Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ

Chương 20: Nhập triều


Đọc truyện Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ – Chương 20: Nhập triều

Giữa trưa theo đạo lý hẳn là yến hội, sắc phong quan chức, đây đã là quy củ bao năm. Không biết ta sẽ tiến vào bộ nào? Chỉ mong đừng là binh bộ hay công bộ; lại hộ, hình bộ cũng không được tốt; tốt nhất là hộ bộ, công việc thật béo bở, nếu không được thì lễ bộ, ta không yêu cầu gì cao.

Nhóm võ khoa tiến sĩ cũng đến đại điện, văn khoa ngồi bên trái, võ khoa bên phải. Ta cùng Nam Tuyền Nguyệt vừa lúc đối diện hai người Mạnh Hiên, Tiêu Viên, đúng khéo. Yến hội thực buồn tẻ, đơn giản là ban một vài chức quan, thưởng vài món đồ. Ta làm hộ bộ thị lang, ban cho một khu nhà cao cấp, hoàng kim trăm lượng, thêm vài món gì đó. Vận khí không tồi, đương nhiệm hộ bộ thượng thư vừa vặn cáo lão hồi hương, hộ bộ thị lang thăng lên hộ bộ thượng thư, ghế trống đó dành cho tân khoa trạng nguyên ta. Nam Tuyền Nguyệt vào lễ bộ, Mạnh Hiên cùng Tiêu Viên vào bộ binh. Mạnh Hiên là trạng nguyên, phần thưởng so với ta không sai biệt, Nam Tuyền Nguyệt và Tiêu Viên thì ít hơn.

Hôm sau yến hội, tất cả văn khoa tiến sĩ cùng võ khoa cử nhân tham gia thi đình đều phải tụ tập một chỗ, tăng thêm tình cảm. Giữa trưa, ta cùng Nam Tuyền Nguyệt, Mạnh Hiên, Tiêu Viên đi tới quỳnh viên, nơi đó đã muốn đầy người. Tuy nói là tăng thêm tình cảm, trên thực tế vẫn không phải vậy, người võ khoa hễ tụ lại là cãi nhau ầm ĩ, người văn khoa thì ngâm thơ đối nghịch. Chúng ta bốn người nói chuyện phiếm, nghe bọn Mạnh Hiên miêu tả tình huống trên võ đài thực sinh động.

Trong chốc lát, có mấy văn khoa tiến sĩ lại gần, cầm đầu là thám hoa năm nay, hình như gọi Tô Văn Nghĩa, hắn hỏi ta: “Ngươi chính là tân khoa trạng nguyên Phương Lệnh Vũ?”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Tuy rằng cảm giác bọn họ không hảo ý, ta vẫn lễ phép trả lời.

“Chúng ta chính là thực ngưỡng mộ tài hoa của ngươi, muốn cùng ngươi tham khảo một chút thi từ.” Tô Văn Nghĩa nói.

“Nga, vậy thảo luận đi.” Ta thản nhiên nói, Mạnh Hiên bên cạnh bật cười, hai tên kia cũng một bộ dáng xem kịch vui.

Vài người bắt đầu ngồi xuống, Tô Văn Nghĩa nói: “Nhân thế tối mỹ hảo chính là phong hoa tuyết nguyệt, chúng ta dùng bốn thứ này làm đề tác thi từ.”

“A nha, người ta là trạng nguyên nhỏ tuổi, nhất định không thể cảm nhận vẻ đẹp của phong hoa tuyết nguyệt, ngươi không phải làm khó đấy chứ?” Một người khác dùng ngữ điệu không chút thành ý nói.

Thật là đến làm khó ta mà, ai chẳng biết Phương Lệnh Vũ tối nổi danh hào phóng, dùng mấy thứ này viết thi từ, nếu ta không đáp ứng, nhất định bị khó dễ. Bất quá, ta cũng không thất lễ, lập tức viết một đề về từ “nguyệt”, đương nhiên là lấy > của Tô Thức [1], đây chính là bài thi tối nổi danh về “nguyệt”, hơn nữa cũng rất đại khí. Lấy đề “tuyết”, ta chọn bài > của Tống Nguyên [2]. Lấy đề “hoa”, ta tuyển chính là > của Lý Thương Ẩn [3]. Lấy đề “phong”, ta viết là > của Lưu Bang [4].

