Tiểu Dược Thê

Chương 5


Bạn đang đọc Tiểu Dược Thê – Chương 5


Trấn nhỏ cách Thương Sơn cũng không xa nhưng cũng mất nửa ngày đi bộ.

A Ân thuê hai con lừa kéo xe, khoảng gần tới lúc xế trưa mới đến tiểu trấn.

Tiểu trấn thật ra là có tên, từ xa nhìn thấy trên một tảng đá lớn khắc chữ màu đỏ “Hạch điêu trấn”.
Khương Tuyền che miệng cười trộm, nói: “ Khắc chữ sáng loáng trên tảng đá lớn như vậy, là sợ người khác không biết đây là trấn của hạch điêu kỹ giả sao.”
A Ân rất hưng phấn.
Trước đây tổ phụ không cho phép nàng để lộ tài điêu hạch ở bên ngoài, khi nàng học điêu hạch thì có thể trao đổi với tổ phụ và A Tuyền.

Mà hôm nay ở trong trấn này toàn là hạch điêu kỹ giả! Toàn bộ! Đều! Là!
Nàng nhảy xuống lừa, dừng chân bên cạnh tảng đá quan sát, chỉ nói: “Nét chữ mạnh mẽ có lực, có thể thấy được đao công, nếu là một hạch điêu kỹ giả, thật mong có thể gặp mặt một lần.”
Một tiếng cười giễu không nặng không nhẹ vang lên.
A Ân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô nương minh diễm đang lộ ra vẻ mặt khinh thường nàng, thờ ơ nói với cô nương thị tỳ bên cạnh: “Bây giờ còn mèo con cún cũng có thể đàm luận về hạch điêu đấy, hạch điêu há lại là thứ mà những hạng người bình thường có thể đàm luận tới? Thật là nực cười.”
Thị tỳ cười khẽ: “Cô nương nói rất đúng.”
“Đi, đi vào, tránh cho có người làm dơ lỗ tai ta.”
Khương Tuyền hơi bực, đang muốn lên tiếng phản bác thì bị A Ân kéo lại.

Nàng nhẹ lắc đầu, nói: “Ngày nay nghề điêu hạch rất phát triển, người có tài có thể được ngưỡng mộ.

Cô nương vừa rồi thoạt nhìn bất qúa chỉ mười sáu tuổi, nếu cũng là một hạch điêu kỹ giả, ở tuổi này có tâm cao khí ngạo cũng là chuyện thường.”
Khương Tuyền lẩm bẩm nói: “Lúc tỷ mười sáu tuổi, thì hạch điêu bán đắt nhất beenngoaif cũng không hteo kịp hạch điêu của tỷ nha.”
A Ân không hài lòng nhìn nàng, nói: “Đi ra ngoài phải tự mình khiêm tốn, huống chi thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

“Không, tỷ tỷ mới là lợi hại nhất.”
A Ân dở khóc dở cười, nhưng đối với nàng cũng không có biện pháp.

Sau khi vào thôn, A Ân phát hiện ra các cô nương đi lại trên phố không ít, hỏi thăm qua mới biết thì ra phần lớn đều là thị tỳ thay chủ nhân đi mua hạch điêu.

Trong trấn các cửa hàng rực rỡ muôn màu, đều là hạch điêu, bởi vì trình độ chênh lệch không đều nên có nơi đông như trẩy hội, có nơi lại là vắng như chùa bà đanh.
A Ân bày ra bộ dạng chọn lựa hạch điêu, lại hỏi: “Ta vừa rồi có trông thấy một vị cô nương, ngũ quan minh diễm, đối với hạch điêu có vẻ là có hiểu biết.”
Nàng đang định hình dung lại dung mạo của cô nương kia một phen, đương chủ lại vỗ đùi, nói: “Người cô nói nhất định là con cưng của Lạc gia ở Cung Thành, Lạc tam cô nương! Cô ấy không giống người thường, năm ngoài Lạc gia xuất hiện một vị thiên tài điêu hạch, chính là huynh trưởng của Lạc tam cô nương.

Hạch điêu của hắn làm thừa tướng đương triều rất yêu thích, cuối năm ngoái đã bị gọi đi Vĩnh Bình, làm môn khách trong phủ thừa tướng.

Hôm nay chính là tâm phúc của thừa tướng, tiểu cô nương, gà chó thăng thiên đó biết không? Bây giờ chớ nói hạch điêu của người trong trấn chúng tôi, ngay cả hạch điêu Cung Thành cũng phải nhương Lạc gia ba phần.”
Chuyện của Lạc gia, A Ân đã có nghe nói, chỉ là lúc đó cũng không để ý.
Đương chủ kia lại nói: “Vị Lạc tam cô nương này cũng có chút thiên phú, bây giờ lại dựa vào uy danh của huynh trưởng, đi từ đầu tới cuối Hạch Điêu trấn này không ai dám quản nàng.

