Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ

Chương 30: Pn1: Hoàng đế


Đọc truyện Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ – Chương 30: Pn1: Hoàng đế

Ta gọi Phượng Nghệ Hàn, là hoàng đế thứ tư của Lưu quốc. Phụ thân ta là một vị quân chủ tài đức sáng suốt, đáng tiếc anh niên tảo thệ [1]. Lúc sau, mẫu hậu tự tử. Vì thế, ta mười hai thuận lý thành chương đăng ngôi hoàng vị, các hoàng đệ đều đến đất phong. Ta từ nhỏ đã được giáo d*c phải như thế nào để trở thành minh quân, không cần quản những chuyện khác, không cầu kiến công vĩ nghiệp, chỉ cầu quốc thái dân an. Ta đã cho đời này ta cũng chỉ là một hoàng đế vô cầu, từng bước một chờ chết, hoàn toàn không nghĩ đến, trong dòng sinh mạng rồi sẽ xuất hiện một người tác động tất cả tâm tư ta.

Hắn là hài tứ thứ hai của ta – Phượng Thiên Linh, là hài tử do Thành quý phi sinh ra, lúc ấy mục đích sinh hắn chính là phòng ngừa thế lực một phương của ngoại thích hoàng hậu mở rộng. Thành quý phi là nữ nhi của tướng quân Thành Quảng, một người nử tử phi thường thiện lương nhu nhược, người trông thấy nàng tuyệt đối không nghĩ nàng ở tướng quân phủ lớn lên, đối cái chết của nàng, ta cảm thấy thực tiếc hận. Ngay từ đầu, ta cũng không đặc biệt để ý gì đến hài tử này, chính là phân phó nữ hầu vệ thống lĩnh Lục Tiêu bảo hộ hắn. Trong yếu hội trảo chu, hài tử đó cư nhiên nắm tóc ta gọi “Nương nương…” Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Thành tướng quân, lòng ta không khỏi vừa bực vừa buồn cười, tuy rằng rất chán ghét người khác khen dung mạo ta, nhưng ta sẽ không cùng một hài tử so đo, ta rất giống hôn quân sao? Cả nghi thức trảo chu ta cũng không thể chấp nhận, một hài tử nhỏ như vậy có thể nhìn được gì? Hắn chọn mấy thứ tiểu ngoạn không chút trọng yếu, ta tất cả đều ban cho hắn. Thành tướng quân cũng thực vừa lòng hắn không chọn ngọc tỷ, binh phù hay những thứ linh tinh phiền toái, tại yến hội vui tươi hớn hở uống rượu.

Sau lần yếu hội, ta rốt cuộc không chú ý đến hài tử này, chính là chuyên tâm quốc sự, bắt đầu bồi dưỡng Đại hoàng tử Thiên Hoành. Nhưng là, không biết bắt đầu khi nào, mỗi ngày ở những nơi phụ cận ta đều có thể nghe thấy tiếng hài tử này hít thở, cũng có thể cảm thấy ánh mắt mê luyến của hắn, ánh mắt thực tinh thuần, không chứa một tia tạp chất nhưng cũng tràn ngập ái ý. Ta khiếp sợ, hắn niên kỷ nhỏ như vậy, như thế nào có thứ tình cảm đó? Hơn nữa hắn cùng ta là nam nhân, trọng yếu hơn, ta là phụ thân hắn. Ta nghĩ muốn khiến hắn đoạn tuyệt tình cảm, chính là không biết phải làm sao. Lúc ấy chỉ nghĩ, hắn còn nhỏ, nhất thời mê hoặc, vì thế không quan tâm. Nhưng lòng ta lại bắt đầu chậm rãi chú ý hắn, chậm rãi yêu thích đạo mục quang, chậm rãi không hay biết bắt đầu săn sóc.

Chú ý đến sau mới biết, hài tử này là hài tử tối nghịch ngợm nhất ta từng thấy, ngay cả Lục Tiêu cũng không quản được. Song bào thai huynh đệ của ta – người được xưng “tối gây sự hỗn thế ma vương” Nghệ Vũ ngày trước cũng không hồ nháo bằng nửa hắn. Thái phó thường xuyên bị chọc tức đến trước mặt ta cáo trạng, nói hắn không một chút phong phạm hoàng tử, cường liệt yêu cầu cho hắn học tập lễ nghi hoàng gia. Ta không đồng ý, chỉ nói tùy hắn. Đây không phải coi trọng hắn, chính là theo bản năng nghĩ đến Nghệ Vũ, lúc trước hắn học tập lễ nghi hoàng gia, bị tra tấn bắt quỳ gối ở từ đường cầu xin tha thứ, cuối cùng chịu không được giả chết ly khai hoàng cung. Có những người trời sinh không thích hợp nhà giam, ta không hy vọng giống phụ hoàng từng mất Nghệ Vũ mà mất đi hắn, mất đi ánh mắt khiến ta yêu thích.

