Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 28


Đọc truyện Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng – Chương 28

Chỉ một câu nói của Yến đại tổng tài đã làm Chu Tiếu Vũ kinh hãi cứng ngắt tại chỗ, mà Yến Khôn cũng không cần Chu Tiếu Vũ trả lời, giơ tay nhẹ nhàng đeo kính lên, Chu Tiếu Vũ lại hoảng sợ run lên một cái, sau đó lùi một bước, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.

Yến tổng cúi đầu nhìn tên chết nhát này, ngay cả trào phúng cũng lười nói với hắn. Một tiếng xì cười châm biếm vang lên, tuy nhỏ nhưng mọi người ở đây đều nghe thấy rõ, giống như có mười mấy bàn tay thay nhau vả vào mặt Chu Tiếu Vũ, trong nháy mắt hắn cảm thấy cả đời cũng không chịu nhục như thế này.

“Cậu còn muốn lục soát Tư Không Dịch?” Một câu và một ánh mắt trực tiếp xử lý Chu Tiếu Vũ, lúc này Yến tổng hơi hưng phấn, yên lặng nhìn Triệu Từ, mà Triệu Từ lại cảm thấy bản thân như lâm vào cảnh gió tanh mưa máu. Tuy hắn cực kỳ không cam lòng, nhưng hắn không dám nói ra ba chữ “muốn lục soát” kia. Hắn có thể chắc chắn vừa rồi vị tổng này không hề nói đùa, nếu hắn không tìm được ví tiền trên người Tư Không Dịch, nhất định hắn không giữ được đôi tay này.

“Tôi…” Triệu Từ phát hiện cổ họng hắn khô khốc, thậm chí há miệng nói không ra lời. Ngay lúc Triệu Từ bắt đầu đổ mồ hôi trán, một giọng nói cứu mạng vang lên: “Yến tổng, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tiểu Triệu và Tiếu Vũ chỉ là quá kích động, mong anh cho bọn họ cơ hội giải thích.”

Yến tổng mới đe dọa được một nửa đã bị người cắt ngang, hơi không vui quay về hướng phát ra giọng nói, liền thấy được một gương mặt càng làm hắn thêm mất hứng. “Lục Tổng, không ngờ hôm nay anh rảnh rỗi đến thăm nghệ nhân.”

Lục Phong nghe vậy nhìn thoáng qua Tư Không Dịch đứng cách Yến Khôn không xa, lúc này cậu đang nhìn chằm chằm Yến Khôn, vẻ mặt cao hứng và có ý gì đó không giải thích được. Tư Không Dịch mặc áo sơ mi trắng và quần jean bình thường, dường như hơi khác so với dáng vẻ mà Lục Phong thấy đêm hôm đó. Nhưng trông vẫn rất được.

“Yến tổng mới thế chứ, lần đầu tiên tôi thấy anh đi tham ban nghệ nhân.” Tuy Lục Phong cố gắng ôn hòa, chỉ là gương mặt hắn vốn trông kiêu ngạo không hiền lành gì, muốn ôn hòa cũng khó, huống chi lúc này hắn cũng không muốn hạ thấp bản thân, dù nhà học Lục và nhà họ Yến không cùng cấp bậc, hắn cũng không muốn nhận thua.

Yến Khôn cười cười với Lục Phong, phối hợp với mắt kính viền vàng và ngũ quan anh tuấn, quả thật trông tao nhã như một thân sĩ quý tộc, nếu không phải tận mắt chứng kiến, không ai có thể liên hệ một người như vậy với đại ma vương cực kỳ khủng bố, chỉ nói một câu đã dọa Chu Tiếu Vũ nằm bò ra. “À, vậy đúng là anh còn chưa thấy nhiều sự việc. Sau này anh sẽ phát hiện, tôi cũng rất quan tâm đến nhân viên trong công ty.”

Lục Phong: “…” Anh nói câu này không thấy xấu hổ sao?!

“Tiểu Dịch, cậu có sao không?” Yến Khôn không phản ứng vẻ mặt vặn vẹo của Lục Phong, giống như một người anh trai dịu dàng quay đầu nhìn Tư Không Dịch.

Tuy cậu cảm thấy lúc này Yến Khôn ôn hòa quá mức, nhưng mà, Yến Khôn trước mặt cậu cơ bản đều là lịch sự tao nhã. À, ngoại trừ mới vừa rồi dọa Chu Tiếu Vũ sợ suýt tè ra quần và lúc lái xe tông bay bọn khốn nạn trong ổ mại dâm kia, khi đó người này quả thật là hung tàn bá đạo nhất thiên hạ.

