Tiểu Dược Thê

Chương 29


Bạn đang đọc Tiểu Dược Thê – Chương 29


Khương Tuyền được A Ân dặn dò, vẫn ở lại trong phòng.
Cho đến khi Nhị di nương bày ra vẻ mặt như bị thiếu nghìn vạn lượng thì mới biết phải dọn đi, hơn nữa còn không phải là phòng lúc đầu mà chính là sương phòng của nhị di nương ở.

Khương Tuyền ngạc nhiên nghi ngờ, còn cho rằng đã phát sinh chuyện lớn, vội vàng rời phòng.
Vừa mới qua Thùy môn liền thấy lão gia đang nói chuyện bên cạnh tỷ tỷ, trong bóng đêm, Đông Vân đốt đèn lồng, ánh sáng vàng rực chiếu trên, bỗng dưng có vài phần tức cười.
A Ân đưa tay vẫy nàng, “A Tuyền, qua đây.”
Ân Tu Văn lại cười, nếp nhăn trên mắt lại càng thêm sâu: “Hai tỷ muội các con từ nhỏ tình cảm đã tốt, gian phòng nhỏ, ở chung một chỗ đúng là có chút ủy khuất cho các con, có điều không quan trọng, ngày khác đổi một căn phòng lớn hơn, hai tỷ muội mỗi người một gian, liên mạnh bất khối, mạnh bất cái gì…”
“Phụ thân, là mạnh bất ly tiêu.”
Ân Tu Văn nói: “Đúng đúng đúng, vẫn là biết chữ nhiều thì tốt, đủ thể diện.”
“Trong bụng nữ nhi như có học vấn, đều là công lao của phụ thân.”
Kiểu nịnh bợ này thật ra làm cho trong lòng Ân Tu Văn phát hư, trước đây nhi nữ của mình văn văn tĩnh tĩnh ít khi mở miệng, bây giờ vừa mở miệng quả thực là như quả ớt làm sặc chết người, hơn nữa còn là sặc mà không thể phát ra được.
Khương Tuyền ở bên cạnh vừa nhìn thì cảm thấy thời tiết thay đổi, vì sao mà mới ở trong phòng một lát, vừa ra liền gặp lão gia như biến thành người khác rồi?
A Ân sao lại không biết trong lòng A Tuyền đang nghi hoặc chứ, ra hiệu nàng an tâm một chút chớ nóng, đợi sau khi về phòng ổn thỏa, bốn bề vắng lặng nàng mới tỉ mỉ kể lại với Khương Tuyền.
“…Không cho muội ở đây là sợ muội làm lộ việc.

Phạm tiểu lang là người đã gặp, hắn giả bộ thành bộ giảng một tiểu gia ngang ngược, quả thật là có vài phần miễn cưỡng, giống như hát kịch vậy, may mà ánh mắt của phụ thân và nhị di nương đã bị năm mươi lượng bạc che mờ mới không nhìn ra chỗ không thích đáng.

Nếu muội ở đó sợ muội sẽ nhịn không được mà bật cười.”
Trọng điểm của Khương Tuyền cũng không phải là chuyện này, nàng nói: “Tỷ tỷ, như vậy xác định là lão gia sẽ không làm khó tỷ.

Nhưng bây giờ lão gia sẽ xem tỷ như một thằng bé phát tiền, miếng thịt thắng nõn như vậy lão gia sẽ hút bao nhiều lần máu a!”
A Ân bị chọc cười.
“Xem ví dụ của muội kìa, ta trước đó thật ra có lo lắng ta làm vậy là không thích hợp, tính kế cha mình trước mắt dù sao cũng là vô cùng bất hiếu.”

Khương Tuyền lại lo lắng: “Tỷ tỷ nói cái gì vậy, chỉ cần tỷ tỷ có thể tốt lành, phụ người khắp thiên hạ thì như thế nào!”
“Phụ người khắp thiên hạ cũng không phụ ngươi!” Nàng vỗ mu bàn tay Khương Tuyền, ôn nhu nói: “Muội không cần lo lắng, điều muội nghĩ ta cũng đã nghĩ tới rồi.

Ta có thể đi đến bước này thì tuyệt đối sẽ không để phụ thân chi phối.

Nhưng ta cũng không đối xử với phụ thân như đối xử với kẻ thù, có điều cũng sẽ không đặt hắn ở trong lòng mà kính trọng.”
Từ sau một đêm, trong nhà A Ân được đãi ngộ rõ ràng cao lên không hề ít, ngay cả Đông Vân cũng hiểu đại cô nương là cười có thể kiếm bạc nhiều nhất trong nhà là đại cô nương.

