Đọc truyện Tiểu Địa Chủ – Chương 24: Nhà Ở Bị Dột
Yến Bạch Sinh nấp ở đằng xa, nhìn nhi tử bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, tâm tình còn vô cùng sung sướng mà ngâm nga một ca khúc quái lạ đầy đắc ý.
Khẳng định là vì kiếm được nhiều tiền nên mới vui vẻ như vậy.
Yến Bạch Sinh nghĩ trong lòng như thế.
Nhưng trong lòng ông vẫn luôn có một ít khúc mắc, nhớ lại cảnh vừa nhìn thấy vào buổi sáng kia, đồ tể kia cho nhi tử cả một túi tiền, nhi tử còn một bộ thật cẩn thận, tự nhận là đã che dấu tốt, hành động lén lút mà xem xét.
Điều này ám chỉ cái gì? Nếu hiện tại ông muốn tiến lên truy hỏi nhi tử chuyện gì đã xảy ra không phải là ném đi mặt mũi của nhi tử sao?
Hơn nữa việc bị theo dõi tóm lại cũng không tốt đẹp gì.
Vì thế Yến Bạch Sinh trong lòng rối rắm, một đường trở về theo, sau đó làm bộ hôm nay tan việc được về sớm.
Yến Bạch Thu hôm nay tâm trạng quả thực không tồi, bỗng dưng có được không ít ngân lượng, điều này đối với cậu mà nói quả thật là ngoài ý muốn, cũng có thể giúp trong nhà giảm bớt không ít áp lực.
Cho nên ngay sau khi về đến nhà, việc đầu tiên cậu làm chính là đem túi tiền trong ngực móc ra, từng chút từng chút cẩn thận đếm.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết luôn ở nhà, thời điểm không có việc gì làm đều tự mình thêu thùa, vừa nhìn thấy Yến Bạch Thu trở về liền đi tới vây lại đây.
Liễu Thanh Mai nhìn rổ cùng thùng gỗ đều trống trơn, không khỏi kinh hỉ nói:“Cầu Cầu, hôm nay sớm như vậy đã thu quán rồi!”
Yến Bạch Thu cao hứng đáp:“Đúng vậy, ta vừa mở hàng trên đường, người trong trấn đều tới mua”.
Xem ra cậu xác thực có thể bán đồ ăn, ngẫm lại trước kia luôn lo lắng nỗ lực vì người nhà nấu cơm, nhưng lần nào họ cũng giở giọng kén cá chọn canh nói loại thức ăn này có bố thí cho ăn mày người ta cũng không thèm nhận.
Đó là thời điểm sự tự tin của cậu bị đả kích đặc biệt nặng nề, trong lòng tự ti đến không chịu được.
Lúc ấy Yến Bạch Thu luôn hoài nghi vị giác của mình cùng người trong nhà bất đồng.
Hiện tại nghĩ lại, vốn không phải do cậu khác thường, mà là một nhà kia có vấn đề.
Món ăn vặt được đón nhận vô cùng nhiệt tình, thật sự là ngoài dự kiến của cậu.
Loại dấu hiệu tốt này đối với Yến Bạch Thu mà nói đã mang đến cho cậu nguồn động lực cùng tự tin mạnh mẽ.
Cậu cũng muốn đem một túi bạc khác trong lồng ngực lấy ra, cùng người trong nhà chia sẻ một chút niềm vui sướng này, nhưng rốt cuộc lại không biết giải thích như thế nào về số bạc đó.
Hôm qua cậu còn nói là bị mấy con chó hoang đuổi theo, hôm nay lại nói bị người đánh, lời nói dối quả thật một khi đã bắt đầu liền phải dùng vô số lời nói dối khác bù vào.
Yến Bạch Thu trầm tư trong chốc lát, nhưng vẫn quyết định nói ra.
Nhà chỉ có bốn bức tường, hai bàn tay trắng, trên đầu lại cần đến bao nhiêu thứ tiền, vừa lúc có thể dùng đến.
Hơn nữa thời tiết bắt đầu trở lạnh, chỉ mặc một kiện áo đơn đã không còn thích hợp.
Mỗi người trong nhà ngay cả tắm rửa quần áo cũng là cái loại thực cũ nát.
Như cậu buổi sáng ra ngoài đi làm còn thấy lạnh căm căm, phỏng chừng không đến mấy ngày nữa sẽ lạnh hơn rất nhiều.
