Đọc truyện Tiêu Diêu Thiên Địa Du – Chương 12: Bữa tối (1)
Lý Nguyên Triết không khỏi lại đánh giá Long Nguyệt Thanh thêm một lần , người hắc mâu hắc sắc trên phiến đại lục này thực sự rất hiếm thấy gương mặt tinh xảo không thua kém gì Tinh Linh, nhất là đôi mắt màu đen kia , giống như một cái đầm nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, trên con ngươi nho nhỏ ấy lại toát ra một cổ khí tức thanh nhã bất phàm . Long Nguyệt Thanh lạnh nhạt mỉm cười , tùy ý để con hồ ly nào đó đánh giá mình , nhưng trong mắt Lý Nguyên Triết cùng Ôn Tư Đặc thì ánh mắt của hắn hoàn toàn không giống như ánh mắt của một đứa trẻ.
” Long Nguyệt Thanh ? Tiểu Thanh Thanh , ha ha ~~ , thúc thúc về sau sẽ gọi ngươi là tiểu Thanh Thanh , ngươi thật sự mới 6 tuổi sao, Long Ngự Thiên , ngươi có tính nhầm hay không vậy ? ” Nói xong còn muốn tiến lên xoa bóp khuôn mặt phấn đô đô của hắn , nhưng lại bị Long Ngự Thiên một phen chặn lại , hắn mới không để khuôn mặt của Thanh nhi bị mà bị ngược đãi , ” Ta nói này , Long Ngự Thiên , ngươi cũng quá keo kiệt đi , ta chỉ muốn cùng chất nhi khả ái của mình thân cận thôi “.
Ôn Tư Đặc đứng một bên tức giận kéo hắn ngồi xuống ” Dù sao đều đã trở về rồi , về sau còn có rất nhiều thời gian để thân cận .” Lý Nguyên Tiết cũng chỉ có thể không cam lòng mà ngồi xuống . Bọn họ có thể nhìn ra được Long Ngự Thiên rất coi trọng và sủng ái tiểu hài tử này, trước kia cũng chưa từng thấy hắn thân cận với con của mình như vậy, hẳn là có liên quan đến đứa nhỏ này , bọn họ là bằng hữu của hắn thấy vậy cũng thật cao hứng . Bọn họ đã cố gắng nhiều năm như vậy cũng không thấy có hiệu quả , không nghĩ đến tiểu hài tử này trong một khoảng thời gian ngắn ,là có thể làm được như vậy , thật khiến cho người ta cảm thấy thất bại.
” Nguyên Triết thúc thúc, ngươi có thể gọi ta là Thanh nhi không a ? Ngươi nghi ngờ tuổi của ta ? Thế chẳng phải ngươi nghi ngờ ta không phải là con của phụ hoàng hay sao?” tâm lý của hắn cũng không còn nhỏ tuổi a , đều đã hơn 100 tuổi rồi, thế nào còn là Tiểu , hắn biểu môi xấu xa nói .
Lý Nguyên Triết trợn mắt há hốc mồm, Ôn Tư Đặc nhìn hắn hiếm khi bị nghẹn mà cười ha ha ” Ngươi nghi ngờ tuổi của Thanh nhi , không phải là nghi ngờ Ngự Thiên sao? “
Lý Nguyên Triết nghẹn một bụng khí, nằm dài trên bàn , than thở ” Hê~~~ , cả ngày bị ôn Tư Đặc khi dễ , hiện tại Tiểu Thanh cũng đến khi dễ thúc thúc, thúc thúc thật thương tâm a ” Tâm trạng chỉ tây tử phủng .
