Đọc truyện Tiêu Dao – Truyền Thuyết Thánh Chiến – Chương 6: Phàm thế hồng trần
– Huyết Oán kiếm!
Một trận cuồng phong mang theo một giọng nói hùng hậu vang trong không
trung khó xác định được phương hướng. Sau đó, một người xuất hiện trước
mặt Trần Phong, cũng chính là hai chữ “Minh giới”, nhưng không nhìn rõ
mặt bởi đứng quay lưng lại Trần Phong.
– Lại là thứ nghiệt chủng ta từng tạo ra, hôm nay đến tìm ta rồi.
– Người tuy sáng tạo ra thế giới, nhưng chuyện trên thế gian này không
còn nằm trong khả năng khống chế của người nữa. Do đó, những sự biến hóa đa dạng bất kể là đúng hay sai đều không quá liên quan tới người nữa.
Cái người coi là nghiệt chủng đã từng cứu sống cả phàm trần, thậm chí có thể nói cả Tam giới. Chỉ đơn giản xét theo phương diện này, đây là
chuyện tốt.
Trần Phong nói.
– Nếu lúc đó ta không ra tay, hôm nay đã không có ngươi tới tìm ta làm phiền.
Thần Sáng Tạo nói cứng.
– Nếu người không ra tay, Tam giới sẽ rơi vào một trường kiếp nạn diệt
thế. Khi đó Tam giới không còn Thần tộc hoàn mỹ được người khó nhọc sáng tạo ra, cũng không còn tâm huyết sơ khai của Bàn Cổ và Nữ Oa. Phàm trần chỉ có một mảng đen chết chóc của Ma tộc. Ma tộc đến từ đâu con nghĩ
rằng người vĩnh viễn không thể biết được, chẳng lẽ để nó hủy diệt Tam
giới sao?
– Ma tộc sở hữu toàn bộ những thứ thuộc về Thần tộc do ta sáng tạo ra,
chỉ nhiều hơn cái phần tà ác, chính phần tà ác đó khiến cho chúng từ khi sinh ra đã có linh lực cao hơn Thần tộc. Quả thực ta không đoán ra được nguồn gốc của tà ác đến từ nơi nào?
Thần sáng tạo nói tới đây trong lòng thấy hơi khó chịu, cho tới nay ngài vẫn vô cùng ngờ vực.
– Tà ác tới từ hận, mà hận, lại tới từ yêu. Yêu càng sâu, hận cũng càng
nhiều, tà ác cũng càng nặng. Còn những cái đó chẳng bắt nguồn từ đâu
khác, mà chính ở Thần tộc hoàn mỹ của người.
– Không thể, không thể. Thần tộc hoàn mỹ không thể tồn tại thứ phức tạp đó được.
– Ở phàm trần, mỗi người sau khi rời khỏi mẹ mình đều có tư duy riêng
biệt của bản thân, chứ không còn chịu khống chế của mẫu thân nữa. Thần
tộc tuy do người sáng tạo nên, nhưng người không hoàn toàn hiểu được nội tâm của họ. Sự xuất hiện của Ngưng Liễm khiến họ sinh ra ái mộ, người
có biết được trong lòng họ nghĩ gì không?
Thần sáng tạo không nói được gì. Ngài quả thực không biết.
– Đó chính là những kẻ mà người đang khống chế, thế nhưng người lại hoàn toàn không hiểu họ, điều này đối với họ có công bằng chăng? Đây có thể
coi là trách nhiệm của người không? Đến việc họ nghĩ gì người cũng không biết, muốn gì cũng chẳng hay, vậy người làm sao có thể khống chế họ,
bằng vũ lực chăng? Chỉ như vậy thì họ mới hoàn toàn biến thành nô lệ của người được.
Trần Phong từng chữ một đều bức tới mạnh mẽ, không hề nhân nhượng.
– Không, ta chỉ muốn chúng phát triển theo mô hình thế giới hoàn mỹ ta
tạo ra thôi. Tiếc rằng dần dần về sau, chúng đều đã thoát ly khỏi phạm
vi mà ta sắp đặt sẵn.
Thần sáng tạo vẫn chưa quay người lại, bờ vai rộng lớn của ngài hơi rung lên.
– Con người đều hướng tới tự do. Vì thế người căn bản không có biện pháp nào trói buộc họ. Nếu dùng linh lực của người để cưỡng bức trói buộc,
chỉ có thể khiến họ càng dồn nén thêm dục vọng tự do tận sâu trong nội
tâm họ mà thôi. Sau này khi nó bùng nổ sẽ trở thành một sức mạnh đáng sợ vô cùng.
– Đừng nói nữa, chuyện của Tam giới ta không muốn quản nữa.
Một lúc sau, Trần Phong bình tĩnh nói.
– Miệng người nói rõ ràng không quản, vậy người còn tạo ra Minh giới để
làm gì? Ở nơi này tụ tập vong hồn Tam giới để sau này sắp xếp cho họ
luân hồi. Đây chẳng phải nhằm để khiến Tam giới liên tục sinh sôi phát
triển sao? Còn nữa, lần chiến tranh diệt thế ấy nếu ngài không quản tới
sao lại dùng huyết và lệ của mình, tập hợp linh lực tạo nên Huyết Oán
kiếm ngăn trở cơn hạo kiếp?
– Đây là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi.
– Không liên quan tới con, nhưng liên quan tới chúng sinh Tam giới. Con
nghĩ người giờ cũng biết rằng Thần tộc đã bị Ma tộc công phá, mục tiêu
chính là phàm trần. Huyết Oán kiếm là hy vọng ngăn trở duy nhất.
– Huyết Oán kiếm chẳng phải đang nằm trong tay ngươi sao? Còn tìm ta làm gì?
Thần sáng tạo thể hiện sự khinh miệt rõ ràng.
– Tuy con đã có được Huyết Oán kiếm, nhưng con không phát huy được sức mạnh của nó. Vì vậy con hy vọng người giúp con.
– Như lời ngươi vừa nói, từ khi một giọt máu và một giọt lệ của ta rời
khỏi thân thể ta, nó đã không còn thuộc về ta nữa mà hoàn toàn có linh
hồn riêng. Do đó, ta không khống chế được nó, cũng không thể giúp ngươi
phát huy sức mạnh cực đại của nó.
– Điều này con đã biết, chỉ không nghĩ rằng người cũng biết. Người đã
biết rồi vậy sao còn ngoan cố muốn đối xử như vậy với chúng sinh Tam
giới, bắt họ phải sinh tồn trong phạm vi tư tưởng của người. Vậy chẳng
phải người rất mâu thuẫn ư?
– Nên nhớ, ngươi tới cầu xin ta giúp chứ không phải dạy dỗ ta. Còn nữa,
ngươi căn bản không có tư cách này, kể cả ngươi có là hậu nhân của Nữ Oa cũng vậy, chớ cho rằng vì ngươi chạy thoát khỏi số mệnh ta an bài là ta không có cách gì bắt ngươi được.
Thần sáng tạo rất tức giận vẫy tay lên, một luồng áp lực cường đại ép
tới ngực Trần Phong. Trần Phong nhất thời cảm giác linh lực bị rút cạn
trở thành trống rỗng, quỳ dưới mặt đất, cố nuốt những ngụm máu đang chực trào ra khỏi miệng, sau đó khó nhọc đứng dậy.