Cậu móc ra túi tiền tiểu ca giết heo đưa cho, dưới ánh nhìn chăm chú của Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết cởi bỏ miệng túi tiền, đem bạc bên trong đổ ra.
Mấy khối bạc không nhỏ nằm lăn lóc trên mặt đất, lập lòe phát ra ánh sáng màu ngân bạch cực kỳ đáng chú ý.
Liễu Thanh Mai đang xem hành động của nhi tử, thấy cậu từ một túi tiền khác đổ ra tới mấy thỏi bạc liền không phải là cao hứng mà là lo lắng.
“Cầu Cầu, tiền này của ngươi là từ đâu ra??”
Liễu Thanh Mai không có lạnh mặt, ngữ khí rõ ràng, nhưng cũng chưa từng để lộ ra kinh hỉ.
Yến Bạch Tuyết vừa nhìn thấy mấy khối bạc lớn, đôi mắt đều phát sáng, lại nghe một tiếng chất vấn này của mẫu thân đầu óc tức khắc liền tỉnh táo.
Đúng vậy, nhiều tiền như thế, ca ca chỉ là mở một quầy hàng ăn nhỏ thôi thì tiền đó từ đâu mà tới?
Yến Bạch Tuyết lo lắng nhìn về phía ca ca.
Mà Yến Bạch Sinh từ sau khi trở về vẫn luôn không hé răng, mặt không biểu cảm ngồi trên mặt đất, ánh mắt lại thường xuyên như có như không nhìn trên mặt Yến Bạch Thu, ý đồ nhìn ra một ít sơ hở, nhưng nhìn nửa ngày, chỉ nhìn thấy gương mặt nhi tử như cũ là một đống thịt mỡ……
Yến Bạch Sinh cảm thấy rất nhức nhối.
Vừa lúc hỏi, liền nhìn xem nhi tử trả lời như thế nào, Yến Bạch Sinh tức khắc lên tinh thần, vểnh tai cẩn thận nghe.
Liền nghe được nhi tử đĩnh đạc mà nói:“Nương người đừng lo lắng, lai lịch của số tiền này rất chính đáng.
Người nhìn thấy con mấy ngày nay không phải mỗi lần đều là thu hoạch lớn mà về sao, từ sớm đã bán hết thu quán, thức ăn con làm hương vị ngon, những thực khách đó tâm tình tốt, liền thưởng cho con chút ngân lượng, lúc này mới có số bạc đó.”
Liễu Thanh Mai cảm thấy không có khả năng này, tuy nhi tử làm đồ ăn quả thực hương vị rất ngon, nhưng cùng lắm chính là ăn ngon, không thể ăn ngon đến mức tùy tiện nện xuống một khối bạc to như thế được.
“…… Cầu Cầu, con đang nói thật sao?” Liễu Thanh Mai trong lòng thầm nhớ lại, trước kia nàng ở tửu lâu lớn ăn cơm, sẽ cho gã sai vặt một chút tiền thưởng, nhưng cũng chỉ nhiều nhất là một vài lượng bạc.
Lúc này cùng lắm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ cùng một cái quầy hàng nhỏ a.
Yến Bạch Tuyết tâm trí hoàn toàn là của tiểu hài tử, tâm tư đặc biệt đơn thuần, ca ca nàng vừa nói như vậy liền thật sự cho rằng trên đời này sẽ có chuyện tốt như thế, còn hồn nhiên vỗ tay hoan hô nói: “Ca ca, ngươi thật có bản lĩnh!”
Yến Bạch Thu gãi gãi đầu, ha ha cười, đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng bỏng.
Yến Bạch Sinh vẫn luôn dựng lỗ tai nghe lén hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm, Cầu Cầu đây là đang nói dối, ở ngay trước mặt ông mà trợn mắt nói dối a, này, những lời nói vô căn cứ này, thật sự là do chính miệng con của ông nói ra sao?
Yến Bạch Sinh thật sự rất muốn lớn tiếng hô lên: Cầu Cầu, ngươi thành thật cho cha, nam nhân buổi sáng cho ngươi bạc kia rốt cuộc là ai? Là ai?! Ngươi thành thật cho cha một chút, hắn vì cái gì cho ngươi nhiều bạc đến vậy?!
Nhưng mà nếu ông nói ra, có thể chọc đến nỗi đau xót của nhi tử hay không?
Lại nhìn bầu không khí nương tử cùng khuê nữ hoà thuận vui vẻ, cùng nhi tử thoạt nhìn tâm tình cũng không tồi, Yến Bạch Sinh trong lòng rất bối rối.