Tư Không Dịch đột nhiên nở nụ cười, cái tên nhiều mặt này thật sự rất thú vị nha, phát hiện ra tính cách ẩn giấu của Yến tổng giống như phát hiện đại bát quái khiến người ta vui vẻ: “Không có việc gì, tôi chỉ nghĩ vừa rồi và hiện tại anh đặc biệt đẹp trai!”

Mọi người xung quanh lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Khổng Triệu ngoài trừ hít khí lạnh, còn biểu đạt sự kính nể dào dạt như nước sông Hoàng Hà với Tư Không Dịch – Ông đây lăn lộn ở Quang Diệu Tinh Quang gần hai mươi năm, lần đầu tiên thấy có người dám quang minh chính đại chọc ghẹo Yến đại tổng tài!

Yến Khôn nghe Tư Không Dịch nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, trong đầu hắn đã dự đoán xem Tư Không Dịch sẽ phản ứng thế nào, là cảm kích, rụt rè hay là thẳng thắn, lại không nghĩ có loại phản ứng thoạt nhìn thanh thuần không hề giả vờ nhưng mang theo hàm ý trêu ghẹo này. Yến tổng nghĩ bản thân lại bị thằng nhóc này bắn trúng hồng tâm một lần nữa rồi, vì thế hắn cũng giống cậu, sảng khoái nở nụ cười: “Cậu có thể nhìn ra điểm này, chứng tỏ ánh mắt cậu không tồi.”

Tư Không Dịch cười ha hả: “Tất nhiên, ánh mắt của tôi luôn tốt mà. Nhưng tôi cũng rất đẹp trai, nên tôi không hề tự ti với anh. Anh đến tham ban hả?”


Yến Khôn nghe vậy rũ mắt, kỳ thật hắn cũng không xác định có phải bản thân đến tham ban hay không, tóm lại sau khi hắn xem hai video Khổng Triệu gửi đến, liền bỏ công việc mà chạy tới đây, hắn vốn chỉ muốn nhìn một cái mà thôi, thuận tiện giải sầu thả lỏng một chút. Đúng là không phải tham ban, nhưng hiện tại, câu phủ định ra đến miệng liền quẹo một cái thành câu khẳng định.

“Ừ, cậu có cảm động không?”

Tư Không Dịch cũng không giả vờ, thẳng thắn trả lời: “Cảm động muốn chết. Hôm nay tôi kiếm, à, vừa lúc mang theo một ít tiền, mời anh đi ăn trưa.”

Yến Khôn nghe vậy cười nói: “Vậy đi thôi.” Nói xong hắn quay người bước đi, nhưng bước chân hơi chậm, chờ Tư Không Dịch đeo ba lô đuổi theo, hắn mới đi với tốc độ bình thường. Trước khi rời đi, Yến Khôn ném cho Lục Phong một câu: “Lục tổng, hy vọng chiều nay anh có thể bảo hai nghệ nhân của anh cho nghệ nhân của tôi một công đạo.”

Tâm trạng Lục Phong giống như một cái nồi lẩu thập cẩm nêm quá nhiều muối, quá mặn mà phun không ra: “Yến tổng yên tâm, tôi sẽ tra rõ việc này.” Là tra rõ chứ không phải công đạo, lỡ như thật sự là người bên đó trộm ví thì sao?

Yến Khôn quay lưng về phía Lục Phong, nhìn Tư Không Dịch nhướng mày nói: “Chuyện cái ví có liên quan đến cậu à?”

Tư Không Dịch thoáng khẩn trương, chẳng lẽ lòi đuôi? Cậu nhanh chóng lắc đầu, không thể nha.

“Không có.”

“Cậu không cần khẩn trương. Dù thật sự liên quan đến cậu, chỉ cần bọn họ không có bằng chứng cậu trong tay, thì không thể tìm cậu uy hiếp.” Yến Khôn nhìn thoáng qua Tư Không Dịch, xác định chắc chắn chuyện cái ví có liên quan đến thằng nhóc này, không chừng… Phải là liên quan đến đám thú nuôi của cậu ta mới đúng. Nhưng như hắn đã nói, có liên quan thì sao chứ? Không có bằng chứng, không ai có thể uy hiếp nghệ nhân của hắn.