– Con nghĩ có thể phát huy sức mạnh của Huyết Oán kiếm chỉ có vị Hoàng
tử ấy, anh ta mới là chủ nhân của Huyết Oán kiếm. Huyết Oán kiếm có linh tính, nếu nằm trong tay chủ nhân nó nhất định có thể phát huy lực lượng cực đại.
Lúc Trần Phong vừa nói vừa đau nhói nơi lồng ngực nhưng vẫn gắng gượng không để lời nói bị gián đoạn.
– Linh hồn của Hoàng tử không có ở Minh giới.
Thần sáng tạo nói tới đây cười khan hai tiếng rồi nói tiếp :
– Đừng nói không có ở Minh giới, kể cả nếu có, ta cũng không để ngươi
mang đi. Minh giới có luật lệ của Minh giới. Người chết rồi không thể
hoàn hồn. Nếu không Tam giới sẽ đại loạn, sinh mệnh cũng không có ý
nghĩa gì hết.
– Không ư? Sao có thể như vậy? Vị Hoàng tử đó căn bản không thể vẫn còn sống được.
Trần Phong nghi ngờ.
– Đương nhiên không thể còn sống, bởi vì không kẻ nào chạy thoát khỏi số mệnh. Linh hồn của hắn không ở Minh giới nhưng đâu phải không thể ở nơi khác. Cuộc chiến Ma tộc diệt thế phàm trần khiến cho vô số vong linh
oan hồn không thể vào Minh giới mà vẫn còn lang thang khắp phàm trần.
Những năm qua ta đã thu về rất nhiều nhưng vẫn còn nhiều oan hồn không
biết ở đâu.
– Người nói linh hồn của Hoàng tử vẫn còn ở phàm trần?
– Ta không nói vậy.
– Không hỏi chuyện linh hồn Hoàng tử được, vậy con hỏi người về Công
chúa Thần tộc ạ? Kiển Xá nói ả đã giết chết Công chúa ba trăm năm trước
rồi, con muốn chứng thực việc này.
– Ở chỗ ta không có linh hồn của cô ta. Tuy nhiên, như thế không nghĩa
cô ta còn sống, bởi vì người sở hữu linh lực cao cường có thể khiến cô
ta hồn phi phách tán, như vậy không còn cơ hội luân hồi nữa.
– Nếu ở đây không có thứ con muôn tìm, vậy con chỉ còn cách đi nơi khác thôi.
Giọng nói của Trần Phong đột nhiên biến đổi, phảng phất không còn là của bản thân hắn nữa. Giống như thời điểm đánh bại Vu Long, hắn nắm lấy
thanh Huyết Oán kiếm dưới đất, bộ dạng muốn từ biệt.
– Người khác có thể đi, nhưng ngươi thì không. Ngươi không thuộc về chúng sinh Tam giới, vậy chính là kẻ ta muốn quản lý.
Thần sáng tạo dùng linh lực huyễn hóa ra một chiếc lồng giam lấy Trần Phong.
– Người cho rằng như thế này là có thể giữ được con sao?
– Ngươi không phải là Thích điểu, cũng chẳng phải là Trần Phong. Ngươi rốt cuộc là ai?
Thần sáng tạo cũng nhận ra giọng nói và sức mạnh của Trần Phong lúc này đã biến đổi.
– Không nên tự cho mình là đúng. Con chính là Trần Phong, chỉ là có lúc con không thể khống chế được sức mạnh của mình.
Mắt Trần Phong dần biến thành màu trắng.
– Sức mạnh này không phải là của Thích điểu, cũng không thuộc về Tam giới, cuối cùng nó ở đâu ra?
– Con không biết, nhưng cũng không cần phải biết, nó xuất hiện mang lại cho con cảm giác không gì không thể làm được.
Trần Phong nói xong, toàn thân bao trùm một tầng bạch sắc, sau đó dễ dàng bước ra khỏi vòng kiềm tỏa của Thần Sáng Tạo.
– Dựa vào đó mà có thể thoát được sao? Câu Hồn Đoạt Phách!
Thần Sáng Tạo niệm cấm chú của Minh giới, chính là rút ba hồn bảy vía
của con người ra khỏi thân thể, như thế thân thể chỉ còn là cái xác
không.
– Thưa Thần Sáng Tạo, người đã già rồi. Giờ đây cuối cùng con đã hiểu
được tại sao người không quan tâm đến chuyện của Tam giới. Đâu phải
người không muốn, mà bởi vì người không thể. Mấy lần sáng tạo thế giới,
còn cả sức mạnh cho Huyết Oán kiếm đều từ người khiến cho linh lực mau
chóng cạn kiệt.
Trần Phong không ngờ chẳng chút phản ứng, đối mặt với chiêu Câu Hồn Đoạt Phách của Thần sáng tạo.
– Ta vẫn còn lại một ít linh lực, đủ để nghiền nát ngươi.
Thần Sáng Tạo tiếp tục gia tăng linh lực, nhưng không tác dụng gì. Sau
này ngài mới phát hiện ra căn bản không phải Trần Phong có thể chống lại huyễn thuật của ngài, mà do huyễn thuật của ngài không có tác dụng với
hắn, vì ngài không tìm thấy ba hồn bảy vía của Trần Phong, nói rõ hơn là một hồn một vía cũng không thấy. Điều này thực khó mà tin được.
– Con không hiểu người nói gì, đừng phí linh lực vô ích, hãy giữ lại để quản lý Minh giới. Đừng để Ma giới cướp mất Minh giới.
Không hiểu bằng cách nào Trần Phong vừa nói vừa có thể nhanh chóng chạy
tới ngay trước mặt Thần Sáng Tạo. Trần Phong nhìn thấy Thần Sáng Tạo cao lớn hiên ngang và lại là một lão nhân mặt đầy nếp nhăn.
– Ta già thật rồi, các ngươi đi đi.
Thần Sáng Tạo cảm thấy buồn bã, gió vẫn chưa biến mất trước mặt Trần
Phong, dựa vào đó thấy được rằng linh lực của ngài vẫn rất cao cường.
Sắc trắng trong mắt Trần Phong biến mất, toàn thân như đang bốc hơi vậy, hào quang linh lực bạch sắc quanh người cũng không còn thấy nữa. Hắn
không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không quá để tâm, quay đầu lại liền trông thấy bọn Ngự Nô đã đứng đằng sau.
– Chủ nhân, người không sao chứ?
Tiên Cụ bước tới hỏi.
– Các ngươi làm sao vào được đây? Kết giới tuần hoàn bị phá rồi à?
Trần Phong không hiểu.
– Nếu nó không bị phá bọn chúng căn bản không thể vào cũng chẳng thể ra.
Giọng nói hùng hậu của Thần Sáng Tạo vang lên trong không trung. Chỉ đơn thuần nghe tiếng nhất định không thể liên tưởng tới bộ dạng già lão suy nhược của ngài.
– Bên trái các ngươi thông với phàm trần, bên phải thông tới Ma giới. Các ngươi tự chọn lựa đi.
Tiếng nói biến mất, hai cánh cửa xuất hiện.
– Ở Minh giới không có linh hồn của Hoàng tử, cũng không có linh hồn của Công chúa. Có lẽ giờ đang ở phàm trần, cũng có lẽ đã hồn phi phách tán.
Trần Phong băn khoăn.
– Thế nào cũng được, chỉ cần có một tia hy vọng nhỏ nhoi, chúng ta cũng tuyệt đối không được bỏ qua.
