Tiểu Dược Thê

Chương 120


Bạn đang đọc Tiểu Dược Thê – Chương 120


Trầm Trường Đường lại cầm tới một bình men sứ nhỏ xanh, đổ ra lòng bàn tay một chút cao mỡ, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng lấy thuốc thoa lên cổ nàng.

Cao mỡ lành lạnh dán vào cổ rất là thoải mái.
Nàng đổi tư thế nằm dừa vào người hắn, lười biếng híp mắt hưởng thụ.
Hắn nói: “Trước đây nghĩ cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hầu hạ người khác như vậy.”
Nàng lại đáp: “Trầm hầu gia tự mình hạ thấp thân thể tôn quý, A Ân cảm kích rớt nước mắt.” Lời là nói như vậy nhưng trên mặt nửa điểm cảm kích cũng không có, híp mắt cười.

Tựa như đây là chuyện rất tự nhiên.
Trầm Trường Đường thấy rất thích phương thức hai người ở bên nhau như hiện tại.
Cho dù nàng bị hắn cưng chiều đến hư hắn cũng tình nguyện.

Hắn nói: “Nghỉ một đêm, sáng mai liền tan hết.” Mắt nàng trợn lên nói: “Ta nói ngài đây là cố ý mà.”
Trầm Trường Đường lại thản nhiên hỏi ngược nàng: “Ta cố ý thì sao?”
Nàng tựa hồ như cũng không tìm ra được lý do phản bác lại, đành dứt khoát nheo mắt lại hưởng thụ sự hầu hạ của hắn.

Lại như nghĩ đến điều gì, nàng đột nhiên hỏi: “Mới vừa rồi là mẫu thân chàng hả?”
Ngón tay trên cổ chợt cứng lại.
Nàng tùy tiện qua loa: “Ta chỉ hỏi chút thôi, chàng không nói cũng không liên quan.”
Hắn đáp lại: “Có liên quan, chờ khi nàng gả vào Hầu phủ, bà cũng là mẫu thân của nàng.” Động tác trên tay nàng chậm lại, cao mỡ thoa lên cổ lành lạnh khiến nàng lấy lại tinh thần, nàng muốn ngồi dậy cùng hắn nói chuyện.

Có điều vừa động một cái bả vai liền bị đè lại, hắn thấp giọng nói: “Đừng động, còn chưa thoa xong.”
Nàng đành từ bỏ ý định.

“Ta từ nhỏ vốn mắc quái bệnh, mẫu thân đối với ta lúc tốt lúc xấu, mỗi lúc bà tranh cãi với phụ thân ta liền mang ta ra để trút giận, dùng roi đánh người để phát tiết là ta học được từ mẫu thân.”
Nầng ngẩn ra, nàng không dám tưởng tượng một người cao quý như hắn, là quý tử Vĩnh Bình sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại có hoàn cảnh như vậy.”
Nàng hỏi lại: “Phụ thân chàng có biết chuyện này không?”
Hắn trả lời lãnh đạm: “Biết.”
Từ khi hắn có nhận thức tới nay, số lần hắn được gặp phụ thân rất ít.

Cho dù có gặp được, phụ thân cũng chưa từng mỉm cười với hắn, chứ đừng nhắc tới tình cảm cha con.

Hắn lúc đó vốn tưởng rằng mọi người phụ thân trong thiên hạ này đều là như vậy, cho tới khi Trường Đàn ra đời, thỉnh thoảng lúc từ cung trở về đi qua nhị phòng hắn nghe thấy tiếng cười của phụ thân hắn.
Giongj hắn kể không chút nào phập phồng, nhưng nàng nghe rất đau lòng, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bao bọc lấy cổ tay hắn, chậm rãi trượt xuống nắm lấy tay hắn, lúc này giọng hắn mới mang theo chút ấm áp: “Ta tuy thân mang quái bệnh nhưng được tiên đế xem trúng tài hoa, so với cha ta ngài còn đau lòng ta hơn.

Nhờ có tiên đế cùng thánh thượng ta mới có được ngày hôm nay.”
Nàng buông tay ra, nhưng bị hắn bắt lại, nắm chặt trong tay.
Hắn gọi: “A Ân.”
Nàng cắt ngang lời hắn, hỏi: “Ta nghe nói Trầm phu nhân năm đó là đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng của Vĩnh Bình, phụ thân của chàng cũng là thật vất vả mới ôm được mỹ nhân về.

