Bạn đang đọc Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi – Chương 40: THỜI TIẾT THẬT LẠNH A!!
Thiên hạ thái bình, bá tính an lạc
Hiện giờ thời thế như vậy, nhìn vỏ bọc bên ngoài ai cũng cho là như thế, song bên trong lại hoàn toàn ngược lại, phải nói là ‘loạn’ rất là loạn
Bên ngoài sóng yên bể lặng, bên trong lại từng đợt sóng ngầm, mà Kỳ châu hiện nay chính là tâm điểm của trận sóng ngầm đó
Kỳ châu! Một địa điểm có thể nói là nổi tiếng một hai tại Đông Li, chỉ tính sau đế đô, bởi lẽ nơi đây không những là trung tâm kinh tế đứng thứ hai Đông Li mà còn là nơi ẩn chứa toàn bộ võ lâm giang hồ, mà rất nhiều thế gia nhiều đời, Kỳ châu – vùng đất địa linh nhân kiệt bao đời nay. Song giờ khắc này đây, tại Kỳ châu lại đang ngấm ngầm dấy lên những âm mưu đáng sợ
Hơn nửa tháng trước, tại Kỳ Châu võ lâm đại hội ba năm mới tổ chức một lần lại diễn ra, trong bầu không náo nhiệt, mọi lộ anh hùng điều tụ tập về chỉ mong có thể dương danh võ lâm, song có một điều không ai ngờ rằng lần này đây khi võ lâm đại hội diễn ra xuất hiện một đám người ma giáo cũng tranh ngôi vị này…..
Phải dùng tình cảnh nào để hình dung được độ ‘náo nhiệt’ của buổi đại hội hôm đó nhỉ? Nhân sĩ võ lâm chết vô số, huyết chiến giữa võ lâm và ma giáo chưa bao giờ lớn như thế, nhưng còn một điều không ai ngờ đến nữa chính là lần này lại có người của triều đình tham dự vào cuộc chiến này….
Võ lâm chính đạo ghét nhất là gì?!
Đương nhiên là ma giáo, kẻ bàng môn tà đạo, song lại càng hận hơn quan lại triều đình cũng những người có liên quan đến hoàng tộc….
Cho nên kết quả là, võ lâm nhân sĩ bị ma giáo chém giết, triều đình lại ra sức diệt ma giáo… song bọn võ lâm nhân sĩ lại chống đối lại triều đình, quả thật đủ loạn, đủ ‘náo nhiệt’. Cuộc chiến kéo dài gần ba ngày ba đêm cuối cùng, ma giáo rút lui, triều đình cũng rút lui mà võ lâm nhân sĩ cũng bị tổn thương không ít
Cứ tưởng mọi chuyện đã xong, hóa ra tất cả chỉ mới bắt đầu….
Hơn nửa tháng này, Hàn Kỳ bị vậy tại Kỳ Châu, không thể thoát ra ngoài, càng không thể vận dụng binh quyền tại Kỳ Châu, bởi lẽ quan lại nơi đây hoàn toàn bị khống chế, sự phản bội của Hàn Linh quả thật đối với nước cờ của Hàn Kỳ bị ảnh hưởng rất nhiều
Cũng hơn nửa tháng này, số lượng ám ảnh đi theo bên người Hàn Kỳ ngày một giảm, Nam Vân đế lần này quả thật hao tốn không ít binh lực đến Kỳ châu, có rất nhiều cao thủ giang hồ ra mặt giúp hắn, Hàn Kỳ một thoáng nhăn mi, không lẽ lần này hắn lại bị ép đến đường cùng sao?!
“ Vương gia! Cứ tình hình như thế này, chúng ta khó có thể mà thoát ra ngoài để mượn trợ giúp được?!” một hắc y nhân đưa ra ý kiến, hơn hai trăm huynh đệ thuộc nhóm ảnh, lần này hơn nửa tháng, tử chiến không ít, bị thương vô số, cao thủ võ lâm quả nhiên không tầm thường, cổ vương, độc vương điều tham gia, huynh đệ của bọn họ, bỏ mạng nhiều không kể xiết, cuộc chiến lần này nếu không tìm kế hoạch nhất định sẽ không còn ai sống xót được qua trận chiến này
“ Ảnh nhất! bên ngoài binh lực của Nam Vân còn lại là bao nhiêu?” Hàn Kỳ lên tiếng, thanh âm không ra hỉ nộ ái ố
“ Bẫm vương gia, lần này số binh lính Nam Vân quốc chủ đem đến nhiều hơn số lượng suy tính của chúng ta rất nhiều, bây giờ theo thuộc hạ điều tra, binh lực bao vây bên ngoài của chúng ta ít nhất cũng hơn hai vạn cùng với hàng trăm cao thủ….”
