Tiểu Dược Thê

Chương 7


Bạn đang đọc Tiểu Dược Thê – Chương 7


A Ân đi xuống lầu, còn chưa tới nơi đã thấy cô nương minh diễm gặp ở ngoài trấn  ngày đó đang bị vây quanh như sao quanh trăng sáng, ông chủ quán trọ tự thân bừng trà rót nước cực kỳ niềm nở.

Khương Tuyền ở sau A Ân nói thầm: “Bộ dạng ghê gớm thật.”
A Ân nói: “Một lát nữa chớ có ăn nói lung tùng.”
Khương Tuyền lại cười tủm tỉm nói: “Muội há lại là người không hiểu chuyện như vậy? Tỷ tỷ yên tâm đi.”
Lạc Kiều lúc này cũng đã thấy A Ân, ánh mắt thoáng nhìn qua, những ngời tham gia náo nhiệt xung quanh lập tức hiểu ý, giống như là tránh thủy thần châu rơi vào biển sâu, chia ra làm hai, trước người Lạc tam cô nương bỗng nhiên mở ra một đường rộng rãi.
Nàng híp mắt đánh giá A Ân đang chậm rãi tiến đến, nhận ra chính là cô nương ngày đó luận về khối đá.
Nàng mặc bộ y phục màu hạnh có thêu hình hoa hải đường, lộ ra ngũ quan nhu hòa, giống như hoa hạnh đầu cảnh chớm nở, một đóa hoa nho nhỏ, hoa trắng nhị hồng, đẹp thì có đẹp nhưng lại đặc biệt thiếu khí chất.

Lạc Kiều tự cho bản thân dáng dấp minh diễm động lòng người, hễ là nơi nào mình xuất hiện, các cô nương bên cạnh cũng chỉ là vật làm nền mà thôi.
Hôm nay nhìn thấy dung mạo của A Ân thì trong lòng càng thêm kiêu căng.
Ngay cả ngữ điệu cũng mang theo vài phần khinh thường.
“Ngươi chính là A Ân bán hai trăm năm mươi đồng?”
A Ân sửa đúng lại: “Chỉ bán một trăm sáu mươi đồng.”
Những người đứng xem ‘phì’ cười một tiếng, cô nương này không biết là ngốc thật hay ngốc giả? Cô ta không nghe ra ý chế giễu của Lạc tam cô nương hay sao?
Có điều những người đứng xem cũng không biết lúc này nội tâm của A Ân tương đối kích động, nhiều ngày nay luôn nghe các chủ sạp nhắc tới vị Lạc tam cô nương này, nói cũng là người có thiên phú.

A Ân nghe xong thì trong lòng vô cùng muôn được xem hạch điêu của vị Lạc tam cô nương này.

Cộng thêm vị Lạc tam cô nương này cũng mới mười sáu tuổi, so với Khương Tuyền còn nhỏ hơn, lại là một cô nương minh diễm trong veo như nước như vậy, bất luận là nói khiêu khích thế nào A Ân cũng đều cảm thấy nàng ta vẫn còn nhỏ, miệng lưỡi đùa nghịch một chút cũng có thể tha thứ.

Nàng nghiêm túc hỏi: “Chẳng biết cô nương muốn cùng ta thi đấu khắc hạch như thế nào?”
Lạc Kiều không thấy nàng bày ra bộ dạng tra hỏi, lại còn bày ra bộ dạng hăng hái bừng bừng không có chút dáng vẻ lo sợ căng thẳng nào thì trong lòng càng thêm bực bội, thầm nghĩ qủa thật đúng là một nha đầu không biết trời cao đất dày, chờ xem ta dạy dỗ nàng ta thế nào.
Nàng hỏi: “Ngươi sở trường là gì?”
A Ân có chút khổ não, vấn đề này thật không dễ trả lời.

Nàng từ năm tám tuổi đã bắt đầu học điêu khắc, tính đến nay đã mười hai năm.

Lúc tổ phụ dạy nàng đã nghìn răn vạn dạy rằng không được phép thiên vị, nàng cái gì cũng phải học, cái gì cũng phải điêu khắc, vì thế hôm nay cũng không rõ là mình sở trường cái gì.
Nàng suy nghĩ một lát rồi lại hỏi lại: “Chẳng hay Lạc tam cô nương sở trường về gì?”
“Là La Hán lần tràng hạt.”
A Ân sảng khoái nói: “Chúng ta thi đấu điêu khắc tượng La Hán lần tràng hạt, thế nào?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh không khỏi ‘ồ’ lên.
Ai chẳng biết đại lang nhà Lạc gia khắc gioỉ nhất, khéo tay nhất đó chính là mười tám vị La Hán, hạch điêu phong cách xuất chúng của Nam phái, được thừa tướng liếc mắt chọn trúng mới có thể đi Vĩnh Bình.

