Tiểu Dược Thê

Chương 105


Bạn đang đọc Tiểu Dược Thê – Chương 105


Bên kia Phạm Hảo Hạch đang suy nghĩ Muc Dương hầu vào bằng cách nào, bên này A Ân cũng đang suy nghĩ điều này.

Hắn xuất hiện quá mức vô thanh vô tức rồi! Nàng biết hắn có khả năng, thế nhưng bây giờ có thể tránh thoát hết tai mắt trong dinh thự, xuất hiện trong viện của nàng, nếu không có bản lĩnh bay lên trời chui xuống đất tuyệt đối không có khả năng làm chuyện này.
Nàng tò mò hỏi: “Chàng làm sao mà vào được?”
Hắn hỏi lại: “Muốn biết?”
Nàng gật đầu.
Hắn nghiêng mặt tới ghé mặt nàng, nói: “Hôn ta một cái.”
Nàng liếc mắt nhìn hắn, nói: “Trời mới tối thôi đó, đã muốn giở trò lưu manh rồi.” Lời nói tuy là như vậy, nhưng vẫn nhón chân đi tới hôn hắn.
Còn chưa chạm tới mặt hắn đã nghiêng đầu, chuẩn xác chạm vào môi nàng.
Mùi vị quen thuộc kéo tới, hắn quyến luyến hôn môi nàng như đang thưởng thức món ngon thượng hạng nào vậy, hận không thể ăn hết vào bụng.

Môi của nàng vừa mềm vừa thơm, rõ ràng đã nếm qua vô số lần, thế nhưng mỗi lần vẫn không thể kiềm chế.
Giống như hôm nay nàng rạng rỡ ở trên lôi đài, tựa như tất cả mọi thứ trong thiên địa này đều vì nàng mà thất sắc.
Một khắc đó, điều duy nhất hắn muốn làm chính là ôm lấy eo nàng, hôn lên môi nàng, tuyên cáo với thiên hạ rằng cô nương này, họ Ân, tên Ân, thuộc về Mục Dương hầu hắn.
Thế nhưng thời cơ vẫn chưa tới.
Hắn trở về Mục Dương hầu phủ, cuối cùng là vẫn không có cách nào chờ đợi.
Vì vậy hắn liền tới đây.
Hắn muốn gặp nàng.
Lười mềm trượt vào, ở trong miệng nàng thể hiện sự nhớ nhung.

Gân xanh trên mặt tới tới lui lui, cuối cùng trong tiếng thở dốc hóa thành hư vô.

Nàng mềm nhũn như bùn, thở hồng hộc tựa vào vai hắn, tay chân một chút sức lực cũng không còn, chỉ còn bộ ngực phập phồng, từng đợt từng đợt chạm vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
Cánh tay nóng như lửa của hắn quấn lấy eo nàng, ổnđịnh thân thể nàng.
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trước người, thơm như vậy, khiến hắn không nhịn được mà muốn nhiều hơn, bàn tay bên hông nhẹ nhàng vuốt ve, từ từ đi lên.
Nàng có thể cảm nhận được nơi nào đó trỗi dậy, nhất thời đỏ mặt: “Ta…Ta dùng tay nhé?”
Con người rất tham lam, luôn muốn được nhiều hơn.
Hắn bày ra vẻ mặt dùng tay không còn thỏa mãn được nữa, liền dịu dàng dụ dỗ nàng: “Còn có những cách khác nữa.”
Nàng nghiêm túc: “Là cái gì?”
Hắn cúi đầu nói bên tai nàng một câu, mặt nàng liền đỏ lên, tựa như tôm luộc vậy.

Nàng dùng sức lắc đầu, nói: “Thái…Thái quá rồi.” Nói rồi lại liếc hắn một cái, nói: “Chàng từ nhỏ tới lớn không gần nữ sắc, vậy những chuyện này từ đâu mà học được?”
Hắn thây nàng không muốn, cũng không thể miễn cưỡng nàng, một tay ôm nàng, nói: “Đừng động đậy, ta chỉ ôm một chút thôi.”
Nàng không dám di chuyển, nhỏ giọng nói: “Được.”
Qua một hồi lâu, hắn vẫn như trước không buông tay, nàng còn có thể cảm nhận được một nơi to lớn, cúi đầu vừa nhìn, tựa như còn lớn hơn.

Nàng nuốt nước miếng một cái, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Gân xanh trên mặt hắn lại hiện ra.
Nàng rốt cuộc vẫn là không đành lòng nhìn hắn khó chịu, liền chủ động hôn lên môi hắn, đợi sau khi gân xanh trên mặt hắn biến mất, nàng nhắn nhó nói: “Chàng nếu thật sự khó chịu thì cũng không phải không thể…”
Nàng lại dừng lại, đỏ mặt nói: “Thế nhưng phải vào phòng trong.”
Mặc dù biết rằng tùy tùng không dám tiến vào đây, thế nhưng dưới ánh trăng mà làm loại chuyện xấu hổ này, nàng làm không được.

Chỉ nghĩ tới thôi, trái tim trong ngực như muốn nhảy cả ra ngoài.

