Bạn đang đọc Tiểu Dương Đà – Chương 12: Nàng Trêu Ta
Âm Phủ quanh năm u ám, nước Minh Hà u lục lạnh lẽo, trên mặt sông phiếm một tầng sương mù hơi mỏng.
Người lái đò đưa khách tới lui giữa hai giới là một lão già bị câm tóc trắng xóa, dung nhan tiều tụy.
Trên đường đến đây, Diệc Thu từng nghe người ta nói, suốt mấy ngàn năm lão lái đó này đã chở rất rất nhiều người, ngày qua ngày, chưa từng ngừng lại.
Không cần biết là chủng tộc gì, thân phận hiển hách hay gia đình giàu có ra sao, một khi đã lên thuyền của lão thì cũng chỉ là khách đi đò bình thường như bao người.
Thuyền gỗ lênh đênh giữa dòng sông, tầm mắt xuyên qua màn sương, thấp thoáng thấy được ngọn đèn tỏa ra ánh sáng xanh lục tại nơi thanh u tĩnh lặng cùng với những linh hồn đang lang thang phiêu bạc không nơi nương tựa.
U Nghiên nói, hai bên bờ sông mọc đầy hoa bỉ ngạn dẫn độ vong hồn, chỉ là gần đây hoa chưa nở, đợi đến lúc nở rộ, sẽ như ánh bình minh bừng lên rực rỡ giữa đêm tối, bầu bạn Minh Hà, mang đến cho người ta một vẻ đẹp yêu dị tuyệt mỹ.
Diệc Thu nằm trên mép thuyền gỗ, lỗ tai nhỏ giật giật, hiển nhiên nghe được lời của U Nghiên, nhưng không hề muốn mở miệng đáp lại.
Nàng keo kiệt vậy đấy.
Chỉ cần nghĩ đến việc vai ác tình nguyện đi bộ mười ngày cũng không muốn chở nàng một đoạn đường, liền cảm thấy lòng tự trọng của mình đã chịu tổn thương cực nặng.
Nàng không muốn để ý tới U Nghiên nữa, ít nhất hôm nay không cần!
Lão đầu chống mái chèo gỗ, cảm xúc vui buồn tức giận của người đi đò không liên quan gì đến lão.
Người nói chuyện không nhận được sự đáp lại, khiến cho không khí trên thuyền bắt đầu trở nên xấu hổ.
Mấy giây sau, U Nghiên lắc lắc đầu cười cười, như thể đang nhàm chán, một tay nàng vén tà áo, một tay đưa xuống chạm vào mặt sông.
Ngón tay mảnh khảnh quấy nhẹ dòng nước xanh, linh hồn dưới gợn nước quanh quẩn ở tay tựa làn khói trắng lượn lờ, như sương mù ôm lấy tơ lụa, mềm mại mà lại lạnh lẽo.
Diệc Thu tức giận suốt nửa ngày, đợi mãi vẫn chưa thấy đầu sỏ gây tội nói một lời dỗ dành, liền nhìn trộm liếc mắt một cái.
Cha chả, nữ nhân máu lạnh này không những cố tình quên đi chuyện sai mình đã làm mà còn ngồi đấy ung dung nghịch nước kìa trời!
Cơn tức giận trong lòng Diệc Thu dần dần chuyển sang ủy khuất, khuôn mặt nhỏ đầy lông nhăn thật chặt, gác đầu bên mép thuyền, bĩu môi tự hờn tự dỗi.
Người ta thì đang chơi vui vẻ, vậy mà nàng lại ngồi đây giận dỗi đủ kiểu, thật đúng là mất mặt…!
Sau một lát trầm mặc, tiểu Dương Đà không cam lòng yếu thế.
Nàng không thể yên lặng mà lâm vào xấu hổ như vậy được, nàng cũng phải chơi!
Diệc Thu nghĩ vậy, quay đầu trừng U Nghiên, thấy nàng không thèm chú ý đến mình, lập tức trợn trắng mắt, hất đầu qua chỗ khác, giả vờ bày ra dáng vẻ thoải mái bắt đầu cất giọng hát hò.
Rồi sau đó, nàng dùng sức duỗi tứ chi, thò một cái chân trước ra thăm dò, từ từ tới gần mặt nước.
Đợi đến khi hai đầu móng chân của tiểu Dương Đà sắp sửa chạm vào mặt nước, thủy sắc roi dài thế nhưng đánh úp tới, cuộn lấy cẳng chân gầy gò kia, túm chặt rồi kéo thật mạnh khiến Dương Đà ngã ngửa ra sau, thân thể rơi bịch xuống, hai chân dạng ra tạo thành hình chữ X.
