Đọc truyện Tiểu Địa Chủ – Chương 39: Ngư Hoàn Đại Bạo
Editor: Mun
Nắp nồi được mở ra, mùi hương quen thuộc tràn đầy không khí, khách đang nhâm nhi đĩa đậu hay là khách đang chờ đợi đều lên tinh thần.
Trước hết bưng cho khách đã có chỗ ngồi ăn trước, một chén lớn, nhiệt khí cay nóng cuồn cuộn, các thực khách đều nuốt nước miếng.
Các vị khách này đều là lần đầu tiên thấy ngư hoàn như vậy, lúc nấu chín một đám so với bánh trôi còn muốn to hơn, tròn hơn thoạt nhìn thật đáng yêu.
Còn có mùi thịt cá.
Cầm đôi đũa lên, không một chút khách khí, thổi thổi hai cái liền đưa vào miệng.
Răng môi phối hợp cắn, chậm rãi nhấm nuốt ngư hoàn trong khoang miệng, nhai nhỏ, thật mềm, đại não bị kích thích khiến các vị khách nhân đều thấy thật kinh ngạc và thoả mãn.
“Oa, tiểu lão bản nói thật không sai a, ngư hoàn này hảo nộn, hảo ngon a, cắn nhẹ một cái liền nát, hơn nữa ăn lên còn có vị thịt.” Hoàn toàn không có mùi cá, còn có mẩu xương cá làm người chán ghét khiến người ta rất là kinh diễm.
Các vị khách lựa chọn ngư hoàn đều kinh ngạc cảm thán, còn các vị khách khác không chọn không khỏi có chút tiếc hận, sớm biết tiện nghi như vậy không tham tiếc thì đã được nếm thử.
“Đây là lần đầu tiên ta được ăn ngư hoàn mỹ vị như vậy, tiểu lão bản thật đúng là tâm linh thủ xảo ( tui tra thì nó ra nghĩa là “khéo tay nhanh trí,” nhưng thui tui giữ nguyên nha), toàn bộ ngư hoàn huyện Thái Hoà này đều không thể so sánh với ngư hoàn tiểu lão bản làm.”
“Hiện tại ngẫm lại, ngư hoàn ta ăn trước kia hoàn toàn không thể so sánh a,đều là bột mỳ viên lại.”
“Răng lão nhân và hài tử đều không tốt, ăn cái này phi thường hảo, thật mềm a.”
“Mỹ vị a, xứng với giá tiền.”
Cùng so sánh với bò viên thì ngư hoàn được hoan nghênh hơn, bởi vì giá cả thấp, ba văn tiền, bò được một viên thì ngư hoàn được ba viên (chỗ này ta chém vì chỗ này ta thấy nó dối dối, tha lỗi cho sự ngu dốt của ta????????) sau khi nấu lại nở ra, nhìn đẹp mà vị cũng ngon.
Yến Bạch Thu rất vừa lòng với thái độ của thực khách, một bên ăn, một bên giảng giải tuyên truyền, nói ra cảm thụ của chính mình, lại khiến các nhóm khách xếp hàng sau nghe được nước miếng lan tràn.
Nhưng không có chỗ ngồi, chỉ có thể chờ…
Thâth đáng giận a.
Bất quá ngư hoàn kia thật sự ăn ngon như vậy sao?
Nếu không tý nữa cũng mua chút nếm thử, dù sao cũng không đắt, nếm thử đồ mới mẻ cũng rất vui a.
Khách hàng đối với mỹ thực phi thường thích, giống Yến Bạch Thu cậu cảm thấy cá đậu hũ cùng bò viên, giá cả hơi cao vì nguyên liệu làm ra hơi xa xỉ hẳn là khách hàng càng ưu ái hơn.
(Ý chỗ này là cá viên so với bò viên rẻ hơn nên được khách chuộng hơn????.)
Giống như hôm qua là ngày đầu khai trương, đồ nấu lẩu đều bán hết, tính tổng thể mà nói còn tính có thể, nhưng hôm nay độ tiêu dùng của ngư hoàn chính là đột phá phía chân trời.
Cũng không biết có phải hay không do các thực khách này khen ngợi, đem hoàn ngư đẩy tới cao trào, thực khách xếp hàng phía sau cơ hồ mỗi người đều chọn hai xuyến ngư hoàn.
Thực khách ăn sau ăn được ngư hoàn đều phát ra tiếng kinh hô.
