, nữ nhân rắn rết giết người không chớp mắt kia đang ngồi xổm ở thượng nguồn con suối, chà rửa sạch sẽ vết máu trên roi dài.
Mái tóc đen dài được tùy ý búi lại bằng một cây trâm cài gỗ, bộ bạch y lất phất tựa như được dệt bằng mây, vạt áo lụa vô tình bị nước chảy thấm ướt.
Vệt đỏ dính trên Xuy Tuyết, như vết mực gặp nước, chậm rãi tan ra, rồi yên lặng trốn khỏi những khe ngón tay thon dài trắng nõn của U Nghiên.
Đợi đến khi màu máu lan đến gần chỗ Diệc Thu thì đã sắp tiêu tán vô tung.
Diệc Thu ngơ ngẩn nhìn người trước mắt, như thể bị mê hoặc, không tài nào dời mắt được.
Nữ nhân quá mức mỹ lệ, thường thường đều rất nguy hiểm.
Những lời này đặt ở trên người U Nghiên, mức độ phù hợp càng cao.
Là nàng, buộc nữ chủ không thể luân hồi, vĩnh viễn trở thành Địa Phược Linh [1] bị thù hận và chấp niệm tra tấn.
Là nàng, lừa nam chủ đi từng bước lên con đường hắc hóa, mất tất cả đọa vào ma đạo, bị thù hận lôi kéo, khiến cha con Thiên Đế tương tàn lẫn nhau.
Nữ hai trầm ổn cường đại, biết rõ bộ mặt thật của nàng cũng bó tay không biện pháp.
Nữ ba tàn nhẫn độc ác vì tư dục của bản thân mà bị nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Nữ nhân này, thật sự rất biết diễn.
Ở trong lòng nàng, ai đều có thể bị lừa.
Trong sinh mệnh của nàng, không ai có thể làm nàng mềm lòng, cũng chẳng có thứ gì có thể làm nàng để ý.
Diệc Thu không khỏi suy nghĩ, lúc vị tác giả ngốc bức kia sáng tạo nhân vật này, chắc ngoại trừ lương tâm ra cái gì cũng đều tặng cho nàng.
Nói mới nhớ, U Nghiên giết người ở quán trà náo nhiệt nhất thành Mạch Thủy, mà thành Mạch Thủy lại là nơi Tiên Lộc Môn phụ trách bảo hộ, tu sĩ trên núi ắt hẳn sẽ đến gây phiền toái cho nàng, liệu chuyện này có thể thay đổi diễn biến cốt truyện không?
Thí dụ như thân phận bại lộ sớm, U Nghiên vô pháp lấy thân phận tiểu bạch hoa để tiếp cận nam chủ, cùng sự tín nhiệm của nữ chủ và Tiên Lộc Môn!
Nghĩ đến đây, Diệc Thu trở nên phấn khởi hơn.
Nàng nhanh chóng tẩy rửa vết máu trên người, như nai con nhảy lên bờ, dùng sức vẫy vẫy lắc lắc cho nước văng ra, sau đó đi đến dưới táng cây nơi U Nghiên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, dẫm đạp vụn đá bên dòng suối khiến nó kêu lạo xạo, U Nghiên nghe vậy chậm rãi mở bừng mắt, ánh mắt không hiện vui buồn, lẳng lặng nhìn nàng đi tới.
Bây giờ toàn thân tiểu Dương Đà ướt dầm dề, lông tơ bám sát thân hình nhỏ nhắn, ẩn ẩn lộ ra mảnh da hồng hồng, nhìn vừa gầy vừa teo tóp, xấu hoắc, không còn nửa phần đáng yêu như ngày thường, mà đôi mắt ngược lại vô cùng sáng ngời có thần.
“Chủ nhân…” Tiếng chủ nhân này Diệc Thu kêu rất nhỏ.
Dứt lời, nàng lập tức nghiêm túc quan sát biểu tình trên mặt U Nghiên, muốn nhìn ra tâm tình của vai ác giờ này thế nào, liệu có thích hợp để nói chính sự không.
U Nghiên thấy dáng vẻ thận trọng của Diệc Thu, không khỏi cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, đừng ấp a ấp úng.”
Diệc Thu tưởng nàng mất kiên nhẫn, vội vàng gật gật đầu, nghiêm túc suy tư rồi nói: “Hôm nay chủ nhân…!Vì ta mà giết người ở thành Mạch Thủy, chắc chắn Tiên Lộc Môn sẽ không thờ ơ đứng nhìn, có khi nào…!Có khi nào bọn họ sẽ tới bắt chúng ta không?”