Hơn nữa chàng là đích trưởng nam, sao cha mẹ lại đối với chàng như vậy?”
Vấn đề này hắn dĩ nhân đã tự hỏi cả trăm triệu lần nhưng vẫn không nghĩ được ra kết quả gì.
Hắn lại cười tự giễu một tiếng, nói: “Có lẻ bởi vì ta mắc quái bệnh, cha mẹ ta liền xem như không có đứa con là ta đi.”
Nàng nghe liền cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Lúc ở Cung thành nàng bị ép đọc thư của Trầm phu nhân, lúc đó là tình cảm của mẫu thân ở Vĩnh Bình xa xôi đang nhớ thương nhi tử của mình, mỗi ngày đều trông mong con mình trở về, giống với tình thương của tất cả mẫu thân trên đời này.


Nhưng bây giờ từ trong miệng hắn nói ra lại thấy giống như không cùng một người.
Tựa như nhìn ra được nghi vấn của nàng, hắn lại nói: “Mẫu thân ta bắt đầu thay đổi từ khi ta được sách phong làm Mục Dương hầu gia, khi đó bà giống như biến thành người khác, không còn nóng này lạnh lùng với ta như trước nữa.”
Nàng lại hỏi: “Tô tướng quân vậy mà lại không được hoàng đế trọng dụng ư?”
Hắn bỗng cười: “Phản ứng rất nhanh.”
Nàng xoa ngón tay hắn, nói: “Không phải là phản ứng nhanh, mà là đồng cảm.

Ta và chàng đều chung tình cảnh, lúc ta ở Cung thành dần có tiền tài, mẫu thân ta cũng thay đổi, vốn ban đầu bà không có gì, bà không thể dựa vào cha ta, mà đệ đệ ta luôn ở bên ngoài buôn bán, hạo ca nhi tuổi lại còn nhỏ, lúc đấy bà mới ý thức được chỉ còn có thể dựa vào ta.”
“Chàng đoán không lầm, nhà mẹ ta lúc đấy bắt đầu sa sút, bà chỉ còn lại là ta đây để dựa vào.”
Thế nhưng cảm tình không phải nói có là có, cho dù có là máu mủ ruột rà nhưng những đau đớn tổn thương nàng phải chịu trong quá khứ không phải một sớm một chiều là có thể quên được.

Hắn suy nghĩ một chút, hắn sao lại chọn trúng Ân thị nàng? Ngoại trừ lúc đầu vì quái bệnh mà sinh ra xúc động, đại khái chắc là cùng chung hoàn cảnh.
Cho nên lúc đó đối với nàng ngoại lệ bao dung hơn với người khác, sau đó dần dần phát hiện ra thêm nhiều nét đẹp khác của nàng.
Nàng lại nói: “Hầu gia, chàng xem chúng ta vậy có phải là trời sinh một đôi không?”
Nội tâm vốn đang còn chút thương cảm hiện tại đã biến mất không còn một mảnh, hắn nói: “Đang mắc quái bệnh mà nói, đúng vậy, duy chỉ có môi nàng, lưỡi nàng mới khiến ta có thể thoát khỏi hành hạ của bệnh tật.”
Nàng lại liếc hắc một cái.
“Thật là không dám cùng chàng nói chuyện, chờ có cơ hội liền bỡn cợt người ta.”
Hắn nghe vậy liền quyết định tự thay đổi, dùng hành động thay lời nói.
Cuối cùng khi nàng trở lại sân viện nhà mình đã nữa quá nửa đêm, là hắn đưa nàng về.

Ừ, đều là bị hắn hôn đến mức toàn thân nhũn ra, mỗi lần hắn đụng vào người nàng là rất nhanh thỏa hiệp với hắn.
Có lẽ đây chính là lời giải thích khác cho câu nói trời sinh một đôi chăng.
A Ân nàng cũng chưa có cơ hội thử nghiệm qua trên người nam nhân khác, có điều nàng cũng không thèm để ý, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm người khác.


Lúc hắn rời đi có cùng nàng nói chuyện lúc trở về không cần lén lút như vậy nữa.
Nàng nghe vậy mới tỉnh ra, biết hôm nay ở sân viện của hắn bị ám vệ của hắn nhìn thấy bộ dạng lén la lén lút đi, khó trách nàng cảm thấy ung dung như vào hậu viện của mình vậy.
Sau khi hắn rời đi nàng lại không ngủ được.
Có điều đây cũng thành thói quen của nàng rồi, nàng cũng không để ý nhiều, liền nằm trên giường xoa bộ ngực sớm đã bị căng tức, suy nghĩ vài chuyện.
Tới Vĩnh Bình đã vài tháng, mọi chuyện đều theo kế hoạch.

Nàng với hiện tại xem như là hài lòng, nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
Nghĩ tới mấy vị tôn sư trong cung kia, nàng lại nhức dầu không khỏi cảm thấy tự nhắc nhở bản thân không thể xem thường.

