Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Chương 10: Luân hồi ngàn năm


Đọc truyện Tiêu Dao – Truyền Thuyết Thánh Chiến – Chương 10: Luân hồi ngàn năm

Trần Phong để Ức Hà Phiêu yên nghỉ bên cạnh mộ phần của Phá Trúc, lần đó Cát Duyệt tránh người khác hoài nghi đã xới mộ Phá Trúc lên, nhưng
không để chốn hoang dã mà chôn cất lại tử tế ở một nơi khác.

Hôm nay không có mưa rơi, càng chẳng có sấm sét, ánh mặt trời rực rỡ
chiếu tỏa. Khi Trần Phong đặt nắm đất cuối cùng che lấp thân mình Ức Hà
Phiêu, vùng đất xung quanh đột nhiên phát ra hào quang kim sắc. Mộ phần
của Ức Hà Phiêu ngoại trừ ánh sáng kim sắc còn có cả ánh bạch sắc dịu
dàng, bên cạnh nở rộ những bông hoa màu vàng rực, mỗi đóa đều hướng tới
vầng thái dương, giống như mỗi bông là mỗi nụ cười, như sinh mệnh ngoan
cường tái sinh trở lại. Nhất thời, trong lòng Trần Phong len lỏi cảm
giác hân hoan.

Trần Phong nắm chiếc lông vũ kim sắc trong tay, không hề bị trúng độc vì nắm vào tay Ức Hà Phiêu, điều này bản thân hắn không thể nào giải thích được. Hắn nhớ đến bao chuyện xảy ra khi ở cùng với Ức Hà Phiêu, từ lần
đầu gặp mà như đã quen từ trước, cho đến sự ấm áp trong lòng bàn tay vừa lạ lẫm lại vừa thân quen, tới lần cuối cùng đôi tay nắm chặt. Hắn còn
nhớ tới lúc Ức Hà Phiêu nói bản thân nàng chỉ là một thế thân, Trần
Phong cảm thấy mình đối xử với Ức Hà Phiêu rất không công bằng, nhưng
lại chẳng thể nói rõ ở điểm nào.

Trần Phong nhìn bàn tay trái của mình, trong lòng bàn tay còn lưu lại sự ấm áp của lần cuối cùng cầm tay Ức Hà Phiêu, còn cả nụ cười nàng để lại nữa. Có lẽ sự tồn tại Ức Hà Phiêu chính là vì Trần Phong, sống vì hắn,
chết vì hắn, không oán hận không hối tiếc.

Tịch Nguyệt cũng được yên nghỉ gần bên, do chính tay Lạc Anh mai táng.
Lạc Anh vẫn chưa từng nói với Tịch Nguyệt một câu nào. Tịch Nguyệt từ
lúc ban đầu đã tình nguyện gánh trên vai mọi áp lực bị nghi ngờ, còn cả
nỗ lực tìm thích khách và giải độc cho Lạc Anh, giây phút cuối cùng của
nàng cũng để đổi lấy việc Lạc Anh tỉnh lại. Nhưng Lạc Anh tỉnh lại rồi,
Tịch Nguyệt lại vĩnh viễn ngủ yên.

Lạc Anh đã biết mọi chuyện liên quan tới Tịch Nguyệt, thực xứng đáng với lòng kiêu hãnh của Tinh linh Hỏa tộc. Cái chết của Tịch Nguyệt khiến
Lạc Anh vô cùng đau thương nhưng trong táng lễ nàng vô cùng tĩnh lặng,
tĩnh lặng khiến mọi người cảm thấy sức ép đè nặng. Sau khi Phá Trúc chết đi Linh Tường dùng lông vũ của Vũ tộc để tống táng, còn sau khi chôn
cất Cát Duyệt, Tiên Cụ dùng tiếng sấm rền vang, khi Sầm Hàm qua đời,
ngoại trừ những bông tuyết đầy trời biến thành hoa Bách Hợp còn kích
hoạt linh lực của Tế Qua. Nhưng với Tịch Nguyệt lại tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy âm thanh gió thổi qua lá trúc, một sức mạnh ngưng tụ
trong không trung, nén chặt giữa không gian như muốn nổ tung.

Lạc Anh cứ ở mãi bên mộ phần của Tịch Nguyệt mà không đứng dậy, bởi vì
nàng không thể nào đứng dậy được. Nàng phải cố gắng toàn tâm toàn lực để kiềm chế lửa giận trong lòng, thân thể nàng đã bị nhiệt khí thiêu đốt
xung quanh. Trần Phong vốn muốn bảo nàng rời khỏi, nhưng nhìn thấy nhiệt khí hồng sắc tỏa ra muốn nói nhưng chẳng thành lời.

Lúc này, Ngự Nô, Linh Tường, Tiên Cụ, Tế Qua đều đứng sau lưng Lạc Anh,
nhìn thấy luồng nhiệt khí càng lúc càng dày càng lúc càng nóng, hiểu
rằng sẽ có sự tình rất nghiêm trọng sắp phát sinh, chỉ là họ không thể
nào dự liệu được chuyện gì. Nhiệt khí đang khuếch trương, nhiệt khí cỡ
này đủ để biến cây cỏ gần bên thành tro bụi, nhưng hoa cỏ dưới đất lại
chẳng ngờ không chút tổn hại, chỉ có điều không khí nóng lên phảng phất
phát ra âm thanh, giống như nước đang sôi vậy. Màu sắc của không khí
cũng biến thành đỏ hồng. Mấy người Trần Phong dần dần lùi lại, Tế Qua
triệu hồi lãnh khí bao quanh mọi người. Thế nhưng lãnh khí vừa gặp nhiệt khí liền biến mất không tăm tích, do vậy Tế Qua chỉ còn cách liên tục
dùng huyễn thuật triệu hồi, không thì thân thể Thần tộc của bọn họ cũng
không chịu nổi nữa.

– Đó là linh lực nộ hỏa của Lạc Anh sao?

Tiên Cụ có phần không hiểu hỏi.

– Đúng, trong các Tinh linh Vương tộc, linh lực của Ngự Nô mạnh nhất,
nhưng linh lực Thần tộc của Lạc Anh và Tế Qua vì gặp kỳ tích mà phát
sinh biến dị. Sự biến dị này khiến cho linh lực của bọn họ vượt khỏi
linh lực Thần tộc bình thường, mạnh hơn lúc thường rất nhiều, như thể bị nhập ma vậy. Nếu ý chí bản thân kiên định, có thể khống chế sử dụng
được loại linh lực này. Trường hợp Tế Qua do Thú Lang còn Lạc Anh sinh
ra đã gắn liền với nộ, cái chết của Tịch Nguyệt đã kích phát sự giận giữ trong nàng. Nàng luôn luôn là người trực tính nói thẳng, chịu sự đè nén như vậy không biết đến lúc nào sẽ bộc phát, cùng lúc, sức mạnh trong cơ thể nàng cũng sẽ bộc phát theo.

Linh Tường phân giải.

– Vậy sẽ ra sao?

Tiên Cụ hỏi tiếp.

– Có hai khả năng. Thứ nhất, giống như Tế Qua, nộ khí phát động linh lực công kích. Thứ hai, không thể khống chế bản thân, đại khai sát giới.

Linh Tường đáp.

– Dẫu sao đi nữa, không mạo hiểm vẫn tốt hơn, có biện pháp nào ngăn cản cơn giận của Lạc Anh không?

Tiên Cụ băn khoăn.

– Không có.

Lần này Tế Qua cướp lời. Tính cách của Lạc Anh là nghĩ thẳng nói thật,
có thể kiềm chế như bây giờ là để đợi lúc kích phát phẫn nộ. Nàng muốn
báo cừu.

– Hiền giờ nộ khí của Lạc Anh trong không trung càng lúc càng lan rộng,
nhưng không làm hại tới hoa lá cây cỏ gần đó. Điều này chứng tỏ Lạc Anh
vẫn đang khống chế được bản thân.

Trần Phong bàn luận.

– Như vậy nàng ta sẽ rất đau khổ, cũng khó lòng phát huy nguồn sức mạnh lớn nhất để kích phát linh lực công kích của bản thân.

Ngự Nô tiếp lời.

– Ngự Nô nói đúng, chỉ có điều càng kiếm chế, sức mạnh bộc phát về sau cũng càng mạnh.

Linh Tường nói.

Lúc này trên trời không một áng mây, không khí nóng tới mức muốn ngưng
kết lại, thổi tới không phải là gió mà là làn sóng nhiệt. Bây giờ lông
mày mọi người đều nhíu lại, bởi vì họ cảm thấy sát khí, hơn nữa là loại
sát khí chưa từng gặp bao giờ.

Sát khí này chỉ một phần nhỏ tới từ Lạc Anh, ngoài ra đều là từ phía
tây, đang dần dần ép tới gần, sát khí càng lúc càng lớn. Các Tinh linh
Vương tộc cũng đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, đề thăng linh lực bản
thân dưới sức ép của sát khí cường đại này, phát ra sát khí dày nặng.