Đây đều là do chính mình vô dụng nên mới có thể để cho những việc này phát sinh, Yến Bạch Sinh trong lòng yên lặng rỉ máu, chuẩn bị cùng nương tử âm thầm cẩn thận nói chuyện để tìm cách giải quyết.
Không thể để nhi tử tiếp tục đi đến nhà đồ tể kia.
Vì thế buổi chiều hôm đó, thời điểm cần mua thịt heo, còn có các loại rau dưa, gia vị, Yến Bạch Sinh liền chủ động nhận nhiệm vụ này.
Đương nhiên đầu óc ông không có bị hỏng, chuyện này trước mắt còn chưa rõ ràng, ông tuyệt đối sẽ không đi chất vấn đồ tể kia.
Mà thời tiết hiện tại cũng xác minh lời nói của Tư Trấn Khấu, thay đổi thất thường, hôm trước vẫn còn ngày nắng, đêm nay đến lại đã là gió bão, trời đổ mưa, đem người nhà họ Yến đông lạnh gần chết.
Đêm nay, độ ấm giảm xuống vài độ, phòng ốc vốn đã rách nát, cửa sổ không có gì che chắn, cửa chính cũng không, chỉ có một đống rơm rạ khô, gió thổi đến một phát là bay phần phật, cố tình còn xui xẻo hơn nữa là nóc nhà này lại bị mưa dột.
Yến Bạch Thu bị lạnh đến tỉnh, thời điểm tỉnh dậy còn hắt xì một cái thật mạnh, ở ngay chỗ cẳng chân cậu là mái nhà bị dột, nước tí tách nhỏ xuống.
Khi cậu tỉnh dậy, đã thấy Yến Bạch Sinh tỉnh còn sớm hơn, đang ngồi ở một trên một đống rơm rạ, thân mình cuộn tròn, chỗ ông ngồi hầu như đều bị mưa nhỏ ướt, duy chỉ có chỗ Yến Bạch Thu ngủ này là còn đỡ.
Yến Bạch Thu cách mành nhìn nương cùng muội muội nằm cuộn ở góc tường ôm chặt lẫn nhau, còn may là không có bị ướt.
Nhìn nhi tử đôi mắt buồn ngủ mông lung ngáp ngáp, Yến Bạch Sinh nhỏ giọng nói:“Ngủ thêm một lát, trời còn chưa sáng hẳn.”
Yến Bạch Thu đáp một tiếng, dịch dịch chân để không bị nước mưa nhỏ tới nữa, nhưng bởi vì bị lạnh tỉnh, hiện tại muốn tiếp tục ngủ là hoàn toàn không có khả năng, vì vậy cậu liền trợn tròn mắt, trầm tư mà nhìn lên nóc nhà.
Đây mới chỉ là nửa đêm đổ mưa, nếu là sau mấy ngày nữa, trong phòng này phỏng chừng nơi nơi đều là nước, nơi này ở lâu dài khẳng định là không thể được, hiện tại chỉ ngóng trông cơn mưa này mau chóng kết thúc.
Nhưng trời lại cố tình không chiều lòng người, cơn mưa này vẫn triền miên không ngừng, hơn nữa còn không nhỏ.
Ban đầu rơi xuống cũng chỉ là vài giọt mưa thôi, nhưng sau lại giống như trút một dòng nước vào, âm thanh kia quá vang, hơi ẩm quá nặng, độ ấm lập tức hạ xuống, ngay cả Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết đang nằm ở góc tường cũng bị đông lạnh mà tỉnh, đánh mấy cái hắt xì.
Yến Bạch Tuyết bị lạnh đến run người, ôm chân nhỏ giọng oán giận:“Nương, ta lạnh quá.”
Liễu Thanh Mai đứng dậy đi tìm vài món quần áo cũ, nhưng quần áo có thể dùng cũng bị mưa làm ướt, người một nhà bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy, chuẩn bị ở phòng ngoài nhóm lửa sưởi ấm.
Bên ngoài dột còn nhiều hơn, cũng may diện tích lớn, vài người trú vào tạm thời không thành vấn đề, chỉ là không có cửa sổ, cảm giác được cả mưa bụi cùng gió lạnh hiu quạnh tiến vào.
Sáng sớm này cơm là ở trong phòng nấu, sương khói lượn lờ, không quá cao hứng mà ăn.