Hàn Kỳ lạnh lùng cười, xem ra Nam Vân đế lần này bỏ vốn không ít nha….
“ Vương gia! Ảnh chủ đến…..” từ bên ngoài một hắc y nhân đột ngột xen vào, Hàn Kỳ nghe vậy một thoáng giật mình, bèn nói : “ mau để cho hắn vào”. Hắc y nhân nói là sau đó ra ngoài thông báo. Hàn Kỳ nghi hoặc, đáng nhẽ ra hắn giờ này đang ở vương phủ bảo vệ cho nương tử, sao lại đến đây, chẳng lẽ nương tử… xảy ra chuyện rồi sao?!
“ Tham kiến vương gia…” Ảnh cung kính lên tiếng
Hàn Kỳ vội hỏi : “ không cần đa lễ, ảnh chẳng phải nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ nàng sao, sao ngươi lại đến đây”. Ảnh thấy vẻ mặt hốt hoảng của vương gia, không khỏi run rẫy khóe miệng, vương gia a! ngài làm ơn xem lại đây là ở đâu đi! Nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh lên tiếng : “ vương gia! Vương phi ra lệnh thuộc hạ đến đây bảo vệ ngài”
Hàn Kỳ nhíu mày, than khẽ : “ nương tử của ta rốt cuộc lại bày trò gì nữa vậy?!” hắn biết, mỗi một việc nàng làm điều có lí lẽ riêng của mình, nhưng là hắn vẫn luôn lo lắng, không sao an tâm được, nương tử! dù gì sức khỏe không tốt, lại không có võ công, bên cạnh có ảnh vệ sẽ khiến hắn tâm an hơn
“ Vương phi nói : nếu ngài mà để bản thân mình bị thương thì đừng có về gặp ngài ấy!” Ảnh thuật lại, tức thì đám hắc y nhân đứng gần đó run rẫy bờ vai mà Hàn Kỳ mặt mày cũng đen thui, nhưng là quả thật lòng ngọt phải chết, hắc hắc,,… nương tử đúng là rất lo lắng cho hắn nha
“ Khụ! Nương tử còn nói gì nữa không…” y nghiêm mặt, ra vẻ trấn tĩnh. Ảnh cười thầm trong lòng, lại nói : “ ngài ấy đã sắp xếp hơn một ngàn kị binh thân tín của vương gia đến Kỳ châu, chỉ đợi ngài ra lệnh, ngoài ra một trăm ảnh vệ bảo vệ vương phi cũng đã đến đây, vương gia ngài có gì cần dặn dò không….”
Hàn Kỳ giật mình, nương tử từ khi nào lại sắp xếp ổn thỏa mọi việc hết rồi?! y lại vấn : “ một trăm ảnh tử bảo vệ vương phi tại sao lại đến hết nơi này, còn nàng ấy thì ai bảo vệ?” Hàn Kỳ cười khổ, nương tử cũng thật là….