Điêu hạch của chúng tôi, là vì cái gì? Không phải là vì một ngày nào đó sẽ trở nên nổi bật sao? Tôi điêu hạch đã ba năm, so với hình, thần, vận, công với hạch điêu bên ngoài cũng không kém hơn.

Cô nhìn một chút đi, đem về làm phiến trụy là rất có mặt mũi đấy.

Trông cô là mới lần đầu tới Hạch Điêu trấn chúng tôi đi? Danh tiếng Mã Đại Hạch của tôi cả con phố này đều biết đến đó.”
Cửa hàng bên cạnh có tiếng cười vang lên.
Mã Đại Hạch mặt không đổi sắc, nói: “Cười cái gì mà cười? Có bản lĩnh thì bán được nhiều hơn so với lão tử đây rồi trở lại mà cười!”
Người nọ sắc mặt ngượng ngùng.

Mã Đại Hạch xoa xoa tay, nói: “Tiểu cô nương, cô thấy sao? Tui không bán đắt…” Quan sát xuôi ngược A Ân trước mắt, híp mắt cười, nói: “Xem cô là người mới tới đây lần đầu, ta giảm cho cô hai đồng, lấy cô ba mươi đồng.”
Ba mươi đồng, bằng tiền lương nửa năm của Đông Vân.
Khương Tuyền líu lưỡi, nói: “Tỷ tỷ, đây không phải là cướp tiền sao?”
A Ân cũng không bày tỏ thái độ, ngón tay kẹp hạch điêu lên, đặt trong lòng bàn tay xem tỉ mỉ.
Là hạch điêu đầu khỉ đội đào mừng thọ.
Cảnh xuân tươi đẹp, chiếu rọi trên năm ngón tay mảnh mai, trắng nõn của A Ân, vô cùng chói mắt.

Mac Đại Hạch đột nhiên chột dạ, không biết làm sao, cô nương trước mắt thoạt nhìn cũng chỉ là một cô nhóc, cách ăn nói cũng bình thường, nhưng khi nàng an tĩnh ngắm nghía hạch điêu của mình thì đôi tay kia có vẻ hết sức gầy yếu nhưng lại vững vàng có lực, dường như có thể dễ dàng mà mây mưa thất thường.
Mã Đại Hạch to giọng nói: “Có mua không? Không mua chớ cản đường!”
A Ân hỏi: “Đây là loại hạch điêu ba mươi đồng, vậy loại hạch điêu một trăm đồng là loại nào?”
Mã Đại Hạch vừa nghe thế, cho rằng là đã gặp được một vị chủ nhân tiêu tiền như nước, lập tức cười tủm tỉm, nói: “Có có có, Mã Đại Hạch ta đây loại nào cũng có.” Hắn mở một rương gỗ, lại lấy ra một hộp gấm, bên trong đúng là có một La Hán hạch điêu.”
A Ân mỉm cười, nói: “Thì ra là ông chủ Mã am hiểu La Hán hạch điêu.”
“Ta bái sư học nghệ ba năm, điêu khắc vô số La Hán, chỗ ta bán La Hán lần tràng hạt hạch điêu, không có một trăm cũng có tám mươi,” Hắn ngắm nhìn hạch điêu đầu khỉ đội đào mừng thọ trên tay A Ân, lại nói: “Đương nhiên con khỉ do ta điêu khắc cũng là bất phàm, hiếm có được một cô nương biết thưởng thức tay nghề của ta, La Hán hạch điêu ta bán cô một trăm mười đồng, năm nay đúng lúc là năm khỉ, con khỉ trong tay cô ta tặng cô luôn.”
A Ân lại hỏi: “Nếu ta mua, hạch điêu này do ta xử lý?”
“Cô muốn đập vỡ cũng được!”
A Ân nói: “Ta chỉ cầm theo ba mươi đồng, ta mua hạch điêu trong tay trước.” Nói rồi, qủa thật lấy ba mươi đòng ra, đưa cho Mã Đại Hạch.

Mã Đại Hạch nhận lấy tiền, trong lường vui mừng, hỏi: “Còn một La Hán hạch điêu khác, cô nương tính khi nào quay lại? Ta giữ cho cô.”
Trong lòng mừng khấp khởi.
Hôm nay gặp được thần tài ngốc nghếch rồi!
A Ân nói: “Một khắc sau.”

Mã Đại Hạch nghe vậy, ánh mắt lướt qua A Ân, hướng tới bên ngoài trấn.

Trên mặt đất bằng phảng mười mấy chiếc xe ngựa dừng lại.

Hắn lập tức nịnh hót: “Ta có thể bồi cô nương đi ra ngoài một chuyến, đỡ cho cô nương đi lại phiền toái.”
“Không phiền.” Nàng chỉ vào rương gỗ dưới bằng ghế của Mã Đại Hạch, hỏi: “Đây là khí cụ điêu khắc của ông, có thể cho ta mượn một lát không?”
Mã Đại Hạch ngẩn người nhìn nàng, một hồi lâu sau mới hoàn hồn, khó hiểu đưa rương gỗ cho nàng.