Ăn xong cơm sáng, Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết vẫn là sợ lạnh, liền ngồi ở trên giường rơm giản dị làm mấy việc thủ công.
Bởi vì trời mưa, Yến Bạch Sinh cũng không đi làm, bản thân nhàn rỗi không có việc gì liền tận lực dùng một ít ván gỗ cũ nát, manh chiếu làm từ cỏ lau đem đi che chắn những chỗ có thể che.
Yến Bạch Thu ở trong nhà không có mục đích, quả thật chính là ăn không ngồi rồi.
Yến Bạch Thu phát hiện ra điều này đúng là ứng với lời nói kia của tiểu ca giết heo, một khi thời tiết không tốt sẽ không thể bày quán.
Trước khi bày quán một ngày đem thức ăn chuẩn bị tốt, cầm đi bán là được, hiện tại cậu cũng không lo bán không được, nhưng như bây giờ ngồi ở trong nhà, không làm việc, không có tiền, trong lòng cảm giác thật hoảng.
Đặc biệt là điều kiện trong nhà vẫn cực kỳ kém.
Yến Bạch Thu liền phát sầu, lời tiểu ca giết heo nói vẫn luôn hiện lên trong đầu cậu, nếu như có cửa hàng mặt tiền, vậy dù là ngày mưa, hắn cũng có thể kiếm không ít tiền, so với việc ngồi không trong nhà mong ngóng tốt hơn nhiều a.
Nhưng trong nhà hiện tại lại không dư dả, Yến Bạch Thu rất là rối rắm.
Mưa vẫn luôn chậm chạp không tạnh, rả rích không ngừng, tựa hồ không có điểm kết thúc.
Thời điểm ăn cơm trưa, Yến Bạch Thu liền đem ý tưởng mở cửa hàng trong trấn nói với người nhà.
Liễu Thanh Mai cực kỳ tán thành ý kiến của nhi tử:“Không thành vấn đề, Cầu Cầu ngươi cảm thấy được liền làm, vừa lúc trong tay còn dư chút tiền, ngươi làm đồ ăn ngon như vậy, không lo không bán được nha…”
Yến Bạch Sinh cũng rất ủng hộ, gắp một miếng sủi cảo, buổi trưa cơm không nhiều lắm, hôm qua mua bột mì cũng đủ, giữa trưa liền làm một ít sủi cảo, trộn với một ít rau dại, hương vị cũng không tệ.
“Được, vậy buổi chiều ta với Cầu Cầu cùng đi vào trấn hỏi thuê cửa hàng, tuy rằng chúng ta không có nhiều tiền lắm, không thể mua luôn được, nên tạm thời cứ thuê một gian.”
Yến Bạch Thu không nghĩ sự việc sẽ thuận lợi như vậy, thời điểm ban đầu khi còn chưa kiếm được tiền, cậu còn khoác lác nói muốn đem gian phòng ở này tu sửa cho tốt, nhưng hiện tại nhà đều không ở được nữa, cậu lại không có thực hiện được thay đổi hay quyết sách nào cả.
Mưa vẫn không có dừng lại, buổi chiều Yến Bạch Thu cùng cha mình khoác áo tơi, mạo hiểm dưới mưa đi đến trong trấn.
Bởi vì mặt đất quá ướt, quá trơn trượt, hai người đều xách giày mà đi, chân trần bước trên mặt đất lầy lội.
Yến Bạch Thu trước kia khi còn nhỏ cũng từng đi chân trần đi học, lúc này đôi chân thịt mập mạp đạp lên bùn trong đất, cực kỳ không quen, trên đường cha hắn vẫn luôn khuyên hắn cẩn thận một chút.
Tuy rằng đã mặc áo tơi nhưng vẫn có không ít nước mưa thấm lên người, nhìn quần cùng góc áo của Yến Bạch Sinh cũng sắp ướt nhẹp, Yến Bạch Thu trong lòng không khỏi dâng lên một trận khổ sở cùng tự trách.
Một nhà này đối đãi với cậu thật đúng là từ tâm từ phổi, vô cùng tốt, không hề có một điểm tâm tư khác.
Yến Bạch Sinh tuổi đã cao, làm cái gì cũng không được như trước đây, trời mưa to thế này, sợ nhi tử gặp nguy hiểm còn nhất quyết phải đi cùng mới được.
Ngẫm lại người này trước kia cũng là một đại lão gia nhà giàu sinh hoạt nhàn nhã a.