“ Vương gia, thuộc hạ cũng nói như vậy, nhưng vương phi lại nói mọi chuyện ngài ấy điều tính trước, nói ngài không cần lo lắng, cứ lo cho bản thân mình trước đi…” Ảnh nói lại câu nói của Vân Tiếu Khuynh, không dám thêm cũng chả dám bớt một từ nào, nhìn sắc mặt kém cõi của vương gia, cũng đủ biết vương gia giận cỡ nào a
“ Thật là hồ nháo! vương phi bên người không có một ảnh vệ nào, sao có thể an tâm? Ảnh ngươi ngay lập tức cho hai mươi ảnh vệ quay về….” Hàn Kỳ ra lệnh. Ảnh thở dài, tính ra thì vương phi cũng gần đến Kỳ Châu rồi, hiện giờ tung tích của ngài ấy y còn nắm không rõ chứ đừng nói là quay về, nhưng vương phi đã dặn y không được nói việc hành trình của vương phi cho vương gia biết cho nên Ảnh chỉ biết lắc đầu thở dài. Ảnh nói : “ vương gia! Vương phi lại nói, việc nàng sắp xếp ngài đừng xen vào, ngài ấy biết cách chăm sóc cho bản thân mình, lại nói…… Ảnh một thoáng ngặp ngừng…”
“ Nói cái gì?!” Hàn Kỳ lạnh nhạt lên tiếng, hắn đã vội mà Ảnh cứ ấp a ấp úng, rốt cuộc là tên đầu gỗ này làm sao vậy? bình thường đâu có như vậy a. Ảnh một thoáng mất tự nhiên, lại nói : “ khụ! Vương gia… cái này, vương phi nói ngài đừng có cậy mình bản lĩnh hơn người mà liều mạng, nhất định phải biết tiến thối, việc gì có thể không làm thì đừng nhúng tay, ngài ấy muốn… chính là ngài bình an trở về mà thôi!”
Hàn Kỳ mím môi không nói! nương tử, thật là…. Có cần nói trắng trợn như vậy không chứ, hắn cũng đâu có hiếu chiến cậy mạnh đâu…. Nương tử, đúng là rất oan hắn rồi, haizz!! Nhắc đến lại nhớ, nương tử, vi phu lại nhớ nương tử nữa rồi
Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô cười của vương gia, Ảnh chắc chắn mười phần vương gia lại tưởng vương phi nữa rồi, đám ảnh vệ chỉ còn biết lắc đầu thở dài ngao ngán, ‘tiếu diện ma vương’ của bọn họ rốt cuộc chạy đi đâu rồi a….??!!
Tiết trời mới cuối thu mà không khí lại giống như đông sắp đến
Trời hạ tuyết
Những hạt tuyết trắng bay lả tả, bao phủ khắp mười dặm thiên địa
Một màu trắng thánh khiết, bất nhiễm bụi trần của thế gian
Lạnh, rất lạnh…..
Cách ba mươi dặm về phía tây Kỳ Châu
Có một thôn nhỏ, an tĩnh
Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa, rồi trong đám tuyết trắng muốt ấy như ẩn như hiện một chiếc xe ngựa lắc lư từ từ tiến lại gần
Xa phu cho dừng xe ngựa, tiếng ngựa hí, vang vọng khắp nơi, phá vỡ cái không khí yên lặng của buổi sớm nơi đây
“ Cô nương! Không vào trong thành luôn sao?!” xa phu thanh âm cung kính, nói với người trong xe ngựa
“ Không cần, nếu ta đoán không lầm thì thời gian này Kỳ Châu sẽ bị giám sát rất kỹ, không cần bứt dây động rừng, ngươi cứ quay về trước đi….” Bên trong vọng ra thanh âm lạnh nhạt của nữ tử, xa phu nghe vậy, lắc đầu lên tiếng : “ cô nương, một mình cô nương sẽ rất nguy hiểm….”
Trong xe, một bàn tay vươn ra, những ngón tay thon dài trắng muốt xinh đẹp vén lên màn xa, bước ra một nữ tử
Một thân trắng muốt y phục, tấm áo choàng lông trắng như tuyết, bao bọc hết cả người nàng, che đi một đầu ngân phát, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, nàng nhìn xa phu, thanh âm không mặn không nhạt, nói : “ ta biết mình đang làm gì, ngươi chỉ cần nghe lệnh làm việc là được”. Xa phu cung kính gật đầu, sau đó phóng xe ngựa , tiếng vó ngựa xa dần, bóng dáng xe cũng bị lớp màn tuyết ngăn mất, tiếng náo nhiệt khi nãy đột nhiên im lặng, không khí thôn nhỏ lại yên tĩnh như lúc đầu
‘Thật là lạnh….’ Nữ tử khẽ lẫm nhẫm, hàng mi thanh tú khẽ nhíu
Nàng thực sự rất ghét mùa đông, nhưng lại vô cùng thích tuyết, vươn tay ra không trung, một vài hạt tuyết chạm nhẹ xuống bàn tay thanh mảnh ấy, chợt tan ra, đọng lại thành một giọt nước nhỏ, lưu lại lòng bàn tay…
Nữ tử khẽ thở dài, mỗi khi tiết trời lạnh, nàng lại nhớ đến hắn rồi…..