– Thích khách Ma tộc đều đã tới, không thì chẳng thể nào có sát khí cường đại đến vậy.

Ngự Nô bảo.

– Hơn nữa linh lực công kích của bọn chúng đã khôi phục rồi.

Linh Tường bên cạnh nói.

– Chẳng lẽ lời Khoa Quỳ nói trước khi lâm tử là đúng, giữa chúng ta quả
thực có nội gián, không thì Thích khách Ma tộc làm sao có thể tìm thấy
chúng ta nhanh như vậy được?

Tiên Cụ lo lắng.

– Chuyện này ta đã biết từ sớm, mọi người không nên phân tâm. Ta điều
tra từ lâu mà vẫn chưa có thông tin gì, do đó ta cho rằng Ma tộc cố ý để chúng ta nghi kỵ lẫn nhau để làm suy giảm sức mạnh, thế nên ta không
nói với mọi nguời.

Trần Phong nói. Hắn không hề kể rằng do Châu Tế báo với hắn, nếu như thế mọi người sẽ càng nghi ngờ hơn, nhưng câu cuối cùng cũng chính là điều
hắn e sợ nhất, sợ rằng mọi người sẽ nghi kỵ lẫn nhau rồi ngầm tự mình
điều tra lẫn nhau.

– Là thật là giả, chuyện này hãy tạm gác qua một bên đã, Thích khách của Ma tộc đã đến rồi.

Tế Qua nói xong, bốn ngọn roi băng như nhe nanh múa vuốt lượn múa giữa không trung.

Cùng với năm luồng sức mạnh càng lúc càng gần, Thích khách Ma tộc quả
nhiên đã đến, xem ra linh lực của bọn chúng đều hồi phục rồi. Kinh Thiên nắm Kim thương ngân câu đứng phía trước nhất, tiếp đó là Miên Tủng, Thệ Phần, Sát Lệ và Tiên Hạo.

– Sức mạnh của Ma tộc bọn ta rõ ràng lớn hơn Thần tộc các ngươi, đến cả
phá phong ấn bảo hộ của Nữ Oa cũng nhanh hơn các ngươi nữa.

Kinh Thiên khiêu khích.

– Vậy thì sao chứ? Dẫu cho đạo cao một thước, ma cao một trượng, nhưng tà không thể thắng chính.

Tiên Cụ trả đũa.

– Trong Tam giới đâu có phân làm chính tà. Chúng ta đều chỉ vì chủ của
mình thôi, còn nữa, ai nói Thần tộc là chính, Ma tộc là tà đây? Chớ quên rằng, Ma tộc chúng ta cũng tiến hóa từ Thần tộc ra đó.

Kinh Thiên nói tiếp.

– Kinh Thiên, Tam giới quả không có phân biệt chính tà, cũng chẳng chia
làm Thần với Ma, nhưng dã tâm của các ngươi quá lớn, luôn muốn độc bá
Tam giới, tạo nên sát kiếp, máu chảy thành sông, đó chính là tà. Nếu
Thần tộc chúng ta làm điều đó thì cũng là tà, đều phải bị ngăn trở và
trừng phạt, đây chính là cái giá phải trả cho việc mình làm.

Ngự Nô hùng hồn phản bác.

– Đến lúc đó, Tam giới chỉ còn chúng ta thì có kẻ nào dám đòi nợ chúng
ta đây. Đợi chúng ta giết hết các ngươi rồi, đến kẻ dám nghĩ trong lòng
cũng không có nữa.

Kinh Thiên khinh khỉnh nhìn năm vị Vua Tinh linh.

– Xem ra chính ta vẫn có phân biệt, Thần – Ma vẫn có điểm khác nhau,
người phàm trần có một câu nói, chính là chó không sửa được tật ăn phân.

Linh Tường dùng một giọng nói rất bình thản để chửi mắng Kinh Thiên.

– Linh lực công kích và phòng thủ của Tinh linh Vũ tộc là yếu nhất nhưng không ngờ mồm mép lại lợi hại đến thế.

Vẻ mặt cười cợt của Kinh Thiên đột nhiên biến thành đằng đằng sát khí.

– Kẻ nào muốn được thứ có giá trị lớn cũng phải trải một cái giá thật lớn, đó chính là tính mạng của chúng.

Tình thế căng thẳng chỉ cần một cử động nhỏ là bùng nổ, bầu không khí bị nộ hỏa của Lạc Anh làm cho sôi sục thêm vào sát khí cực hạn từ hai bên
biến thành quỷ dị tới nghẹt thở. Ngự Nô, Tiên Cụ và Linh Tường đều đang
nỗ lực công phá linh lực công kích bị phong ấn. Trần Phong và Tế Qua
chặn phía trước. Trần Phong đã rút thanh Huyết Oán kiếm từ trong thân
thể ra, huyết quang vừa lóe sáng, mấy tên bọn Kinh Thiên sắc mặt đại
biến.

– Huyết Oán kiếm!

Kinh Thiên nghiến răng nói ra ba chữ.

– Đúng. Ngươi hẳn phải hiểu rõ nhất uy lực của nó, một ngàn năm trước
chính là nó đã ngăn trở cuộc chiến tranh diệt thế Ma tộc tiến hành với
phàm trần.

Trần Phong thản nhiên.

– Ta không tin rằng qua một ngàn năm rồi nó còn có được bao nhiêu uy lực.

Thệ Phần nói đoạn bước lên trước, bộ dạng muốn động thủ.

– Nếu quả thực ngươi muốn biết uy lực của Huyết Oán kiếm, trước tiên hãy vượt qua ải của ta hẵng nói.

Người lên tiếng là Tế Qua.

– Vua của Tinh linh Tuyết tộc hãy để Tuyết thích khách ta đối phó. Chưa tới lượt ngươi đâu, Thệ Phần.

Tiên Hạo không ngừng dùng hàn khí để chế ngự luồng không khí thiêu đốt.
Gã muốn đẩy kẻ khó đối phó nhất là Lạc Anh, Vua của Tinh linh Hỏa tộc
cho ả.

– Hỏa thích khách Thệ Phần, kẻ ngươi phải đối phó là ta, Vua của Tinh linh Hỏa tộc Lạc Anh.

Lạc Anh nói xong, không khí xung quanh đột nhiên vang lên một âm thanh
sầu muộn, cỏ cây hoa lá tứ phía hoàn toàn biến thành tro bụi, một cặp

cánh rực lửa thiêu đốt mọc vụt ra từ vai, Lạc Anh đã khôi phục được linh lực công kích.

– Trong các Tinh linh Vương tộc, chỉ có Lạc Anh và Tế Qua phát huy nguồn sức mạnh không bình thường của Thần tộc, sức mạnh này xem ra cũng giống như Ma tộc chúng ta. Giờ đây chỉ có hai người các ngươi hồi phục được
toàn bộ linh lực, xem ra linh lực chính quy của Thần tộc vẫn chưa đủ tầm nhỉ.

Miên Tủng là nữ tử thông minh tương tự Linh Tường, lời của ả đâm sâu vào suy tư của mọi người.

– Ma tộc có mạnh hơn nữa thì cũng vẫn là tà, các ngươi không thể nào chiến thắng chúng ta được.

Linh Tường hờ hững bảo.

– Thực rườm lời, phải thử qua rồi mới biết được.

Sát Lệ nói đoạn xông lên. Sau đó trận chiến thực sự đã bắt đầu, không
khí xung quanh họ trong chớp mắt bùng phát một ngọn lửa khổng lồ, một
nhóm người bắt đầu tàn sát trong biển lửa ấy.

Bọn họ đề thăng linh lực tới mức tối cao, thêm vào Huyết Oán kiếm của
Trần Phong và chiếc lông vũ kim sắc chứa nguyên thần Công chúa, sức mạnh lớn nhất trong Tam giới đều tụ lại ở một nơi. Ngự Nô, Tiên Cụ và Linh
Tường không có linh lực công kích nên luôn phải phòng thủ. Trong khoảng
đất trời một tia chớp chói lòa, sau đó một luồng ánh sáng cực mạnh bùng
lên vây bọc tất cả vào trong. Bọn họ cảm thấy một sức mạnh đang hút mình vào nhưng không thể khống chế nổi bản thân nữa, ngay tiếp đó là một
tiếng nổ vang rền.

Trần Phong cảm thấy mình bị cuốn vào một đường hầm chứa đựng nguồn năng
lượng siêu nhiên, tốc độ nhanh tới mức khiến cảm nhận về mọi vật như
dừng hẳn lại. Đường hầm rất dài nhưng rất chóng tới tận cùng, nơi đó
dường như là một hồ nước, Trần Phong khi ấy mất đi ý thức.