Hơn nữa, ngoại trừ nghịch ngợm cùng học hành không thông, hắn chính là một hài tử rất tốt. Không ỷ thế hiếp người, đối tất cả thái giám, cung nữ, hoàng tử, công chúa đều bình đẳng, tuy rằng là bình đẳng trêu cợt, nhưng không quá phận, thường khiến mọi người có thể cười. Hắn thích leo cây, buổi chiều rất hay leo lên đó đọc sách. Hắn cũng thích rèn luyện thể lực, mỗi sáng sớm đều quanh hoàng cung chạy một vòng. Hắn còn thích trong lãnh cung không người ngồi luyện cầm, mười ngón tay cột lấy ngọc làm móng giả, không ngừng rèn luyện kỹ năng điều khiển kỳ quái, âm đạn không hòa hợp. Dù vậy, hắn vẫn trước sau như một, thực chăm chỉ, thủ pháp quen thuộc đến lão luyện, không biết là ai dạy. Sau hắn phân phó công tượng làm một cây cầm khiến ta thấy kỳ quái, cư nhiên có mười sáu dây, nhìn hắn đạn ta mới biết nguyên lai hắn chính là đạn loại cầm này.

Tuy rằng vẫn là một hài tử, nhưng ta cảm thấy không hiểu được hắn. Tỷ như hắn biết đánh đàn, cho tới giờ cũng không ai dạy, hình như là bản lĩnh sinh ra cùng hắn. Ta rất muốn tiếp cận hắn, lại sợ mang đến phiền toái, cũng không biết thế nào ở chung. Mỗi lần thấy ta, ta đều có thể cảm giác được hắn trong lòng vui sướng cùng kỳ vọng. Chính là, một khi tiếp xúc, thái độ hắn cố tình lạnh nhạt, ngữ khí hờ hững, giống như ta là một quân vương triều kiến, còn hắn là thần dân. Mỗi lần như vậy, lòng ta thực đau khổ, hơn nữa không thể lý giải. Hắn rõ ràng thích ta, rõ ràng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, vì cái gì lại muốn dùng thái độ đó cùng ta nói chuyện? Những nghi vấn khiến lòng ta từng đợt phát đau, đây là cảm giác trước kia chưa từng có, nhưng ta không thể hỏi hắn, ta hỏi không được. Sau lại quyết định không tiếp xúc, chính là thời điểm hắn trộm nhìn, ta sẽ hưởng thụ ánh mắt tinh khiết của hắn. Thời điểm hắn xoay người, ta sẽ nhìn chăm chú bóng dáng hắn. Mỗi ngày, lén ở lãnh cung nghe hắn đàn, chỉ gần như vậy cũng đủ khiến ta có một loại cảm giác hạnh phúc trước giờ chưa từng có.

Ta biết hắn là một hài tử thích chọc người, cho dù ngoài mặt rất nghịch ngợm, ta vẫn cảm nhận được lòng hắn vô cùng ôn nhu. Ta nghĩ chỉ mình ta hiểu hắn, chú ý hắn. Nhưng thời điểm ta thấy Hoành nhi dưới tàng cây si mê nhìn hắn, ta biết ta sai rồi, một hài tử chói mắt như vậy rất dễ bị người ta hấp dẫn.

Nhìn thấy hắn từ trên cành cao hướng Hoành nhi lộ ra tiếu dung rực rỡ, tâm ta tràn ngập ghen tị cùng thống khổ, vì cái gì hắn đối tất cả mọi người đều có thể cười sinh động, nhưng lại đối ta một mảnh lạnh lùng? Ta nhịn không được bước qua, thầm nghĩ đánh gảy một màn khiến ta ghen tị. Hoành nhi cung kính hành lễ, mà hắn trên cây kích động xoay người, một trận liền té xuống, ta cuống quít đón đỡ. Thân hình nho nhỏ như vậy nhẹ nhàng lọt vào lòng ta, trên người vươn mùi thân cây cùng đất dính, ánh mắt gắt gao nhắm chặt.

Sau đó, hắn kinh hoàng mở mắt, thấy ta thì sửng sốt, lắp bắp gọi, mặt trở nên đỏ bừng. Trông thấy biểu tình ngượng nghịu, lòng ta liền trở tốt. Nhẹ nhàng buông hắn xuống, ta không quản hắn hành lễ, sờ đầu hắn nói ta chỉ đi ngang, sau đó xoay người, ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên lưng ta. Ta biết sự xuất hiện của ta nhất định hấp dẫn ánh mắt đó, khiến hắn không chú ý đến những kẻ bên ngoài, tuy rằng làm thế có điểm đê tiện, nhưng ta không thể chịu đựng được hắn trong mắt có người khác, ta muốn hắn phải nhìn ta.

Hôm sau là sinh thần ta, biểu ca Diêu Tịch dựa theo kế hoạch giả làm vũ linh [2] được Lang quốc sứ giả đưa tới, ta vờ bị sắc đẹp hấp dẫn, phong biểu ca làm quý phi, còn tại trước mắt bao người dùng miệng cấp rượu biểu ca. Hắn trên mặt đột nhiên trắng bệch, liều mạng nén xuống thương tâm, nhãn thần bi thương như muốn rơi lệ, lại cố chịu, còn giả một dáng cao hứng. Ta nhìn đến đau lòng, không ngừng tính toán khi nào nói cho hắn biết đây là kế hoạch.

