Tiểu "Đệ Đệ" Của Hoàng Đế

Chương 2


Đọc truyện Tiểu “Đệ Đệ” Của Hoàng Đế – Chương 2

Chiếm được sự đồng ý của Bảo Bảo, Hắc Bạch vô thường lập tức dẫn bé tới nhân gian, mà vì trí hiện tại của ba người đúng là hoàng cung đại nội.

Đã là buổi tối, hoàng đế cũng trở về tẩm cung của mình, đang tự hỏi đêm nay nên chiêu vị phi tử nào để thị tẩm, đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới, làm cho hắn run rẩy.

“Bảo Bảo, người kia chính là một nửa của ngươi, ngươi nhất định phải hảo hảo nắm chắc nha.”

“Chúng ta đem ngươi đưa đến nơi có dương khí mạnh nhất trên người hắn để duy trì hồn phách cho ngươi, ngàn vạn lần không nên ly khai hắn.”

Hắc Bạch vô thường mang sự tình công đạo xong, liền rời đi, chỉ để lại hồn phách của Bảo Bảo nửa khó hiểu, nửa sững sờ đứng tại chỗ.

Ý của bọn họ, là làm cho nó lưu lại bên người nam nhân này sao?

Bảo Bảo suy nghĩ thật lâu, cuối cùng kết luận, nếu bọn họ đã nói vậy, thì nó nhất định sẽ đi theo nam nhân này.

Nhưng, như vậy, nó sẽ có thức ăn ngon sao?


Đối phương nhưng lại không thể nhìn thấy nó nha!

Tại trước mặt nam nhân lúc ẩn lúc hiện một hồi lâu, Bảo Bảo có chút nổi giận, con người làm sao có khả năng thấy được quỷ! Nó bị gạt rồi!

Nhưng Bảo Bảo thiện lương dù cho có tức giận nhưng sẽ không oán hận người khác, bé chỉ sinh khí một hồi, liền quay lại bình thường bay qua bay lại trong phòng quan sát bài trí xinh đẹp.

“Di Nhiên…”

Bảo Bảo nghe thấy nam nhân mở miệng nói, âm thanh trầm trầm sâu thẳm cũng rất thuần hậu, làm cho người ta có cảm giác như đang chìm đắm trong đó.

“Vâng, hoàng thượng muốn mời vị nương nương nào thị tẩm ạ?”

Một thiếu niên dáng người nhỏ nhắn xinh xắn khi nghe tiếng liền tiến vào cung kính hỏi thăm, Bảo Bảo thuận theo thanh âm nhìn lại, là một hài tử rất đáng yêu, cùng hắn không sai biệt lắm, hàng lông mày tiết lộ tính tình ôn nhu, lập tức, Bảo Bảo đối với hắn liền có hảo cảm, có một loại xúc động muốn kết giao bằng hữu.

“Đức Phi đi…”

Nam nhân đáp lại, thiếu niên lập tức thối lui rời đi, tẩm cung to như vậy chỉ còn có nam nhân cùng Bảo Bảo.

Lúc này, Bảo Bảo tiến lại gần nam nhân, một người một quỷ đối mặt với nhau, khoảng cách cơ hồ bằng không, Bảo Bảo nhìn kĩ lấy tướng mạo của nam nhân.

Mi mắt cao vút nhập tâm, ánh mắt sắc bén, cái mũi anh tuấn, môi mỏng nhếch lên, tổng hợp lại, là một vị mỹ nam tuấn lãng, nhưng mơ hồ lộ ra sự lạnh lùng cùng khí phách nhìn xuống chúng sinh.

Bảo Bảo phát hiện tim mình bỗng đập thình thịch cực kì nhanh, nó sao lại thế này?


Là sinh bệnh sao?

Chưa bao giờ có cảm giác như vậy nên Bảo Bảo có chút bối rối, bé bất an nhích gần về phía nam nhân nhưng do lúc trước đã đứng quá gần rồi, nên bây giờ môi bé đã chạm lên môi của nam nhân.

Dù chỉ lướt qua rất nhanh, cũng đủ làm cho Bảo Bảo mặt đỏ tim đập không ngừng.

Độc Cô Tuyệt đồng dạng cũng cảm nhận được khác thường, tựa hồ có cái gì đó mềm mại hôn lên hắn, nhưng trước mắt lại không có bất kỳ thứ gì, chẳng lẽ do hắn tưởng tượng sao?

Nhưng sự đụng chạm nhẹ nhàng này, lại làm cho hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, đáy lòng tràn lên một cỗ vui sướng, như là tìm được một nửa kia của mình…

Đợi cho Di Nhiên mang Đức Phi tới, Độc Cô Tuyệt đã mất đi hứng thú, hắn trong đầu chỉ nghĩ đến nụ hôn như có như không vừa rồi.

Đức Phi lại không rõ tâm tư của hắn, khó được hắn cho gọi thị tẩm, nàng đã sớm bị cuồng hỉ xông váng đầu, chủ động dán lên, dâng lên một nụ hôn nhiệt tình.

Độc Cô Tuyệt chán ghét đẩy nàng ra, mùi hương tràn đầy son phấn, cùng nụ hôn nhẹ lúc trước căn bản không thể so sánh được!

“Di Nhiên, mang nàng xuống dưới, đêm nay không cần tìm phi tử.”


Độc Cô Tuyệt vừa nói, Đức Phi mắt choáng váng, nàng làm sai cái gì sao?

Không kịp hỏi rõ nguyên nhân, nàng đã bị mang ra tẩm cung, nàng cũng không biết, đây là nàng lần cuối cùng nhìn thấy hoàng đế, cũng là lần cuối cùng hoàng đế triệu cung phi thị tẩm…

Bảo Bảo lúc này vẫn còn đang thương tâm, từ lúc chứng kiến nam nhân hôn nữ nhân xinh đẹp kia, lòng của nó rất đau, giống như có ai đó dùng sức đâm vào, rất đau rất đau, cơ hồ khiến nó phải rơi lệ.

Nó không cần nam nhân chạm vào người khác!

Lần đầu tiên có dục vọng độc chiếm mạnh như vậy, Bảo Bảo vì tính ích kỉ của mình mà cảm thấy xấu hổ, nhưng dù cho vậy, ý nghĩ đó càng ngày càng mãnh liệt.

Đột nhiên, nó phát hiện trên người mình tản mát ra một vòng bạch quang, người dần dần biến mất, chẳng lẽ bởi vì lòng tham của nó mà chọc giận lên ông trời, ông trời muốn trừng phạt nó sao?

Bảo Bảo khổ sở nghĩ, nếu thật như vậy, vậy nó, sẽ không còn được gặp lại nam nhân này nữa rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.