Tư Không Dịch bị câu nói ngang ngược này làm kinh ngạc đến ngây người, sau đó hơi rối rắm bày tỏ: “Anh Yến, không nên đoán mò, giả thuyết của anh không đúng.”

Yến Khôn phát giác bản thân lại nhịn không được nở nụ cười, tâm trạng hắn rất thoải mái, ngoại trừ lần gặp đầu tiên, những lần sau khi gặp cậu, tâm trạng hắn đều không tệ. “Ồ, vậy thì sao chứ? Còn nữa, nếu cậu mời tôi ăn trưa ở quán vỉa hè, tôi sẽ đánh chết cậu.”

Khóe miệng Tư Không Dịch co rút: “Không sao cả. Tôi chưa nghèo đến nỗi mời anh ăn cơm còn ăn ở quán vỉa hè. Dù thế nào tôi cũng phải mời anh ở nhà hàng nhỏ.”

Yến tổng đời này chỉ ăn ở nhà hàng nhỏ đúng một lần: “Không được. Không sạch sẽ.”

Tư Không Dịch nhướng mày: “Sao anh biết không sạch sẽ? Đi đến kiểu quán ăn có thể thấy được phòng bếp sạch sẽ phía sau!”

Yến Khôn: “Quán ăn kiểu đó căn bản không hề tồn tại.” Lần trước hắn ăn một bát mì thịt bò ở thị trấn nhỏ kia, kết quả bụng không thoải mái cả đêm.


Tư Không Dịch quyết định không thèm nói chuyện với người không có thường thức cơ bản của quần chúng này, trực tiếp dùng sự thật làm Yến tổng mất mặt: “Đại Hoàng!”

Vì thế Đại Hoàng sủa một tiếng, cùng ba nhóc chạy ra ngoài, chúng nó tùy tiện ra vào cũng có thể phán đoán vô cùng chính xác nguyên liệu nấu ăn của hàng quán nào tươi mới, có sạch sẽ hay không, hàng quán nào bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.

Yến đại tổng tài nhìn ba con thú chạy tan tác như chim muông, cảm thấy bản thân có thể sẽ bị làm mất mặt thật.

Sau đó hắn thật sự bị mất mặt.

Dưới sự hướng dẫn của Đại Hoàng, Tư Không Dịch chỉ huy Yến đại tổng tài lái xe đến một nhà hàng tên là “Lẩu Đông Bắc đại”, tại đây Yến tổng bắt đầu hành trình đến các nhà hàng nhỏ của hắn. Không thể không nói, hương vị thức ăn nơi này không tồi, mà từ đầu đến cuối nhà hàng đều nấu lẩu ngay trước mặt bọn họ, quần áo của nhân viên phục vụ cũng rất sạch sẽ, cảnh vật xung quanh cũng đặc sắc. Yến tổng ăn ở nhà hàng nhỏ lần thứ hai trong cuộc đời, cảm giác cũng không tồi.

Nhưng hắn vẫn thấy lo: “Lần trước ăn mì thịt bò ở thị trấn kia.”

Tư Không Dịch lập tức nhớ đến tình cảnh lúc đó: “Thế nào?”

Hắn nhìn cậu nói: “Bụng tôi không thoải mái cả đêm.”

“Ôi chao, vậy không nhất định là do mì, mà là buổi chiều đó anh trải qua quá nhiều chuyện, còn mắc mưa nên dạ dày yếu. Yên tâm đi, lần này tuyệt đối không sao. Nếu lần này anh thích ứng được, sau này tôi lại dẫn anh đi nữa!”

Yến Khôn nhìn cặp mắt phượng trong suốt và vẻ mặt chờ mong của Tư Không Dịch, chữ “Không” đã vọt đến miệng vẫn ráng nuốt xuống.

“Được.” Nói xong chữ này, Yến tổng cảm thấy bản thân lại bị rút não rồi. Hắn luôn rất biết tự kiềm chế bản thân và lấy kiêu ngạo là nguyên tắc, chẳng lẽ bị Đại Hoàng bên cạnh ăn luôn nguyên tắc này rồi sao?!

Yến Khôn thở dài: “Được rồi, tôi chỉ đến thăm xem ngày đầu tiên cậu làm việc có thuận lợi hay không thôi, tôi rất bận, đi trước đây. Có rảnh gặp lại sau.”