Tượng La Hán của Tam muội Lạc Kiều nhà hắn cũng có vài nét giống với huynh trưởng, đã từng được Trương lão của Bắc phái và Hoàng lão của Nam phái khen ngợi qua.
Phải biết rằng hai vị lão nhân gia này rất ít khi khen ngợi người khác.
Lạc Kiều ‘hừ’ nặng một tiếng.
Đúng là tự tìm đương chết.
Nàng ta muốn chết, nàng vì sao lại không đồng ý chứ?
“Ba ngày sau, chúng ta sẽ thi điêu khắc mười tám vị La Hán lần tràng hạt, trong thời gian một ngày, ở ngay tại nhà trọ này.


Ta sẽ mời Hoàng lão của Nam phái tới quyết định thắng thua.

Nếu ngươi thua, phải quỳ gối trên đường Trường Hưng dập đầu lạy ta, từ đầu đường tới cuối đường.

Nếu ta thua…” Lạc Kiều bỗng nở nụ cười, giống như đây là chuyện không thể nào, “Cũng như thế.”
A Ân cười híp mắt, nói: “Được.”
Hầu như ánh mắt mọi người nhìn về phía A Ân đều mang theo một tia buồn cười, Lạc tam cô nương cũng không phải là Mã Đại Hạch, tượng La Hán và tượng khỉ hiến đào là không giống nhau.

Mười tám vị La Hán, mỗi vị đều mang phong thái khác nhau, không giống như con khỉ chỉ cần khéo léo là có thể thắng.

Mọi người dường như đều có thể đoán được cảnh tượng A Ân quỳ xuống dập đầu, nàng căn bản chính là sẽ phải thua.
Chưa tới nửa ngày, tin tức Lạc tam cô nương muốn thi đấu với A Ân cô nương đã bay đi khắp nơi.
Không chỉ có đường Trường Hưng, ngay cả trà dư tửu lậu ở phố Bắc phái và phố Nam phái cũng đều bình luận.

Thông thương đấu hạch, người thi đấu với Lạc tam cô nương đều là những người không tầm thường, còn lần thi đấu này lại là thi đấu với một cô nương, có thể so với chuyện hai nam tử thô lỗ đấu với nhau còn mới mẻ hơn nhiều.
Thậm chí có người còn âm thầm đánh cược, mua người nào thắng.
Chỉ tiếc là không có ai xem trọng A Ân, số người đặt vào Lạc tam cô nương chất cao như núi, người đặt cho A Ân cô nương chỉ có một, hai người, mà lại đều là những liệp kì giả. Đến ngày thứ hai, chợt có một lang quân mặt mũi sáng sủa tới, cũng thuận tay đặt cược, ước chừng một là một thỏi bạc.
Nhà cái choáng váng, lắp ba lắp bắp hỏi: “Đây…Có phải là đặt sai tiền cược rồi không?”

Ngôn Thâm liếc mắt, nói: “Hình như là đặt sai rồi.” Hắn sờ sờ cằm, nói vẻ đáng tiếc: “Mua xem ai thắng, coi như là ta đang thương xót vị A Ân cô nương này đi.” Nói xong, xoay người rời đi.
Phần lớn mọi người đều chỉ đặt cược chừng mười đồng, nhiều người cùng lắm cũng chỉ đặt hơn mười mấy đồng, hôm nay thấy một thỏi bạc sáng loáng đặt cược cho A Ân thì mọi người không nhịn được liền đi tới đặt thêm tiền cho Lạc tam cô nương, người nhiều sức nhiều, trong nháy mắt số tiền đặt cược cho Lạc tam cô nương đã xấp xỉ mười lượng bạc.
“…Còn không phải thế ư? Trông nàng ta nhỏ nhắn lại yêu kiều thế nhưng trong đầu có rất nhiều ý tưởng.

Nói là bị thủy đậu nên muốn đi dưỡng thương, chỉ chớp mắt lại chạy tới Hạch Điêu trấn, gương mặt trắng nõn sáng bóng, nào có tí thủy đậu nào đâu? Rõ ràng là lừa gạt người nhà nàng.”
Ngôn Thâm nói xong lại không dừng lại, nói tiếp: “Có điều xem bộ dạng nàng ta cũng có mấy phần bản lĩnh, hôm qua còn muốn cùng Lạc Kiều cô nương nhà Lạc gia ở Cung Thành thi đấu hạch, mọi người trong trấn đều đặt cược, thuộc hạ xem nàng ta đáng thương nên đã đặt cho nàng ta một thỏi.”
Ngôn Thâm mau mồm mau miệng, đem những lời Ngôn Mặc muốn bẩm báo nói ra hết, không thể làm gì khác: “Theo thuộc hạ điều tra, trên dưới nhà Ân thị chỉ có tổ phụ biết điêu hạch, có lẽ Ân thị là do Ân tổ phụ nàng dạy.” Dừng lại, lại đem toàn bộ từng chuyện, từng chuyện nhà Ân gia bẩm báo lại.
Trầm Trường Đường lười biếng dựa trên ghế nằm, đôi mắt phượng nheo lại, thưởng thức hạch điêu trong tay.

Con khỉ nhỏ lanh lợi được khắc họa trông rất sống động, chính là con khỉ dâng đào mà A Ân bán với giá một trăm sáu mươi đồng.
“Lạc gia ở Cung Thành?”
Một lúc lâu sau, Trầm Trường Đường mới thấp giọng mở miệng.
Ngôn Mặc trả lời: “Tượng La Hán hạch điêu năm ngoái hoàng thượng khen chính là xuất từ trưởng tử Lạc Nguyên Lạc gia ở Cung Thành khắc, hiện tại Lạc Nguyên là môn khách tâm phúc của Vương thừa tướng.” Thấy Hầu gia không nói lời nào, Ngôn Mặc hỏi: “Hầu gia, có cần bắt Ân thị về đây không?”
Ngôn Thâm trừng mắt nhìn Ngôn Mặc, nói: “ Hầu gia nhà chúng ta không phải là thổ phỉ, muốn một cô nương sao lại dùng chữ ‘Bắt’ chứ?”
Ngôn Mặc ho nhẹ một tiếng, nói: “Thuộc hạ ngu dốt.”
Lúc này, Trầm Trường Đường chậm rãi giương mắt, nhẹ nói: “Không cần, xem trước nàng ta muốn làm cái gì đã.”
Ngôn Mặc nói: “Hầu gia, bên Lạc gia đã phái người điều tra Ân thị.”
“Chặn lại.”
“Vâng!”
Đợi khi hai người họ lui ra thì ánh mắt Trầm Trường Đường rơi xuống tượng khỉ dâng đào trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài khẽ vuốt hạch điêu, đôi mắt trước nay luôn sâu hiểm khó dò nay sâu thêm vài phần, giọng nói dễ nghe khẽ lên tiếng.
“Tay nhưng thật ra rất mềm, môi…Cũng thơm.”
Lại nói bên kia, Lạc Kiều sai người đi thăm dò A Ân, ai ngờ sau hai ngày mà nửa tin cũng không có.  Chỉ có thể thăm dò được A Ân tên chính là A Ân, ngay cả cô nương bên cạnh nàng tên là gì cũng dò không ra.
Lạc Kiều rơi vào trầm tư.

Điều tra một người, mà cái gì cũng không tra ra được, chỉ có hai loại tình huống.

Hoặc là đối phương có lai lịch lớn, hoặc là đối phương chẳng có gì để tra.

Đương nhiên với tình hình trước mắt, Lạc Kiều càng hy vọng A Ân là người phía sau.
Lạc Kiều nhíu mày.
Từ khi đại ca nàng trở thành tâm phúc bên cạnh Vương thừa tướng, nàng bắt đầu thích được xem trọng, phô trương.
Ra ngoài muốn phô trương, người thắng đương nhiên cũng muốn phô trương, nàng vốn nghĩ với mầy phần tài hoa của mình để làm cho mặt mũi của nha đầu không biết trời cao đất dày kia mất hết là chuyện dễ dàng.

Người có thiên phú vốn không nhiều lắm, từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng nhìn thấy có người giỏi hơn so với nàng.
Thế nhưng hôm nay cư nhiên lại tra không ra lai lịch của nàng, chuyện này khiến cho Lạc Kiều hơi luốn cuống.
Nàng chưa bao giờ đánh trận mà không năm chắc.
“…Kiều Kiều đâu?”
Lương thị vừa vào phòng, không thấy bóng dáng nhi nữ đâu.

Thị tỳ trả lời: “Tam cô nương một nén nhang trước vội vội vàng vàng rời đi, nói là đi Hạch Điêu trấn, trước giờ giới nghiêm sẽ trở về.” Lương thị nhất thời có chút phiền não, nàng vừa sai nghi đi gửi thiếp mời cho Tạ gia, muốn quan hệ của hai nhà tốt hơn.

Bây giờ nhi nữ ngay cả bóng dáng cũng không thấy, giờ nên làm sao cho phải? Lương thị vỗ vỗ ót, thầm nghĩ đều do bản thân ngày thường đã qua nuông chiều nhi nữ, sau này chờ khi nó đã được gả đi Tạ gia rồi, tuyệt đối không thể như vậy.
Hoàng lão của Nam phái cũng có chút phiền muộn.
Hắn vừa tiễn Lạc tam cô nương về, quay trở lại nhìn thấy rương bạc nhỏ lại càng thêm sầu, Nhưng trái lo phải nghĩ, dường như cũng không cần phát sầu như vậy, một nha đầu không biết từ đâu nhô ra lại cùng thi đấu với Lạc tam cô nương, người sáng suốt đều biết không nên đắc tội với bên nào.
Hoàng lão khép lại hai cái rương bạc lớn cỡ bàn tay, gọi gã sai vặt.
“Cất vào đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.