” Khanh khách , khanh khách ……” ( Tiếng nghiến răng )
Cuối cùng vẫn là Long Ngự Thiên ra mặt giải vây ” Tốt lắm, đừng đùa giỡn nữa , hôm nay chỉ có hai người các ngươi tới đây, Thanh nhi quả thật trưởng thành và hiểu chuyện sớm hơn những đứa trẻ bình thường. Lúc hắn vừa được sinh ra đã được cao nhân nhận làm đệ tử, học được rất nhiều tri thức, thương thế trên người ta lần này là nhờ Thanh nhi chữa khỏi, có thể so sánh với Quang hệ ma pháp còn có hiệu quả tốt hơn, các ngươi cũng không nên coi thường hơn nữa những kiến thức này không giống như của đại lục chúng ta cho nên sau này tất cả chuyện tình của Thanh nhi các ngươi không được nói ra ngoà, biết không , như vậy có thể bảo vệ an toàn cho Thanh nhi “. Long Ngự Thiên nghiêm túc dặn dò.
Nói đến chính sự vẻ mặt hai người cũng trở nên nghiêm túc mà cam đoan ” Yên tâm đi , Ngự Thiên , chúng ta biết cái nào nên làm và cái nào không nên làm .” Nhưng trong nhát mắt từ sắc mặt nghiêm túc lại thay vào một sắc mặt khác hồ ly híp mắt hỏi ” Tiểu Thanh Thanh , mau nói cho thúc thúc biết , người có những bản lĩnh gì ?” Có thể được Long Ngự Thiên khen ngợ là một chuyện không hề dễ , lòng hiếu kì của hắn lại phát tác .
Long Nguyệt Thanh thấy hắn trong nháy mắt thay đổi sắc mặt mà cảm thấy thú vị , càng muốn trêu đùa hắn ” Không nói cho ngươi biết “.
” Đáng đời ” đây là do Ôn Tư Đặc nói .
” Ha ha ~~~, Thanh nhi , không cần lại khi dễ Nguyên Triết thúc thúc của người nữa .” Tuy hắn nói vậy nhưng như nào lại cảm thấy hắn đang sung sướng khi người gặp hoại vậy , ” Năng lực của Thanh nhi để về sau từ từ tìm hiểu đi, ngay cả ta cũng không biết nhiều lắm , sao có thể đem hết tất cả nói cho các ngươi nghe, nghĩ cũng đừng nghĩ , bất quá tối nay lưu lại , ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt , sau khi dùng bữa tối thì các ngươi sẽ biết “, hai người chỉ có thể tạm thời ngăn chặn lòng hiếu kì , mà gây nó sang một bên, dù sao thì thời gian cũng còn nhiều.
Long Nguyệt Thanh nhìn tới nhìn lui hai người này , một người biểu tình trên mặt không ngừng biến hoá , trong mắt cũng hiện lên tinh quang , phụ hoàng nói người này bề ngoài trước mặt người khác thì tao nhã , sau lưng thì thường cho người ta sập vào bẫy mà không hay biết gì . Nhìn hắn bề ngoài tuấn tú như vậy thật ra hắn cũng là một võ tướng , thật sự là khi nhìn người thì đừng nhìn bề ngoài . Long Nguyệt Thanh có thể bản nhận bên trong thân hình cao gầy này lại tràn đầy sức mạnh . Hai người một văn một võ này , lại là trụ cột của một đế quốc mà đế quốc đó không thể thiếu , hiện tại hắn chứng kiến không gian lưu chuyển hữu tình , hắn cũng có thể thấy được hai người này đối với phụ hoàng rất quan tâm . Thời gian còn lại , hai người họ hướng phụ hoàng hắn báo cáo lại tình hình của hoàng cung một tháng này , Long Nguyệt Thanh cảm thấy thật buồn chán , liền chạy đi tìm bà bà làm bữa tối cho bọn họ .
Long Nguyệt Thanh ở trong phòng bếp cùng bà bà tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối phong phú , nhìn bên ngoài trời đã tối liền hướng ba người đang thảo luận hô to ” Phụ hoàng , hai vị thúc thúc , bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ” .
Long Ngự Thiên dẫn đầu đi ra ” Đi thôi, đi nếm thử bữa tối Thanh nhi chuẩn bị cho chúng ta. Bình thường rất khó có thể nếm được trù nghệ của hắn a .”