Tư Không Dịch nghĩ, trong ba ngày cậu đã gặp vị này ba lần, không hiểu sao cảm thấy chữ rất bận này thật sự là rất vô ích. Không, ngược lại rất có dáng vẻ. Nhưng cậu cũng không vạch trần: “Được, hôm nay cám ơn anh, gặp lại sau.”

Yến tổng cao quý lãnh diễm gật gật đầu rồi bỏ đi trước. Chờ Yến Khôn đi rồi, Tư Không Dịch vươn tay: “Ông chủ! Thêm một thố cá chua ngọt và hai thố cơm!”

Thính lực tương đối tốt, vừa mới ra khỏi nhà hàng, Yến tổng dừng bước: “… Đồ tham ăn.”


Cơm nước xong Tư Không Dịch đi đến cửa hàng điện tử gần đó, vòng đi vòng lại, sau đó dùng hai ngàn tệ mua bốn cái camera siêu nhỏ sạc điện, rồi hài lòng quay lại Minh Hồ Sâm Lâm. Vừa vặn tiêu hóa một bụng thức ăn, mà lúc này cũng đã đến giờ chụp ảnh buổi chiều rồi.

Trước khi chụp, Lục Phong thế mà tự mình dẫn Chu Tiếu Vũ và Triệu Từ vẻ mặt khó coi đến giải thích.

“Thật có lỗi, ví tiền của Triệu Từ để trong ngăn nhỏ trong túi xách của cậu ấy, không có bị mất. Tuy vẫn chưa tìm được ví tiền của Tiếu Vũ, nhưng chúng tôi đã xem lại camera, không phát hiện bất kỳ ai trong đoàn các cậu.” Lục Phong trực tiếp mở miệng xin lỗi. Nhưng người nên nói xin lỗi cũng không phải hắn, Lục Phong mở đầu, Triệu Từ cắn răng nói với Tư Không Dịch: “Thật xin lỗi! Tôi nói oan cho cậu!”

Tư Không Dịch nghĩ thầm, đúng là không oan đâu, nhưng mà, ha hả. Cứ thích nhìn loại người khinh thường người khác bị xấu mặt vậy đó. “Không sao không sao, hiểu lầm chút thôi mà. Tuy thoạt nhìn điều kiện kinh tế của tôi không tốt lắm, nhưng tôi cũng có nguyên tắc làm người, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu khiến người thần phẫn nộ, biến bản thân thành một tên khốn nạn.”

Triệu Từ nghẹn trong một hơi ngực, cứ cảm thấy lời này đặt biệt đánh mặt hắn. Chu Tiếu Vũ đứng bên cạnh, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn xuống đất, hiện tại hắn đặc biệt mẫn cảm với hai chữ “khốn nạn” này, cứ cảm thấy tên nghệ nhân còn chưa ra mắt này đang chỉ cây dâu mắng cây hòe. Nhưng hắn lại không thể phản bác, dù là thằng ngu cũng nhìn ra thằng nhóc này có hậu trường mạnh đến nỗi có thể bóp chết hắn chỉ trong một phút.

Chu Tiếu Vũ cực kỳ phẫn nộ và không cam lòng, tại sao? Tại sao?! Tại sao hắn chỉ có thể quyến rũ được mấy đứa có chút tiền và tiểu minh tinh tuyến hai, tuyến ba gì đó, mấy cô ả chỉ tốn chút tiền cho hắn mà còn muốn sống muốn chết, dựa vào cái gì thằng nhãi nghé con Tư Không Dịch này ngay ngày đầu tiên đã được Yến tổng chú ý, còn được Yến tổng bảo vệ?! Nhờ vào cái mặt dễ gần thôi sao?! Hắn cũng đâu có kém!

Oán khí quanh mình Chu Tiếu Vũ ngày càng dầy đặc, đối với Tư Không Dịch và bốn nhóc cực kỳ mẫn cảm với loại này mà nói, thật sự là không muốn tiếp xúc với tên này một giây nào nữa. Tư Không Dịch đang muốn mở miệng, Yaris đã mở miệng đuổi người: “Được rồi Phong, Tư Không cũng không so đo với bọn họ, nhưng lần tới cậu phải dạy bảo nghệ nhân cho tốt, đừng có xúc động như vậy, chuyện này không tốt cho hình tượng công ty cậu đâu.”

Lục Phong điều tra cả buổi trưa, không phát hiện điều gì bất thường, tâm trạng hắn đã rất tệ, lúc này nghe Yaris nói vậy, hắn trừng mắt liếc bạn thân một cái: “Cậu câm miệng đi. Được rồi, mời cậu ăn cơm sau.”