Hàn Kỳ! ngươi… có khỏe không?!
‘Nương tử! khí trời như thế này, nàng có hay không lại bị ốm?!’ nam nhân nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm chân trời, nhỏ giọng nỉ non
Mùa đông năm nay tại Đông Li sao mà đến sớm thế, nếu không nhất định y có thể bồi cùng nàng vào lúc giá đông rồi, còn nhớ hơn sáu năm về trước, khi đông đến, nương tử hầu như phải nằm trên giường không ra khỏi Tây Noãn các dù một bước, chắc giờ này nương tử cũng đang an vị trên giường đùa nghịch cùng đống hỏa hoa của nương tử rồi
Y vươn tay lấy ra trong lòng con rối gỗ tiểu búp bê, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười ôn nhu như nước, y dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa búp bê rối gỗ, chợt thầm thì : ‘ nương tử! yên tâm, không lâu nữa chúng ta lại đoàn tụ thôi, sau đó…. Cứ như vậy, vĩnh viễn không xa nhau…..’
Ánh mắt vị hỏa y nam tử, nhu tình như nước, sóng sánh thâm tình tựa hải, huyền bí như bầu trời đêm đen…. Rất ấm… rất ấm…. khiến cho người ta như muốn lạc mình trong đó, khó có thể thoát ra ngoài
Yêu thương….
Tưởng niệm…..
Dù không bên cạnh, nhưng vẫn luôn nghĩ về đối phương, lòng chợt ấm áp, ấy….. là tình…
Dù cách xa hai phương chân trời, nhìn cảnh nhớ người, trông mong…. Chờ đợi…. ấy……….là yêu!
Hai chữ tình yêu kia…. Sao mà ý vị mà sâu xa đến vậy….
Rốt cuộc, một chữ tình có thể cứu vớt mấy người
Một chữ ái, có thể làm hại bao nhiêu người?
Và… một chữ yêu, lại làm bao nhiêu kẻ bi ai?
Nhân duyên vốn là do thiên định
Nhân sinh cần chi chấp nhất đâu?
Vì ái sinh hận, vì yêu sinh oán
Có đáng không?
Trăm ngàn năm nay, dẫu biết câu trả lời
Ngàn vạn niên qua, dẫn biết trước kết cục
Song, nhân sinh vẫn không khống chế được đâm đầu vào
Để rồi……
Kết cục có được là gì?
Có chăng cũng chỉ là bi thương
Nước mắt?!
Đớn đau
Bất lực
Hay……. Hối hận…….
Nhưng là, nếu dễ dàng từ bỏ, buông xuống
Có lẽ vậy, thế gian sẽ chẳng có nhiều si nhân đến như vậy…..
Một chữ tình, biết bao nhiêu người vì nó mà khuynh đảo thiên hạ
Một chữ yêu, biết bao nhiêu người vì nó mà khuynh tẫn sỡ hữu
Một chữ thương, biết bao nhiêu vì nó mà tan cửa nát nhà….
Lần này đây, lại một cuộc chiến đẫm máu sắp xảy ra
Là vì tham vọng của người
Là vì một chữ ‘tình’
Hay …. Vốn chỉ là cố chấp…..chấp niệm sâu sắc của người
Một Nam Vân đế tài cao chí lớn muốn thống nhất ngũ quốc, muốn có được giai nhân
Một Lăng Hàn vương gia, vì bảo vệ giang sơn, vì bá tánh an lạc, vì người mà mình yêu dấu
Một nữ tử lòng mang oán hận, muốn trả thù, muốn đạp đổ tất cả
Một bạch y giai nhân vô tâm chuyện trần thế, lại ngàn dặm tìm đến chỉ vì an toàn của người kia
Rốt cuộc, kết quả sẽ ra sao…..
Lăng Quân Dao, liệu y có được điều mà mình muốn?
Hàn Kỳ, liệu y có thể chống đỡ được kiếp nạn này
Vân Tiểu Khuynh, đến cuối cùng có hay không hối hận
Và…. Nữ tử lãnh đạm vô tình kia…. có thể hay không làm được điều mình muốn làm?
Hạ màn kết thúc…….
Ai đúng! Ai lại sai?
Ai có được, ai lại mất đi…….