Lúc này, Hoang quốc sứ giả đưa lên một phen cầm giống hệt cây cầm mỗi ngày hắn luyện, ta mới biết nguyên lai đấy là tranh. Hắn đến giữa điện, thỉnh cầu dùng tranh này hiến cho ta một khúc. Ta thẳng thắn đồng ý, những đại thần bên cạnh cùng phi tử khinh miệt nhìn hắn, Thành tướng quân lo lắng.

Hắn ôm tranh quỳ giữa đại điện, thực thong dong buộc ngọc chỉ giáp vào mười đầu ngón, đánh thử mỗi dây cung một âm, thần sắc tràn ngập nghiêm túc. Hắn khi đạn đều là biểu tình như vậy, cứ vậy thành kính, cứ vậy chuyên tâm, tràn ngập yêu thích đối với tranh. Đây là lần đầu tiên ta quang minh chính đại nhìn hắn. Chậm rãi, hắn bắn ra một thủ khúc, đạm nhiên cao khiết, nhã trí viễn u, tựa như hành vân lưu thủy.

Đây là một trong những thủ khúc hắn thường đàn, nhưng không biết vì sao, cảm giác hôm nay so với bình thường còn cao hơn một bậc. Một khúc này hoàn, tất cả mọi người trở về, sau đó không ngừng khen hắn. Ta hỏi hắn thủ khúc này tên gì, hắn dùng thanh âm lạnh hơn bất cứ khi nào trả lời: đây là khúc >. Lòng ta đau khổ, khi nào thì hắn mới có thể dùng tiếu dung như minh mị đối ta? Chẳng lẽ thật sự không có ngày đó? Hắn là thích ta sao?

Tối hôm đó, một cao thủ hắc y nhân trở mình vào cung, như nổi điên muốn giết ta, ta thiếu chút chống đỡ không được. Biểu ca vội vàng chắn trước người, hắc y nhân thế nào cũng không hạ thủ, hệt như dã thú bị thương nhìn biểu ca. Ta có thể khẳng định, hắc y nhân cùng biểu ca có tranh cãi tình cảm. Vì thế, ta tránh ra ngoài. Trong chốc lát, hắc y nhân rời đi, ta trở vào tẩm cung, biểu ca một biểu tình nghiêm túc khó gặp, ánh mắt mang theo tia lạc tịch.


Không nói gì. Chốc lát, có kẻ chạy lại báo, nói thích khách mang đi Nhị hoàng tử. Nháy mắt, lòng ta điên cuồng nảy lên một trận khủng hoảng cùng thống khổ, lo lắng không kiềm được. Ta cực lực nhẫn nại, mới khống chế xúc động muốn sát nhân, phẫn nộ bảo bọn chúng nhanh đi truy.

Thị vệ vừa đi, ta liền hỏi biểu ca người nọ rốt cuộc thân phận gì, có hay không thương tổn Linh nhi. Ngoài ý muốn, ngươi kia cư nhiên là Ám Bảo bảo chủ. Biểu ca không ngừng hướng ta cam đoan hắc y nhân sẽ không làm hại Linh nhi, mới khiến ta yên tâm. Chính là Linh nhi từ ngày đó hoàn toàn biến mất.

Biểu ca liên lạc với bảo chủ, hỏi hắn nơi đặt Linh nhi xuống. Hắn nói hắn đem Linh nhi đặt ngoài đất hoang, hơn nữa, khi ấy là Linh nhi tự mình muốn đi. Lòng ta nhất thời hối hận đến hít thở không thông, vì cái gì không sớm nói cho hắn? Chờ hắn đi mới hối hận, vì cái gì ta hồ đồ như vậy? Ta thật sự mất hắn sao? Sẽ không còn được gặp lại hắn? Hối hận, tự trách, lo lắng cơ hồ khiến ta hỏng mất.

Tinh thần sa sút, ta triệu hồi Nghệ Vũ, tính toán tự mình tìm hắn, để Nghệ Vũ thay ta nắm giữ triều chính. Kết quả, không tới một ngày ta bất đắc dĩ trở về, hoàn toàn không có kinh nghiệm ra ngoài, ta thiếu chút nữa vì ăn cơm bá vương mà bị giải đến ngục giam. Sau đó, ta dùng một tháng cùng Nghệ Vũ học tập thế nào hành tẩu giang hồ.