Bởi vì cú quăng ngã, thuyền gỗ không khỏi lắc lư.
Lão lái đò vẫn đứng vững vàng, đôi chân như mọc rễ cắm chặt vào chiếc thuyền, không lắc lư dù chỉ một chút.
Diệc Thu té ngã, ý thức bắt đầu xuất hiện ảo giác, mắt thấy sao rụng, nằm xụi lơ nửa ngày.
Mấy ngày nay đi đường làm nàng mỏi mệt khắp người, bây giờ lại chịu thêm một cú quăng ngã nữa liền cảm thấy thân thể nhỏ bé yếu ớt này của mình như muốn vỡ thành từng mảnh.
Nàng có tư cách hoài nghi, nếu U Nghiên không hận nàng, vậy nhất định là có khuynh hướng ngược đãi động vật rồi.
Dương Đà khổ trong lòng, nhưng Dương Đà không dám nói.
Nàng cố nén nước mắt đang trào ra, bất động như một cổ thi thể, hai mắt mê ly lóe lệ quang, suy ngẫm hoài nghi cuộc đời.
U Nghiên thu hồi roi dài, đứng dậy tiến lên trước, ngồi xổm xuống bên sườn, nàng nắm lấy hai chi trước của Diệc Thu, híp đôi mắt thon dài, lay lay hai cái chân nhỏ, cảm xúc không vui trong mắt chợt tan đi, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười nhạt.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +50】
Độ thiện cảm tăng lên làm lòng người đau như cắt…!
“Nàng đang trêu ta.” Diệc Thu suy nghĩ ở trong lòng, “Vị Ma Tôn này thật sự rất thích trêu ta.”
“Đau không?” U Nghiên dứt lời, ngón tay xoa nhẹ cẳng chân bị roi trói của Diệc Thu, động tác vô cùng dịu dàng.
Thấy khuôn mặt chứa đầy ủy khuất và sự quật cường không chịu trả lời của Diệc Thu, nàng lấy ngón trỏ vuốt mũi tiểu gia hỏa, cười nói: “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi, ngươi đừng chó cắn Lã Động Tân.”
(*) Nguyên câu văn: Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.
Diệc Thu thấy lương tâm U Nghiên không có cảm giác cắn rứt áy náy, nỗi ấm ức tủi thân ở trong lòng bùng phát ra ngoài.
“Ngươi siết ta! Ngươi còn làm ta ngã!” Nàng nằm trên mặt đất không dậy nổi, đôi mắt đỏ hoe thấm đẫm nước hung hằng trừng U Nghiên, “Ngươi nói tốt cho ta, vậy tốt ở đâu nào!”
Nàng chính là một con Dương Đà nhỏ bé, nói thân kiều thể nhược, không chịu nổi một đòn cũng không ngoa, sao có thể chịu đựng được sự giày vò của vai ác?
Giày vò thì nói giày vò đi, còn nói muốn tốt cho nàng làm gì?
Rồi tốt ở đâu? Té nhiều đánh nhiều để cường gân kiện cốt chắc? Lòng tốt như vậy nặng quá, nàng thật sự không dám nhận!
Phàm nàng yếu ớt thêm chút nữa, chắc đã chịu không được mà nhảy sông rồi.
U Nghiên nhịn cười, nghiêm túc hỏi: “Ngươi nghe ta giải thích?”
Ha, bất ngờ ghê nhỉ, đại vai ác vậy mà cũng có lòng giải thích lý do đánh tiểu Dương Đà nhà mình à?
Diệc Thu cắn răng không nói, lẳng lặng đợi chờ lời giải thích của U Nghiên.
Thời gian cứ thế trôi qua, U Nghiên vẫn chưa hề lên tiếng, chỉ có đôi tay lôi kéo chân nàng, buồn tẻ lắc lắc đung đưa giữa không trung, tựa như đang chờ đợi điều gì.
Diệc Thu không khỏi hít sâu một hơi: “Ngươi giải thích đi!”
U Nghiên sau khi nghe xong, chợt đem hai chân nhỏ trong tay chụm vào nhau, mày hơi nhướng lên, ngó mắt nhìn nước Minh Hà, nói: “Minh Hà chi thủy, nạp tinh túy của thiên địa, nếu không đi thuyền, ngay cả thần ma cũng không thể độ.
Tiểu ngu ngốc ngươi muốn nghịch nước, nhưng liệu có biết bên dưới mặt sông tĩnh lặng này đang giam cầm bao nhiêu linh hồn ác quỷ chưa được vào cõi luân hồi không?”