Tiền của ai nhiều thì người đó mới là người có quyền, vì vậy cũng hầu hạ A Ân càng thêm ân cân, một câu đại cô nương hai câu đại cô nương, nhị di nương thấy vạy thì chỉ hận không thể phi một tiếng, nhưng ngoại trừ phi một tiếng rật hồ cũng không thể làm được cái gì, hai mương lượng tiền rieng của nàng vẫn đàng chờ lão gia lấy từ trong tay A Ân về.

Thần tài mà, mọi người đều thích tiền, cúng bái thì cúng bái.

Có thể để tiền riêng của nàng quay về, nàng phải ngủ ở dưới gốc cây cũng được!
Đối với thay đổi của A Ân, Tần thị vui mừng tới chảy nước mắt, trước đây cữ nghĩ rằng nhi nữ của mình điêu hạch là không hay, đối với tiếng tăm của cô  nương cũng không có ích gì, nhưng lại không biết có thể kiếm ra nhiều bạc như vậy.

Nhà bọn họ cũng không phải là thế gia danh môn gì thì nói gì đến danh tiếng, vẫn là tiền tài là quan trọng nhất.

Nhi nữ có tiền nàng cũng có thể nhờ cậy, nói chuyện cũng khí phách lên một chút.

Trước đây ở trong phòng bếp làm đồ ăn nóng cho con gái đều sợ lão gia nói lãng phí, bây giờ ngược lại không cần phải lén lút nữa rồi.
Vì năm mươi lượng bạc, bây giờ người trong nhà chân thành mà đem những món A Ân thích đến cho nàng.
Khi Ân tổ phụ qua đời, còn giao lại hai cửa hàng, cửa hàng lớn là cửa hàng hương nến Nguyên Bảo, còn lại là cửa hàng quan tài, đều thuê tiểu nhị trông coi.


Doanh thu của cửa hàng lớn không nhiều lắm, chỉ có thể nói là miễn cưỡng duy trì no đủ.

Lúc này đã tới cuối tháng, Tần thị đến cửa hàng xem sổ sách, lấy năm lượng, so với tháng trước nhiều hơn một, hai mươi đồng tiền.

Nếu là trước đây thì phải chia thành hai phần, một phần chi cho đồ dùng trong nhà, một phần còn lại dùng cho việc học của Hạo ca nhi.
Tần thị sau khi về nhà nói với Ân Tu Văn, muốn cầm bạc đi mua đồ mới cho nhi nữ.
Ân Tu Văn tất nhiên là không có ý kiến, chỉ nói: “Hôm qua hỏi nó, nói là hôm nay có thể làm xong hạch điêu, đợi lát nữa nó trở về thì chúng ta phải cùng nó nói một tiếng, có tiền rồi thì chớ sài hoang phí.” Hai mươi lượng bạc chỉ trong nháy mắt đã không còn, hắn qủa thực là nhức nhối suốt một đêm.
Đang nói chuyện thì A Ân từ bên ngoài đã trở về.
Có điều lại không qua đại sảnh mà chỉ có Khương Tuyền tới, nói: “Lão gia phu nhân, tỷ tỷ hôm nay rất mệt, vốn là định đến đại sảnh vấn an lão gia nhưng qủa thực rất mệt mỏi nên để cháu qua đây vấn an thay.”
“Nếu mệt thì thôi không cần tới nữa, an tâm điêu hạch mới là chuyện nên làm.”
Nói xong  Khương Tuyền cũng trở về.
Ân Tu Văn thật ra là nghĩ đến chuyện bạc, cảm thấy không yên lòng, nghĩ là vẫn nên dặn dò một tiếng thì tốt hơn.

Cô nương mọi nhà tiền bạc nhiều thì không khỏi hoa.

Mệt nhọc không tới được, vậy hắn qua đó là được.

Nhưng mà mới ra khỏi cửa đại sảnh Ân Tu Văn liền há hốc mồm.
Cách đó không xa có hai hán tử lưng hùm vai gấu đứng ở đó, cánh tay lớn chừng như thân cây, nhìn tương đối dọa người.
Khương Tuyền và hai người đang nói chuyện, thấy Ân Tu Văn đánh giá thân thể hai người thì chạy đến nói với Ân Tu Văn: “Lão gia, hai vị này là hộ viện do Lý viên ngoại bên kia kiên quyết đưa tới, nói là muốn bảo vệ an toàn cho hạch điêu, tỷ tỷ từ chối thế nào cũng không được, không thể làm gì khác đành nhận lấy.