Ngự Nô cương nghị.
Bước vào cánh cửa bên trái, hiện ra trước mặt họ là một ngọn thác khổng
lồ. Họ đang đứng trên một tảng đá lớn, núi non hiểm trở linh khí tụ hội, âm thanh thác nước đổ xuống va chạm với lớp đá bên dưới vang động khắp
tứ bề. Vô số chim chóc cất tiếng hót líu lo hòa lẫn vào nhau một cách
hài hòa, không thể phân biệt. Thác đổ xuống một hồ nước bên dưới, tạo
nên những bọt nước bắn tung tóe lên cao, đồng thời cũng tạo thành một
vùng xoáy cực lớn. Trông ra một khoảng xa thì thấy nước hồ trong veo
nhìn xuống tận đáy, lại lặng như mặt gương soi. Xa thêm nữa có thể thấy
đàn cá bơi lội, nhìn lên cây, một bầy khỉ nhỏ đang hái quả chuyền cành.
Đây chính là phàm trần, không ngờ lại tươi đẹp thoát tục đến thế, khiến
cho các Tinh linh Vương tộc đều kinh ngạc không dám tin vào mắt mình. Họ vốn cho rằng Thần tộc của mình mới là thánh địa.
– Phàm trần là nơi phức tạp nhất Tam giới. Các ngươi mới chỉ trông thấy
một góc của nó thôi, tuyệt đối chớ nên biến bộ phận thành toàn thể,
không thì sẽ rất thất vọng đó.
Trần Phong mặt không chút cảm xúc cất tiếng. Dường như hắn đang nhớ lại những chuyện giết chóc đen tối gặp phải ở phàm trần.
– Thưa chủ nhân, phàm trần là nơi rộng lớn nhất trong Tam giới, làm cách nào để tìm thấy linh hồn của Công chúa và Hoàng tử đây?
Tiên Cụ hỏi.
– Trước tiên hãy tới Tử Trúc lâm của bọn thiếp nghỉ chân đã, mọi chuyện sẽ còn phải bàn bạc lâu.
Sầm Hàm đáp.
– À phải, Sầm Hàm này!
Tế Qua hỏi mà mặt không quay sang nhìn Sầm Hàm.
– Hậu nhân của Tinh linh ba tộc khác có phải cũng ở phàm trần không? Hay là đi tìm họ.
– Bọn thiếp luôn ở trong Tử Trúc lâm, giữa tòa núi này.
Sầm Hàm trả lời.
– Được, vậy đầu tiên tới Tử Trúc lâm xem xem bọn họ có tin tức gì không đã?
Trần Phong quyết định rồi nhún mình nhảy xuống. Nơi đây cao hơn mặt đất
mấy chục trượng, Trần Phong không ngờ chàng dùng ngoại lực dẫm chân lên
tảng đá, liền như chiếc lá cây rơi nhẹ nhàng xuống dưới đất.
Mấy người bọn Tiên Cụ nhìn cử động này của Trần Phong mà sợ hãi giật nảy mình, nhưng tốc độ của hắn khiến họ không kịp ngăn cản, tuy vậy nhìn
Trần Phong đáp xuống mặt đất yên ổn cũng thấy yên tâm.
– Ta nhớ rồi. Một ngàn năm trước khi gặp chủ nhân, người là một kiếm
khách lợi hại vô cùng, cũng chỉ có phàm trần khiến người khôi phục lại
được sức mạnh này thôi.
Ngự Nô mỉm cười nói.
– Vậy chúng ta cũng xuống thôi.
Lạc Anh nói xong, mọi người giương cánh ra bay xuống. Tế Qua ôm lấy Sầm Hàm bởi nàng không có cánh.
Thế nhưng, ở giữa không trung, năm vị Vua Tinh linh cảm giác một cơn đau nhói từ đôi cánh, sau đó không thể khống chế được, từ trên cao bị rơi
thẳng xuống. Trần Phong trông thấy, hai chân dùng sức bay lên, tay trái
giữ Ngự Nô, tay phải ôm Linh Tường, tiếp đất an toàn rồi thì đã không
kịp cứu người khác nữa. Trần Phong ngắt một phiến lá lớn phóng về hướng
Tiên Cụ, để hắn ngã lên đó. Tuy chỉ là một phiến lá nhưng trên đó có
công lực của Trần Phong, không đủ để giữ được hắn nhưng có thể tránh
khỏi bị thương.
Vào đúng mấy giây cuối cùng, từ dưới đất đột nhiên xuất hiện một quầng
lửa đỡ lấy Lạc Anh, giống như chiếc nệm êm vậy. Đây là phòng hộ bằng lửa của Lạc Anh sau lần thuế biến thứ hai, không ngờ nó lại có ý thức tới
cứu chủ nhân.
Còn Tế Qua trước khi rơi xuống hồ, hắn ôm Sầm Hàm thật chặt, dùng chính
thân thể mình để bảo vệ cho nàng. Nhưng Sầm Hàm dường như không sợ hãi
chút nào, mỉm cười trong lòng hắn. Cuối cùng khi còn cách mặt hồ mấy
trượng nữa, nàng thoát ra khỏi Tế Qua, hai tay vẽ trên không một đường
cong hoàn mỹ. Sau đó nước hồ hiện ra một cột xoáy mỹ lệ đỡ lấy cả hai
người. Bọn họ xoay tròn xoay tròn trong cột nước đó rồi từ từ hạ xuống
thấp, cũng càng lúc càng gần mặt nước hơn. Khi sắp rơi vào hồ, Sầm Hàm
ôm lấy Tế Qua bằng một tay, bay ra khỏi xoáy nước, tiếp đất ngay bên
cạnh bọn Trần Phong, trên người chẳng ngờ không dính một hạt nước.
– Lợi hại thật, không hổ danh là Tinh linh Tuyết tộc.
Trần Phong khen ngợi.
– Đa tạ chủ nhân. Thực ra cũng chẳng có gì, thuộc hạ không thể triệu hồi tuyết hay băng, do đó chỉ còn cách sử dụng nước, thêm vao đó do thuộc
hạ lớn lên ở phàm trần nên rất quen thuộc với những chuyện này.
Sầm Hàm trả lời.
– A… Cánh của ta.
Cơn đau nơi cánh của Tiên Cụ dần lan rộng, sau đó cánh của bốn vị Vương
tộc kia cũng vô cùng đau đớn. Từ từ, những cặp cánh biến nhỏ lại, toàn
bộ rút lại vào lưng, đến lúc một chiếc lông vũ cũng không còn trông
thấy. Cuối cùng, cơn đau biến mất.
– Đây là chuyện gì vậy?
Trần Phong hỏi.
– Một ngàn năm trước khi thuộc hạ vừa tới phàm trần cũng tương tự. Phàm
trần được Nữ Oa bảo vệ bằng chút hơi thở sau cùng, cho nên bất kể người
của Ma giới hay Thần tộc tới đây đều bị mất đi một phần linh lực. Nhưng
thời gian quá lâu rồi, sức mạnh của Nữ Oa cũng trở nên yếu đi, do đó bây giờ sau khi chúng ta thích ứng được với phàm trần, linh lực sẽ tự nhiên phục hồi.
Ngự Nô nói.
– Ta bị mất sức công kích, nhưng vẫn còn hỏa phòng hộ.
Lạc Anh nói.
– Chúng ta đều bị mất sức công kích, chỉ còn lại phòng hộ thôi.