Diệc Thu nghe vậy, nhìn nàng một cách ngơ ngác.
U Nghiên buông hai chân nàng ra, mười ngón nâng lên cái đầu nhỏ xù xù kia, nói với giọng điệu đầy nghiêm túc: “Ở bên dưới, cất giấu vô số đôi tay, chúng nó khao khát máu tươi, thích kéo những người đi ngang qua xuống tận đáy sông, gặm cắn huyết nhục và hồn phách của họ.
Ta có linh lực hộ thể, tất nhiên không sợ chúng nó, nhưng ngươi thì khác.”
“Nếu ta ra tay chậm một chút, cái chân này của ngươi chắc chắn sẽ bị chặt bỏ.” U Nghiên nói xong, tiện tay ném một cái khăn lụa xuống sông.
Chỉ trong chớp mắt, tấm khăn lụa nhanh chóng tan thành trăm mảnh, màu trắng dần chuyển sang màu đen, mỗi một sợi giống như bị lửa thiêu rụi, hoàn toàn tiêu tán vô tung.
Diệc Thu thấy thế, hít ngược một ngụm khí lạnh, thân thể nhỏ bé co rúm giữa thuyền gỗ, khống chế không được mà run bần bật.
U Nghiên nhìn lông trên thân thể tiểu Dương Đà dựng đứng, cảm nhận được tần suất run rẩy của tiểu gia hỏa, trong máy có chút ý cười.
Không biết qua bao lâu, thuyền gỗ cuối cùng cũng đến được vùng Thiên Thủy.
Một đạo quang mang chói mắt hiện lên trước mặt, Diệc Thu không thể không nhắm hai mắt lại, đợi đến lúc mở ra, bốn phía xung quang cũng không còn tối tăm nữa.
Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh với mây trắng, dưới chân là dòng sông trong vắt, liễu xanh mọc hai bên bờ, ánh mặt trời sau giờ ngọ tuy có hơi chói mắt, nhưng tiếng côn trùng kêu vang và chim hót không dứt bên tai, cùng với hương hoa thơm thoang thoảng không biết bay từ chỗ nào đến đều chứng tỏ sự sống ở nơi đây.
Ông lão chèo thuyền đến cạnh bờ, Diệc Thu theo U Nghiên nhảy xuống thuyền, lúc quay đầu lại, ông lão và chiếc thuyền gỗ đã biến mất tăm.
Diệc Thu cẩn thận vươn chân dẫm dẫm nước ở bờ sông, khác xa với cái lạnh lẽo của Ma giới, nơi đây chói chang oi bức nhưng làn nước vẫn mát lạnh, nàng vui vẻ thích thú đến mức đem hai chân nhỏ mỏi mệt ngâm vào trong.
Những con cá lớn bằng đầu ngón út kết bạn với nhau tránh đi cặp chân nhỏ, thong thả bơi ngang qua, Dương Đà không tự giác lắc lắc mông nhỏ, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Đây là Nhân giới!
Không hổ là nơi con người sinh sống, cây cối hoa cỏ nơi này không giống ở Ma giới chút nào, chúng nó tạo cho nàng một cảm giác rất thân thiết!
U Nghiên ngồi xổm nhìn cá bơi trong sông, suy nghĩ một lát rồi vỗ ót Diệc Thu, từ từ đứng lên nói: “Đi thôi, phải tìm được nơi dừng chân trước khi trời tối.”
Diệc Thu ô ô đi đằng sau U Nghiên, ánh mắt không chỗ sắp đặt bất chợt ngừng lại trên mái tóc đỏ của U Nghiên.
Nàng nhớ trong tiểu thuyết lúc đi đến Nhân giới, U Nghiên đã làm một ít ngụy trang.
Bộ dạng hiện tại của U nghiên nhìn sao cũng thấy phô trương quá mức, may mà chưa viết “lão nương là ma nữ” ở trên mặt cho mọi người xem.
Mình có nên nhắc nhở không nhỉ? Nói không chừng có thể tăng thêm độ thiện cảm.
Vào lúc này, Diệc Thu ấy vậy mà quên béng đi quyết tâm —— không muốn để ý tới U Nghiên nữa, ít nhất hôm nay không cần mà bản thân đã âm thầm nói ở trong lòng cách đây không lâu.
Nàng đuổi theo bước chân U Nghiên, tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng nhảy cà tưng cà từng đến trước mặt U Nghiên, nhảy trái ngảy phải ngăn chặn lại đường đi của người nọ.