Không biết trải qua bao lâu, Trần Phong cảm giác toàn thân đau nhức,
chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy mình đang nằm trong nước, đầu dựa trên hòn đá nơi bờ hồ. Tầm nhìn mờ ảo khiến hắn lại thấy chóng mặt ngất đi,
trước khi hôn mê dường như hắn nhìn thấy một con ngựa trắng, hơn nữa nó
còn dang đôi cánh trắng muốt hạ xuống từ trời cao. Trên lưng ngựa bất
ngờ lại chính là Ức Hà Phiêu, bạch sắc thiên mã hạ xuống ngay gần bên
hắn, Ức Hà Phiêu xuống ngựa, sau đó bước tới chỗ hắn, mặt nở nụ cười…

Trần Phong tỉnh lại lần nữa thì thấy mình đang nằm trên giường, hắn biết mình đã được người cứu. Hắn xuồng giường ngồi bên bàn, tự rót cho mình
một tách trà, cách bài trí xung quanh có phần tương tự như phòng ốc ở Tử Trúc lâm.

Hắn vừa uống trà vừa nghĩ tới những việc đã xảy ra. Hắn nhớ lại lúc mình dẫn đầu năm vị Vua Tinh linh đại chiến cùng Thích khách Ma tộc, sau đó
một tiếng nổ vang mọi người lạc mất nhau. Ở nơi tận cùng của đường hầm
hắn ngã vào hồ nước, bò lên bờ rồi lại ngất đi, trước khi hôn mê nhìn
thấy Ức Hà Phiêu cưỡi bạch sắc thiên mã, lẽ nào nàng đã cứu mình về?
Trần Phong nghĩ vậy. Nhưng không thể nào, Ức Hà Phiêu do chính tay hắn
chôn cất, sao có thể sống lại được?

Trần Phong uống liền ba tách trà, thần trí đã tỉnh táo hoàn toàn. Vào
lúc hắn còn đang không biết lý giải mọi chuyện thế nào, cửa bị đẩy mở,
người bước vào chính là Ức Hà Phiêu cưỡi bạch sắc thiên mã mà hắn nhìn
thấy trước khi hôn mê.

– Ức Hà Phiêu, sao lại là nàng? Sao nàng lại ở đây?

Trần Phong hỏi ngay điều đang nghi vấn trong lòng.

– Công tử, tên của ta không phải là Ức Hà Phiêu. Đây là nhà ta, ba ngày
trước ta thấy công tử hôn mê ở bên hồ nên mới đưa chàng về đây.

Cô nương này rõ ràng không phải là Ức Hà Phiêu.

– Nàng không phải Ức Hà Phiêu ư? Vậy nàng là ai?

Trần Phong hỏi tiếp.

– Tên ta là Y Tích.

Nữ tử trả lời.

– Y Tích.

Trần Phong đang lặp đi lặp lại trong lòng, nơi ký ức dường như có chút ấn tượng mơ hồ.

– Đa tạ cô nương đã cứu.

– Không cần phải thế, việc này có đáng gì đâu. À phải, công tử ba ngày
rồi không ăn gì chắc là đói lắm, ta đã làm cho chàng một ít đồ điểm tâm, chàng nếm thử nhé.

Y Tích đặt điểm tâm lên trên bàn, có tới bảy tám món.

– Cô nương, xin hỏi khi cứu ta nàng có thấy những bằng hữu của ta không?

Trần Phong nhớ tới bọn Ngự Nô.

– Không. Đây là Vong Ưu cốc, người ngoài rất ít khi tiến vào. Ta nghĩ
chắc chàng ngã từ trên núi xuống, có lẽ bằng hữu của chàng đang tìm
chàng trên đỉnh núi, đừng quá lo lắng.

Y Tích an ủi.

– Hy vọng như vậy.

Trần Phong dùng bữa điểm tâm được Y Tích chuẩn bị mà trong lòng không
ngừng lo lắng về các Tinh linh Vương tộc. Vị nữ tử có tên Y Tích trước
mắt này có gì đó phảng phất trong ký ức, chỉ là vì nàng trông giống như
Ức Hà Phiêu chăng?

– Cô nương, nàng có biết gần đây có nơi nào tên là Tử Trúc lâm không, trên núi có mọc đầy loài trúc màu tím ấy.

– Ta chưa từng nghe nói tới nơi nào tên là Tử Trúc lâm, nhưng trong Vong Ưu cốc mọc đầy loài trúc tím, chàng ra nhìn xem.

Y Tích vui vẻ mở cửa, Trần Phong bước ra. Vừa nhìn qua, một dải trúc tím dưới làn gió thổi xao động như sóng biển thật hoành tráng xiết bao.

Lúc này Trần Phong mới phát hiện ngôi nhà hắn ở nằm trên cao, hơn nửa
còn ngay đỉnh, do đó có thể nhìn ra rất xa. Cảm giác này có chút gợi lại Tử Trúc lâm, nhưng nơi đó đã bị Thụ yêu phá hủy rồi.

– Cô nương, nàng có thể đưa ta rời khỏi cốc được chăng, ta muốn đi tìm bằng hữu.

– Điều này đương nhiên là được, chẳng qua bây giờ bên ngoài đang rất
nguy hiểm. Ma tộc đã tấn công vào phàm trần, Thần tộc đang toàn lực ngăn trở Ma tộc đồ sát, Hoàng tử phàm trần cũng đưa võ sĩ tới chống cự lại
Ma tộc.

Lời Y Tích nói với Trần Phong như ánh hàn quang lóe ra khi thanh kiếm rời bao.

– Sao? Sao có thể như vậy được? Mới có ba ngày mà Ma tộc đã tấn công vào phàm trần sao?

Trần Phong thực không thể nào tin được.

– Không phải là ba ngày, đã ba mươi ngày rồi, hiện Ma tộc còn đang ở cửa ngõ vào phàm trần. Chúa tể Thần tộc đã mang theo những người có linh
lực cao nhất tới ngăn trở, nhưng Ma tộc quá mạnh, không biết có thể ngăn chặn được bao lâu.

– Ba mươi ngày? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Trần Phong càng lúc càng không hiểu.

– Chúa tể Thần tộc? Ngài chẳng phải đã đồng quy vu tận cùng Thương Xá rồi sao?

– Công tử, chàng nói gì thế?

Y Tích bỡ ngỡ.

– Cô nương, nói thực là, trước khi ta hôn mê vào lúc ba ngày trước đây,
ta đang dẫn đầu các Tinh linh Vương tộc đại chiến cùng Thích khách Ma
tộc trong Tử Trúc lâm. Nhưng đột nhiên một tiếng động vang lên rồi chúng ta biến mất, khi ta tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi.

Trần Phong kể lại sự việc sơ lược cho Y Tích.

– Việc… việc này sao có thể được?

Giờ tới lượt Y Tích không dám tin.

– Ta thường cưỡi Thiên Mã Lưu Tinh ra khỏi cốc, chuyện một tháng trước
Ma tộc lần đầu tấn công đến ta còn tận mắt nhìn thấy, sau này Thần tộc
tới ngăn trở ta cũng thấy, sao có thể như chàng nói được?

Trần Phong hiểu mình không hề nói sai, nhưng hắn cũng tin điều Y Tích
nói. Hắn đang nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu, lẽ nào lần đại chiến Tử Trúc
lâm tụ tập quá nhiều năng lượng, sau đó mở ra cánh cửa thời gian, giờ
đây mình đã tới một ngàn năm trước rồi chăng? Nếu đúng như vậy, nữ tử
trông giống Ức Hà Phiêu trước mắt hẳn phải là Công chúa.

– Công chúa!

Trần Phong bất giác bật thốt.

– Công chúa? Công chúa gì cơ?

Y Tích không hiểu lời Trần Phong nói.

– Cô nương, Thiên Mã Lưu Tinh mà nàng nói chính là con ngựa có đôi cánh bạch sắc nàng cưỡi khi cứu ta à?

Trần Phong hỏi gấp.

– Đúng, chính là nó. Nó là một con thiên mã, luôn ở bên ta nên ta gọi nó là Lưu Tinh.

Y Tích đáp.

– Cha mẹ người thân của nàng đâu? Nàng quả thực không biết mình là ai sao?

– Nói ra thì rất lạ lùng. Ta dường như sinh ra đã lớn như vậy rồi, bởi vì ta không hề có ký ức khi còn nhỏ.

Câu trả lời của Y Tích khiến Trần Phong đột nhiên nhớ lại chính bản thân mình. Với ký ức trước đây hắn cũng không nhớ gì, dường như ký ức xưa
nhất chính là lần chạy khỏi số mệnh bị Kinh Thiên truy sát, hơn nữa lại
còn không hoàn chỉnh.

– Vậy nàng vẫn luôn ở trong Vong Ưu cốc sao? Ta thấy nàng không phải là
người phàm trần bình thường, trên người nàng có linh lực.

Trần Phong gạn hỏi.