Hắn nghe vậy trong lòng liền vui vẻ, kéo tay nàng vào phòng trong.
Cũng là lúc này, nàng mới phát hiện trong tay hắn còn có một hộp thức ăn.
Nàng nhận ra đây là hộp thức ăn ngày thường A Tuyền hay dùng, kinh ngạc hỏi: “Hộp thức ăn của muội muội thiếp, sao lại ở trong tay chàng?”
Hắn nghe vậy cũng mới nhớ ra, nói: “Nàng làm đồ ăn cho nàng, ta thuận tay mang đến thôi.”
Nàng ‘A’ một tiếng rồi nói: “Chắc A Tuyền thấy ta chưa ăn cơm, nên làm cho ta.” Nàng thuận miệng: “Gần đây bận rộn, thường thường quên bữa, có điều cũng không quan trọng, cũng chẳng thấy đói.”
Nghe thấy nàng nói vậy, hắn không chỉ là thân thể thấy khó chịu, mà ngay cả trong lòng cũng khó chịu.
Nếu không phải là hoàng đế ngăn cản, hắn làm sao nỡ ủy khuất nàng chứ?
Hắn lần đầu sinh ra loại ý nghĩ to gan.


Thế nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra, cả người hắn liền giật mình, lập tức bị đánh tan.

Hắn cúi đầu hôn nàng, ba độ biến mất gân xanh, tiểu hầu gia cũng không gây sự nữa.
Hắn kéo tay nàng, vào phòng.
Hắn nhíu mày nói: “Về sau đừng quên ăn cơm nữa.”
Nàng thuận miệng ứng tiếng, mở hộp thức ăn ra, bên trong đều là những món ngày thường nàng thích ăn.

Hắn thấy nàng như vậy, liền biết nàng không nghe lọt ta, nhất thời có chút buồn bực.

Tiểu nha đầu này từ sau khi không sợ hắn, ngay cả lời nói cũng không nghe nữa rồi.
Nàng ăn mấy thìa, chợt nhớ tới một chuyện, cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Chàng còn chưa nói cho ta chàng vào bằng cách nào.”
Nàng cười, hắn liền không còn cách nào tức giận được nữa, hờn giận nói: “Nửa năm trước ta cho người âm thầm đào một mật đạo, mấy ngày trước vừa hoàn thành, cửa ra mật đạo nằm trong viện của nàng.’’
Nàng trợn to mắt.
Cái này há chẳng phải nói là hắn tùy thời liền có thể tới chỗ này của nàng sao?
Hắn nói: “Nàng nếu không ăn uống đầy đủ, ta liền mỗi ngày tới đây nhìn nàng ăn.” Hắn vuốt tay nàng, hít một hơi, nói: “Nàng gầy như vậy, về sau làm sao sinh con cho bản hầu?”
Nàng vừa nghe, liền nặng nề cắn một miếng thịt, vừa ăn vừa nói: “Minh Mục chàng quả thực là vô sỉ tới không còn cảnh giới nữa rồi.” Hắn căn bản chính là trước đây đã tính toán kỹ rồi, nàng tới Vĩnh Bình, vào ở dinh thự này, bây giờ còn thông mật đạo, hắn muốn đến là đến, giống như đây là hậu hoa viên nhà hắn vậy.
Như nghĩ đến cai gì, nàng còn nói: “Ta hiện tại giống như là ngoại thất của chàng nhỉ?”
Hắn hỏi: “Nàng từng thấy ngoại thất nào trong tay có thể có một ‘thanh đao’ đâm chết phu gia chưa?”
Nàng thầm nói: “Ám trang đồ của chàng ta thiêu rồi.”
Hắn nói: “Phu nhân đốt cũng không sao.” Tiếng nói vừa dứt, hắn chợt cảm thấy hai chữ ‘phu nhân’ rất hợp với nàng, tựa như danh xưng Mục Dương hầu phu nhân trời sinh chính là dành cho nàng vậy.
“Phu nhân.” Hắn lại trịnh trọng nghiêm túc kêu.
Giọng của hắn so với người khác còn trầm thấp hơn, chỉ hai chữ ngắn ngủi mà như thiên hồi bách chuyển, khiến lòng nàng mềm đi.

Nàng nói: “Ai là phu nhân của chàng chứ?”
“Nữ sắc duy nhất ta có thể gần chỉ có nàng, nữ sắc ta muốn gần cũng là nàng.”
Mấy ngày không gặp, bây giờ vừa mở miệng ra liền nói tiếng ngọt, thật sự là dính chết người.

Nàng đỏ tai, nói: “Chàng không gần nữ sắc còn có thể như con thiêu thân vậy, nếu gần nữ sắc thì đến mức nào nữa chứ? Chẳng phải là toàn bộ quý nữ Vĩnh Bình đều là kẻ địch của ta hay sao?”
Hắn nói: “ Việc này vi phu ta oan uổng quá, ta chưa từng trêu chọc qua các nàng, thậm chí còn chưa từng chủ động nói chuyện nhiều.” Hắn cúi đầu cười: “Có điều, vi phu nhưng lại rất thích dáng vẻ này của nàng.”
Hắn tới gần, lại muốn hôn nàng.
Nàng tránh được, nói: “Không hôn nữa, hôn nữa liền không có sức ăn cơm.

Mấy ngày nữa còn phải nghĩ làm sao giải quyết được nan đề mấy người kia mang tới.

Hắc Quy hôm nay, chàng có biết là chủ ý của ai không?”
Hắn nói: “Ngọc Thành.”
Nàng than nhẹ một tiếng, bày ra bộ dạng hiểu rõ.
Hắn cười, nói: “Có các nàng trợ giúp, nàng có thể nổi tiếng nhanh hơn.

Nếu nàng thấy phiền, vậy liền để vi phu giải quyết cho.”
Nàng đáp: “Để tự thiếp.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.