Yên lặng thở dài, Yến Bạch Thu ở trong lòng hạ quyết tâm, cậu nhất định phải cố gắng làm việc cho tốt, làm ra chút thành quả, tương lai còn hảo hảo báo đáp hai vị lão nhân gia.
Dẫm lên con đường lầy lội, hai người rốt cuộc đi tới trong trấn.
Ngày mưa, thị trấn rất ít người, ngẫu nhiên mới nhìn thấy vài người che ô vội vàng đi trên đường.
Yến Bạch Sinh đối với giá cả thuê nhà của huyện Thái Hòa này nhiều ít cũng rõ ràng một chút, với cửa hàng hai sườn phố chính liền khuyên nhi tử không cần suy nghĩ, kéo hắn đi sườn phố phụ, sườn phố này đều là tương ứng, mỗi một bên ba ngã phố, không phải đường phố chính tấp nập, là đoạn đường không chiếm ưu thế nhưng giá thuê vừa phải.
Thấy nhi tử có chút tiếc nuối, Yến Bạch Sinh lắc đầu, cười nói: “Cầu Cầu đừng nóng vội, những cửa hàng mặt tiền đó giá thuê rất cao, hơn nữa mỗi một cửa hàng lại lớn như vậy, chúng ta tạm thời không cần nghĩ đến.”
Hai bên sườn phố này vẫn hướng mặt ngoài, vị trí địa lý tốt, tương đối dễ thấy, giá hàng khẳng định cao, Yến Bạch Sinh cũng khuyên không cần, tiếp tục đi thêm một đoạn rồi rẽ vào một đầu đường, ước chừng ba trăm mét quẹo trái quẹo phải, ông mới dẫn nhi tử hỏi từng nhà.
Hỏi thuê phòng ốc hay cửa hàng ở nơi này đều là tự đến cửa hỏi thăm, không thì có thể đưa tiền phái người đi hỏi thăm, đây cũng là chuyện thường thấy, không có gì phải ngại.
Với những cửa hàng diện tích lớn, Yến Bạch Sinh đều trực tiếp đi qua, hết thảy chỉ hỏi mấy nơi diện tích mười mấy mét vuông, hoặc thậm chí mấy mét vuông cũng có.
Yến Bạch Thu ở bên cạnh, sâu sắc cảm thấy vẫn là cha mình nhiều kinh nghiệm.
Hai bên đường đều đã dò hỏi mấy căn, sáu căn trên sườn phố, phần lớn đều làm cửa hàng, cùng với chủ sở hữu cung cấp cho thuê.
Bên này kì hạn cho thuê ít nhất là một năm, hơn nữa cần phải trả một lần toàn bộ tiền thuê.
Xem trước một vài cửa hàng, giá thuê hơi cao chút, trong đó có hai căn mà Yến Bạch Thu đối với giá cả thực vừa lòng.
Một cái ở rìa đường phố, nằm tận sâu bên trong, một tháng tiền thuê là ba lượng bạc, Yến Bạch Thu đánh giá đại khái diện tích, ước chừng được hai mươi mét vuông, là một mặt rất tiện nghi.
Chỉ có một điều không tốt là, nhà này hiện bán chính là hương nến, tiền giấy, vậy cũng không có gì, nhưng là nhà bên cạnh lại bán quan tài…
Vô duyên vô cớ cứ có cảm giác thật âm trầm.
Còn có một căn, là ở một sườn phố khác, cũng là nằm tận cùng bên trong, đếm ngược xuống mấy vị trí của cửa hàng, bên cạnh có bán vải vóc, son phấn gì đó.
Tuy rằng nằm ở sâu bên trong, nhưng thật ra sinh ý rất tốt, cho nên giá cả đắt hơn, nơi đó một tháng lấy năm lượng bạc, nhưng diện tích cửa hàng lại chỉ có mấy mét vuông.
Cửa hàng này hiện bán một ít phụ kiện, ngọc khí, vòng tay, quạt xếp…, chủ quán kia nói nếu thuê, mấy ngày nữa là có thể thuê luôn, bởi vì hắn muốn đến kinh thành, cửa hàng sẽ không có ai trông, đơn giản liền đem cho thuê.
Càng hấp dẫn chính là, cửa hàng này nhỏ thì nhỏ nhưng phía sau còn có cửa ra, ngoài cửa là một giếng nước, chỗ không xa còn có nhà xí ngồi được.
Yến Bạch Thu thực động tâm, nhưng rồi lại cảm thấy giá cả quá cao, diện tích lại quá nhỏ..