Nàng nghĩ nghĩ lại cảm thấy nơi mềm mại kia ngày càng đau liền cúi đầu nhìn.
Hai năm ngắn ngủi nàng từ đồng bằng biến thành đồi núi trập trùng thì cảm thấy thật vi diệu.
Nàng lại gần như cả đêm không ngủ, đau đến lúc trời sáng.
Nàng gọi nha hoàn mang nước vào, phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó là thanh âm của Phạm Hảo Hạch _“Đại cô nương, Thanh Huy lầu xảy ra chuyện rồi.” Nàng biến sắc hỏi: “Chuyện gì?”
Đáy lòng hắn vốn đang hốt hoảng giờ này nghe thấy giọng của nàng liền bình tĩnh lại.
Hắn đáp: “Mấy vị huynh trưởng của Nguyệt Minh huyện chủ sáng nay khí thế hung hăng đem theo vài người tới, đem khách trong trà lâu đuổi đi hết, còn nói muốn phải đợi cô nương tới đó.

Hắn nói thức ăn chỗ chúng ta không sạch sẽ, hại Nguyệt Minh huyện chủ ăn xong thì sinh bệnh.

Sau đó lại có thêm bảy, tám người tới cũng bảo đến chỗ chúng ta ăn uống xong về đau nằm không dậy nổi.”
Dừng lại một chút hắn lại nói: “Đại cô nương, ta trước hết đã cho người trấn an rồi.”
Nàng nói: “Huynh làm rất tốt.” Xong lại hơi chau mày.

Hắn lại xin nàng chỉ thị: “Đại cô nương, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Nguyệt Minh huyện chủ bên kia quả thực khó giải quyết, nói ta rằng đêm đó trở về liền sốt cao không giảm, lại nôn mửa, ngự y trong cung tới khám bảo rằng do ăn đồ không sạch sẽ, vẫn luôn ăn vạ ở trà quán chúng ta tới giờ.”
Nàng lại cảm thấy vô cùng nực cười.
Nàng biết nàng ta nhất định lại gây chuyện, có điều lại không nghĩ tới nàng ta lại sẽ làm chuyện tổn người không lợi mình này.

Hắn thấy nàng cười thì hỏi: “Cô nương có cách rồi sao?”
Nàng lại hỏi hắn: “Ngự y trong cung nhìn ra là do thức ăn ở Thanh Huy lầy chúng ta gây ra sao? Không phải không? Nhưng nàng ta lại nằng nặc đổ cho Thanh Huy lầu chúng ta?”
“Đại cô nươngquấy r nói đúng.”
Nàng xoa mi tâm, cảm thấy thật chán ghét.
Người khác tới tìm nàng còn nguyện ý đối phó, chứ còn cùng loại ngu xuẩn này, một chút thủ đoạn cũng không có, căn bản không cần đến nàng ứng đối.

Nàng lại nói: “Ngươi sai người tới phủ Mục Dương hầu, nói với hắn chuyện của biểu muội hắn hắn đi mà giải quyết.”
Phạm Hảo Hạch lại lên tiếng đáp lại, lúc xoay người rời đi nàng lại lên tiếng: “Chờ đã.”
“Đại cô nương còn có gì phân phó?”
Nàng lại trầm ngâm một chút mới lên tiếng: “Chuyện này còn có thể lợi dụng một chút.”
“Vậy còn cần ta tìm hầu gia nữa không?”
“Cần, huynh đi nói với hầu gia một tiếng, chuyện này ngài chớ nhúng tay.” Vừa nói nàng lại hỏi: “Hiện tại Thanh Huy lầu chúng ta có bao nhiêu hạch điêu kỹ giả?”
Hắn bẩm: “Đã thông qua khảo hạch có sau mươi ba người, người đang chờ khảo hạch có một trăm lẻ ba người.

Có điều hôm nay huynh trưởng của huyện chủ mang người tới gây rối đã có hơn nửa số người rời đi.”
“Người rời đi không cần giữ lại, để bọn họ đi.

Một lát nữa ngươi đem tất cả hạch điêu kỹ giả còn lại tới đây.

Những người sau đến gây rối kia nhất định là bị Nguyệt Minh huyện chủ mua chuộc, huynh cho người đi đánh đạp, không cần để bọn họ thừa nhận bị mua chuộc, chỉ cần đừng quấy rối chúng ta nữa là được, mấu chốt là phải để cho chúng biết ở trong địa bàn chúng ta gây rối sẽ có hậu quả thế nào.”
Hắn lại hỏi: “Còn Nguyệt Minh huyện chủ cùng huynh trưởng của nàng thì sao?”
Nàng nói: “Trước không cần để ý tới, chuyện này lẽ ra phải để cho quan trên xử lý.

Chờ tới khi bọn họ báo quan, quan đến tự ta sẽ tới.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.