Bốn bài này vừa hoàn, bốn phía mọi người ngây ngẩn. Một hồi lâu, Tô Văn Nghĩa ba ba nói: “Phương huynh thật sự là tài tư mẫn tiệp, Tô mỗ cam bái hạ phong!”

Ta dối trá đáp lại: “Đâu dám đâu dám, Tô huynh quá mức tán thưởng.”

Tô Văn Nghĩa cả bọn vừa đi, Mạnh Hiên cùng Tiêu Viên hai người bật cười, Mạnh Hiên một bên miệng mồm nói: “Lệnh Vũ, người xem bộ dáng bọn chúng xám mặt thật hảo buồn cười nga!”

“Về sau nên ít đắc tội với mọi người, nếu lỡ đựng phải vị quan lớn hiển hách hoặc tên âm hiểm tiểu nhân nào, ai cũng không bảo hộ được ngươi!” Ta nhỏ giọng dùng ngữ khí đe dọa đối Mạnh Hiên, nhạ Nam Tuyền Nguyệt cùng Tiêu Viên kinh ngạc, “Nơi đây không phải ở nhà hay thôn trấn, không suy nghĩ kỹ thì ngày mai chết cũng không biết vì sao mà chết!”

“Thực khủng bố vậy à?” Mạnh Hiên bị dọa.

“Ngươi cho rằng thế nào?” Ta liếc mắt nhìn hắn, tiểu này quả không biết trời cao đất dày, khẳng định thực thảm.

[1] > – Tô Thức

Minh nguyệt kỷ thời hữu?


Bả tửu vấn thanh thiên:

“Bất tri thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên?”

Ngã d*c thừa phong quy khứ,

Hữu cũng quỳnh lâu ngọc vũ,

Cao xứ bất thăng hàn.

Khởi vũ lộng thanh ảnh,

Hà tự tại nhân gian!

Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ,

Chiếu vô miên,

Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thời viên?

Nhân hữu bi hoan li hợp,

Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,

Thử sự cổ nan toàn.

Đãn nguyệt nhân trường cửu,

Thiên lý cộng thiền quyên.

Dịch:

Mấy lúc có trăng thanh?

Cất chén hỏi trời xanh:

“Cung khuyết trên chính từng,

Đêm nay là đêm nào?”

Ta muốn cưỡi gió bay lên v*t,

Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,

Trên cao kia lạnh buốt.

Đứng dậy múa giỡn bóng,

Cách biệt với nhân gian!

Trăng thanh gác tía,

Cửa xuống cửa son,

Dòm kẻ thao thức,

Chẳng nên ân hận,


Sao cứ biệt li thì trăng tròn?

Đời người vui buồn li hợp,

Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,

Xưa nay đâu có vẹn toàn.

Chỉ nguyện đời ta trường cửu,

Bay ngàn dặm cũng với thuyền quyên.

[2] > – Tống Nguyên

Thiên sơn điểu phi tuyệt,

Vạn kính nhân tung diệt,

Cô chu thôi lạp ông,

Độc điếu hàn giang tuyết.

Dịch:

Nghìn non mất bóng chim bay,

Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không,

Kìa ai câu tuyết bên sông,

Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài.

[3] > – Lý Thương Ẩn

Cao các khách cánh khứ

Tiểu viên hoa loạn phi

Sâm si liên khúc mạch

Thiều đệ tống tà huy

Trường đoạn vị nhẫn tảo

Nhãn xuyên nhân d*c quy


Phương tâm hướng xuân tận

Sở đắc thị triêm y

Dịch:

Khách ở trên gác cao đã đi rồi

Trong vườn nhỏ hoa bay tả tơi

Lác đác khắp con đường quanh co

Xa xôi đưa tiễn ánh nắng nghiêng nghiêng

Đau lòng chưa nỡ quét

Mắt thấy chỉ muốn người trở về

Lòng thơm hướng tới mùa xuân hết

Chỉ được nước mắt ướt đẫm áo

[4] > – Lưu Bang

Đại phong khởi hề vân phi dương,

Uy gia hải nội hề quy cố hương,

An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương.

Dịch:

Gió lớn dậy, mây tỏa ra,

Uy tràn trong nước, về quê nhà,

Sao được tướng giỏi, giữ nước nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.