Ta mang mặt nạ Nghệ Vũ, dùng thân phận hắn ở dân gian ra ngoài tìm kiếm, nhưng không có kết quả. Ta dần nản lòng, có lẽ ta cùng hắn thật sự vô duyên, biến người mờ mịt như thế nào không có bóng hắn. Bất quá, tuy không tìm được Linh nhi, nhưng ta phát hiện Nghệ Văn có động tác mưu phản. Ta trở về liền bố trí phương án giải quyết, nương theo quốc sự, tâm tình ta cũng dần khôi phục. Ta nghĩ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Qua năm năm, chỉ phường Tống Thanh đột nhiên gởi thư nói Cẩm Châu xuất hiện một thiếu niên kỳ quái, hắn mang một phối phương khiến cho việc phát hành giấy càng thêm thuận lợi. Vừa vặn, Nghệ Vũ có hai người bằng hữu ở Cẩm Châu, ta tính toán đi bái phỏng một chút, không nghĩ đến cư nhiên thấy hắn!

Vận nữ trang, lại mang diện cụ nhưng khi hắn ở đại sảnh làm động tác đạn tranh quen thuộc, ánh mắt thuần nhiên như xưa. Ta nhìn hắn, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh. Rốt cuộc đã gặp lại hắn, không biết vài năm qua hắn sống thế nào, có hay không chịu khổ, có hay không nhớ đến ta. Ta lòng đầy nghi vấn, chính là không dám bại lộ, ta sợ hắn sẽ như trước lạnh nhạt.

Một đường theo hắn vào Cẩm Châu, nhìn hắn khoái trá du ngoạn, ta không khỏi hoài nghi hắn phải hay không đem ta quên mất, hoặc có lẽ ta tự mình đa tình? Buổi tối hôm đó, ta trộm vào Bình Dương vương phủ tính toán tìm vài món hữu dụng, không cẩn thận lại bị trúng độc, ta chịu đựng không ngã xuống tìm một khách đ**m.

Đến khi tỉnh lại cư nhiên phát hiện, ta ở phòng hắn. Hắn vẻ mặt cười tà bưng một chén dược đen tuyền gì đó muốn ta uống, ta không biết hắn tính toán thế nào, vẻ mặt đề phòng. Hắn bất đắc dĩ khuyên ta uống hết, ta nhìn cái bát, cắn răng một ngụm nuốt xuống, cực lực ngăn chận xúc động muốn nhổ ra.

Hắn sau khi tẩy qua liền thích ý đem ta đẩy vào trong, ta nhìn bộ dáng hắn thoải mái, trong lòng không khỏi tức giận. Hắn không biết trong cung có người lo cho hắn sao? Ly khai ta liền vui vẻ vậy sao?

Phát giác ta trừng hắn, hắn vẻ mặt khó chịu nhấn mạnh đây là giường hắn, lòng ta càng thêm bốc hỏa, hắn cũng rất tà ác đùa bỡn ta. Ta nhắm mắt, trong lòng chua xót, hắn cư nhiên đối người gặp qua hai lần bỡn cợt! Hắn thật sự quên ta? Cả đêm, dược hương trên người hắn dẫn ta khó chịu, hắn bị thương? Hay là sinh bệnh? Dược hương nồng đậm như vậy chỉ có người trường kỳ uống thuốc mới có!

Sáng, ta rốt cuộc khôi phục công lực, nhìn hắn sắp tỉnh, ta điểm huyệt. Hắn thất kinh bảo ta không cần lấy oán trả ơn, lại không biết ta kỳ thật sinh khí hắn rời đi. Ta thoát quần hắn, ở trên chiếc mông trắng nõn hung hăng vỗ mấy cái.

Hắn mới bắt đầu còn kêu một chút, kế tiếp chịu đựng. Ta có điểm nguôi ngoai, vừa định dừng, hắn liền vẩy một chút bột trên mặt ta. Ta cả người vô lực ngã xuống, trong lòng hơi chút kinh hoàng, không biết hắn muốn làm gì.

Hắn đem ta trở thân, cởi bỏ quần ta, tay sờ soạng một chút. Ta nhất thời cứng người, hắn đến tột cùng ý gì? Tiếp theo, hắn ngoan ngoan vỗ xuống năm cái, mới giúp ta mặc quần. Ta vừa tức vừa thẹn, hắn cư nhiên đánh ta! Mà còn đánh ở nơi đó! Nếu người khác làm thế, ta đã sớm giết, chính là đối với hắn, ta không nghĩ một chút thương tổn.


Tiếp đó, ta không đi cùng hắn, bởi ta biết hắn sẽ đến kinh thành, không sợ không gặp hắn, cho nên yên tâm bố trí chuyện tình liên quan Bình Dương vương. Nhưng không biết ở đâu để lộ sơ hở, cư nhiên có sát thủ một đường đuổi giết. Ta hao hết sức lực mới chạy đến căn nhà gỗ vùng ngoại ô, địa thế nơi đó, nếu muốn tìm quả rất khó khăn.

Ai ngờ, buổi chiều liền có người tiếp cận, gõ cửa. Lòng ta một trận buồn cười, khi nào thì sát thủ trở nên lễ phép như vậy? Ta nhẹ bước đến, chuẩn bị tiên hạ thủ vi vường, ngươi tới mạnh bạo đẩy môn, né qua sát kiếm của ta. Ta đối võ nghệ người này thấy hoảng sợ, vừa định xuất kiếm thứ hai lại ngây người, nguyên lai là Linh nhi, hắn như thế nào tới sớm vậy? Hắn võ nghệ là học từ ai?