Người cao hơn một chút gọi là Tác Hổ Nhãn, người thấp hơn một chút gọi là Tác Hổ Quyền, tỷ tỷ đã nói điều tra hộ tịch rồi, đều là người có gia đình trong sáng, nhìn cũng trung hậu thành thật liền dứt khoát lưu lại bảo vệ cho của cải nhà chúng ta, lão gia sau này ra ngoài có người đi theo cũng rất có thể diện.”

Ân Tu Văn vừa nghe lập tức có cảm giác như mình là quan lớn, ra vẻ uy nghiêm mà đi ra ngoài thì nặng nề ho khan một tiếng, nói: “An gia chúng ta tuy  rằng chỉ là một gia đình nhỏ, không có quy củ gì nhưng cái nên tuân thủ thì vẫn phải tuân thủ.

Nhà của Ân gia chúng ta không nhiều, ngoại viện có một gian phòng chưa củi, bây giờ trời nóng, ở đó ngược lại cũng mát mẻ.” Nối rồi liếc mắt nhìn hai người, chờ hai người lên tiếng trả lời.
Khương Tuyền vội vàng nói: “Vị này chính là phụ thân của đại cô nương.”
Nào ngờ hai người vừa liếc mắt nhìn Ân Tu Văn một cái thì chỉ lười biếng đáp ứng một tiếng.
Khẩu khí của Ân Tu Văn lập tức ngăn ở ngực.
Khương Tuyền vội vàng thu xếp cho Hổ Nhãn và Hổ Quyền, lại hảo ngôn hảo ngữ nói với Ân Tu Văn: “Ài, lão gia, hai vị kia rốt cuộc cũng đã từng hầu hạ cho nhà giàu có, đến nhà chúng ta lại phải ở trong phòng chứa củi có lẽ trong lòng cũng không vui mừng lắm.

Đành chờ đến khi đã thích ứng được.

Nói như thế nào đi nữa thì bây giờ cũng là người nhà chúng ta, sau này nếu có người không ngay thẳng tới tìm chúng ta, hai người cảnh cửa đứng ngoài cửa, đâu còn ai dám tiến lên cửa nhà chúng ta tìm hoa chứ!”
Ân Tu Văn nhớ tới chuyện mấy ngày trước đây bị người của sòng bạc Nguyên Bảo áp giải hắn về.
Lúc đó phải có hai người đè ép thì những người kia sao có thể láo xược như vậy! Nghĩ như vậy thì cục tức cũng trôi, chuyện ở phòng chứa củi đơn giản coi như là ra oai phủ đầu là được rồi! Ân Tu Văn xoay người trở về nhà, đem chuyện dặn dò A Ân quến mất không còn một mảnh.
Ngày tiếp theo A Ân rời nhà sớm, cho đến khi đăng đèn rực rỡ Ân Tu Văn mới thấy nhi nữ chờ mong quay về.
Hổ Nhãn và Hổ Quyền ôm đầy những thứ gì đó, A Ân cười tủm tỉm nói: “Khi về nhà đi ngang qua chợ Tây liền vào đó mua chút đồ cho cha, nương và Hạo ca nhi.” Son nước, gấm vóc, thức ăn, sách mực đều có, A Ân lại nói: “Đều mua cho người trong nhà, mọi người đều có phần.”
Tròng mắt Ân Tu Văn như muốn dính lên trên, hỏi: “Tốn bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm, tổng cộng cũng khoảng hai lượng bạc, ông chủ thấy con mua nhiều thì đều bớt số lẻ.”
Ân Tu Văn vừa nghe thì có chút thở phào nhẹ nhõm, nhìn trái nhìn phải lại không thấy túi bạc.