” Oa ~~~, thơm quá nha” còn chưa đến nhà ăn đã nghe tiếng của Lý Nguyên Triết la lên , giành chạy về vào trước . Nhìn thấy một bàn ăn đầy màu sắc , còn tỏa ra nhiệt khí , khẳng định muồi vị không tệ , liền ngồi xuống , hai người còn lại cũng đuổi theo đến ” Tiểu Thanh Thanh , tất cả mấy thứ này đều là ngươi làm sou ? Thật sự là tài giỏi a~~~.”
” Ha ha , đều là do ta và bà bà làm nga “.
” Vị này là Andy, là người nuôi nắng Thanh mông lớn lên , năm đó nhờ có Andy thu lưu Thanh nhi , tiểu gia hỏa này mới có thể lớn lên được như vậy , hai ngươi xem nhau như bà cháu mà ở cùng nhau .” Long Ngự Thiên giới thiệu thân phận của Andy , đặt Andy ở vị trí người nhà , hắn biết Andy trong lòng Thanh nhi chiếm địa vị như thế nào , hắn không muốn làm Thanh nhi khó sử .
Andy trải qua một khoảng thời gian ở chung , cũng dần thoát khỏi sự gò bó của lễ nghi , nghe được ý trong lời của Long Nự Thiên cảm động không thôi ,” Dân phụ bái kiến hai vị đại nhân, tay nghề của ta cũng từ Thanh nhi mà học được .”
Hai người Lý Nguyên Triết cùng Ôn Tư Đặc lần đầu nếm qua thức ăn mỹ vị này, thấy mọi người không ai nói gì nữa liền tranh nhau ăn như hổ đói, khí thế kinh người. Long Nguyệt Thanh cùng Andy cười toe nhìn tướng ăn của họ, thật là có cảm giác thành tựu. Hai người ăn đến khi bụng hơi căng mới thả chậm tốc độ.
“Tiểu Thanh Thanh, làm sao ngươi có thể làm ra thức ăn ngon đến vậy a? Ngon đến mức lưỡi ta muốn rơi ra luôn rồi này. Xem ra đây là một trong những bản lĩnh của ngươi a? Ngao (tiếng kêu khóc)~ Tiểu Thanh Thanh~ Những ngày sau của ta làm sao mà vượt qua đây a~” La hét một hồi liền tiếp tục gia nhập chiến đấu. Rất nhanh, trận chiến chấm dứt, bàn thức ăn đã được dọn sạch mới thỏa mãn nâng cái bụng cao tiếp tục đề tài vừa rồi.
“A~ Cái gì ngự trù, cái gì kinh đô Đệ Nhất lâu, đều không đáng nhắc tới. Tiểu Thanh Thanh a, ăn thức ăn của ngươi rồi, sau này ta làm sao mà ăn được những thứ thức ăn khác đây?”
“Đúng a. Thanh nhi, thức ăn này sắc hương vị đều đủ, thực sự ăn quá ngon. Làm như thế nào vậy?” Ôn Tư Đặc hiếm khi cùng Lý Nguyên Triết đứng chung chiến tuyến.
“Đơn giản a, các ngươi đem trù sư mang qua đây để bà bà huấn luyện một chút là được rồi. Những hương vị trong món ăn tất cả đều dựa vào các loại gia vị.” Nói xong trên bàn xuất hiện một loạt bình bình lọ lọ.
“Đây là cái gì? Trên có chữ này. Những thức ăn kia chính là dựa vào thứ bột phấn này mới tạo ra mùi vị tuyệt hảo sao? Bột phấn này ngươi làm à? Có khó làm không?” Hai mắt Lý Nguyên Triết đột nhiên sáng lên nhìn chằm chằm Long Nguyệt Thanh, nhìn đến độ Long Nguyệt Thanh cảm thấy tâm cảnh tu vi của mình cũng nổi lên mấy tầng mao mao (ngứa ngứa, run rẩy), “Nguyên Triết thúc thúc, ngươi thật đáng sợ nga. Nhìn ta chằm chằm như vậy làm chi?” Xoa xoa ngực, tiểu sinh hơi sợ rồi nga.