Không biết vì cái gì, hắn trở nên rất tà ác, nói chuyện liền có thể đem người chọc tức. Hắn phát hiện ta bị thương, nhanh cho ta uống một viên dược, miệng đùa giỡn ta. Ta thực sinh khí, hắn chẳng lẽ gặp người liền đùa giỡn? Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn lại táo tợn lấy tay khiêu khích ta. Tuy rằng ta rất thích hắn, nhưng nếu hắn dùng tâm tình nô đùa như vậy cùng ta một chỗ, ta tình nguyện giết hắn!

Ta hung hăng uy hiếp, hắn không chút chú ý bảo ta không thú vị, ngay cả lời vui đùa của hắn cũng không nghe được. Ta nhất thời không nói, trong lòng đột nhiên thoải mái, có lẽ vì vừa rồi ta nghĩ lời hắn là thật, hắn ngay cả một động tác chân chính cũng chưa làm! Kế đó, ta phát hiện, hắn kỳ thật là cố ý dẫn ta sinh khí, chỉ cần không để ý hắn, hắn sẽ thu liễm.

Buổi tối có hắn trợ giúp, thu thập đám sát thủ căn bản không cần khí lực, chính là trên lưng bị chút đao thương, phiền toái giúp ta thượng dược. Hắn một bên thoa, một bên ta sờ lên lưng ta, hại ta thiếu chút nữa có phản ứng, may mắn miệng mồm hắn nói không cản, toàn chuyện không đâu. Ta bất đắc dĩ bảo hắn câm miệng, đối những điều hắn nói đã không còn cách nào.

Đêm xuống, hắn ra ngoài ngắm trăng, thần sắc tràn ngập lạc tịch. Không biết thần sắc như vậy là vì ai, ta có thể cho hắn không quên ta?

Bảy tám ngày sau, ta tiễn hắn vào thành, sau đó trở về hoàng cung. Tối đó, ta nằm trên giường nghĩ đến gương mặt tươi cười của hắn, như thế nào cũng không quen không có hắn. Mới ở chung vài ngày đã không muốn ly khai, ta thực lún sâu!

Đột nhiên, một đạo nhân ảnh tiếp cận tẩm cung. Lòng ta cả kinh, chẳng lẽ Bình Dương vương nhanh như vậy đã động? Ta làm bộ ngủ say, chờ người kia tới gần, người còn chưa đến dược hương quen thuộc liền nhẹ nhàng bay qua, cư nhiên là Linh nhi! Hắn thật sự không quên ta! Ta nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, trong lòng nhịn không được khẩn trương, nhưng không dám lộ trên mặt bất kỳ sơ suất.

Hắn hạ mê hương, sau đó đi tới, ngón tay chậm rãi trượt dọc theo mặt, cuối cùng dừng ở môi. Mục quang như hỏa nhiệt khiến ta cả người khô nóng, trong lòng có điểm chờ mong. Sau đó, ta cảm thấy môi hắn nhẹ nhàng chạm vào môi ta, tay ta nắm chặt sàng đan, ngăn chận xúc động muốn đáp lại, sợ dọa hắn bỏ đi. Đầu lưỡi hắn trên môi ta l**m một vòng, một khắc ấy ta thật sự muốn hung hăng ôm hôn hắn.

Tiếp đó, hắn không ngừng hôn lên môi, mặt, vành tai, cổ, xương quai xanh, vừa hôn môi vừa cắn, t**h d*c ta bị thiêu lên, hận không thể lập tức đem hắn đặt dưới thân, hảo hảo yêu thương hắn! Ngay thời điểm ta sắp nhịn không được, hắn buông tay, phi thân đào tẩu. Ta vội chạy đi xối nước lạnh, áp chế d*c hỏa, tuy cảm giác nửa vời rất khó chịu, nhưng ta hy vọng mỗi ngày hắn đều tới.

Tựa như mong muốn, mỗi tối hắn đều đến đây, đem d*c v*ng ta hoàn toàn khơi mào lại rời đi. Cảm thấy hơi chút bất đắc dĩ, ta kỳ thật rất muốn làm, rốt cuộc vẫn làm không được. Mấy ngày thi hội khảo, hắn không đến, ta thật muốn gặp hắn. Chấm dứt ngày đó, ta đang định chờ hắn, biểu ca lại đột nhiên chạy lại. Hỏi hắn làm gì hắn không trả lời, mạc danh kỳ diệu ở trước giường ta khiêu vũ.

Đột nhiên, trên nóc nhà truyền đến thanh âm hỗn loạn, ngói cũng vang tiếng. Bọn thị vệ kinh động, ta chạy ra ngoài, quả nhiên thấy bóng dáng không ngừng chạy trốn của hắn. Nguyên lai đây là mục đích của biểu ca! Lòng ta tràn ngập lo lắng, vội hóa trang thành Lãnh Vũ truy đuổi hắn, lần này không nghĩ mất hắn!