Yaris khoát tay, Lục Phong bảo Chu Tiếu Vũ và Triệu Từ, cùng mấy người khác trong đoàn làm phim trở về. Sau khi bọn họ đi hết, Lục Phong đi đến trước mặt Tư Không Dịch, đột nhiên mở miệng nói: “Để bồi thường cho chuyện lần này, tôi có một vai nam số hai trong phim truyền hình, cậu có muốn tham gia không?”

Tư Không Dịch nghe thế thoáng ngơ ngác, cậu thật sự không hiểu rõ Lục tổng kiêu ngạo trước mắt này, tại sao lại cho cậu vai nam thứ làm bồi thường. “Bình thường dưới tình huống này, không phải đều là bồi thường kinh tế sao?”

Lục tổng tài đang chờ Tư Không Dịch cảm động rơi nước mắt hoặc là cao hứng phấn chấn: “…” Lần đầu tiên gặp một người thẳng thắn kỳ ba như vậy, thế nhưng có sóng to gió lớn gì mà Lục tổng chưa thấy qua đâu! “À, thù lao nam số hai ước chừng mười vạn một tập, nhưng cậu là người mới, chỉ có thể được hai vạn một tập.”

Tư Không Dịch lập tức hưng phấn: “Phim này tổng cộng bao nhiêu tập?”

Lục Phong nhìn Tư Không Dịch tươi cười, như thoáng bị đâm một cái: “Ba mươi tập.”

Ôi trời ơi, hai nhân ba mươi, sáu mươi vạn nha! Có tiền mua nhà rồi! “Lục tổng, ngài đúng là người tốt, tôi diễn.”

Khổng Triệu run run cầm điện thoại quay phim, cuối cùng vẫn không dám gửi. Khổng Triệu tiến lên kéo Tư Không Dịch suýt nữa đã xưng huynh gọi đệ với Lục Phong, ra dáng một người đại diện chuyên nghiệp hỏi: “Tuy chúng tôi rất cám ơn ngài đã hợp tác với Tiểu Dịch, nhưng Tiểu Dịch là nghệ nhân hạng nhất của Quang Diệu chúng tôi, phương hướng phát triển sự nghiệp trong tương lai của cậu ấy rất quan trọng. Tôi muốn hỏi, đạo diễn và các diễn viên khác trong bộ phim đó là ai?”

Lục Phong không cách nào kích hoạt thuộc tính “tổng tài kiêu ngạo” đối với Yến Khôn, nhưng đối với người khác hắn vẫn dễ dàng phóng thuộc tính ra: “Đây là bộ phim Tinh Vũ xem trọng nhất năm nay, cậu cứ yên tâm. Tháng sau chính thức bấm máy, biết không?”

*Dong binh: lính đánh thuê.

Khổng Triệu trong lòng nhảy dựng: “Đây chính là đại chế tác, anh định để Tiểu Dịch diễn vai gì?”


Lục Phong nhìn Tư Không Dịch, khóe miệng nhếch lên: “Diễn Khổng Dịch, tay súng như thần.”

Lúc này Khổng Triệu quả thật muốn vái lạy cái vận “tổng tài” của Tư Không Dịch, Khổng Dịch tuyệt đối là một nhân vật rất dễ gây thiện cảm và làm người khác nhớ kỹ nha! Nhưng thử thách này cũng rất lớn. “Vậy tôi thay mặt Tiểu Dịch cám ơn anh nâng đỡ. Thế nhưng diễn Khổng Dịch cũng không dễ.”

Lục Phong nhướng mày: “Tôi đã đưa cơ hội, nếu ngay cả yêu cầu thấp nhất của đạo diễn mà cậu ấy cũng làm không được, vậy cũng đừng oán tôi.” Nói xong câu khí phách cuối cùng, Lục tổng tài liền rời đi. Nhưng chính Lục Phong cũng không xác định, rốt cuộc là hắn đang nâng đỡ Tư Không Dịch hay là muốn nhìn cậu thảm bại.

Khổng Triệu vẫn hơi do dự: “Đây là cơ hội tốt cũng là một thử thách rất lớn. Trở về anh phải tra tài liệu, dù thế nào cậu cũng phải nắm lấy cơ hội này!” Dù không nắm được nhưng trải nghiệm này cũng rất hiếm có.