“Di, thật sự ăn rất ngon a, ta cho rằng bọn họ là cố ý, thật tốt ta không có mắc mưu.”
“Hương vị xác thật không tồi, so với dĩ vãng đều ngon hơn rất nhiều.”
“Thật tươi ngon, còn có vị thịt cá.”
“Đáng giá.”
“Ăn ngon muốn nuốt luôn đầu lưỡi, ta nghe người ta nói nhà này làm đồ ăn ngon nên ta ghé ăn thử, thật đúng là không làm ta thất vọng mà.”
Các thực khách nói chuyện lẫn với nhau, có thể thấy có danh tiếng tốt, một lúc sau, thay đổi mấy sóng người, mới hơn nửa canh giờ, ngư hoàn đã hết.
Non nửa thùng, mười cân thịt cá, nêm nếm thêm các gia vị cũng làm ra được mười bốn cân, xuyến tốt cũng được hơn ba trăm xuyến, trong một giờ liền bán xong, so với các nguyên liệu khác cùng ăn lẩu vượt qua rất nhiều.
“Lão bản, ngư hoàn đâu.”
“Ta đợi đã lâu, chính là ngóng trông như thế nào đến phiên ta liền không có.”
“Thời điểm ta ở phía sau, nhìn đến còn rất nhiều a, là ai phát rồ lấy nhiều như vậy, các ngươi thèm ăn ngư hoàn vậy sao (ta chém ha ha).”
Phía sau, khách không ăn được ngư hoàn đều táo bạo, cả người đều cuồng cả lên.
Dựa vào cái gì, lúc này mới được bao lâu a, vậy mà ngư hoàn liền không còn.
Yến Bạch Thu cũng không có dự đoán được ngư hoàn bán chạy như vậy, mới trong chốc lát a, liền báo bán hết.
Đặc biệt đằng sau còn mấy đợt người, một đám cuồng ăn, phía trước hai nhóm còn tốt, kia mấy chục người, mỗi người lấy hai xuyến, đem Yến Bạch Thu sợ ngây người.
Bất quá khách yêu cầu cái gì hắn đều cấp, bán hết là một chuyện tốt.
“Hôm nay ngư hoàn chỉ có nhiêu đây, muốn ăn thêm chỉ có thể đợi ngày mai.”
“Ngư hoàn này làm ra vô cùng khó khăn, lần này cũng là do ta sai lầm, bắt đầu từ mai mỗi người chỉ được mua hai xuyến.” Yến Bạch Thu hồi tưởng lại cũng cảm thấy không đúng.
Rốt cuộc nhiều người chờ ăn, nhiều người muốn nếm thử món này a.
“Nay còn kém không nhiều lắm, nhiều người lòng tham không đáy, tốt nhất no chết!”
Có thực khách bất mãn nguyền rủa.
Nhưng các thực khách bưng bát tràn đầy ngư hoàn đều sung sướng ăn, cũng không lên tiếng, vùi đầu vào bát ăn.
Mắng đi, mắng nữa đi, ta cũng không đau không ngứa, còn không phải là ghen tị vì không được ăn sao?
Vô luận như thế nào, ngày hôm nay sinh ý vô cùng tốt, giữa trưa là lúc bận rộn, đội ngũ đằng sau càng ngày càng dài, không ngừng có người thúc dục nhanh lên, nhanh lên.
Yến Bạch Thu cũng là hữu tâm vô lực, không gian quán quá nhỏ hẹp, chỉ có thể chậm rãi tới, đồ ăn còn lại tương đối nhiều, trên kệ vãn còn để tiếp ứng.
Chờ tới buổi chiều, sinh ý kéo dài hơn ba giờ, sinh ý lúc này mới chậm lại.
Đại bộ phận người đều ăn đều cố gắng chịu đựng cái bụng đói để được hưởng mĩ vị, chỉ có số ít không chịu được là đi ăn ở tửu lâu khác.
Điều khiến Yến Bạch Thu cảm động chính là tuy thực khách oán giận thì oán giận nhưng vẫn kiên trì ở lại chứ không rời đi.
Thời điểm buổi chiều đám khách nhân cuối cùng rời đi, cũng là lúc bọn họ ăn cơm bữa trưa, đồ ăn lẩu cũng chỉ còn rải rác một ít món, còn lại đều là bán hết.
Người một nhà vội mấy canh giờ, vừa mệt lại vừa đói, Yến Bạch Thu thấy vẫn còn ít đồ nên đơn giản làm mấy món.