– Xem ra chỉ còn cách đợi ở Tử Trúc lâm một thời gian nữa, không thì Thích khách Ma tộc tìm tới là phiền lắm.
Trần Phong nói.
– Vậy chúng ta đi thôi.
Sầm Hàm đi trước dẫn đường.
Đây là con đường nhỏ trong rừng, hẹp mà dài, lại ngoằn ngoèo, lá cây bên đường ken kín, màu sắc đa dạng, có các loài chim và động vật nhỏ tung
tăng dạo chơi. Trên đường đi vừa ngắm phong cảnh vừa nghe tiếng kêu dễ
chịu, thực khiến người sướng vui quên hết cả mọi điều.
Sầm Hàm chỉ vào một con chim nhỏ nhiều màu cho mọi người thấy, nó đang trốn vào trong một đóa hoa màu đen. Nàng nói :
– Con chim này sắp chết rồi.
– Tại sao?
Lời Lạc Anh vừa dứt, con chim đã ngã rơi từ đóa hoa đó xuống.
– Bởi vì đóa hoa đó có độc, còn là kịch độc.
Khi Sầm Hàm nhấn mạnh hai chữ “kịch độc”, Lạc Anh cũng ngất đi, Tiên Cụ đứng cạnh vội đỡ dậy.
– Lạc Anh, chuyện gì vậy?
Tiên Cụ cất tiếng lay gọi, Lạc Anh không chút phản ứng.
Sầm Hàm bước tới xem ngón tay, hai mắt, sắc mặt, mạch đập của Lạc Anh, sau đó nói :
– Lạc Anh trúng độc rồi.
– Đó là loại độc gì, làm thế nào để giải độc?
Trần Phong hỏi.
– Phải tới Tử Trúc lâm hỏi Tịch Nguyệt. Tịch Nguyệt là Tinh linh Hỏa tộc, nàng ta rất giỏi về độc dược.
Sầm Hàm đáp.
Tiên Cụ cõng Lạc Anh trên lưng. Bình thường trên người Lạc Anh phát ra
sức nóng như lửa, hôm nay lại lạnh tựa băng. Tiên Cụ hiểu rằng lần này
Lạc Anh đã trúng độc rất nặng.
Mọi người không còn lòng dạ thưởng thức phong cảnh nữa, mau chóng bước
đi. Tới một khoảng đất trống, Sầm Hàm dừng lại. Trên trời một con quạ
đen bay qua, tiếng kêu như điềm báo tử vong sẽ tới. Sầm Hàm cúi người
xuống quan sát mặt đất, rồi vô cùng cẩn thận nhìn khắp xung quanh.
– Sầm Hàm, sao lại không đi nữa?
Tiên Cụ hỏi.
– Đây không phải là chỗ đất trống, vốn là chỗ cỏ mọc nhưng giờ toàn bộ
cỏ đã héo khô, chẳng ngờ lại còn khô như đất, ta cho rằng con Vương Xà
trong Phàm Trần Thập Tai ở gần đây.
Sầm Hàm vừa nói vừa cẩn trọng quan sát.
– Vương Xà là gì thế?
Linh Tường hỏi.
– Là một con rắn khổng lồ, hơn nữa toàn thân đều chứa chất độc, thường
ra khỏi rừng làm hại dân chúng. Tịch Nguyệt và Phá Trúc đi lùng bắt nó
rất lâu rồi nhưng tiếc rằng không lần nào bắt được.
Sầm Hàm trả lời.
Sầm Hàm còn chưa nói dứt, mặt đất bất thình lình rung lên như động đất.
Mấy người mau chóng lùi lại, chạy tới nơi yên ổn hơn rồi hạ thấp người
quan sát mặt đất lúc nào cũng có thể nứt tung.
Sầm Hàm bước đến trước mặt mọi người, tay phải lấy từ khoảng eo ra một
thứ giống như dây thừng. Đây là binh khí của nàng tên gọi Cửu Tiết tiên
(roi chín đoạn), mỗi đoạn đều được tạo thành bởi một khúc xương. Đây
không phải là xương thường mà được lấy từ con Băng Sa (cá mập băng) trên vùng biển phụ cận Tuyết Ẩn đảo, sau bảy ngày bảy đêm đại chiến.
Trần Phong và Sầm Hàm sánh vai, để các Tinh linh Vương tộc ở đằng sau,
bởi vì linh lực của họ yếu đi rất nhiều, hôm nay lại thêm Lạc Anh trúng
độc, không thích hợp để chiến đấu với Vương Xà vừa có kịch độc phi
thường vừa vô cùng hung bạo.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên. Từ giữa vùng đất trống đang rung
mạnh xuất hiện một con rắn lớn dài mười mấy trượng. Nó khiến cho đá dưới đất nát vụn bay tứ tán. Trần Phong và Sầm Hàm dùng chưởng lực cùng Cửu
Tiết tiên đánh nát những hòn đá bay lại, còn năm Tinh linh Vương tộc đều dùng linh lực phòng hộ để chống đỡ.
– Phá Trúc và Tịch Nguyệt cũng đến rồi.
Sầm Hàm nói xong bay lên. Bây giờ Trần Phong mới nhìn thấy trên đầu
Vương Xà có hai người đang chiến đấu với nó. Trần Phong lưu lại chỗ cũ
để bảo vệ Lạc Anh.
Nữ tử có bộ tóc hơi đỏ là Hỏa tộc Tinh linh Tịch Nguyệt, y phục đỏ thuần sắc của nàng tươi sáng phi thường. Bộ y phục này rất lạ, từ trên xuống
dưới, từ ngắn thành dài, từng tầng từng tầng, mỗi tầng đều gắn một vòng
ám khí không giống nhau, còn lấp lánh ánh xanh lục bởi trên đó tẩm nhiều loại độc.
Mái tóc dài của Phá Trúc thoáng màu xanh lam, được buộc lại bởi một đoạn thừng. Nàng trông giống như một thiếu niên anh tuấn dù thực chất là nữ
hài. Hai tay nàng mỗi tay cầm một trúc côn dài ba thước ba tấc, đây
chính là binh khí của nàng.
Sầm Hàm dùng Cửu Tiết tiên khóa đầu con Vương Xà lại, cây Cửu Tiết tiên
vừa rồi ngắn như thế bất ngờ hóa thành rất dài, không thì chẳng giữ nổi
Vương Xà vì nó mình dày ít nhất là một trượng. Tịch Nguyệt rút phi đao
trên y phục của mình ra đâm về hướng mắt Vương Xà, nó nhất thời cuồng
tính bộc phát, dùng đuôi quật trúng Tịch Nguyệt văng sang một bên. Trần
Phong bay lên đỡ lấy nàng.
– Độc của nàng không địch lại Vương Xà được, ở lại nguyên đây, xem Lạc Anh trúng độc như thế nào.
Trần Phong đưa Tịch Nguyệt tới bên cạnh Lạc Anh rồi nói với nàng.
– Ngươi là ai?
Tịch Nguyệt thoáng nghi hoặc.
– Người là chủ nhân của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc chúng ta.
Tiên Cụ đáp, sau đó chỉ Lạc Anh bảo.
– Nàng ta là Vua của Tinh linh Hỏa tộc, giờ đã bị trúng độc.
– Vậy để ta xem xem.
Tịch Nguyệt cúi xuống kiểm tra Lạc Anh.