Tốt nhất tới là bắt người, sau đó nàng ở bên cạnh châm dầu vào lửa, bàng quan nhìn U Nghiên vung tay đánh nhau với người của Tiên Lộc Môn.
Kể từ đó, U nghiên sẽ không thể trở thành bằng hữu của nam nữ chủ, đồng thời cũng vô pháp tạo ra những hiểu lầm không đáng có giữa hai người họ.
Diệc Thu càng tưởng càng đẹp, ai ngờ nụ cười trên khóe môi chưa kịp nhếch lên đã bị một chậu nước lạnh xối tỉnh.
“Ta sao có thể dễ dàng bại lộ thân phận?” U Nghiên nhìn nàng, cười như không cười.
“Hả?” Diệc Thu không khỏi sửng sốt, “Nhưng…!Nhưng nhiều đôi mắt, đều, đều nhìn thấy được…”
“Nhìn thấy gì?” Tay U Nghiên khẽ vuốt Xuy Tuyết đeo bên hông, thấp giọng tự hỏi tự đáp, “Trước khi rời đi, ta đã nhiễu loạn ký ức của mọi người, không một ai nhớ chuyện gì đã xảy ra, càng không thể giải thích được cái chết của tên kia, bọn họ sẽ tự quy kết chuyện này do tà ma quấy phá thôi.”
Dứt lời, nàng nhắm mắt câu môi, cười lạnh lùng.
Diệc Thu không tự chủ được mà rùng mình, may mắn không bị U Nghiên thấy.
Nàng nhớ ra rồi, ở trong tiểu thuyết cách hai chương trước khi nhân vật “Bạch Kiến U” lên sân khấu, nhóm người Giáp Ất Bính Đinh của Tiên Lộc Môn đã từng nhắc đến chuyện có yêu tà quấy phá dưới chân núi, sau đó chưởng môn sư tôn liền phái Đại sư tỷ dẫn theo tinh anh đệ tử xuống núi xử lý.
Hóa ra tình cảm giữa “chủ nhân và chó” gì gì đó chỉ là nhân tiện, e rằng U Nghiên khi nghe người kia nói đến câu “có yêu quấy phá, tiên nhân tất sẽ tới” đã bắt đầu nổi sát tâm rồi.
Thân là một con Dương Đà ba tốt luôn hy vọng chủ nhân xấu xa của mình gặp bất lợi, giờ này khắc này tâm tình Diệc Thu rất thất vọng, đặc biệt vô cùng thất vọng.
(*) Trước có học sinh ba tốt là đại đức tốt – thể lực tốt – học tập tốt thì nay có Dương Đà ba tốt.
Nhưng tâm lý thất vọng cỡ nào, mặt ngoài vẫn phải làm cho tốt.
“Ồ quao, chủ nhân lợi hại quá, rất biết nhìn xa trông rộng!”
Sau khi che lại lương tâm tâng bốc nịnh bợ xong, Diệc Thu quyết định đi sang một bên để bình tĩnh trong chốc lát, lại không biết mắt cá chân mình bị Xuy Tuyết quấn chặt từ lúc nào, mới vừa bước một bước liền cảm nhận được lực cản.
Giọng nàng không khỏi run lên: “Chủ nhân, ngươi quấn chân ta làm gì……”
U Nghiên kéo roi dài, túm tiểu Dương Đà đang ướt nhẹp kia đến trước mặt mình, đôi mắt lúc này mới mở ra, câu môi cười hỏi: “Tiểu Diệc Thu, ngươi cảm thấy nhân gian thế nào?”
Diệc Thu cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc ròi dài đang quấn lấy mắt cá chân, khẩn trương nuốt hai ngụm nước miếng, sợ hãi đáp: “Nhân gian, nhân gian khá tốt…!Ánh, ánh nắng tươi sáng, non, non xanh nước biếc, phố xá phồn hoa, nhân gian…”
U Nghiên giương mắt, ngữ khí vô cùng đạm mạc: “Nhưng ta cảm thấy không thú vị.”
Diệc Thu nhất thời nghẹn lại.
Đúng đúng đúng, ta cảm thấy không quan trọng, ngươi cảm thấy mới quan trọng.
Diệc Thu: “Quả, quả thật không thú vị.”