A Ân hậu tri hậu giác vỗ vỗ đầu, nói: “Suýt nữa thì quên, nhi nữ kiếm được tiền thì nên hiếu kính với phụ thân.” Cở túi tiền xuống, đưa cho Ân Tu Văn.
Ân Tu Văn mở ra nhìn, bên trong chỉ có khoảng năm mươi đồng.
Sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng ngại hai cường hán đang nhìn mình chằm chằm đắng sau A Ân thì không dám nổi giận.
A Ân nói: “Gia sản trên người nữ nhi chỉ còn lại chừng này.” Nàng phiền muộn buông tiếng thở dài: “Vốn là còn bốn mươi tám lượng bạc, nhưng phụ thân có nhớ không? Chính là tấm thiệp mời tham gia thi đấu điêu hạch lúc trước, lúc đầu nhi nữ cũng cảm thấy phụ thân nói có lý, khoog đi cũng được, đỡ phải mất mặt, nhưng còn đi ra ngoài một chuyến nghe thấy mới hiểu, tờ thiếp mời đó ngàn vàng khó cầu, mà cũng không biết là do ai truyền đi, mọi người đều biết con có tấm thiếp mời đó nên một mức muốn nhìn xem tấm thiệp mời đó như thế nào.

Trong lòng nhi nữ cũng khổ nha, thiếp mời là của Lạc đại nhân đưa, nếu bên ngoài biết thiếp mời đã bị nhà chúng ta xé rách, Lạc đại nhân chẳng phải là sẽ cho rằng Ân gia nhà chúng ta khinh thường hạch điêu của hắn hay sao? Cho nên lúc quay về mới phải nhờ người dùng năm mươi lăm lượng đổi lấy tấm thiếp mời khác.

Bây giờ nhi nữ còn bị nợ, thiếu người ta bảy lượng bạc.


Có điều không sao, tiền mất đi sẽ lại kiếm được, nhi nữ lại tiếp tục một vụ buôn bán mới, qua đoạn thời gian này liền có thể trả hết.

Tiền không có là chuyện nhỏ, đắc tội với Lạc gia mới là chuyện lớn, cha nói xem nhi nữ nói có đúng không?”
Vừa nghĩ đến tấm thiệp mời ngàn vàng khó cầu mà hắn tự tay xé rách, hôm nay laị lấy lại năm mươi lăm lượng, chỉ cảm thây trước mắt biến thành màu đen, hồi lâu trong cổ họng mới nặn ra được một chứ ‘Đúng’ khàn khàn.
A Ân trở về phòng.
Khương Tuyền cười đến mặt mày cong cong, nhỏ giọng nói: “Lão gia nhận?”
“Chỉ có thể nhận, có lẽ đoạn thời gian này có thể sống yên ổn rồi.”
Cũng không uổng nàng ra giá cao tìm Phương Thành ở bênh mời người môi giới tới, chọn mấy ngày mới chọn được Hổ Nhãn và Hổ Quyền, tướng mạo có thể dọa người nhưng tính tình lại cực kỳ trung hậu, hai người này chỉ nghe mệnh lệnh của nàng.

Màn kịch mở màn dù sao cũng phải đầu xuôi đuôi lọt.

Lý viên ngoại ở Giang Nam không phải là giả, có điều Giang Nam cách Tuy Châu quá xa, nàng mượn danh tiếng của hắn cho vở kịch hay, hư hư thật thật, cũng không thể nào kiểm chứng được.

Chỉ là cuối cùng cũng có điểm không hợp lý, nợ nhân tình, A Ân định bụng sẽ trả thêm vài nhân tình.
“Tỷ tỷ, những thứ này tỷ đều phải tặng thêm chó Lý viên ngoại ư? Cũng…Cũng có hơi nhiều qúa rồi.” Đột nhiên, ánh mắt nàng ngưng lại, nói: “Hà đường nguyệt sắc! Hạch điêu này không phải là quý nhất của tỷ tỷ sao? Cũng muốn tặng cho Lý viên ngoại?”
Hai ngón tay A Ân hơi khép lại, sắc mặt có vài phần không dễ chịu.
“Không phải.”
“Hầu gia, Ân cô nương để thuộc hạ đưa tới.”
Mở hộp gấm ra, bên trong là hạch điêu lớn bằng ngón tay cái, Hà diệp điền điền, còn có hai con cái nhỏ đang bơi lội vẫy vùng trong ao, trong nước có ánh trăng, thật sự là một cảnh đẹp.

Hai ngón tay có khớp xương rõ ràng vuốt ve hạch điêu, Trần Đậu lại nói: “Ân cô nương nói làm phiến trụy hoặc là ngọc trụy cũng đều nhìn vô cùng tốt.”
Ngón tay buông lỏng, hạch điêu lại trở về hộp.
Hắn nhẹ nói: “Một tượng hạch điêu liền muốn xua đuổi bản hầu gia ư?”
Trần Đậu nói: “Thuộc hạ trả lại.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.