Đọc truyện Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh – Chương 92: Đệ Nhất Tài Tử Cảnh Quốc!
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Hôm nay Khánh An phủ hiển nhiên trở thành một tòa thành không có ban đêm, dù tửu quán thanh lâu hay cửa hàng, trên cơ bản đều sẽ buôn bán suốt đêm, bởi vì một đêm lợi nhuận này đủ để đắp sinh ý mấy ngày bình thường của bọn họ, các địa phương giống như tửu quán thì còn ghê hơn, lợi nhuận nửa ngày không sai biệt lắm đã bù đắp được mười ngày nửa tháng.
Chỉ có đám người chân chất như Lão Phương mới nghỉ ngơi trong thời điểm sinh ý tốt nhất này, lúc này nếu nhìn thấy sinh ý của các nhà bán mứt quả, đoán chừng đang hối hận đấm ngực dậm chân…
Sau khi ra khỏi hội thơ, Lý Dịch suy nghĩ một chút, trong nội tâm có chút hối hận.
Tuyệt tác truyền thế như Thủy Điệu Ca Đầu không nên dễ dàng lấy ra, có phải có chút quá qua loa hay không?
Tuy thắng được một khối ngọc bội nhưng ngọc bội kia nhiều lắm chỉ đổi được ba trăm lạng bạc, tính toán một hồi thì mình thật giống như ăn thiệt thòi…
Nếu vừa chọn đại một bà Nguyệt Từ từ quyển Tống Từ Tinh Tuyển sợ rằng cũng có thể trấn trụ được Trầm Chiếu kia, nói ra thì mình thật quá manh động.
Bất quá, hiện đang hối hận cũng muộn, không nghĩ chuyện này nữa, thu thập tâm tình, chọn một nhà cầm đồ nhìn có chút chính quy, nhấc chân đi vào.
Sau nửa canh giờ, Lý Dịch và Liễu Như Ý mới đi ra.
Không gian không phải thương nhân, họ Trầm nói khối ngọc bội này ít nhất cũng đáng ba trăm lạng bạc, hắc tâm lão bản của hiệu cầm đồ thế mà chỉ xuất giá một trăm năm mươi lượng, trực tiếp chém đứt một nửa, Lý Dịch dùng một khắc đồng hồ cò kè mặc cả đến hai trăm lượng, đối phương đến chết còn lắm miệng.
Sau cùng, khi thấy đôi mi thanh tú của Liễu Như Ý nhăn lại, ngọc thủ sờ đến chuôi kiếm, Lý Dịch thấy tình thế không ổn, vội vàng nói ra tên tuổi Trầm Chiếu.
Nếu không, lão bản hiệu Cầm Đồ này tối nay sẽ phải xui xẻo.
Không thể không nói, tên tuổi Trầm Chiếu Trầm công tử vẫn có tác dụng rất lợi hại, nếu ngọc bội tùy thân của tài tử thứ hai Khánh An Phủ, giá cả tự nhiên cao hơn một chút, chưởng quỹ Cầm Đồ xác nhận, cuối cùng nâng giá đến ba trăm lượng.
Lúc gần đi còn cố ý nhét thêm cho Lý Dịch mười lượng bạc, vẻ mặt sốt ruột biểu thị, nếu như lần sau hắn có thể lấy ngọc bội của Dương Ngạn Châu, đối phương nguyện ý ra giá gấp hai, nếu như Lý Dịch không hài lòng, giá cả còn có thể thương lượng lại…
Lý Dịch đại khái có thể đoán được ý đồ của lão bản hiệu cầm đồ, tài tử nổi danh khắp Khánh An phủ giống như mấy người kia, nữ tử ngưỡng mộ bọn họ rất nhiều, nếu gặp được hào môn tiểu thư nhà không thiếu bạc động tâm, ba trăm lượng mua vào, chuyển tay bán lại cho các nàng, sợ rằng còn có thể kiếm lời không ít.
Điều này khiến trong lòng Lý Dịch không khỏi cảm thán, ở cái thế giới này, tài tử quả nhiên nổi tiếng!
Chờ đến một ngày hắn nổi danh, bán một vài bức họa có kí tên, hoặc mấy đôi vớ, quần áo lót đã mặt chưa giặt gì đó, sợ rằng cũng có thể kiếm tiền…
Đúng rồi, hình như không có mang theo bài Thủy Điệu Ca Đầu mình viết lúc nãy rồi, thật sự không nên, dù sao đây cũng là tuyệt tác nghe, chờ khi hắn thành danh, làm sao cũng phải lấy ra bán hơn một nghìn lượng bạc mới đủ… Bây giờ đi về lấy còn kịp sao?