– Ta thường có một giấc mộng giống nhau, trong mộng thấy mình đang soi
gương, nhưng hình ảnh phản xạ trong gương không ngờ lại có một đôi cánh
kim sắc. Nó bảo ta ở đây đợi một người tên là Trần Phong, sau đó ta rất
bình an chào đón mỗi buổi bình minh rồi tạm biệt mỗi lúc hoàng hôn, cứ
như vậy đợi một người mình chẳng biết là ai.

– Có lẽ quả thực nàng phải cứu ta.

Trần Phong dường như đã hiểu được một ít, nhìn Y Tích nói tiếp :

– Bởi vì ta chính là Trần Phong.

– Chàng chính là… Trần Phong.

Sự kinh ngạc của Y Tích chỉ trong thoáng chốc đã bình tĩnh lại được.

– Chàng chính là người đầu tiên thiếp gặp trong cốc sau bao nhiêu năm, thì ra mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước.

– Bây giờ ta có thể khẳng định, ta đã quay trở lại một ngàn năm trước,
hơn nữa còn gặp phải cuộc chiến tranh diệt thế Ma tộc tiến hành với phàm trần mà Ngự Nô nói.

– Chàng nói chàng đến từ một ngàn năm sau? Vậy thì thiếp đợi chàng để làm gi?

Y Tích hỏi lại.

– Có thể nói như vậy, nhưng một ngàn năm trước chắc ta cũng đã trải qua, tuy nhiên không hiểu khi đó với thân phận nào. Ta vượt qua ngàn năm chỉ để tìm nàng, bởi vì nàng là Công chúa của Thần tộc.

– Ý chàng nói là, chúng ta đứng ở hai đầu thời gian cách nhau một ngàn
năm, người nọ tìm người kia. Nhưng còn chuyện chàng nói thiếp là Công
chúa Thần tộc là như thế nào?


– Bảy trăm năm sau, nàng quyết chiến cùng với Công chúa Ma tộc Kiển Xá,
nhưng bị ả sát tử. Nàng ngầm đem nguyên thần của mình ký sinh vào trong
cơ thể của Vương Xà, sau đó ba trăm năm được sinh ra, khi đó nàng gọi
mình là Ức Hà Phiêu.

– A, chẳng trách chàng vừa gặp thiếp đã gọi thiếp là Ức Hà Phiêu, vậy sau đó thì sao?

– Sau đó nàng bảo ta nghĩ biện pháp quay trở lại một ngàn năm trước, đem nguyên thần trao cho nàng. Nàng nói rằng khi ấy nàng mạnh nhất, sau đó
lại đưa nàng quay trở lại một ngàn năm sau để ngăn cản cơn Vạn thế hạo
kiếp tới gần.

Trần Phong nói xong lấy chiếc lông vũ kim sắc trao cho Y Tích.

– Đây chính là nguyên thần của nàng. Công chúa Thần tộc có một đôi cánh
kim sắc, chính là hình ảnh nàng trông thấy mình trong mộng.

– Chiếc lông vũ này thực sự có thể làm thức tỉnh ký ức và linh lực của thiếp sao?

– Nàng là Công chúa, nhất định có thể.

– Vậy để thiếp thử.

Y Tích vung chiếc lông vũ lên, bay múa trong không trung. Nơi vai Y Tích chợt xuất hiện cơn đau nhói tới tận tim, sau đó mọc ra một đôi cánh kim sắc. Y phục bạch sắc của Y Tích cũng biến thành chiến y kim sắc. Trong
thân thể nàng có một luồng sức mạnh như sóng nước khi có hòn đá ném
xuống mặt hồ, từ từ lan rộng. Trần Phong nhìn thấy truớc mắt mình chợt
sáng lên, Công chúa có được linh lực cường đại như vậy trở về một ngàn
năm sau, nhất định có thể đối đầu cùng Ma tộc. Nhưng thân thể Y Tích đột nhiên lại cảm thấy một cơn đau, kim sắc chiến y biến thành bạch y, đôi
cánh kim sắc cũng co rút lại vào trong thân thể. Y Tích đang ở giữa
không trung rơi xuống, Trần Phong bất chấp tất cả nhào tới ôm lấy Y
Tích, bốn mắt nhìn nhau, quên hết nguy hiểm, trong mắt chan chứa ngàn
vạn tình thâm, mối tình xuyên qua ngàn năm dần dần tỉnh lại. Bọn họ tiếp tục rơi xuống, nhưng không hiểu lúc nào lại bay lên, thì ra Thiên Mã
Lưu Tinh đã đỡ họ lại, bay vòng quanh khắp Vong Ưu cốc, tiếng chim Vong
Ưu hát ca dường như khiến họ nhớ lại mối tình họ dành cho nhau.

– Trong thoáng chốc vừa qua thiếp dường như nhớ lại mình chính là Công
chúa Thần tộc, cũng nhớ lại một ít ký ức liên quan tới chàng, nhưng sau
đó tại sao linh lực và đôi cánh của thiếp đều không còn nữa vậy?

Y Tích hỏi.

– Chắc rằng là thời cơ còn chưa chín muồi chăng, đã có thể để ta đem
nguyên thần đưa cho nàng, vậy nhất định phải có cách. Chúng ta bây giờ
cũng không có biện pháp tốt hơn.

Trần Phong đáp.

– Lưu Tinh, hạ xuống đất đi.

Y Tích ra lệnh cho Thiên Mã Lưu Tinh dừng lại trên mặt hồ, sau đó cùng Trần Phong nhảy xuống ngựa.

Trần Phong nhìn cảnh sắc trước mặt. Đây là thượng du, nơi này chảy xuống một con suối nhỏ, cây cối xung quanh có không biết bao nhiêu ong bướm
lượn bay, muôn chim cùng hót, ngàn hoa nở rộ, thơm ngát hương bay. Điều
này khiến Trần Phong nhớ lại lúc Linh Tường tạo ra mộng cảnh cho hắn.
Linh Tường nói mộng cảnh dựa vào mong muốn và khát vọng của người ta để
tạo thành, khi ấy cảm giác ngọt ngào như đã từng trải qua từ trước, lẽ
nào đó là những thứ mình gặp một ngàn năm trước ở chính chỗ này? Giờ đây Trần Phong đã không còn phân biệt được đâu là khởi đầu đâu là kết thúc, tựa hồ như một vòng luân hồi vậy.

Đâu đây chợt vọng lại một bản hòa ca của lũ chim, Trần Phong quay đầu
sang nhìn Y Tích chân trần đứng trên tảng đá, mũi chân chạm lên làn nước trong vắt của khe suối. Nụ cười và tiếng ca của nàng thuần khiết giống
như trong mộng cảnh đó, điều này chính là ký ức tận sâu trong lòng hắn,
là mong muốn, là khát vọng mà hắn luôn hướng tới. Cuối cùng hắn đã nhớ
lại những chuyện liên quan tới một ngàn năm trước đây, hoặc giả thiết
rằng hắn chỉ mới vừa trải qua thôi.

Trần Phong ngắm nhìn, lắng nghe, khóe môi dãn ra, nở nụ cười hoan hỉ.
Lâu lắm rồi hắn không cảm thấy thư thái hay cười được như thế.

– Đến đây đi, trong suối có cá đấy, mình bắt cá đi.

Y Tích bên con suối gọi Trần Phong.

Trần Phong như có thần xui quỷ khiến cởi luôn cả giầy, bắt chước Y Tích
để chân trần nhảy xuống suối bắt cá, đôi khi ngẫu hứng còn hắt nước lên
nhau, tiếng cười trong trẻo của mỗi người vang lên khắp sơn cốc. Y Tích
bắt được một con cá, sau đó hưng phấn reo lên, nhưng con cá trên tay quá trơn, sơ ý một chút đã trượt mất. Tay Y Tích trong không trung mau
chóng tóm lại con cá, Trần Phong cũng tới giúp, nhưng cá cuối cùng vẫn
trốn thoát vào trong nước, còn Y Tích cũng theo đó mà ngã nhào vào lòng
Trần Phong, tiếng cười cũng như hành động đều dừng cả lại.

Lúc này, Y Tích chỉ thấy trước mắt mình là người đã được định sẵn trong
số mệnh của nàng, hơn nữa người này đã vượt qua cả ngàn năm để tới gặp
nàng. Còn Trần Phong đã quên mất nữ tử trong lòng hắn là Công chúa, hắn
chỉ nhớ nữ tử ấy từng xuất hiện trong ký ức, từng bị lãng quên và kiếm
tìm trong tuyệt vọng. Hắn không thể lại đánh mất hoặc quên đi nữa. Trần
Phong ôm Y Tích thật chặt, vòng tay ấm áp này với Y Tích là khát vọng
của nàng từ rất lâu rất lâu rồi, nàng không thể nhầm lẫn được.

– Ta đã ở Thần tộc trong một ngàn năm, dường như quên mất đi một đoạn ký ức, ta nghĩ đấy nhất định là nàng.