“Chủ nhân, chủ nhân!” Tiểu Dương Đà vô cùng thuần thục chuẩn bị cơ hội xum xoe, một đôi mắt nho nhỏ trợn tròn.
U Nghiên rũ mắt nhìn tiểu Dương Đà đang chặn đường mình, không nổi giận, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ nàng nói.
Sau một lát trầm mặc ngắn ngủi, thấy lời nói của mình không được U Nghiên phối hợp đáp lại, Diệc Thu bĩu môi, cưỡng chế sự xấu hổ trong lòng, nở một nụ cười lộ ra răng cửa: “Chủ nhân, nơi này là Nhân giới, hay là chúng ta cũng ngụy trang một tí được không ạ?”
U Nghiên nghe xong, như trầm ngâm gì rồi gật gật đầu, cười duỗi tay sờ đầu Diệc Thu.
“Đúng là tiểu thông minh.” Dứt lời, nàng cúi đầu đánh giá cách ăn mặc của mình.
Sau khi suy tư xong, U Nghiên dường như có chủ ý, bỗng nhiên lắc mình biến hóa, đợi linh quang tan đi, yêu văn ở giữa mày cũng đã biến mất.
Trước mắt, Diệc Thu chỉ nhìn thấy nữ tử mang một bộ bạch y tựa tiên nhân, tóc đen như thác nước được búi gọn lên, trang dung thanh nhã hệt như vừa thay đổi khuôn mặt, cặp mắt màu vàng từng câu hồn nhiếp phách cũng đã đổi thành một đôi mắt đen bình thường.
Liếc mắt nhìn lại, sự mị hoặc của ngày xưa cũng biến mất, thậm chí có thể khen một câu thoát trần xuất tục, nơi nào còn dáng vẻ của vai ác?
Tiểu Dương Đà nhất thời xem đến ngây người, khi lấy lại tinh thần, không khỏi nuốt xuống một ngụm.
Nàng bỗng nhiên liền không trách nam chủ không có đầu óc.
Thử hỏi nếu gặp phải tiểu bạch hoa rắn rết như này, nam nhân nào có thể giữ được đầu óc của mình?
Ngay lúc Diệc Thu đang điên cuồng cảm khái dưới đáy lòng, U Nghiên đã chọn xong tên trong khoảng thời ở Nhân gian này, y hệt như trong tiểu thuyết viết là —— Bạch Kiến U.
Diệc Thu chép miệng, biểu tình hoảng hốt, buột miệng nói ra nội tâm của mình.
“Bạch Kiến U, không khác Quỷ Kiến Sầu [1] là bao.”
Giọng nói vừa dứt, nàng hít một hơi sâu, thần sắc sợ hãi mà nhìn U Nghiên: “Không không, không phải ta…!Không, không phải đâu…”
Tất nhiên U Nghiên sẽ không cho nàng cơ hội giải thích.
Nàng cười như không cười, ngón tay ấn nhẹ xuống mày Diệc Thu.
“Ưm! Oa ~~” Diệc Thu ánh mắt kinh ngạc, “Ưa oa oa~!!!”
“Ở Nhân giới, tiểu sủng vật sẽ không nói chuyện.” U Nghiên cười nói, “Cần phải ngụy trang.”
Mặt Diệc Thu trở nên xám xịt.
Nàng mệt quá, thiệt sự rất mệt mỏi, khó khăn lắm miệng mới phun ra tiếng người, mà giờ đây lại phải phát ra tiếng kêu của Dương Đà nữa rồi.
– —o o—-
Chú thích:
[1] Quỷ Kiến Sầu (鬼见愁) (tên khoa học là Oxytropis aciphylla Ledeb.
Fl.
Alt): Sinh sống ở khu vực núi, bụi cây hoặc cây cao to, cao tới chín mét, lá hình bầu dục, đỉnh nhọn, hai bên có răng cưa, có quả và hạt màu đỏ; là loại cây thuốc nam rất hiếm, có tác dụng trị bệnh ban trắng, bệnh thân, phong thấp, mất ngủ.
Thời xưa người ta quan niệm rằng Quỷ Kiến Sầu có thể xua trừ tà ma, đuổi đi quỷ dữ.
Có người nói sở dĩ lấy tên này vì khi đốt cây này lên, nó bốc mùi, thúi tới mức ma quỷ cũng không chịu nổi.
Ngoài ra về kiểu tóc của con nít thời xưa, trong 《 Tục ngữ khảo nguyên.Quỷ Kiến Sầu 》: “Khi trẻ con cạo đầu, bên phải bên trái, tạo thành hình tam giác, cũng được xưng là 『 Quỷ Kiến Sầu 』.”.