Một đường đuổi tới căn nhà gỗ, hắn ở trong khóc rất thương tâm, ta ở ngoài do dự không biết nên làm sao. Một lát sau, tiếng khóc đình chỉ, ta bước vào, hắn từ sau cửa ló ra hướng ta làm nũng. Nhìn nước mắt trên mặt còn chưa lau khô, lòng ta một trận đau đớn.

Suốt đêm đó, hắn cuộn mình trong lòng ta ngủ như một tiểu động vật tìm kiếm ấm áp, ta nhịn không được hôn lên môi hắn, vừa hôn lòng vừa nói: thực xin lỗi.


Kể từ ngày đó, hắn không tới tẩm cung, ta không khỏi có điểm thất vọng, cũng rất tưởng niệm. Đợi thi đình qua rồi, rốt cuộc tái kiến, hắn dù một lần cũng không ngẩng đầu nhìn ta, không biết phải hay không còn khổ sở. Quyển tử hắn làm rất xuất sắc, các đại thần không hề dị nghị chấm hắn giáp khoa đệ nhất. Ta cho tới bây giờ không hề biết hắn cư nhiên hiểu nhiều như vậy, thật không rõ hắn, giờ khắc ấy lòng ta rất khổ sở, thích hắn nhưng lại hoàn toàn không biết gì về hắn.

Buổi lâm triều, hắn chỉ hơi nhìn ta một chút liền cúi đầu, ta bị thái độ ấy tra tấn, kiềm không được ban đêm cải trang tìm hắn. Khi ta bước vào, hắn đang ở trong đó liên miên cằn nhằn mắng chửi, xem chừng bị người khác khi dễ. Quan viên mới nếu không có hậu trường thường là vậy, Lục Tiêu đã từng đề cập qua nhưng Nghệ Vũ lại bảo ấy là “lão quan đối tân quan ra roi hy vọng”. Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, trong lòng ta có điểm muốn cười.

Ta một câu lại một câu cùng hắn đáp lời, đột nhiên nghe hắn muốn cáo lão hồi hương. Hắn bao nhiêu tuổi, như thế nào muốn cáo lão hồi hương? Hắn trầm thanh nói ở lại nơi này cũng không còn ý nghĩa, lòng ta nảy lên khủng hoảng, hắn tính toán ly khai? Vì cái gì nói nơi đây không còn ý nghĩa? Hắn đến tột cùng muốn cái gì? Ta nhịn không được kích động hỏi.

Hắn kinh ngạc sửng sốt một lúc, lập tức bày ra bộ dáng không đứng đắn. Ta rốt cuộc hiểu, bộ dáng đó chính là chiếc mặt nạ che dấu tâm tư của hắn. Bất quá, ta không bận tâm, chỉ thầm nghĩ lưu hắn lại, vì thế thuận miệng đáp ứng lời cầu hoan của hắn.

Hắn hoàn toàn ngây ngẩn, cả người như không rõ. Ta hôn hắn, một chút liền một chút đắm chìm trong cảm giác tương giao, dược vị trên người không ngừng lan tới chóp mũi ta, càng gợi thêm t**h d*c. Hơi thở hắn dần hỗn loạn, nhưng vẫn phản ứng, vội vàng đẩy ta ra. Ta ôm chặt hắn, không cho hắn né, không ngừng trên người hắn thiêu hỏa. Hắn cũng dần dần động tình, ta không nhịn được ý muốn hoàn toàn có được hắn, đưa tay cởi bỏ y phục. Lúc này, hắn hoàn toàn thanh tỉnh, hung hăng đẩy ta ra. Ta chưa kịp phản ứng hắn đã hướng hoàng cung chạy đi, ta đành trở về cung xối nước. Không chút lo lắng thân phận bại lộ, ta tin Nghệ Vũ sẽ đúng mực.

Ta chỉ không biết hắn có hay không đối ta thái độ thay đổi, ta hôm sau đến phòng hắn, lại phát hiện hắn thương tâm khóc. Không rõ chuyện gì khiến hắn như vậy, ta có điểm kinh hoàng. Hắn nhào vào lòng ta khóc rống, chốc lát lại ngẩng đầu hôn ta, ta kinh ngạc đẩy hắn ra, hỏi hắn đến tột cùng làm sao. Hắn đột nhiên đem đầu lưỡi luồn vào miệng ta, có điểm ngốc nghếch khiêu khích ta. Nhìn hắn như vậy, ta không cự tuyệt, cứ thuận theo khiêu khích.

Ngay tại thời điểm ta trút bỏ y phục, hắn liền cắn trước ngực ta, dùng răng nanh ma luyện, ta nhịn không được chìm đắm trong thứ kích thích say mê. Hắn xoay người áp trụ ta, tay đặt nơi đó bắt đầu bộ lộng, ta hừ một tiếng, trong lòng có điểm giật mình, chẳng lẽ hắn nghĩ muốn đem ta đặt dưới thân? Ta lập tức điểm huyệt hắn, hung hăng giữ lấy hắn. Tuy rằng chiếm được, nhưng tâm lý ta tràn ngập không xác định, ta không hiểu ý của hắn, không biết đến tột cùng sẽ như thế nào.