Cái nơi khỉ ho cò gáy không có miếng wifi này sao có thể thú vị được?
Giờ vai ác thích làm gì thì làm đi, chỉ cần đưa nàng đến được tuyến truyện chính, thành công làm xong nhiệm vụ, muốn nàng nhắm mắt sửa năm sao khen ngợi cho vị tác giả ngốc bức kia cũng được nữa!
U Nghiên thấy vẻ mặt thuận theo của Diệc Thu, bèn nói tiếp: “Ta mang ngươi đi đến một nơi thú vị được không?”
“Dạ?” Diệc Thu trừng lớn hai mắt trang nổi lên ngốc.
“Tiên Lộc Môn ở Mạch Thủy, chính đạo của nhân gian, đứng đầu các tiên môn.” U Nghiên nói, không cấm cười cười, “Không biết có dễ nghe và sạch sẽ như vẻ bề ngoài không.”
Diệc Thu bẹp bẹp miệng, không dám nói nửa câu, nhưng trong lòng lại bắt đầu điên cuồng phun tào với hệ thống.
“Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, tiên môn luôn ra vẻ đạo mạo, chính phái thường mang ý xấu, chẳng qua lập trường hai bên bất đồng, vai ác tiêu sái tự tại dám làm dám chịu, dù gây ra nhiều chuyện xấu nhưng ít ra cũng hơn mấy tên giả nhân giả nghĩa kia, là loại kịch bản này chứ gì?”
“Mấy bộ tiểu thuyết khác dùng còn được, chứ 《 Cành Héo Úa 》 thì mình bỏ qua một bên được không? Vai ác này chính là ảnh hậu chính hiệu đấy, nói là thánh phẩm bạch liên, trà xanh chi vương cũng chẳng khoa trương tí nào, đâu phải dùng một câu lập trường bất đồng là có thể tẩy trắng bong bóc được?”
【 Độ thiện cảm của U Nghiên -30】
Hử! Chuyện gì vậy?.
truyện tiên hiệp hay
Diệc Thu nhìn U Nghiên với vẻ mặt ngạc nhiên, mà U Nghiên cũng đang lạnh lùng nhìn nàng.
Khoan đã, ánh mắt này……!
Chẳng lẽ vai ác biết thuật đọc tâm, nghe được những lời nàng nói ở dưới đáy lòng? Không nên nha, nếu thật sự có thuật đọc tâm, nàng chắc chắn đã chết ngàn lần vạn lần rồi đúng không?
“Chủ, chủ nhân……” Diệc Thu sợ hãi hỏi, “Tại sao ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt ấy?”
“Ngươi nói xem?” U Nghiên hỏi ngược lại.
Không thể nào, là thuật đọc tâm thiệt hả?
Tiểu Dương Đà lại lần nữa không thể ngăn chặn phản ứng run rẩy của mình.
“Ta, ta không, không biết……” Nàng cũng không muốn biểu hiện sự chột dạ đâu, nhưng thân thể nó không chịu nghe theo lời khống chế của nàng.
U Nghiên: “Vừa nãy ta nói đến chỗ nào rồi?”
Diệc Thu: “Ngài nói, Tiên Lộc Môn ở thành Mạch Thủy, là, là chính đạo của nhân gian, tiên môn đứng…!Á!”
Cái trán tiểu Dương Đà bị búng thật mạnh, khiến tầm mắt nàng mê ly vài giây.
Thần sắc U Nghiên không vui: “Quả nhiên ngươi không nghe ta nói.”
Diệc Thu: “Hơ…”
Thì ra vai ác tức giận vì nàng đi học làm việc riêng à, nói sớm có phải tốt hơn không, Dương Đà xém chút đã bị hù chết rồi!
Diệc Thu không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên -20】
Đừng có trừ nữa! Còn thiếu 250 (đồ ngốc) là đạt chỉ tiêu thành người rồi, sao mới một ngày trôi qua thôi mà đã bị trừ chỉ còn 600 vậy nè?!
Ngay cả thời gian để Dương Đà thở dốc cũng không tính cho hay gì!
– —o o—-
Tác giả có chuyện muốn nói:
U · không cao hứng · Nghiên: Thế nhưng không nghe ta nói chuyện.
Diệc · không đầu óc · Thu: Làm ơn có lý giùm ta được không QAQ
– —o o—-
Chú thích:
[1] Địa Phược Linh: là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh..