Bạn đang đọc Tiểu Dược Thê – Chương 54
Đến xế trưa, mặt trời trở nên gay gắt.
Trên đài bắt đầu dựng lều, che chắn ánh nắng chói chang, còn có bốn tên gia nô mang đến hai chiếc gương lớn của phương Tây.
Đây là năm xưa đông gia vượt dương quá hải buôn bán với người phương Tây có được, để chở hai chiếc gương lớn này về, đã mất một phen công phu.
Có điều lại là vật có giá trị, bởi vì hạch điêu nhỏ, mọi người xem đấu hạch khó tránh khỏi có chút bất tiện, sức nhìn không được tốt, luôn tiến lại gần phía trước để quan sát kỹ, việc đó lại ảnh hưởng tới những người thi đấu, sau khi có chiếc gương này, những chuyện này đều không thành vấn đề.
Bốn gia nô cố định gương, chia ra đặt ở trước A Ân và Lục Lam.
Nhất thời, đầu của hai cô nương lớn hơn, thân thể lớn hơn, hạch điêu trong tay cũng lớn hơn.
Có điều cách này cũng không hữu dụng lắm, đã từng có một lần kính phương Tây dùng lâu, người đấu hạch tự dưng đốt cháy đi, suýt nữa thì gây thành đại họa.
Vốn tưởng rằng là tà thuật gì đó, về sau mới biết là kính có vấn đề.
Vì vậy, kính này dùng thời gian nửa nén nhanh liền phải dời đi, nghỉ một lát sau đó lại dùng tiếp, cho tới khi mặt trời lặn, mới có thể dùng kính mà không cần phải dời đi.
Trương công nói: “Lục thị cũng là có vài phản bản lĩnh, đó là hạch điêu ‘Vượt núi băng đèo’ của lão Mẫn.”
Lão Mẫn trong miệng Trương công chính là hạch điêu sư mấy năm trước được hoàng đế ưu ái, cũng xuất thân từ Thượng Quan gia, hiện tại là một trong năm vị hạch điêu sư của Vĩnh Bình.
Hạch điêu ‘Vượt núi băng đèo’ chính là tác phẩm làm nên tên tuổi của ông.
Nguyên Hồng liếc nhìn, nói: “Thủ pháp và trình tự hạ đao, quả thực là rất giống lão Mẫn.”
Trương công tiếp: “Đao công này không phải mấy năm khổ luyện thì không thể thành được, là một hạch điêu kỹ giả có kiên nhẫn.
Ta thấy cũng không tệ, đủ tư cách làm đồ đệ của ngươi.”
Nguyên Hồng tức giận: “Ngươi thích thì tự đi mà nhận.”
Trương công nghe trong giọng nói của hắn nơi nơi đều là ngữ khí bảo vệ Ân thị, lại giương mắt nhìn hướng A Ân.
Đã qua hai canh giờ, Ân thị vẫn chưa bắt đầu cầm lấy dụng cụ điêu hạch, ngược lại cầm biết miệt mài không biết vẽ cái gì, chân mày khi thì cau chặt khi thì giãn ra.”
Nguyên Hồng nói: “Đứa nhỏ này trong đầu toàn là ý tưởng thú vị, luôn có thể khiến ta kinh ngạc.”
Trương công bán tín bán nghi, quay đầu hỏi Mã lão và Lâm công.
Đại hội đấu hạch ở Cung thành, Thượng Quan gia ngoại trừ Nguyên công còn có hai vị này.
Mã lão đáp: “Nha đầu Ân thị này quả thật có không ít ý tưởng.”
Lâm công cũng gật đầu, nói: “Đừng gấp, chưa đến lúc kết thúc thì chưa thể phân thắng bại.”
Trương công nghe vậy, ngược lại có vài phần chờ mong.
Giang Mãn không biết rõ, hỏi Sĩ Tín: “Thiếu đông gia, Ân cô nương ở Cung thành điêu hạch không phải là không cần vẽ qua sao? Tại sao ở Tuy Châu chúng ta ngược lại lại cần bản vẽ?”
Thượng Quan Sĩ Tín thật lâu vẫn chưa trả lời hắn.
Giang Mãn hơi ngẩn ra, vừa nhìn kỹ lại thì nhất thời hiểu rõ.
Trong kính Tây, lộ ra cái trán đầy đặn mượt mà của Ân cô nương, còn có hai đường lông mày tựa như trăng lưỡi liềm.
Thảo nào thiếu đông gia nhìn không chớp mắt, ngay cả lời hắn nói cũng nghe không vào.
Giang Mãn nín cười, không lên tiếng nữa, để yên cho thiếu đông gia ngắm nhìn.
Kính sau khi được dời đi dời đến vài lần nhưng nàng vẫn miệt mài vẽ tranh.
Người xem xung quanh đều cực kỳ tò mò, nàng vẽ lâu như vậy, rốt cuộc là muốn điêu khắc cái gì? Đề của nàng là La Hán, cũng quá đơn giản đi, nhiều người điêu khắc khá một chút thậm chí là không cần bản vẽ, trực tiếp có thể điêu.
Nhưng hiện tại Ân thị là cầm bản vẽ, vùi đầu vẽ mất cả một buổi sáng.
Đấu hạch bừng bừng khí thế tiến hành, người bên ngoài mặc dù thấy không rõ lắm hai người điêu khắc cái gì, nhưng vẫn không có rời khỏi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, A Ân vẫn miệt mài vẽ tranh đã ngẩng đầu lên, nàng đại khái là vẽ rất chăm chú, ngay cả gò má dính một chút mực nước cũng không phát hiện ra.
Mà giờ khắc này, nàng lộ ra một vẻ ý cười muốn thử xem sao.
Lục Lam đã điêu khắc nửa ngày, đã hơi thấy mệt, tạm thời gác lại chùy đao, suy nghĩ về A Ân.
Chỉ thấy trên bàn của nàng bày một bản vẽ, trên mặt có vẽ cái gì đó, nàng nhìn không thấy rõ lắm, nửa thân của A Ân đã che mất, chỉ thấy được một Hàng long La Hán.
Trong lòng nàng vang lên tiếng cười lạnh.
Uổng cho nàng được xưng là thần công ‘Lục đao tuyệt hoạt’, cũng chỉ đến chừng này.
Chỉ là một Hàng long La Hán hèn mọn, như vậy mà cũng cần phải sử dụng giấy bút.
Nàng nếu điêu khắc Hàng long La Hán, cũng biết mắt mũi hạch điêu nên hạ đao ở đâu.
Vậy mà sau một lát, A Ân lại chọn một hạt đào lớn, bắt đầu điêu khắc.
Không phải điêu khắc Hàng long La Hán, mà là Tham thủ La Hán.
Lục Lam không khỏi ngẩn người ra, muốn nhìn lại bản vẽ của nàng, nhưng A Ân đã thu hồi bản vẽ từ lâu, hết sức chuyên chú điêu khắc Tham thủ La Hán của nàng.
Ánh mắt nàng đột nhiên ngừng lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ân thị chỉ ở phần đáy của hạt điêu một Tham thủ La Hán, sau đó lại cư nhiên ở lòng bàn tya của La Hán Tham Thủ điêu khắc Trường Mi Lá Hán.
Cái giũa nhanh chóng làm phẳng phần da thừa của hạt, khiến cho các La Hán nối liền nhau một cách tự nhiên.
Lại qua một lúc, Lục Lam nắm chặt chiếc chùy đao trong tay.
Ân thị vậy mà lại từ một La Hán Tham Thủ lại điêu khắc ra một La Hán mới.
Ở dưới đài các vị hạch điêu sư đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Mã lão nói: “Dựa theo cách này, lại thêm hai La Hán nữa, mà không có hạt đào chống đỡ phía sau, nhất định sẽ sụp đổ.”
Thân công nói phụ họa: “Hai La Hán phía dưới của nàng đã mài mòn da, phía trên nếu không cân đối, sẽ làm tổn hại đến bố cục tổng thể.”
Thế nhưng kế tiếp nàng lại không tiếp tục điêu La Hán nữa, mà buông hạt to trong tay xuống, lấy một hạt hạch tròn mới, tiếp tục vùi đầu vào điêu khắc.
Mọi người ngồi ở đây tuy là kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng không biết bước tiếp theo nàng sẽ làm gì.
Nhất thời, toàn bộ mọi người đều nhìn chăm chú vào hạch điêu của nàng, nhìn đến say sưa.
Lục Lam cắn chặt môi, ngón tay cũng niết chặt chùy đao trong tay.
Dần dần, đem đã xuống.
Thị tỳ đi lên đốt đèn, đài cao lại sáng như ban ngày.