Buổi sáng, ta phân phó hạ nhân làm điểm tâm đưa vào, hắn muốn tỉnh, vừa nói ta giống hiền thê lương mẫu, vừa cắn răng ngồi xuống. Lòng ta một trận đại hỏa, ta như thế nào cũng là nam nhân, làm sao giống nữ nhân? Ta phất tay cho hạ nhân đem bữa sáng lui.

Hắn đem chén cháo đặt bên, không ăn uống, miệng nói ta keo kiêt. Ta đem cháo lần nữa đặt trên tay hắn muốn hắn ăn, không phát giác ngữ khí mình hệt như ra lệnh. Hắn hung hăng đem bát nện xuống đất, phẫn nộ nói: “Ngươi dựa vào cái gì quản ta? Ngươi cho là ngươi lên giường cùng ta thì ta là người của ngươi sao?”

Nghe xong lời này, lòng ta tràn ngập khuất nhục cùng thương tâm, hắn chính là như vậy xem ta? Ta lạnh lùng cáo từ, không ngừng tự ám chỉ lời hắn không phải chân chính với ta, chính là trong lòng vẫn một trận quặn đau, hắn vì cái gì muốn thương tổn ta? Đã trải qua một đêm, hắn lại hung hăng đẩy ta ra, hắn đem ta trở thành cái gì? Là người hầu gọi thì đến xua thì đi sao?

Ngày hôm sau, hắn không vào triều, hạ nhân nói hắn mắc bệnh phải nằm trên giường. Dù sinh khí, ta vẫn thực lo lắng, vội chạy tới quý phủ. Bệnh hắn so với trong tưởng tượng còn nặng hơn, hôn mê bất tỉnh. Liên tiếp hai ngày đều là như vậy, ta nhịn không được khủng hoảng, hắn có hay không việc gì? Có hay không là do ta làm hại? Trong lòng lo lắng cùng tự trách khiến ta hít thở không thông, ta bồi bên người hắn, cố chấp chờ đợi.

Ngày thứ ba, hắn rốt cuộc tỉnh, nói với ta câu đầu tiên chính là giải thích nguyên nhân. Kỳ thực ta đã sớm quên, chỉ chuyên tâm lo cho hắn. Hắn vốn là một kẻ miệng không đúng tâm, nhưng ta vẫn bị câu nói bén nhọn ấy đâm thương, không nghĩ tới những lời đó cũng như lúc hắn dùng đùa giỡn ta, là thuận miệng.

Sau hôm đó, hắn tiếp tục công việc tra sổ, chính là không biết phát hiện gì, cư nhiên đem sổ sách trong gần ba mươi năm tra hết một lượt!

Buổi tối, ta cùng biểu ca thẩm tra đối chiếu kế hoạch, khi xong cũng đã gần khuya, ta không đến chỗ hắn, chính là ngủ ở tẩm cung. Dược hương quen thuộc truyền đến, ta cả kinh, hắn như thế nào đến đây? Hắn đem tấu chương đặt trên chiếc bàn cạnh giường, nhìn ta rồi lập tức rời khỏi. Ta không quen thái độ hắn như vậy, chẳng lẽ hắn tính buông tha ta? Tay ta đưa qua bắt lấy tay hắn, nhìn bộ dáng hắn che mặt có điểm buồn cười, không đem khí vị trên người dấu đi thì che mặt có ích gì?

Hắn kích động không biết nói gì, ta kéo hắn lại, xả xuống mặt nạ, hôn hắn. Cái này khiến hắn nhận ra ta là Lãnh Vũ, ta nghĩ dùng thân phận chân chính ở cùng một chỗ với hắn, lại cảm thấy không công bằng, thân phận của ta đã lột bỏ, còn hắn tính khi nào nói ra? Ta nhịn không được mở miệng hỏi.

Hắn lại làm bộ như không biết, ta sinh khí không chịu được, vì cái gì hắn không chịu thừa nhận? Vì cái gì không chịu nói thật với ta? Hỏa nộ khiến ta không khống chế được t**h d*c, không chút ôn nhu giữ lấy hắn. Sau, ta ôm hắn đang chìm trong giấc ngủ đến d*c trì, cởi bỏ diện cụ của hắn. Gương mặt tuyệt mỹ lộ ra, gương mặt cùng ta cơ hồ đồng dạng, chính là mang một cảm giác nhu hòa.


Hắn là hài tử của ta! Nhưng ta không hối hận cùng hắn phát sinh quan hệ, bởi vì ta thích hắn.

Sáng hôm sau, hắn hỏi ta có xem qua chỗ tấu chương kia không, không nghĩ để hắn dấn vào những chuyện nguy hiểm, ta chỉ thản nhiên bảo hắn không cần xen vào. Hắn bi thương trả lời một tiếng “Vi thần tuân chỉ” nhất thời khiến tâm ta có điểm đau, hắn khách khí với ta? Ta nhịn không được giải thích, hắn ngẩn người kinh ngạc, ta ngượng ngùng quay đầu.