Trên không trung, Sầm Hàm, Phá Trúc đại chiến với Vương Xà. Cửu Tiết
tiên của Sầm Hàm đã không giữ nổi Vương Xà nữa. Cơn đau ở mắt khiến cho
con rắn phát điên, dùng sức hất văng Sầm Hàm đi. Phá Trúc đỡ lấy nàng,
sau đó hạ xuống trước mặt Trần Phong.
– Chuyện gì vậy? Tịch Nguyệt đã đâm mù mắt nó rồi, tại sao nó vẫn còn tấn công chúng ta chính xác như vậy.
Sầm Hàm không hiểu.
– Mắt của Vương Xà căn bản nhìn không rõ thứ gì cả. Nó chỉ dựa vào cảm
giác của thân thể thôi. Biện pháp giết nó nằm ở bảy tấc dưới cổ (chỗ
nhược của loài rắn nói chung). Nhưng nó quá lớn, không hiểu điểm bảy tấc ấy nằm ở đâu?
Phá Trúc nói.
Linh Tường nhìn thấy Tinh linh của Vũ tộc, cảm giác mừng rỡ, cũng rất
tán thưởng đầu óc của nàng ta, nhưng đang trong lúc chiến đấu nên không
tiện nói chuyện.
– Ta tới đánh lạc hướng nó, các ngươi chạy trước đi.
Trần Phong nói xong rút Huyết Oán kiếm ra bay tới đỉnh đầu Vương Xà, sau đó dẫn nó đi theo phương hướng ngược lại.
– Chủ nhân! Cẩn thận!
Lời Ngự Nô nói không hiểu Trần Phong có nghe thấy hay chăng.
– Chúng ta bây giờ đến linh lực để bay cũng chẳng có, không thì nhất định phải chặt con rắn kia ra thành muôn đoạn.
Tiên Cụ tức giận nói.
– Phá Trúc, linh lực của ta rất yếu. Bây giờ ta bắn một mũi tên nhằm vào chỗ nhược của Vương Xà. Ngươi cần ngắm chuẩn vị trí đó.
Linh Tường nói xong bẻ một cành cây bên cạnh.
– Được.
Phá Trúc chỉ đáp lại một tiếng đơn giản, sau đó chuẩn bị cẩn thận. Hai
thanh trúc trên tay nứt vỡ, thì ra trong lớp trúc ẩn chứa hai thanh kiếm mỏng.
Linh Tường dùng toàn bộ sức mạnh huy động được bắn cành cây đó đi, Phá
Trúc bám sát theo sau. Lúc này Trần Phong đã đâm Huyết Oán kiếm xuyên
qua đầu Vương Xà, rọc một đường từ trên xuống dưới. Nhưng con rắn càng
điên cuồng hơn. Cành cây Linh Tường bắn ra chạm vào da Vương Xà liền hóa thành không khí bởi độc trên mình nó.
Phá Trúc nhìn rõ vị trí đó, một thanh trúc kiếm bay ra đâm tới nhưng
không ngờ lại bị nảy ngược trở lại. Lẽ nào da nơi đó rắn chắc tới mức
loài trúc có linh lực nhiều nhất Dực đảo cũng không thể xuyên qua.
– Cẩn thận! Có độc!
Tịch Nguyệt bên cạnh kêu lớn.
– Phá Trúc! Quay lại!
Sầm Hàm vội sử Cửu Tiết tiên quấn lấy Phá Trúc kéo về, tránh khỏi sự tập kích của Vương Xà.
– Đấy là cái gì?
Linh Tường trông thấy nơi vừa bị cành cây đâm trúng trên thân Vương Xà
xuất hiện chút hào quang màu vàng kim, từ bên trong tỏa ra.
Trần Phong cũng đã phát hiện ra, nhất thời không cách nào chế ngự được
nó bởi hiện giờ nó đã rối loạn phương hướng. Hắn bèn bay xuống chắn
trước mặt mọi người, xem sự biến hóa của đạo kim quang ấy.
– Đạo kim quang này rất giống với hào quang từ đôi cánh của Thần Vương phát ra.
Ngự Nô nói.
– Lẽ nào…
Lời Tiên Cụ còn chưa nói dứt, đạo kim quang càng lúc càng lớn, nơi Vương Xà bị chiếu tới như thể băng tuyết bị tan chảy. Khi Vương Xà đã hoàn
toàn bị dung hóa, trên bầu trời xuất hiện một chiếc lông vũ kim sắc,
lông vũ rất lớn, nhưng đang co lại như đang che lấy gì đó bên trong.
– Đó là lông vũ trên cánh của Thần Vương.
Tiên Cụ mừng rỡ.
– Sao lại có thể ở đây? Vậy bên trong là gì?
Linh Tường nói.
Trần Phong không dám thả lỏng cảnh giác, cầm chắc Huyết Oán kiếm chuẩn
bị chiến đấu, Phá Trúc và Sầm Hàm cũng tương tự. Chiếc lông vũ nhẹ nhàng lơ lửng rơi xuống đất, mặt đất bên dưới biến thành thảm cỏ xanh rì. Sau đó nó chầm chậm mở ra, bên trong là một nữ tử xinh đẹp như vừa mới tỉnh giấc. Khi nàng mở mắt ra, kim quang toàn bộ tan biến, lông vũ cũng co
lại rất nhỏ, đính lên trên mái tóc nữ tử xinh đẹp kia, kim quang lấp
lánh nơi đó.
– Công chúa!
Ngự Nô kinh ngạc vô cùng, bởi vì nữ tử này và Công chúa của Thần tộc rất giống nhau.
– Công chúa?
Những người khác đều không dám tin. Chẳng qua dù chưa từng được nhìn
thấy Công chúa, nhưng dựa vào sắc đẹp và khí chất của nữ tử này, thêm
vào chiếc lông vũ kim sắc, mọi người cũng bắt đầu tin tưởng.
Trên tay trái Trần Phong đột nhiên có cảm giác ấm áp truyền tới. Sự ấm
áp này chỉ khi hắn nhớ lại chuyện xưa mới xuất hiện, thời khắc này sao
lại có thể xuất hiện được? Trần Phong nhìn tay trái mình, lại nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, hắn có một cảm giác khó nói nên lời.
– Các ngươi là ai?
Nữ tử bước tới hỏi.
– Công chúa, thần là Ngự Nô đây. Thần đã từng hộ tống người từ Thần tộc tới phàm trần, người còn nhớ chăng?
Ngự Nô nhớ lại lần Thần tộc phải quyết chiến toàn lực cùng Ma tộc, phải
đưa Công chúa còn nhỏ tuổi tới phàm trần. Công chúa hôm nay tuy đã
trưởng thành nhưng Ngự Nô vẫn có thể chỉ nhìn mà xác định được.
– Ta không biết các ngươi định nói gì, cũng không quen các ngươi.
Nữ tử trả lời như vậy.
– Sao lại thế được?
Ngự Nô lần đầu tiên kích động như vậy, sau đó hắn nói :
– Vậy xin hỏi, chiếc lông vũ kim sắc trên đầu cô nương là từ đâu mà có?
– Cái này hả?
Nữ tử rút chiếc lông vũ kim sắc ra nhìn đi nhìn lại.
– Dường như có chút ấn tượng.