Mà mấy vị hạch điêu sư cũng đã mệt mỏi rã rời, Mã lão đã lớn tuổi, chịu không nổi để Nguyên Bối đưa ông về nghỉ ngơi.
Mã lão vừa rời đi, bốn vị hạch điêu sư cũng lục tục ra về.
Rất nhanh, trong Hạch viện chỉ còn lại vài người.
Tùy tùng gác đêm vẫn đang phấn chấn tinh thần nhìn chăm chú vào hai vị thi đấu hạch.
Giang Mãn nói: “Thiếu đông gia, đã muộn rồi.”
Hắn nói: “Không vội.”
Lâm Hà bước tới hỏi hắn: “Tử Diệp, huynh ngày mai không phải là cùng thúc thúc đi ra ngoài sao?”
Thúc thúc trong miệng Lâm Hà chính là Thượng Quan Nhân.
Hắn lại cười, nói: “Không vội, một lát nữa ta về.
Muội nếu mệt thì về nghỉ trước đi.” Lâm Hà liêc nhìn A Ân ở trên đài cao, khẽ nhíu mày, cũng ngồi xuống nói: “Ta cũng ngồi một lát nữa, nhìn xem tri âm mà huynh nói rốt cuộc là có thể điêu khắc ra được thứ gì.”
Mà lúc này A Ân đã điêu khắc bốn canh giờ cũng có chút mệt mỏi, nàng ngáp một tiếng, gọi một vị gác đêm tới, đem hạch điêu giao cho hắn, đợi sau khi khóa kỹ nàng mới đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng nghỉ tạm.
Thượng Quan Sĩ Tín nhìn nàng mỉm cười, sau đó mới đứng dậy rời đi.
A Ân chợt cảm thấy trong lòng ấm áp.
Hôm sau, mọi người tới sớm hơn hôm qua, tất cả đều muốn nhìn xem Ân thị rốt cuộc là điêu cái gì.
Nhưng mà cả ngày vừa qua, Ân thị vậy mà không động đến hạt to lúc đầu, mà chọn những hạt khác để điêu khắc.
Nàng vẫn miệt mài, khiến cho chúng nhân vẫn nhìn không rõ lắm.
Mã lão là một người nôn nóng, lúc này chỉ hận không thể chạy lên đài để xem kỹ từng nhát đao của A Ân.
Ngày thi đấu thứ hai trôi qua rất nhanh, vào tối, A Ân vẫn đang miệt mài, mà hạt to vẫn yên lặng nằm trong hộp gỗ.
Thượng Quan Sĩ Tín cũng là đợi nàng đi nghỉ trước mới rời khỏi Hạch viên.
Cuối cùng đã tới ngày thứ ba, sắp tới lúc kết thúc trận đấu thì A Ân rốt cục cũng động tới ba La Hán điêu khắc từ hạt lớn.
Nàng trước tiên mài giũa đánh bóng phần đỉnh đầu của hạt thành hình cầu trơn láng.
Lục Lam bình tĩnh quan sát, chỉ cảm thấy A Ân rất kỳ lạ, trên mặt bàn chỉ là vài hạch điêu bình thường không có gì hay lắm.
Bất thường duy nhất chỉ là có nhiều đế.
Nàng thầm nghĩ trước kia bất quá chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi.
Hạch điêu ‘Vượt núi băng đèo’ của nàng bất luận là ý cảnh hay là đao công, đều là từ Mẫn công hạch điêu sư ở Vĩnh Bình mà ra, Ân thị hạch điêu kỹ giả nhỏ bé này sao có thể so bì?
Lục Lam tiếp tục an tâm kết thúc công việc.
Rốt cuộc, đại hội cũng kết thúc.
Năm vị hạch điêu sư rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà bước lên đài, trước tiên là nhìn hạch điêu của A Ân, tất cả đều vây quanh bàn của A Ân.
Lục Lam nhẹ nhàng hừ một tiếng, hạch điêu là nhìn nhận chân tài thật học, ở đâu mà nàng ta cố làm ra vẻ thần bí có thể thắng?
Vậy mà lúc này, âm thanh vang như chuông của Nguyên Hồng vang lên.
“Hay! Qủa thực rất hay!”
Trương công, Mã lão, Lâm công tất cả đều khen ngợi.
Lục Lam ngây ngẩn cả người.
Nàng chợt đứng dậy, thăm dò nhìn tới, vừa nhìn thì không khỏi ngây người.