A Ân vừa nhìn, hơi thỏa mãn, lấy ra một chiếc đao mũi nhọn, sau đó thấp giọng nói bên tai Khương Tuyền một câu.
Khương Tuyền hiểu ý, ánh mắt hơi sáng, mở miệng kêu: “Nơi này có hạch điêu tiểu hầu dâng đào, chỉ bán một trăm mười đồng, đến đây đến đây, đến xem một chút đi!”
Lời này vừa nói ra, Mã Đại Hạch giống như bị sét đánh, dùng ánh mắt như kẻ đần độn nhìn A Ân.
Đương chủ sạp hàng ben cạnh nghe vậy, không khỏi cười ha ha.
Sạp hàng của Mã Đại Hạch cách cửa trấn không xa, chính là nơi người tới người đi náo nhiệt, vừa rồi có không ít người tới đứng bên cạnh quan sát, bây giờ nghe tiếng kêu giòn giã hoang đường của một cô nương xinh đẹp, số người tới ngày càng tăng.
Da mặt Mã Đại Hạch dày đi nữa cũng không chịu nổi, thẹn quá hóa giận, nói: “Này, cô…”
A Âm dường như không  nghe thấy, ôn thanh hỏi: “Có người mua sao?”
Khương Tuyền cười khanh khách phụ họa: “Có người muốn mua sao? Một trăm mười đồng đấy.”
Trong tiếng cười ồn ào của đám người, có người trêu: “Một trăm mười đồng, tính luôn một đôi tỷ muội như hoa như ngọc nhé?”
Khương Tuyền trừng mắt nhìn đôi mắt to như chuông đồng nói: “Tỷ tỷ của ta là nghìn vàng khó mua.”
A Ân cũng không giận, trong tiếng ồn áo cầm chiếc đao mũi nhọn trong tay.

Khí cụ điêu khắc hạt có năm cái, Mao Tỏa, Bình Tỏa, Bình Trùy, Viên Trùy, Tiêm Trùy, trong đó Tiêm Trùy dùng để khắc hai con mắt.

Tượng khỉ của Mã Đại Hạch tuy có hình của nó nhưng thiếu thần của nó.

Năm xưa khi Ân tổ phụ dạy A Ân khắc khỉ, đặc biệt là bắt khỉ, A Ân mỗi ngày đều luyện hai canh giờ, liên tục trong nửa năm, đã đem thần thái của con khỉ thu vào trong tâm.
Khỉ là loài bướng bỉnh hoạt bát nhất, mà đôi mắt khỉ, là chỗ tinh hoa nhất của tượng khỉ.

Tiếng ồn ào của đám người chợt ngừng.
Người có thê tới nơi này, đại đa số là có hiểu biết về hạch điêu.

Cô nhóc kia nắm chặt Tiêm Trùy đao trong tay, mọi người đều biết đây là một người lành nghề, tư thế cầm đao thập phần chuẩn xác, độn tác lưu loát như mây bay nước chảy, không có một tia dây dưa dông dài.
Dần dần, dần dần…
Có người sợ hãi kêu một tiếng.
Vừa rồi mới chỉ là tượng khỉ con bình thường, chỉ một lát sau, lại gióng như là nó sống lại vậy, tượng khỉ con dâng đào lanh lợi trông rất sống động.

Mặc dù vẫn chưa từng được mài dũa, chưa từng đánh bóng, nhưng mọi người đều hiểu rõ đao công như vậy, đừng nói là một trăm mười đồng, cho dù là hai trăm đồng cũng có người đồng ý mua.
“Một trăm hai mươi đồng, bán cho ta!”
“Ta ra một trăm năm mươi đồng!”
“Cổn nhĩ lệnh đường, ta mở miệng trước!”

A Ân cuối cùng bán ra với giá một trăm sáu mươi đồng, nàng nhận lấy tiền, chậm rãi xoay người.

Gương mặt Mã Đại  Hạch lúc xanh lúc trăng.

Hắn đương nhiên hiểu, khắc một con khi không khó, khắc một con khỉ con lanh lợi rất sống động cũng chỉ mất một chút thời gian, khó hơn chính là sửa lại tượng đã thành phẩm.
Mặt mũi của hắn bị cô nhóc đánh bịch bịch bịch vang dội dị thường rồi.
Tài nghệ không bằng người, hắn chí có thể thừa nhận.
A Ân vẫn chưa mở miệng, Mã Đại Hạch liền ảo não dọn hàng, nhanh chóng rời đi.

Đương chủ sạp hàng bên cạnh nhìn A Ân với cặp mắt không giống trước, hắn nói: “Tay nghề của cô nương rất khá! Không biết là cô học nghệ từ ai?”
A Ân cười cười, chỉ nói: “Gần đây có nơi nào nghỉ chân không?”
“Có! Vừa đúng lúc ta hôm nay phải dọn hàng sớm, ta đưa các cô đi tới đó.” Hắn toét miệng cười, lại nói: “ Ta họ Phạm, gọi là Phạm Hảo Hạch.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.