Trần Phong thủ thỉ bên tai nàng.

– Thiếp ở đây đợi chờ, chính là đợi chờ chàng. Chàng vượt qua ngàn năm,
thiếp dừng lại ngàn năm, lần luân hồi này chắc hẳn chính là để chúng ta
tìm lại mọi thứ đã lãng quên.

Y Tích e thẹn đáp.

– Đưa tay nàng cho ta.

Trần Phong nhớ lại sự ấm áp nơi tay trái.

– Để làm gì vậy?

Y Tích đưa tay phải ra, trong lòng Trần Phong ngước đầu lên nhìn hắn.

– Mỗi lần ta nhớ lại đều cảm giác sự ấm áp nơi tay trái, ta nghĩ rằng
khi nắm tay nàng, sẽ cảm nhận lại được sự ấm áp bên nhau qua ngàn năm
ấy.

Trần Phong dùng tay trái nắm lấy tay phải của Y Tích, sau đó trong thoáng chốc sắc mặt hắn đại biến.

– Tại sao không thấy sự ấm áp ấy, là nó biến mất hay nó căn bản không phải từ nàng, đây là chuyện gì.

Trần Phong vội đẩy Y Tích trong lòng mình ra.

– Sao vậy? Trần Phong?

Y Tích ngạc nhiên hỏi.

Trần Phong bình tĩnh lại, hoặc có thể nói là tỉnh lại từ ảo mộng.

– Xin lỗi Công chúa.

– Thì ra khoảng cách giữa chúng ta là thân phận. Ta vừa xong cũng quên mất, xin lỗi công tử.

Trên mặt Y Tích tràn đầy nỗi thất vọng.

Vua của Tinh linh Phong tộc là Ngự Nô từng nói với ta, chiến tranh diệt
thế của Ma tộc với phàm trần một ngàn năm trước đây cuối cùng được Hoàng tử của phàm trần dùng Huyết Oán kiếm đẩy lùi Ma tộc mà kết thúc. Ta
nghĩ ta phải ngăn cản sự biến mất cuối cùng của Hoàng tử, cùng anh ta
quay trở về một ngàn năm sau. Có như vậy Huyết Oán kiếm mới phát huy
được uy lực mạnh nhất, như vậy mới có thể đánh bại được Ma tộc, Vạn thế
hạo kiếp mới không thể gieo rắc tai ương.

Trần Phong nhớ lại những sự tình trọng yếu.

– Hôm nay Hoàng tử mang theo võ sĩ tới cửa vào phàm trần cùng Thần tộc chống lại Ma tộc, chúng ta tới xem đi.

Y Tích luôn rất quan tâm tới sự kiện này, hôm nay biết được mình là Công chúa Thần tộc lại càng thấy thêm phần trách nhiệm.

Trần Phong và Y Tích cưỡi Thiên Mã Lưu Tinh bay ra khỏi Vong Ưu cốc, nơi đây đúng là thế ngoại đào nguyên khiến người ta quên đi sầu muộn. Tốc
độ của Thiên Mã thực nhanh như lưu tinh, nhưng Y Tích bảo nó chậm một
chút, để Trần Phong ngắm nhìn phàm trần.

Những đường phố đông đúc đều thành hoang vắng, bao kiến trúc phồn hoa bị phá hủy không người lui tới, mọi người đều trốn trong nhà mình, hiếm
khi ra ngoài. Trần Phong không hiểu hỏi :

– Chẳng phải nàng nói Ma tộc còn ở cửa vào phàm trần ư, nhưng phàm trần sao lại đến nỗi này?

– Đại quân chủ lực của Ma tộc bị ngăn ở cửa vào, nhưng có một vài Thích
khách đã tiềm nhập phàm trần rồi, giết đi rất nhiều tướng quân lãnh
binh, còn Ngũ tộc Tinh linh của Thần tộc đang toàn lực bảo hộ bọn họ,
chưa cùng Thích khách giao chiến.

Y Tích trả lời.

– Ngự Nô chưa từng kể với ta về sự tình chiến tranh diệt thế có liên
quan tới chuyện của Công chúa, cũng có nghĩa là nàng phải không mang
thân phận Công chúa mới đúng. Nếu ta không vào vòng luân hồi ngàn năm
thì nàng nhất định vẫn còn ở trong Vong Ưu cốc, chúng ta đều không tham
dự vào cuộc chiến tranh diệt thế này. Nhưng giờ đây chúng ta đã tham dự
vào, vậy chẳng phải đã thay đổi lịch sử rồi sao?

Trần Phong có chút lo âu không thể nói rõ.

– Chuyện trong quá khứ quả thực có thể thay đổi ư?

Y Tích thắc mắc.

– Ta không biết, nhưng sau khi chiến tranh diệt thế kết thúc, không hề có tên của chúng ta.

Trần Phong cũng băn khoăn.

– Chiến tranh diệt thế đã không thành công, vậy chúng ta tốt nhất là
không nên thay đổi thì tốt hơn, không thì khéo quá hóa vụng khiến cho
Vạn thế hạo kiếp đến sớm một ngàn năm.

Y Tích bảo.

– Được, nàng bây giờ còn chưa mọc ra đôi cánh kim sắc, vậy nàng còn chưa phải là Công chúa đích thực, hẳn sẽ không có ai để ý tới chúng ta.

Trong khi Trần Phong và Y Tích nói chuyện, Thiên Mã Lưu Tinh đã bay đến
cửa vào phàm trần. Nơi này một bên là sa mạc, một bên là đại dương, còn
có cả những ngọn núi cao vút xuyên mây.

Khi Trần Phong và Y Tích cưỡi Thiên Mã Lưu Tinh giữa không trung, Thiên
Mã Lưu Tinh giang đôi cánh trắng muốt như một đám mây, do đó người phía
dưới không phát hiện ra được.

– Đoàn người kia hẳn phải là võ sĩ phàm trần, đi trước nhất là Hoàng tử?

Trần Phong chỉ vào đoàn người mặc giáp sắt phía dưới nói.

– Đúng, Chúa tể Thần Ma lưỡng tộc đang giao chiến, chàng xem kìa.

Y Tích nói.

Trần Phong nhìn tới, nước biển cuộn tung trời ập xuống, còn cát trong sa mạc với nước biển cùng va chạm với nhau, tạo thành vụ nổ rung trời
chuyển đất. Lúc này võ sĩ Hoàng tử dẫn đến cũng bắt đầu giao chiến cùng

tiểu yêu Ma tộc.

Tiểu yêu của Ma tộc linh lực yếu ớt, không đủ để giết người. Võ sĩ Hoàng tử đem đến toàn người kiêu dũng thiện chiến, đánh với lũ tiểu yêu không chút ngại ngần. Bọn họ đều ôm trong lòng ý chí quyết tử, hoài bão cứu
quốc, sức lực dùng tới đều đã vượt qua cực hạn của thân thể, nhưng vẫn
tiếp tục vung binh khí liều mạng đánh giết lũ tiểu yêu.

Hai bên đều tử thương vô số, lúc này một Thích khách linh lực cao cường
của Ma tộc đã tới, sử dung huyễn thuật lên mặt đất dưới chân đoàn võ sĩ
Hoàng tử đem đến. Cát biến thành cát lún, đoàn người của Hoàng tử từ từ
bị lún vào, càng dùng sức vùng vẫy lún càng nhanh. Đồng thời Thích khách còn triệu hồi đá tảng dưới đất lên, sau đó tách ra thành từng khối từng khối tàn nhẫn trút thẳng xuống.

– Y Tích, nàng ở lại đây, ta xuống cứu người.

Trần Phong nói đoạn phi thân xuống dưới, vẫy tay lên gạt cự thạch sang
bên, đây không phải là linh lực, mà là công lực. Sau đó hắn mau chóng hạ xuống ôm lấy Hoàng tử. Lúc này Hoàng tử đã hôn mê bất tỉnh, đầu bị đá
đập vào, máu còn đang chảy, giờ không còn nhìn rõ được bộ dạng nữa.

Trần Phong đả bại Thích khách đó của Ma tộc rất dễ dàng, vừa muốn rút
lui thì bị Thương Xá cản lại, bốn mắt nhìn nhau. Trần Phong đặt Hoàng tử lên lưng mình, hiểu rõ Thương Xá linh lực cao cường, vừa định rút Huyết Oán kiếm ra thì Châu Tế xuất hiện ngăn trước mặt Trần Phong.

– Mang Hoàng tử chạy đi đã, nơi này để ta ứng phó.

Trần Phong nghe lời mang Hoàng tử rời khỏi.

Trần Phong mang Hoàng tử đang trọng thương tới một ngôi miếu đổ, Y Tích
cũng đi theo cùng. Ngôi miếu này chỉ có một tượng sơn thần cũ kỹ, bên
trên giăng đầy mạng nhện, cửa sổ bên tường đều đã hỏng, trên mặt đất lại càng bừa bãi lộn xộn. Trần Phong đặt Hoàng tử lên một đám cỏ mọc đầy
trên đất.