Nữ tử phảng phất nhớ lại gì đó, nhưng không thực rõ ràng. Nàng nhìn
chiếc lông vũ rồi vô thức nhắm mắt lại, chầm chậm bay lên cao, một giọng nói với phong thái khác hẳn cất lên :
– Ba trăm năm trước, Công chúa Kiển Xá của Ma tộc tìm thấy ta. Linh lực
của ả mạnh hơn ta rất nhiều. Để bảo vệ cho nguyên thần không bị hồn phi
phách tán, ta dùng linh lực giữ vững tâm mạch, đem nguyên thần bản thân
ngầm phong kín vào trong cơ thể Vương Xà, sau đó giả như bị ả đánh chết. Ở trong cơ thể Vương Xà đã suốt ba trăm năm mới được thấy ánh mặt trời, chỉ có điều ta không còn ký ức, linh lực cũng giảm đi rất nhiều. Hy
vọng các Tinh linh Vương tộc nghĩ ra biện pháp đưa nguyên thần của ta
trở lại một ngàn năm trước, tìm ra chân thân của ta. Khi ấy ta mới có
được sức mạnh lớn nhất.
Nữ tử nói xong, mở bừng mắt ra như vừa tỉnh giấc mộng, thấy mọi người đều đang nhìn mình, liền hỏi :
– Nhìn ta làm gì?
– Cô nương quý danh là gì?
Trần Phong bước tới hỏi.
– Ta? Tên ta ư?
Nữ tử quay lại ngẫm nghĩ. Nàng tuy đã trải qua ba trăm năm, nhưng luôn
ngủ say trong cơ thể Vương Xà, không biết chuyện bên ngoài.
– Ta không nhớ gì hết, hãy gọi ta là Ức Hà Phiêu đi.
Nàng đáp rồi vui vẻ nhìn Trần Phong.
– Ký ức xưa ấy, phiêu linh chốn nào. Đơn giản mà trực tiếp, lại có ý vị riêng, tên hay thật.
Linh Tường vỗ tay cất tiếng.
– Phiêu linh nơi đâu, không chốn phiêu linh, vậy hãy đi cùng chúng ta nhé.
Trần Phong nói xong đưa tay trái ra. Động tác này không phải hắn định
làm, mà như có ai đó dẫn dắt. Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong mỉm cười, sau
đó đặt tay mình vào tay hắn. Sự ấm áp quen thuộc khiến ký ức Trần Phong
thoảng qua một bức tranh mờ ảo. Sau đó, tận nơi sâu thẳm trong tim hắn
như bị cái gì đó dữ dội ập vào, không phải đau, mà là chua xót.
Bước chân dẫm lên thảm cỏ xanh rì trên sườn núi, một cảm giác trong lành từ chân truyền tới tận trái tim, một đoàn người nhằm hướng Tử Trúc lâm
đi tới. Giết được Vương Xà không có nghĩa là hiểm nguy đã hết, nó mới
chỉ bắt đầu mà thôi. Vương Xà mặc dù lợi hại nhưng không có mưu mô. Ở
phàm trần, lợi hại nhất đâu phải linh lực mạnh yếu, mà là tâm cơ thâm
sâu khó lường.
– Ai?
Phá Trúc quát hỏi xong mau chóng bay tới khu rừng bên cạnh, nơi đó có
bóng người thoáng động. Khi Phá Trúc biến mất vào trong rừng, Trần Phong ngửi thấy thoang thoảng mùi máu.
Tịch Nguyệt luôn ở bên cạnh Lạc Anh để khống chế độc cho nàng. Lạc Anh
vẫn đang trong trạng thái hôn mê, phải nằm trên lưng Tiên Cụ. Lúc vào
rừng rồi, họ trông thấy Phá Trúc và Cát Duyệt. Sầm Hàm, Phá Trúc, Tịch
Nguyệt thêm vào Cát Duyệt chính là hậu nhân của bốn tộc Tinh linh khác
một ngàn năm trước tới phàm trần tìm Công chúa cùng Ngự Nô.
Cát Duyệt là một nam tử anh tuấn mặc trường bào hai màu đen trắng, tay
cầm một thanh đao vừa rất dài lại rất hẹp, trông như kiếm nhưng chỉ có
một lưỡi. Chiêu đao của hắn nhanh như điện chớp, kể cả khi chém đứt đôi
người rồi, kẻ bàng quan thông thường vẫn còn chưa nhìn thấy người đó đã
chết, thi thể tách ra rồi mà máu vẫn chưa kịp chảy ra.
Cát Duyệt lúc này đang nằm trên mặt đất, trên cánh tay trái bị chém
thành vết thương hình chữ “X”, bên trên đọng lại vệt máu màu đen, từ đó
thấy được vết thương này có độc, không thì vết thương nhỏ như vậy chẳng
thể khiến hắn ngã nằm không đứng dậy nổi.
– Có chuyện gì vậy?
Tịch Nguyệt chạy tới nâng cánh tay Cát Duyệt lên xem xét.
– Khi ta tới nơi này đã thấy như vậy rồi.
Phá Trúc trả lời.
– Ta bị một Thích khách truy sát.
Giọng nói của Cát Duyệt có phần như đang buồn ngủ, biểu hiện độc bắt đầu ngấm.
– Sau đó không cẩn thận bị ám toán, nếu không có Phá Trúc tới kịp thời, ta đã chết rồi.
– Trước tiên đừng nói gì, cũng đừng dùng sức.
Tịch Nguyệt vừa dặn dò vừa lấy một chiếc độc trâm từ trên mái tóc xuống. Thì ra Tịch Nguyệt không chỉ y phục đầy ám khí mà cả trên đầu tóc cũng
vậy, xem ra độc học của nàng cũng không đơn giản.
– Loại độc này có thể nhanh chóng tuần hoàn cùng máu trong cơ thể, may
mà còn kịp không thì độc tới tim là chẳng thuốc nào cứu nổi.
Tịch Nguyệt cắm độc châm quanh vết thương, ngăn chặn sự lan truyền của
chất độc. Sau đó, máu đen từ vết thương chảy ra, chảy rất nhiều, cho tới khi chỉ còn máu đỏ chảy ra, Tịch Nguyệt mới rút độc châm ra.
– Cách này là dĩ độc trị độc phải không?
Trần Phong hỏi.
– Đúng vậy. Độc mà Cát Duyệt trúng phải chỉ có cách dĩ độc trị độc mới
cứu được. Tuy thế vết thương hình chữ “X” này có thể vĩnh viễn không
bình phục được.
Tịch Nguyệt quan hoài.
– Không vấn đề, chẳng qua trên người có thêm một vết thôi.
Lúc này Cát Duyệt đã đứng dậy, hơn nữa tiếng nói rất rắn rỏi.
– Hay lắm, vậy mới đúng là Tinh linh Lôi tộc chúng ta.
Tiên Cụ thấy biểu hiện cứng cỏi của Cát Duyệt, vui mừng nói.
– Bọn họ là…
Cát Duyệt đưa mắt sang Phá Trúc.
– Họ là chủ nhân của chúng ta, Vua của Ngũ tộc Tinh linh.
Phá Trúc trả lời, ánh mắt dừng lại nơi vết thương hình chữ “X” của Cát
Duyệt. Nàng nghĩ kẻ có thể lưu lại thương thế dạng này trên vai hắn,
nhất định phải là một Thích khách rất lợi hại.