Tư Không Dịch chỉ là người mới, còn chưa hiểu được vì sao Khổng Triệu lại xem trọng bộ phim này như vậy. Nhưng chỉ cần có sáu mươi vạn tiền thù lao, cậu phải qua cửa ải này.

“Mấy người kích động xong chưa? Phong quả thật đáng giận, mấy người có còn nhớ bây giờ tôi vẫn còn đặt bao hết nơi này không?!” Yaris tức đến khó thở lên tiếng, Khổng Triệu nhanh chóng lôi kéo Tư Không Dịch chụp ảnh tiếp.

Buổi chiều, Tư Không Dịch thay quần jean và sơ mi trắng ra, mặc một bộ đồ da bó sát người được Yaris đã chuẩn bị từ trước, đứng bên bờ hồ gần khu rừng, vì tăng cảm giác hoang dã, Yaris thậm chí còn mang hai con sói đến phối hợp với Tư Không Dịch chạy trốn, đến lúc này cậu mới hiểu được vì sao Yaris bị gọi là “tên điên“! Cậu cảm thấy danh xưng này rất thích hợp với hắn, nếu không có Đại Hoàng, Đại Hoa trấn giữ, cậu thật sự bị hai con sói gặm luôn rồi!! Cậu cứ như vậy mà liều mạng chạy như điên!!

Thật vất vả chụp xong xuôi, Tư Không Dịch nghẹn một bụng lửa muốn đi qua rống Yaris, kết quả cậu thấy hắn đang ngồi phịch xuống cỏ, cắn răng phì phò thở không ra hơi. Yaris nhìn tấm ảnh trong máy, mới nhìn một cái đã khiến người ta kích động máu sôi sùng sục, hắn vừa xem vừa cười ha hả như bị bệnh tâm thần.

Bốn giờ chiều, buổi chụp hình hôm nay của Tư Không Dịch kết thúc. Đoàn làm phim của Chu Tiếu Vũ bên kia vẫn đang quay. Vì thế Tư Không bát quái vốn đang cạn cột máu, nháy mắt như được bơm đầy máu sống lại, từ chối lời mời ăn tối của Yaris, tỏ vẻ muốn ở lại thăm thú một chút. Yaris nghĩ không có vấn đề gì liền đồng ý. Chỉ có đại diện Khổng là cảm thấy nguy hiểm!

“Không được làm bậy.”

“Anh yên tâm đi.”

“… Bảo thú nuôi của cậu không làm bậy.”

“Được được, anh đi nhanh đi.”

Khổng Triệu lưu luyến rời đi. Tư Không Dịch im lặng nở nụ cười, sau đó đeo camera siêu nhỏ cho bốn nhóc. Tiểu Bạch đeo camera lên người cứ như đeo một cái chuông, Đại Hoàng, Đại Hoa thì che giấu ở cổ không thấy được, chỉ có Tiểu Văn là phiền toái, nhưng Tiểu Văn tỏ vẻ nó có kỹ xảo đội đầu! Trực tiếp đội camera lên đầu, thoạt nhìn giống như là… Một loài côn trùng giáp xác to lớn bay trên không.

“Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của Chu Tiếu Vũ, hoàn thành đại bát quái đầu tiên của tiểu đội chúng ta!!”

Gâu meo chít vo ve! [Tiểu chủ nhân nói rất đúng!]

Năm ngày sau, nửa đêm, Lý Lỵ lo lắng đến bên ngoài Minh Hồ Sâm Lâm, lấy được một cái USB nhỏ dưới tàng cây, cùng một tờ giấy: [Bằng chứng ở trong này. Dựa theo kế hoạch, chờ @Tiểu đội bát quái đăng Weibo, đợi nhiều người tham gia mắng chửi, cô đăng bằng chứng lên đánh mặt, tốt nhất đăng ảnh chụp cùng Chu Tiếu Vũ, vạch rõ bộ mặt thật của thằng ngụy quân tử kia. Tiểu đội bát quái chúng tôi chúc cô thành công, đồng thời khinh bỉ và trừng phạt thằng khốn nạn!]

Dưới màn đêm, Lý Lỵ nương theo ánh đèn yếu ớt đọc tờ giấy kia, rốt cuộc nhịn không được khóc rống lên. Đây là lần đầu tiên sau khi cô bị lừa, có người đứng về phía cô, cô cảm thấy may mắn bản thân đã kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi hy vọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.