– Hoàng tử đã chết rồi.

Y Tích cúi xuống bên Hoàng tử, phát hiện ra mạch anh ta đã không còn đập, tim cũng đã ngừng.

– Chết rồi?

Trần Phong thực lòng sợ rằng những chuyện được định sẵn sẽ bị thay đổi
bởi hắn. Hắn nhớ lại lời Ngự Nô từng nói, Huyết Oán kiếm xuất hiện khiến cho Hoàng tử sống lại. Do đó Trần Phong lấy từ trong người ra Huyết Oán kiếm đặt vào tay Hoàng tử, nhưng Hoàng tử không có chút phản ứng nào.

– Điều này sao có thể được? Nếu Hoàng tử không sống lại thì ai ngăn cản Ma tộc tới phàm trần đây?

– Công tử, trước tiên đừng vội, có lẽ có một số chuyện chúng ta còn chưa rõ.

Y Tích khuyên nhủ.

– Có lẽ vậy, Ngự Nô nói năm đó Huyết Oán kiếm trong tay Hoàng tử là thần của kiếm chứ không phải chân thân, đây lại là chân thân, có nghĩa là
thần của Huyết Oán kiếm không lâu nữa sẽ xuất hiện khiến Hoàng tử sống
lại.

Trần Phong nói.

– Vậy bây giờ phải làm gì với Hoàng tử?

Y Tích hỏi.

– Hãy lau rửa cho sạch gương mặt anh ta, sau đó chúng ta đưa anh ta tới Hoàng Lăng, nơi đó có thể bảo quản thật tốt thi thể.

Trần Phong nói rồi bước ra khỏi miếu, ngồi nghỉ trên cầu thang của ngôi miếu đổ, nhìn bầu trời nghĩ tới một số chuyện.

Ngàn sao lấp lánh trên cao, Trần Phong biết trong đó có một ngôi sao là
Thiên Mã Lưu Tinh, chỉ cần Y Tích gọi một tiếng là nó sẽ xuất hiện trước mặt trong nháy mắt. Trần Phong thực không muốn tham dự vào cuộc chiến
này, sợ rằng hắn sẽ làm thay đổi sự thất bại của chiến tranh diệt thế,
như vậy Vạn thế hạo kiếp sẽ tới sớm một ngàn năm. Hắn chỉ muốn mau đưa
Công chúa trở về, nhưng hiện tại Công chúa vẫn chưa hồi phục linh lực và ký ức, cửa thời gian cũng chẳng thể mở ra, do đó chỉ có thể ở lại nơi
này.

Trần Phong không biết phải làm sao, đành thuận theo tự nhiên phát triển
thế nào. Hắn vừa bước vào cửa miếu liền va ngay phải Y Tích đang đi ra.
Sau khi hai người tách ra, Y Tích nói :

– Công tử, chàng nhìn Hoàng tử xem.

– Hoàng tử sao rồi? Chẳng lẽ sống lại rồi sao?

Trần Phong vội hỏi.

– Không phải, chàng tự mình xem là biết.

Y Tích và Trần Phong bước vào miếu. Trần Phong nhìn khuôn mặt được Y
Tích lau rửa sạch của Hoàng tử, không ngờ khuôn mặt ấy giống hệt bản
thân hắn. Nhất thời hắn đứng lặng không nói nên lời.

– Công tử, lẽ nào một ngàn năm trước đây chàng có thân phận là Hoàng tử?

Y Tích do dự.

– Ta không biết, có lẽ chỉ là tướng mạo tương tự nhau mà thôi, trước tiên hãy đưa vào Hoàng Lăng rồi nói tiếp.

Hoàng Lăng là cấm địa của Hoàng gia, mai táng thân thể Hoàng đế các đời. Nghe nói trong Hoàng Lăng bày bố cơ quan dày đặc, hơn nữa còn quỷ dị
như mê cung, lại thêm bao nhiêu cao thủ giữ những nơi trọng yếu.

Hoàng Lăng xây trên vùng đất linh khí phong thủy, như vậy mới có thể bảo tồn được hoàng thất và quốc gia. Trần Phong và Y Tích để Thiên Mã Lưu
Tinh cõng Hoàng tử. Trên đường đi có vô số Hoàng Lăng nhưng Y Tích nói
đều là giả, bởi vì đó không phải là vùng đất phong thủy tốt nhất, chỉ để mê hoặc những kẻ đến Hoàng Lăng trộm bảo vật mà thôi.

Đi được rất xa, họ dừng lại ở một ngọn núi trông rất bình thường. Y Tích chỉ vào đám sương phủ đầy trời nói :

– Đây không phải là sương đơn thuần mà là do linh lực tạo thành, cũng
chính là phong thủy bảo địa. Thiếp nghĩ Hoàng Lăng phải nằm ở đây.

– Sương mù này bao năm không tan, hơn nữa còn phát ra ánh sáng và sự ấm áp khiến cho tinh thần sảng khoái, hẳn phải ở đây rồi.

Trần Phong bảo.

– Nhưng sương phủ quá lớn, chúng ta làm sao tìm được?

Y Tích buồn rầu.

– Nàng dùng lông vũ kim sắc thử thi hành huyễn thuật xem, có lẽ giúp cho trước mắt chúng ta rõ ràng hơn một chút.

Trần Phong đề nghị.

Y Tích lấy chiếc lông vũ kim sắc trên đầu xuống, sau đó biến thành một
phiến lá kim sắc, khẽ vung lên giữa màn sương. Một ít sương đọng lại bên trên, sau đó Y Tích khiến những giọt sương đọng này tiến vào mắt mình
và Trần Phong, trước mắt thoáng chốc sáng rõ, nhìn xuyên qua lớp sương
dày đặc, thấy một sơn động có hai võ sĩ đứng gác, cửa động viết: Hoàng
Lăng.

Trần Phong và Y Tích nhìn nhau cười, sau đó cùng đi tới. Vừa mới nhìn
tưởng là gần ngay trước mắt nhưng họ phải vượt qua rất nhiều bụi cây và
mê cung mới tới được.

– Chúng ta phải nghĩ biện pháp mới được, nếu cứ xông bừa vào sẽ làm tổn hại tới người vô tội, những võ sĩ đó đều là tử sĩ.

Y Tích nói.

– Cứ nhìn là thấy, đao không rời tay, cảnh giác cao độ, chẳng qua ta
nghĩ chúng ta căn bản không có cách nào dẫn họ đi chỗ khác, bởi vì họ
tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi này nửa bước.

Trần Phong đáp.

– Vậy đợi trời tối rồi nói tiếp, chúng ta cũng cần phải nghỉ ngơi.

Hai người Trần Y cũng không có biện pháp tốt hơn, chọn vị trí cách xa các võ sĩ một chút nghỉ ngơi, đến lửa cũng không nhóm lên.

Chỉ có điều đêm không phải quá đen tối, tuy không có ánh trăng nhưng
trời đầy sao sáng, còn cả loài đom đóm bay khắp nơi nơi. Nguồn sáng kiểu này tuy yếu mà huyền ảo mông lung, từng điểm từng điểm một đẹp tới mức
khiến Y Tích bâng khuâng, bởi vì trong Vong Ưu cốc không có đom đóm.

Y Tích nhảy múa cùng với đom đóm. Trần Phong ngắm nhìn như say như mê.
Mỗi một ánh mắt, một nét mặt của Y Tích dường như Trần Phong đều đã từng trông thấy trong ký ức, những thứ mơ hồ trong quá khứ giờ nhìn lại thấy như chẳng chút đổi thay, trở thành vô cùng quý giá.

Bầu trời sáng rực lên, giống như ánh lưu tinh, nhưng so với lưu tinh còn sáng hơn nhiều lần. Động tác của Y Tích dừng lại giữa không trung, mắt
dõi theo luồng ánh sáng rơi xuống, Trần Phong cũng vậy.

– Hoàng Lăng ở đó.

Hai người đồng thời bật thốt, sau đó cùng lúc phóng tới.

Khi đến Hoàng Lăng, phát hiện thấy trên không trung phủ một tầng ánh
sáng màu đỏ như máu, cũng như sương, từ trong Hoàng Lăng phát ra. Nhưng
võ sĩ bên ngoài Hoàng Lăng vẫn bất động, đứng y nguyên tại chỗ. Xem ra
nhiệm vụ của họ chỉ là canh giữ cửa, bên trong nhất định còn có người
khác quản lý.

– Đám đầu gỗ này xem ra không dễ đối phó, không còn biện pháp nào khác.

Y Tích nói rồi ra vẻ muốn động thủ.

– Để ta thử xem.

Trần Phong nói xong làm bộ dạng nghênh ngang bước tới.

– Vừa rồi có chuyện gì thế? Huyết quang sao lại xuất hiện bên trên Hoàng Lăng?