Tử Trúc lâm quả thực có thể xưng là tiên cảnh thế ngoại. Phóng tầm mắt
nhìn chỉ thấy màu trúc tía vô biên, mỗi khi gió thổi tạo thành những đợt sóng tím đẹp tuyệt vời, những phiến lá dù ngày hay đêm cũng đều trông
như có thể trích nước ra từ đó. Muôn chim hát ca, ngàn hoa tranh sắc,
cầu nhỏ nước trôi, bên Tử Trúc lâm chính là nơi bọn Sầm Hàm sinh sống.
Một khu nhà được xây bằng nguyên liệu chủ yếu là trúc, chia làm hai tầng trên dưới, quây trúc lại thành hàng rào. Cảm giác trữ tình, không tranh đoạt với thế gian nơi đây khiến người ta không thể tưởng tượng nổi cảnh giết chóc và tranh đấu bên ngoài, khiến cõi lòng quên đi mọi sự phức
tạp đến vô cùng nơi nhân thế.
– Lạc Anh sao rồi?
Lạc Anh đang nằm trên giường, Tịch Nguyệt đã chữa trị được một thời gian. Trần Phong hỏi.
– Độc mà nàng ta trúng không có ở phàm trần, hẳn là trước khi tới phàm
trần đã trúng độc rồi. Nghe phụ vương thiếp nói, loại độc này dường như
chỉ Ma tộc mới có, tên gọi là Tiên Nhân Thích, loại cây này vốn sinh
trưởng ở vùng sa mạc mênh mang.
Tịch Nguyệt đáp.
– Chúng ta đã từng tới sa mạc của Ma tộc, nhưng chưa thấy cái gì gọi là Tiên Nhân Thích cả.
Trần Phong thắc mắc.
– Kẻ hạ độc là cao thủ, loại độc mãn tính này không dễ dàng để người khác phát hiện thấy.
– Vậy phải làm sao? Có thể giải độc được không?
Cát Duyệt hỏi.
– Tạm thời vẫn chưa thể, nhưng ta có thể khống chế sự lan truyền của độc tính. Có thể nói rằng, nàng ta không bị nguy tới tính mạng, chỉ hôn mê
như thế này thôi.
Tịch Nguyệt trả lời.
– Được rồi. Mọi người trước tiên hãy nghỉ ngơi đi, cần mau thích ứng với phàm trần, hồi phục lại linh lực. Thích khách Ma tộc có khả năng đã đến rồi.
Trần Phong nói xong, mọi người đều từng người đi nghỉ.
Đêm nay không ánh trăng, nhưng sao sáng đầy trời, tinh tú chốn phàm trần so với Thần tộc lại càng sáng hơn. Ở phàm trần, vẫn có thể trông thấy
một thiên thể rất sáng giống như dòng sông, người trên phàm trần gọi là
Ngân Hà. Điều này khiến Trần Phong nhớ lại hai nữ tử xinh đẹp, hậu nhân
của Nữ Oa, và như lời họ từng nói, họ là tỷ tỷ của Trần Phong.
Trần Phong ngồi trên một chiếc cầu nhỏ trong khu nhà. Dòng nước bên dưới chảy lững lờ, mặt nước phản chiếu bầu trời đầy sao. Ban đêm trong Tử
Trúc lâm thật là yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ tiếng dòng nước dần trôi, còn nghe được cả những âm thanh chỉ có ở phàm trần. Đêm khuya tĩnh lặng được thêm vào những âm thanh đó, khiến cho đêm khuya trở nên có tư vị
thật khác lạ, khiến tĩnh lặng biến thành trạng thái đặc biệt riêng.
Ở nơi đây có thể trông thấy được phòng của từng người ở xung quanh. Trần Phong nhớ lại vết cắt hình chữ “X” mà Thích Khách đó lưu lại. Ở phàm
trần, Cát Duyệt chắc hẳn được tính là cao thủ đỉnh cấp, còn vết thương
ấy phải là kiệt tác của hai đao, khó lòng tưởng tượng còn có kẻ đao pháp nhanh như thiểm điện chém lên trên tay hai đường chỉnh tề vào cùng một
nơi. Chỉ nhìn đao pháp của người này, tạm bỏ qua linh lực mà đã thấy là
kẻ vô cùng khó đối phó rồi.
Trần Phong nhớ lại chuyện Lạc Anh trúng độc. Nếu đúng như Tịch Nguyệt
nói, độc Lạc Anh trúng có nguồn gốc từ loài Tiên Nhân Thích chỉ sinh
trưởng ở sa mạc của Ma tộc. Vậy là kẻ nào hạ độc nàng ở sa mạc đây?
Trong màn cát vàng mênh mông không bờ bến ấy, bọn họ đi liên tục chẳng
dừng bởi đã chọn con đường khó khăn nhất. Do vậy nên họ không gặp phải
Thích khách Ma tộc, càng không chạm phải cái gọi là Tiên Nhân Thích, vậy độc từ đâu ra? Châu Tế từng nói với hắn trước khi hắn rời Thần tộc rằng trong Vương tộc của Ngũ tộc Tinh linh có nội gián. Tuy Trần Phong luôn
luôn không nguyện tin vào điều này, nhưng có một số sự việc chẳng thể
giải thích được.
Trần Phong còn đang nghĩ ngợi… tay trái đột nhiên truyền lại sự ấm áp
quen thuộc, ý niệm riêng tư đều bị ngắt quãng hết. Hắn quay đầu lại,
trông thấy Ức Hà Phiêu đang bước chầm chậm từ đầu cầu bên kia sang phía
hắn.
– Sao còn chưa ngủ?
Ức Hà Phiêu ngồi thật thoải mái trên chiếc cầu trúc bên cạnh Trần Phong.
– Không ngủ được, còn nàng?
Trần Phong hỏi lại.
– Cũng như ngươi thôi, có thể là ta đã ngủ suốt rồi nên giờ đây không thấy buồn ngủ nữa.
Ức Hà Phiêu mỉm cười.
– Theo lý mà nói thì nàng vừa mới ra đời, nhưng không ngờ nàng lại thích ứng với mọi thứ bên ngoài như vậy.
Trần Phong thắc mắc.
– Ta cũng thấy rất lạ, dẫu đã bao lâu say ngủ không tiếp xúc với thế
giới bên ngoài, nhưng lại luôn mơ thấy những sự tình liên quan tới ngoại giới. Những điều ấy đều rất chân thật, sống động, y như ta thấy bây
giờ. Do đó cũng liền thích ứng được.
Ức Hà Phiêu đáp.
– Tay của nàng…
Trần Phong không nói nên lời, qua một hồi hắn thấy tay phải của Ức Hà Phiêu không ngừng lay động, bèn nói :
– Tay nàng không sao chứ.
– Không sao, ngươi cũng như vậy mà.
Ức Hà Phiêu nói. Thì ra từ khi Ức Hà Phiêu xuất hiện, tay trái của Trần
Phong cũng không ngừng rung động như Ức Hà Phiêu. Còn cảm giác ấm áp dồn nén càng lúc càng lâu.
– Lạ thật. Trước khi nàng xuất hiện, tay trái của ta chỉ ngẫu nhiên mới
sinh ra cảm giác ấp áp quen thuộc mà mơ hồ. Sau khi gặp nàng, sự ấm áp
ấy liền thường xuyên xuất hiện.
Trần Phong đưa tay trái ra nhìn qua nhìn lại.
– Chúng ta từng gặp nhau trước đây chưa nhỉ? Ta luôn mơ thấy ngươi trong giấc mơ của ta. Ngươi kéo ta đi, dùng tay trái của ngươi nắm tay phải
của ta, còn cảm giác ấm áp cũng giống như bây giờ. Ban ngày khi tiếp xúc trên sườn núi, giấc mộng ấy với ta lại càng rõ ràng hơn.