Lúc trước vẫn chỉ là một hạch điêu trang trí bình thường không có gì lạ, vậy mà lúc này tất cả lại xếp chồng lên hạt to ban đầu.
Lấy Tham thủ La Hán làm đáy, hai Lá Hán kề sát quả cầu, mà trên hình cầu lại đục một lỗ rất nhỏ, vừa vặn xếp các hạch điêu vào nhau, tụm năm tụm ba lại từng tầng xếp chồng nhau, phía trên cùng là Hàng long La Hán lúc đầu nàng thấy, sau lưng là cự long vây quanh, uy phong lẫm lẫm.
A Ân nói: “Lúc trước nhìn thấy phật Di Lặc to lớn của thiếu đông gia, mới có thể nghĩ ra được bố cục này, vốn chỉ muốn thử, không ngờ rằng có thể điêu khắc ra được.”
Nguyên Hồng cúi đầu nhìn, -trên bản vẽ là bảy tám loại La Hán xếp chồng nhau, rất nhiều chỗ nhỏ cũng vẽ được vô cùng khéo léo, tinh tế.
Nguyên Hồng mừng rỡ trong lòng, cảm thấy đồ đệ này hắn nhất định phải thu nhận, đừng nói là Đặng Trung, ngay cả thần cũng đừng hòng ngăn trở.
Lập tức ngay cả hạch điêu của Lục Lam cũng chưa nhìn, liền vỗ bàn nói: “Được, đồ đệ này là của ta, là ai cũng không cho phép tranh với lão phu!”
Bốn vị hạch điêu sư còn lại nhìn hạch điêu của Lục Lam một chút, ngược lại cũng không nói gì.
Hạch điêu của Lục Lam không phải là không tốt, đao công và cảnh ý hay thậm chí là thần vận rất có phong tháu của Mẫn công, nhưng rốt cuộc lại thiếu sáng tạo, hạch điêu ‘Vượt núi băng đèo’ của Mẫn công những hạch điêu sư ngồi đây đều thấy qua, Lục Lam muốn vượt qua Mẫn công hiện tại mà nói là chuyện không thể nào.
Lục Lam cắn chặt môi, một câu cũng không nói được.
Lúc này, Thượng Quan Sĩ Tín cũng bước lên đài, nhìn thấy hạch điêu của nàng thì khen không dứt miệng: “A Ân quả là tri âm của Sĩ Tín, có thể từ một suy ra ba, quả thực là tuyệt thay!”
Nguyên Hồng gấp gáp: “Mấy người các ngươi đều không lên tiếng, ta thuận tiện liền nhận thay.
Đồ đệ ngoan, mau gọi lão phu một tiếng ‘sư phụ’.”
A Ân thế nhưng cũng không vội, mà hướng Nguyên Hồng dịu dàng cúi đầu, cất cao giọng: “A Ân lúc ở Cung thành có thiệp mời của Phương bá mới có thể tham gia đại hội đấu hạch, ở đại hội lại nhờ có sự thưởng thức của Nguyên công cùng thiếu đông gia mới có thể đến Tuy Châu.
A Ân trước đây vẫn nghe nói Thượng Quan gia là thánh địa của hạch điêu kỹ giả, bất luận gia thế, bất luận nam nữ, chỉ luận hạch điêu, chỉ điêu khắc ra hạch điêu tốt làm quang vinh.” Nói đến chỗ này, nàng quét mắt nhìn người xem thi đấu cách đó không xa, lại thu hồi mắt về, lại cười nói: “A Ân vẫn luôn một lòng hướng tới đây, hôm nay có thể được bái Nguyên công làm sư phụ, chính là phúc khí của A Ân.
Sư phụ, xin nhận của A Ân một lạy.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Không ít người nhất thời vì hiểu lầm nàng, thậm chí là chửi bới nàng nay đều cảm thấy hổ thẹn.
Trải qua lần đấu hạch này, Ân thị hiển nhiên là có thực lực, nhất là thiếp mời còn là Phương bá cho.
Lúc trước lời đồn đãi làm sao lan ra ngoài, lại là có dụng ý gì, đại đa số nội tâm nhiều người đã rõ, ánh mắt nhìn Lục Lam không khỏi có thêm vài phần lạnh lùng.
Lục Lam cũng không nghĩ tới Ân thị vài ngày không hề có động tĩnh gì, kết quả lại ở trước mặt mọi người quang minh chính đại cho nàng một cái tát!.