Trần Phong nghiêm nghị cất tiếng.

– Bẩm Hoàng tử, Tinh Quân nói rằng đêm nay trên trời sẽ xuất hiện chuyện lạ, ánh sáng vừa lướt qua bầu trời chính là điều Tinh Quân từng nói.

Một võ sĩ đáp. Tinh Quân mà võ sĩ nói là Quốc sư của phàm trần, người đứng dưới một người mà trên cả vạn người.

– Hoàng Lăng là trọng đại, không thể để có chút gì tổn hại, ta phải đi xem xem thế nào.

Trần Phong nói đoạn bước lên trước.

– Bẩm Hoàng tử, đừng làm khó chúng thần. Nơi này ngoại trừ Hoàng đế và Tinh Quân ra ai cũng không thể vào được.

Một võ sĩ ngăn cản.

– Ta cũng không thể sao? Giờ đây bên ngoài binh hoang mã loạn, Ma tộc
rất chóng thôi sẽ tấn công xuống phàm trần, thiên tượng lạ như vậy ta
nhất định phải xem cho rõ.

Trần Phong lộ vẻ tức giận.

– Mọi chuyện đã có Tinh Quân định đoạt, xin mời Hoàng tử.

Võ sĩ vừa xong đáp.

– Hoàng đế có khẩu dụ, lệnh cho ta phải làm một việc bí mật, nếu như có ai cản trở, giết chết không tha.

Đôi mắt Trần Phong đầy sát khí nhìn bọn họ, như thể đao rời khỏi bao.

– Tinh Quân nhân cơ hội phàm trần đại loạn, mang lòng phản nghịch. Lần
này ta cùng Hoàng tử đi điều tra chuyện này, nếu các ngươi dám cản trở,
sẽ bị xử tội như phản nghịch.

Y Tích mang theo Hoàng tử đích thực cũng dõng dạc bước ra bảo.

– Còn ngươi là ai?

Võ sĩ hỏi.

– Cho các ngươi xem một người.

Y Tích nói rồi đưa Hoàng tử thật ra cho họ xem, giờ đã chỉ còn là một bộ tử thi.

– Đây là thế thân của Hoàng tử, nếu không có hắn hôm nay người chết
chính là Hoàng tử rồi, kẻ hạ thủ chính là Tinh Quân. Ta là người được
Hoàng đế an bài trong phủ của Tinh Quân để giám sát mọi chuyện liên quan tới Tinh Quân. Tinh Quân ra lệnh cho ta đưa thi thể Hoàng tử vào Hoàng
Lăng, sau đó tuyên bố với thiên hạ cái chết của Hoàng tử, nhân cơ hội
phàm trần đại loạn, lão sẽ tranh ngôi đoạt vị.

– Điều này sao có thể được? Tinh Quân không gì không thể làm được, nếu
như các người lừa ngài thì căn bản không thể qua mắt ngài được.

Võ sĩ lạnh nhạt lên tiếng.

– Cái “không gì không thể làm được” của Tinh Quân chỉ là chuyện vặt vãnh thôi, ta không muốn tốn nước bọt cùng các ngươi nữa, nếu dám ngăn trở,
đích thị phường phản nghịch.

Trần Phong quát lớn.

Những võ sĩ này đều là người trung thành, kể cả có chết cũng không muốn
trên đầu mình có hai chữ phản nghịch. Bất đắc dĩ họ đành phải nhường
đường. Trần Phong ra lệnh :

– Nhớ rằng Hoàng tử đã chết, như vậy Tinh Quân mới có thể an tâm, chúng
ta càng có cơ hội đối phó với lão. Còn nữa, bên trong Hoàng Lăng là mạch nguồn sống của phàm trần, nhất định phải bảo vệ, không được để bất kỳ
ai tiến vào, cũng không được rời khỏi.

– Tuân lệnh, thưa Hoàng tử!

Trần Phong và Y Tích đưa Hoàng tử vào Hoàng Lăng rồi mới thở phào nhẹ
nhõm, để giảm bớt thương vong và náo động cũng đành phải bất chấp thủ
đoạn. Còn với Tinh Quân đó, tuy nói rằng dưới một người trên vạn người
nhưng Hoàng đế rất nghe theo lời ông ta, lại càng không để Hoàng tử có
chiến công lẫy lừng vào mắt. Loại người như vậy sao có thể không mang dã tâm, nhưng có phải là phản nghịch hay không lúc này nói ra e vẫn còn là quá sớm.

– Nơi này thực giống như mê cung, đường nào mới là sinh lộ đây?

Lúc này Trần Phong và Y Tích đứng trước một ngã ba, xung quanh đầy những con đường nhỏ và cửa động khiến cho người ta mới nhìn qua đã muốn hoa
mắt chóng mặt rồi.


– Trước tiên hãy nghỉ ngơi chút đã. Nơi này là bí mật của hoàng thất,
nhất định bày bố rất nhiều cơ quan, để Hoàng tử lại nơi này không khó
nhưng ta thấy rất hứng thú với những thứ khác.

Trần Phong nói.

– Luồng huyết quang từ trời cao vây lấy Hoàng Lăng?

Y Tích cũng đoán ra.

– Ta có cảm giác rất lạ, màu đỏ máu ấy quá thu hút với ta. Ta thậm chí
còn có thể ngửi thấy mùi máu, nhưng mùi máu ấy không đến từ hiện tại mà
từ không lâu sau này.

Trần Phong suy luận.

– Hy vọng đây không phải là âm mưu của Tinh Quân.

Nghỉ ngơi ít lâu, Trần Phong đột nhiên cảm giác trước ngực đau nhói, một luồng huyết quang từ trong cơ thể Trần Phong đột nhiên xuất hiện, giống y như ánh sáng vừa rồi bao phủ Hoàng Lăng. Trần Phong hai tay ôm giữ
lấy ngực, cố gắng chịu đựng. Y Tích trông thấy vội tới đỡ hắn, hỏi :

– Công tử, chàng sao vậy?

– Là do Huyết Oán kiếm, nó muốn thoát khỏi thân thể ta.

Trần Phong nghiến răng nói.

– Lẽ nào trong Hoàng Lăng có thứ gì nó cảm thấy hứng thú sao?

– Trời cao có chuyện lạ.

Trần Phong nói rồi thân thể nhẹ bỗng, Huyết Oán kiếm rời khỏi người.
Luồng ánh sáng đỏ như máu ấy lại càng dày thêm, bao phủ lấy Huyết Oán
kiếm vào trong.

Trần Phong và Y Tích đứng tại chỗ nhìn Huyết Oán kiếm đang bay trong
không trung. Huyết quang khiến cho bao nhiêu bức tường đá quanh Hoàng
Lăng đều biến thành màu đỏ. Y Tích ngạc nhiên :

– Nó muốn làm gì vậy?

– Huyết Oán kiếm là sức mạnh bên ngoài Tam giới, chuyện nó vừa rời khỏi thân thể ta khiến ta không tài nào hiểu nổi.

Trần Phong đáp lại.

Huyết Oán kiếm dừng lại một chút rồi cúi mình bay xuống nâng Hoàng tử
lên bay về phía trước. Trần Phong và Y Tích đi ngay phía sau, qua vài
lối rẽ Huyết Oán kiếm bay vào một mê cung như lưới nhện. Trần Phong nói :

– Xem ra nó đang dẫn đường.

Hoàng Lăng vốn dày đặc cơ quan giờ đây dưới sự dẫn đường của Huyết Oán
kiếm bất ngờ sóng yên bể lặng, Trần Phong và Y Tích cảm thấy có phần
không hiểu nổi. Lòng vòng hồi lâu, cuối cùng Huyết Oán kiếm dừng lại ở
một nơi, rồi thả Hoàng tử xuống. Trần Phong và Y Tích nhìn thấy phía
trước trên một chiếc long ỷ có một luồng huyết quang cực mạnh, từ trên
cao chiếu xuyên thấu Hoàng Lăng, chắc rằng ánh sáng chiếu xuống vừa rồi
chính là nó.

Nhưng chỉ có thể nhìn thấy luồng huyết quang, còn hình dạng lại không
thấy rõ, càng không thấy rõ là thứ gì. Trần Phong muốn tới gần xem cho
rõ, nhưng vừa bước được hai bước thì không thể tiến thêm được, thì ra
trước mặt bọn họ có một bức tường băng trong suốt.

– Thần Vương nói đêm nay sẽ có hiện tượng lạ, ra lệnh cho ta giữ ở đây đề phòng có kẻ mưu đồ bất chính.

Một màn hoa tuyết phủ xuống trước mặt họ cùng lúc thanh âm đó cất lên,
trong đó có một nữ tử xinh đẹp mặc bạch y, hơn nữa còn mang một cặp cánh tuyết.

– Nàng là Tinh linh Tuyết tộc Sầm Hàm.