Biểu ca đột nhiên chạy tới, hắn xuống giường hành lễ, ta đem hắn ôm lên đùi. Biểu ca lại lấy ta ra làm đề tài trêu chọc, hắn không biết nháo gì lại đột nhiên rời đi. Ta nghĩ hắn sợ trong cung có người biết quan hệ chúng ta hội giết hắn, liền hướng hắn cam đoan sẽ không có người như vậy.

Hắn kinh ngạc nhìn ta, biểu ca mắng ta ngốc, nói hắn ghen. Đột nhiên nghĩ tới, ta vẫn chưa hướng hắn giải thích mối quan hệ của ta cùng biểu ca. Không biết thế nào mở miệng, dù sao hắn cũng không đề cập. Hoàn hảo biểu ca tự mình vạch trần, còn đem rất nhiều bí mật nhỏ ta muốn giấu nói tất.

Kể từ đó, hắn khôi phục thân phân trở vào cung, thân phận Phương Lệnh Vũ của hắn bởi thân thể không khỏe vẫn còn tĩnh dưỡng. Ta mỗi đêm đều đến cung hắn, cùng hắn ở một chỗ, cảm giác thực hạnh phúc. Chính là, hắn cùng ta tuy không còn cảm giác hờ hững, nhưng cũng không tự nhiên như khi ta còn là Lãnh Vũ, tổng cảm thấy hắn có điểm sợ hãi, điều này khiến ta có chút buồn rầu.

Ngày kia, San phi lại đây quấn ta, khiến ta đến chỗ hắn muộn. Hắn ở trong lòng ta nguyên bản còn dịu ngoan, lại đột nhiên đẩy ta ra, tựa như tiểu động vật bị thương bảo ta cút, còn nói ta bẩn. Chưa kịp bị câu nói ấy cấp sinh khí, ta liền hiểu, hắn đại khái là nghe được mùi nước hoa dính trên người ta, thật là một đứa nhỏ miệng không đúng tâm!

Ta tới chỗ d*c trì tẩy hết mùi vị, thay một thân y phục, bước vào phòng, quả nhiên thấy hắn ở trên giường khóc. Ta nhịn không được thở dài, lau lệ, hướng hắn giải thích. Không nghĩ đến hắn cư nhiên hỏi ta có hay không thích hắn. Ta cho hắn biết thật rõ ràng, nếu không thích hắn như thế nào cùng hắn làm chuyện này? Không thích hắn như thế nào vì hắn bại hoại luân thường?

Hắn nghe xong lại nói không tin, muốn ta chứng minh cho hắn xem. Không nghĩ tới việc này cũng có thể chứng minh, ta có điểm tò mò hỏi phải như thế nào. Hắn nói hắn muốn ta, nguyên lai hắn có chủ ý này! Ta nhịn không được hoài nghi nơi đó của hắn, rõ ràng nhỏ như vậy, hắn thật sự làm được sao? Hắn như bị hoài nghi của ta cấp sinh khí, mặt đỏ bừng, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Hắn biểu tình thế này thật đáng yêu! Ta thuận theo nằm xuống, muốn thử xem hắn tột cùng có thể thành dạng gì. Kết quả, không ngoài dự đoán ta, hắn thực vội vàng, cũng không có kinh nghiệm, không bao lâu liền lên cao trào. Lúc sau hắn cả người vô lực mặc ta muốn làm gì thì làm, chút phản kháng cũng không có.

Sáng hôm sau, ta mang Lục Tiêu đến đây thăm hắn, nghe hắn mi phi sắc vũ [3] cùng Nghệ Vũ nói chuyện, nói tư vị ta làm hắn túy tiên d*c tử. Thật muốn đánh vào mông hắn, quả nhiên rất nghịch ngợm! Hắn trông thấy Lục Tiêu liền vui vẻ, nghĩ muốn chạy đến ôm nàng, ta ôm chặt không cho đi.

Bọn họ đi rồi, hắn bắt đầu trêu ta, nói ta ghen tị. Ta có điểm tức giận, bảo hắn câm miệng, hắn lại chơi xỏ. Vừa định sinh khí, lại đột nhiên ý thức hắn dùng thái độ thoải mái như vậy ở cùng ta, không phải là ước mơ tha thiết nhất của ta sao? Trong lòng nảy lên sung sướng, khiến ta nhịn không được nở nụ cười, nguyên vọng lâu nay rốt cuộc đã đạt!

Hắn ngơ ngác nhìn tiếu dung của ta, ánh mắt tràn ngập si mê. Trong lòng hắn, chính là ái luyến về ta, cho nên chúng ta sẽ hạnh phúc, ta ôn nhu ôm lấy hắn, hôn nhẹ lên trân bảo một đời, mãn ý tràn đầy…

[1] Anh niên tảo thệ: còn trẻ đã chết

[2] Vũ linh: kép múa

[3] Mi phi sắc vũ: mặt tươi như hoa


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.