Ức Hà Phiêu không chớp mắt nhìn vào mắt Trần Phong.
– Ta cũng không xác định được. Đã qua một ngàn năm rồi, ta cảm giác mình đã quên mất gì đó, nhưng chỉ mơ mơ hồ hồ, không tìm lại được.
Trần Phong thổ lộ tới đây trong lòng thấy đôi phần chua xót.
– Đừng miễn cưỡng, khi có cơ hội là tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.
Ức Hà Phiêu thỏ thẻ rồi đứng dậy, sau đó quay về theo đường cũ.
– Đi nghỉ sớm đi, chẳng phải còn rất nhiều chuyện đợi ngươi làm sao?
Ức Hà Phiêu lưu lại một nụ cười rất tinh quái rồi biến mất khỏi tầm nhìn của Trần Phong.
Chỉ còn lại mình Trần Phong, ngây người nhìn tay trái mình. Cảm giác ấm
áp dần biến mất, sau đó một vùng hào quang bạch sắc từ ngực lóe lên,
hình ảnh Điệp Vĩ xuất hiện trước mặt Trần Phong.
– Điệp Vĩ!
Trần Phong khẽ gọi.
– Không cần nói nữa, thiếp hiểu hết rồi, cảm thấy hết rồi.
Điệp Vĩ như một nàng bướm trắng, đang khẽ múa lên trước mặt Trần Phong.
Mỗi lần được ngắm Điệp Vĩ trong vũ điệu này, tâm lý Trần Phong lại thư
thái đi rất nhiều.
– Điệp Vĩ, tại sao lại có thể như vậy?
Trần Phong hỏi.
Có thể chàng và nàng ta từng quen nhau, chỉ có điều cả hai đều đã quên.
Tuy thế thiếp nghĩ, hai người nhất định sẽ nhớ lại, nhất định.
– Nàng ấy nói đúng, chớ nên miễn cưỡng, thời cơ đến tự nhiên sẽ xuất
hiện. Chẳng ai biết những trải nghiệm ấy ra sao, có khi quên đi được lại càng hay.
Trần Phong dường như cảm giác được điều gì, nhưng không thể nói rõ ra.
– Nhưng trong lòng chàng luôn nghĩ suy, một ngàn năm rồi mà chưa quên.
Điệp Vĩ dừng lại, ngồi vào chỗ vừa xong của Ức Hà Phiêu, chỉ là gần hơn một chút.
– Phải rồi, cũng có một số chuyện quả thực đã được định sẵn, nhưng vẫn phải có một quá trình đấu tranh.
Trần Phong thở dài.
Điệp Vĩ không nói thêm nữa, lại như trước, ngả đầu lên vai Trần Phong
rồi tay phải nắm lấy tay trái hắn. Chỉ có điều nàng như thể khí trời,
Trần Phong chỉ trông thấy nàng mà căn bản không cảm giác được nàng,
nhưng có Điệp Vĩ bầu bạn là đủ khiến Trần Phong cảm động trong lòng.
Đột nhiên, Trần Phong nghe thấy âm thanh có gì đó bị vỡ trong phòng của
Ức Hà Phiêu. Hắn lập tức nhìn về hướng đó rồi mau chóng chạy tới, Điệp
Vĩ vẫn thong thả hóa thành một luồng ánh sáng tiến vào sợi dây chuyền
trước ngực Trần Phong.
Trần Phong đang phóng tới thì thấy Tiên Cụ và Ngự Nô cũng nghe thấy
tiếng động chạy ra. Trần Phong biết họ không có linh lực để công kích,
để họ lại bảo vệ Lạc Anh, không cần phải đến.
Khi Trần Phong chạy tới phòng Ức Hà Phiêu thì đã không thấy ai, trên mặt đất là một bình hoa bị đập vỡ, cửa sổ đằng sau bị phá một lỗ hổng, xem
ra có người đã chạy ra khỏi đó. Trần Phong cũng lách qua, đuổi theo
trong rừng trúc.
Đuổi theo được một đoạn đường dài, hắn dừng lại bên một khe suối nhỏ,
bởi vì đã trông thấy Ức Hà Phiêu và Tịch Nguyệt. Trên mặt đất còn có một hắc y nhân, xem bộ dạng đã chết rồi. Trần Phong hiểu rằng có chuyện đã
xảy ra.
– Có chuyện gì vậy?
Trần Phong hỏi.
– Chắc rằng có kẻ muốn thích sát ta.
Ức Hà Phiêu trả lời.
– Hãy kể rõ xem nào.
– Ta vừa chuẩn bị ngủ thì nghe thấy trên nóc phòng có tiếng động nhẹ,
bèn từ trên giường lách tới trốn vào sau tủ. Sau đó một hắc y nhân bịt
mặt xông vào phòng, hắn cầm chủy thủ đâm xuống giường của ta. Khi ta
biết hắn tới để thích sát ta, ta liền tới đánh với hắn, rồi truy đuổi
tới nơi này. Tuy vậy khi đuổi tới đây, Tịch Nguyệt đã ở đây rồi, còn hắc y nhân cũng đã chết rồi.
Ức Hà Phiêu kể lại tỉ mỉ câu chuyện.
– Tịch Nguyệt, đêm khuya thế này rồi, ngươi sao lại ở đây?
Trần Phong hỏi.
– Ta đang hái thuốc để giải độc cho Lạc Anh.
Tịch Nguyệt bình tĩnh trả lời.
– Đêm khuya rồi mà vẫn đi hái thuốc, ngươi rất khả nghi.
Ức Hà Phiêu thì ra đã hoài nghi Tịch Nguyệt.
– Vị thuốc mà ta muốn hái chỉ có ban đêm mới nở hoa, hơn nữa tuổi thọ
rất ngắn, chỉ sống được hai canh giờ là tàn. Do đó ta buộc phải nhân
trước khi nó tàn cùng hòa với các dược liệu khác rồi mới dùng được, khi
đó công hiệu của nó mới được phát huy. Khả nghi ở điểm nào?
Tịch Nguyệt hỏi lại.
– Vậy hắc y nhân là chuyện thế nào?
Trần Phong hỏi tiếp.
– Khi hái thuốc, ta nhìn thấy có bóng đen lướt tới, đằng sau là Ức Hà
Phiêu truy đuổi, vì thế liền dùng độc châm bắn tới giết hắn.
Tịch Nguyệt trả lời.
– Làm sao ngươi biết được là ta? Khi ta truy đuổi hắc y nhân không hề
phát ra âm thanh nào, trời tối như vậy, ngươi căn bản không có khả năng
nhìn thấy rõ ta.
Ức Hà Phiêu hỏi dồn.
– Chính vì trời tối, chiếc lông vũ kim sắc trên đầu ngươi phát ra hào
quang kim sắc đặc trưng đã lộ ra rất rõ, nhìn từ xa là thấy, biết ngay
là ngươi.
– Hắc y nhân chết rồi, không thể đối chứng.
Ức Hà Phiêu tựa như rất tức giận.
– Ngươi có ý gì? Lẽ nào cho rằng ta giết người bịt miệng?
Tịch Nguyệt cũng rất phẫn nộ.
– Được rồi, sự tình nhất định không chỉ đơn giản như vậy. Đưa thi thể về đã, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.