Trần Phong nhìn đôi cánh tuyết thêm vào đó là dung mạo giống với Sầm
Hàm, nhớ lại lời Sầm Hàm từng nói, tên của nàng chính là từ mẫu hậu.

– Ngươi là ai? Sao ngươi biết được?

Sầm Hàm có chút bất ngờ hỏi.

– Ta không biết phải giải thích với nàng thế nào, có một số chuyện ta nghĩ Ngự Nô có thể nói rõ hơn.

Trần Phong trả lời.

– Bất kể là ai, nơi này ngoại trừ Thần Vương ra, ai cũng không được tiến vào.

Sầm Hàm nghiêm giọng.

– Ta không hề muốn tiến vào nhưng ta muốn nhờ nàng giúp ta một việc.

Trần Phong nói.

– Giúp việc gì?

– Ta muốn nàng dùng huyễn thuật của Tuyết tộc tạo ra băng không thể tan chảy để bảo tồn thân thể cho người này.

Trần Phong nói rồi chỉ vào Hoàng tử đang nằm trên đất.

– Tại sao ta phải giúp ngươi?

– Ta thực không tìm ra lý do, nhưng nàng phải giúp bởi vì chỉ có anh ta
mới có thể chống lại cuộc chiến tranh diệt thế Ma tộc tiến hành với phàm trần.

– Chính là hắn, một kẻ đã chết, sao có thể được? Nếu Thần tộc chúng ta mà còn không làm được thì phàm trần càng không thể nào.

Sầm Hàm khinh miệt.

– Ta đứng ở đây, nàng hãy dùng huyễn thuật mạnh nhất của Tuyết tộc tấn
công ta. Ta không tránh không né. Nếu nàng có thể đả thương được ta, ta
lập tức bỏ đi, còn nếu nàng không thể, vậy hãy giúp ta làm chuyện này.

Trần Phong kiên quyết.

– Ngươi chẳng ngờ lại xem thường ta đến vậy, ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Đôi băng kiếm trong tay Sầm Hàm đâm thẳng vào thân thể Trần Phong. Trần
Phong quả nhiên không tránh né. Băng kiếm trong thân thể Trần Phong dần
dần tan chảy, sau đó ngưng kết thành mũi băng đâm xuyên qua sang bên
kia.

– Vô dụng thôi, nàng thua rồi.

Trần Phong nói, mặt không đổi sắc. Vết thương không ngờ chẳng nhỏ ra một giọt máu. Bản thân Trần Phong cũng cảm thấy lạ, chẳng lẽ trong người
mình đã không còn máu ư.

– Ngươi không phải là người trong Tam giới. Ngươi rốt cuộc là ai, không có máu cũng không có hồn phách.

Dung Băng quyết của Sầm Hàm nhìn đơn giản nhưng thực ra bên trong ẩn
chứa huyễn thuật lợi hại Sát Hồn thuật, nhưng đối với Trần Phong không
có lực sát thương, khiến nàng kinh hãi vô cùng.

– Điều này nàng không cần phải biết, hãy thực hiện lời cam kết đi.

Trần Phong lạnh lùng bảo.

– Được, ta đáp ứng lời ngươi.

Sầm Hàm bước tới gần Hoàng tử. Khi nàng nhìn thấy tướng mạo của Hoàng tử thì trong lòng lại kinh hãi, nhưng nàng với kẻ này đã có quá nhiều nghi vấn không thể giải thích rồi, có thêm một vấn đề mơ hồ nữa cũng vậy
thôi. Sầm Hàm triệu hồi hàn khí bao quanh thân thể Hoàng tử, sau đó
Hoàng tử như đang ngủ bình yên bên trong lớp băng không thể tan chảy.

– Giờ đây Ma tộc đang ép đến gần, Thần tộc toàn lực chống cự, không hiểu tại sao Thần Vương lại ra lệnh cho nàng tới nơi này trông giữ.

Trần Phong thắc mắc.

– Hiện tượng lạ vừa mới phát sinh, vẫn chưa thành hình, Thần Vương biết mình phải làm gì.

Sầm Hàm đáp lại.

– Ba người Phá Trúc, Tịch Nguyệt và Cát Duyệt hẳn đang lo chuyện Thích khách tiềm nhập phàm trần hả?

Trần Phong hỏi.

– Dường như ngươi chuyện gì cũng biết cả.

Trong lòng Sầm Hàm càng lúc càng thấy Trần Phong thần bí.

– Có cách nào tìm Ngự Nô không? Ta có việc muốn tìm gặp hắn.

Trần Phong nói.

– Ngũ tộc Tinh linh bọn ta mỗi người có việc riêng, chỉ nghe theo mệnh
lệnh của Thần Vương, do đó bọn ta không có cách nào để tìm ra Ngự Nô.

Sầm Hàm trả lời.

– Được, vậy ta tự mình đi tìm hắn. Còn người này thì lưu lại nơi đây, ta mong nàng sẽ để tâm tới hắn.

Trần Phong nói rồi cùng Y Tích quay người rời khỏi. Y Tích sợ lộ thân phận nên không nói gì.

– Ngươi cũng đi cùng ta, sau này ta sẽ đưa ngươi quay trở lại.

Trần Phong nói với Huyết Oán kiếm đang do dự trên không.

– Sự việc giờ đây còn chưa rõ ràng, chỉ có thể chờ đợi, chúng ta nhân cơ hội này đi làm một số việc quan trọng.

Huyết quang của Huyết Oán kiếm nhạt dần, sau đó bay xuống trước mặt Trần Phong. Trần Phong nắm lấy Huyết Oán kiếm cất vào trong thân thể, sau đó cùng Y Tích theo đường cũ quay trở lại. Toàn bộ sự việc Sầm Hàm đều
trông thấy tận mắt mà có phần chẳng dám tin.

Trần Phong và Y Tích ra khỏi Hoàng Lăng rồi ra lệnh cho võ sĩ chuyện hôm nay không được để lộ cho bất kỳ ai biết, để tránh tin tức lan truyền.

– Công tử, tiếp theo phải đi đâu?

Ra khỏi ngọn núi phủ sương, Y Tích hỏi.

– Ta phải điều tra một người.

Trần Phong nói.

– Ai vậy?

– Tinh Quân.

– Công tử, chúng ta chẳng phải không muốn tham dự vào chuyện này sao? Chàng làm như vậy không sợ sẽ làm biến đổi gì đó ư?

Y Tích ngần ngại.

– Chuyện này khiến ta có phần nghi hoặc, có lẽ sẽ liên quan tới một ngàn năm sau, ta nhất định phải biết.

Quyết định của Trần Phong không thể nào ngăn cản được. Đối với Tinh
Quân, rốt cuộc là hắn có điều gì nghi vấn tới mức không thể không điều
tra đây?

Hoàng cung được phòng vệ rất sâm nghiêm, ngoại trừ võ sĩ ra còn có cả
một ít người của Thần tộc, phủ Tinh Quân cũng tương tự. Trần Phong và Y
Tích tránh những người này không hề khó khăn, tìm khắp Tinh Quân phủ
nhưng không hề gặp được Tinh Quân.

– Theo lý mà nói, lúc này binh hoang mã loạn, Tinh Quân không thể nào đi ra ngoài mới đúng.

Y Tích nghi hoặc hỏi.

– Tinh Quân rốt cuộc là ai? Nếu quả đúng như ta nghĩ, vậy thì có nghĩa gì đây?

Trần Phong lẩm bẩm một mình.

– Công tử, chàng có phải đã biết điều gì không?

– Không thể xác định được. Võ sĩ ở cổng vào Hoàng Lăng đã nói với chúng
ta rằng Tinh Quân tính được trời có sự lạ, nhưng bên trong Hoàng Lăng,
Sầm Hàm nói Thần Vương tính ra trời có sự lạ. Điều này quá ư trùng hợp.

Trần Phong đáp.

– Có phải chàng nghi ngờ Tinh Quân và Thần Vương là cùng một người không?

– Phải, Thần Vương cũng chính là phụ vương của nàng, một ngàn năm sau
đồng quy vu tận với Thương Xá. Những chuyện gặp phải hôm nay tóm lại
khiến ta có cảm giác không thống nhất. Sau khi cứu Hoàng tử, ta với
Thương Xá và Thần Vương đều trực tiếp đối mặt, một ngàn năm sau họ lại
không hề đề cập một chữ tới chuyện này.

Trần Phong phân tích.

– Nếu quả thực đúng như chàng nghĩ, có lẽ để bảo hộ phàm trần nên Thần
Vương đã giả trang thành Tinh Quân. Như thế ngài mới có thể dùng thân
phận Quốc sư để cùng Hoàng đế cai trị phàm trần, để phàm trần và Thần
tộc liên thủ đối phó Ma tộc.

Y Tích tiếp lời.

– Hy vọng như vậy.

Trần Phong trong lòng nặng nề, dường như chuyện này không đơn giản chỉ có thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.