“Cha, nương các ngươi nghỉ ngơi đi, dù sao bây giờ cũng không còn khách nhân, còn dư lại ít, chúng ta ăn lót dạ.” Yến Bạch Thu đề nghị.
“Hảo a.” Mọi người đều đồng ý, Liễu mẫu, Yến phụ đều tìm chỗ nghỉ ngơi.
Làm một lèo cả buổi trưa, tuy rằng thường thường suyễn khí, chờ những thực khách đó ăn xong, thu thập chén đũa, chà lau cái bàn, xếp chén gì đó, tuy không nặng nhọc gì nhưng cũng rất mệt a.
Đồ phối nấu lẩu có vài thứ còn nhiều, tuy rằng đồ ăn viên (ở đây chắc ý là thịt, đồ mặn) đều đã hết rồi nhưng đồ chay cũng không tồi a.
Làm chút mỳ, Yến Bạch Thu làm cho mỗi người một chén lớn.
“Cha, nương, muội muội các người mau tới ăn đi.” Yến Bạch Thu cầm cái vung đạy lên cái nồi, từ phía sau chui ra.
Yến Bạch Tuyết đang ở bàn tính sổ sách, ngón tay bay nhanh, bùm bùm gõ, Yến Bạch Thu thấy nàng biểu tình nghiêm túc, chuyên chú liền không đi quấy rầy, chờ nàng tính xong lại bảo nàng qua ăn sau.
Người nhà họ Yến rất yêu thương nhau, khách khí lẫn nhau nhưng cũng có lúc không quá khách khí, thời điểm ăn cơm đều có thói quen tự mình đi lấy chén đũa chứ không có bởi vì tuổi mà làm cao.
(Ý chỗ này là không phải vì làm bố mẹ mà con phải đưa cơm hay không phải vì ngươi là con mà bố mẹ phải chiếu cố.
Đại loại là vậy.)
Yến Bạch sinh và Liễu Thanh Mai đều bưng bát mì tìm chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Vừa mệt vừa đói, thời điểm ăn thấy cái gì cũng ngon.
Yến Bạch Thu thân thể mập mạp, lại thích ăn cay, kế bên là một vị tiểu ca đăng ăn rất hăng hái thấy tiếng thổ dốc (chỗ này là em thu nhà ta ăn cay quá nên thờ phì phì ấy) liền ngẩng đầu lên, di, đây là tiểu lão bản đi.
“Tiểu lão bản cũng tới ăn cơm a, vất vả.” Tiểu ca kia không để ý nói.
Yến Bạch Thu ăn từng ngụm, từng ngụm, kỳ thật những lá dau đó dính không ít hồng du (chắc là lớp đỏ đỏ khi nấu lẩu ó), một ngụm đi xuống cay đến mức trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Tiểu ca kia nhìn hắn ăn cay hăng hái như vậy, hai ba đũa hết nữa bát mỳ cay như vậy, da đàu cảm thấy tê dại.
Tuy thật sự rất cay nhưng sau khi vị cay qua đi còn có một tia ngọt ngọt khiến người ta say mê.
“Đúng vậy, giữa trưa không có thời gian ăn cơm, liền ăn tạm cái này trước đã.” Yến Bạch Thu ngẩng đầu, cười hì hì với vị khách nhân kia.
“Hương vị thế nào, có phải hay không là rất cay, nếu không lần sau thử loại không cay kia đi, cũng có canh suông kỳ thật cũng không tồi.” Yến Bạch Thu hỏi.
Tiểu ca kia lắc đầu:” Không, không, ta nghe các vị khách khác nói, canh suông hương vị quá giống nhau, không đã ghiền, loại này cay cay ăn lên mới đủ vị.”
Yến Bạch Thu nghe khách nói vậy cũng rất bất đắc dĩ, nhưng người ta thích a.
“Kỳ thật ta rất thích ăn cay.”
Đề tài nói chuyện phiếm với nhau rất nhiều, thật mau mấy vị khách trên bàn dài đều nói chuyện với Yến Bạch Thu.
Bất quá mục đích chỉ có một là dư thế này:
“Ta rất muốn ăn ngư hoàn, ngày mai lão bản làm nhiều thêm chút nha.”
“Ngư hoàn kia lão bản bán rải rác sao?”
“Ta cũng muốn ăn thử, khẳng định ăn rất ngon.”
___________
Có ai đọc truyện em VOTE cho em với nha, e cũng thích đọc cmt mn lắm
????????????????.