Đọc truyện Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ – Chương 6: Phiến sư học nghệ
“Hỏng rồi.”
Ta kinh ngạc quay đầu, một lão nhân hơn phân nửa râu tóc màu trắng đứng sau ta, cảm giác ý đồ không tốt.
“Tuổi còn nhỏ cư nhiên ngoan độc, về sau trưởng thành khẳng định tai họa! Người nhà ngươi thế nào dạy dỗ ngươi trở thành một hài tử giết người không chớp mắt?” Lão nhân chất vấn ta.
“Người nhà ta chưa từng nói qua ta không thể giết người! Còn người nhà bọn họ có dạy qua như thế nào là bức lương vi xướng? Huống hồ, người nhà ta có thể nào dạy ta quản chuyện người khác? Xú lão đầu đa quản nhân sự!” Ta không chút khách khí đối chọi gay gắt.
“Ngươi…” Lão nhân tức giận đến râu vểnh lên, tay chỉ vào ta run rẩy, cả nói cũng nói không được.
“Ta làm sao?” Ta vẫn như cũ gây sự, “Bổn cô nương cao hứng giết người liền giết, ngươi ngăn được sao?”
“Ca, ngươi đối với loại tiểu oa nhi này đạo lý làm gì, trực tiếp giáo huấn nàng một chút, đánh cho nàng không dám tái phạm không phải được rồi sao?” Một lão nhân trông giống như đúc đi tới, thanh âm kiêu ngạo lại lỗ mãng, bàn tay to sau ót ta hung hăng vỗ một cái.
Ta lập tức cảm thấy giống như xe tải đụng đầu, đây là dạng khí lực gì! Ta té lăn trên đất, như thế nào cũng chẳng có hơi sức đứng dậy, ý nghĩ hỗn loạn, ngay cả ánh mắt cũng không mở được. Lập tức có người bắt lấy mạch cánh tay ta, còn uy ta ăn một viên dược hoàn tràn ngập mùi hương.
“Di? Như thế nào là nam oa oa?” Lão nhân bắt mạch nghi hoặc nói.
“Thật là, oa oa này thế nào bất kính đến vậy?” Lão nhân đánh ta ngữ khí rất có ý vị hối hận.
“Ngươi cũng không nhìn xem nó bao nhiêu tuổi, một chút của ngươi ngay cả đầu ngưu cũng có thể đánh chết, ngươi không thu liễm lực đạo sao!” Người kia thanh âm tràn ngập cảm giác “chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép”.
Những thanh âm sau đó ta không nghe thấy, bởi vì ta đã ngất.
…
Không biết bao lâu sau, ta khôi phục ý thức, không vội vả mở mắt, hô hấp vẫn duy trì tần suất như khi ngủ, bên tai truyền đến thanh âm hai lão nhân nói chuyện.
“Ca, hắn như thế nào còn không tỉnh?”
“Không biết, theo lý hẳn không có gì không ổn.”
“Sẽ không bị đánh thành bệnh chứ! Ai nha! Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không biết người nhà hắn đâu.”
“Mặc kệ thế nào, đánh người là không đúng, huống hồ, công lực ngươi trên đời mấy người có thể kháng được? Ai! Thật sự không được, hay là chúng ta thu dưỡng hắn đi! Chúng ta hai người hảo hảo quản giáo hắn, cho hắn cải tà quy chính!”
Nghe khẩu khí bọn họ, tựa hồ là cao thủ! Nói cách khác, ta có cơ hội học tuyệt thế võ công? Tâm niệm vừa chuyển, ta lập tức nghĩ đến khiến đến phương pháp thật tốt khiến bọn họ ngoan ngoãn dạy ta, chính là làm bộ mất trí nhớ!
Ta chậm rãi mở to mắt, ngồi dậy, nhìn nhìn bốn phía, tựa hồ là gian buồng bằng cỏ tranh. Hai lão nhân lập tức đứng trước giường, ta nhìn bọn họ, ánh mắt từ nghi hoặc đến kinh hoàng và sợ hãi, thân thể còn phối hợp lui đến trong giường.
“Uy, ngươi không có việc gì chứ?” Lỗ mãng lão nhân hỏi.
Ta thân thể lui càng nhanh, nhãn tình rơi lệ.
“Chúng ta sẽ không đánh ngươi, đến đây, đừng sợ!” Lão nhân cực kỳ ôn nhu nói.
“Đừng… sợ…” Ta nghi hoặc nhìn hắn, trong mắt sợ hãi dần biến đi, chậm rãi học hắn nói chuyện.
“Đây là có chuyện gì?” Hai lão nhân hai mặt nhìn nhau, nhất thời muốn làm rõ tình trạng.
“Sao… có chuyện…” Ta mập mờ không rõ lặp lại lời hắn, giống như vẹt học nói.
“Ngươi còn nhớ rõ chúng ta là ai không?” Lỗ mãng lão nhân lại hỏi.
“Đúng… người nào… sao không…” Ta tiếp tục nói như vẹt.
“Nhất định là mất trí nhớ, ai! Tác nghiệp a! Oa oa nhiều thần sắc cư nhiên biến thành vậy.” Lão nhân kia lắc đầu.
“Hiện tại phải làm sao?” Lỗ mãng lão nhân bất an hỏi.
“Chúng ta đành thu dưỡng hắn! Thu hắn làm đệ tử cuối cùng của chúng ta!” Lão nhân thấy ta tò mò nhìn bọn họ, lần thứ hai lắc lắc đầu.