Trong đầu vừa nghĩ tới những nữ tử như lang như hổ kia, Lý Dịch lập tức bỏ ý niệm này.
Trong ngực cất ngân phiếu ba trăm lượng, Lý Dịch cùng Liễu Như Ý đi dạo trên các khu buôn bán náo nhiệt, tự nhiên không biết, toàn bộ vườn cẩm tú đã bởi vì một bài Thủy Điệu Ca Đầu mà hoàn toàn sôi trào.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-
Một vài lão giả râu tóc bạc trắng vây quanh một cái bàn án, ánh mắt gắt gao chằm chằm vào tờ giấy Tuyên Thành trên bàn.
Tằng Túy Mặc đứng một bên, rất muốn cướp bài Thủy Điệu Ca Đầu gốc kia về, nhưng nghĩ đến mấy vị lão giả trước mắt đều là danh túc văn đàn, địa vị bất phàm, nên nhịn xuống ý nghĩ này.
– Thân là người đọc sách, chữ viết xấu như cua bò, thật sự nhục nhã!
Một vị lão giả nổi giận đùng đùng, tức giận mở miệng, khiến cho bọn tài tử xung quanh hai mặt nhìn nhau cũng không dám phát biểu một lời.
Tuy vị lão già này có tính tình táo bạo, nhưng thân phận đối phương còn đó, dù Tri phủ đại nhân ở chỗ này cũng không dám nhiều lời.
Lão Học Chính đại nhân làm quan nhiều năm.
Học trò khắp thiên hạ, bên trong không thiếu đại quan đương triều, Đổng tri phủ năm đó cũng bái Lão Học Chính làm thầy, bây giờ gặp lão nhân gia ông ta cũng phải cung cung kính kính hô một tiếng “Lão sư”.
Sau khi phát tiết một phen, ánh mắt lão giả lại nhìn về phía trang giấy, chỉ bất quá lần này, trong đôi mắt già nua vẩn đục lại tuôn ra hào quang, hồi lâu sau thở dài một tiếng.
– Thật sự hay a…, nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết (người có vui, buồn, ly, hợp, trăng có mờ, tỏ, đầy, vơi)… Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên (Chỉ nguyện người trường cửu, Ngàn dặm dưới trăng thâu), viết Trung Thu từ đến trình độ này, sợ rằng toàn bộ Cảnh Quốc không có người thứ hai…
– Tạo nghệ của người này tại phương diện thi từ sợ rằng đã đạt đến trình độ cao thâm mạt trắc, nghe nói đêm Thất Tịch trước, Thước Kiều Tiên cũng xuất từ tay hắn.
Một vị khác lão giả bên cạnh lão thu tầm mắt lại, đồng dạng thở dài một hơi.
– Một bài phong tình nữ tử, nhu hương uyển chuyển, một bài hào phóng khoáng đạt, khí tượng rộng rãi… Rất khó tưởng tượng, hai bài từ phong cách hoàn toàn khác biệt chỉ do một người làm.
– Sau ngày hôm nay, phàm là học sinh Cảnh Quốc ta, chỉ cần uống rượu dưới ánh trăng, nhất định sẽ nhớ tới “Nâng chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba”, Thất Tịch hay Trung Thu đều không quên Thước Kiều Tiên và Thủy Điệu Ca Đầu, lão phu ngược lại cảm thấy, nếu để cho hắn làm tiếp một bài Thượng Nguyên từ, mấy hội thơ này về sau sợ rằng cũng không cần tổ chức!
– Riêng lấy thi từ mà nói, có thể gọi hắn là Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử, sợ rằng cũng không có bao nhiêu người phản đối.
Lão Học Chính gật đầu, biểu thị đồng ý với điểm này, bất quá sau một khắc, lông mày đã dựng thẳng, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chửi một câu.
– Cái thằng nhóc con này chẳng lẽ cho tới bây giờ đều không nghĩ tới luyện chữ một chút sao!
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-
…
…
Các tài tử xung quanh cung kính đứng một bên, nghe Lão Học Chính và mấy vị danh túc đánh giá Lý Dịch, không khỏi âm thầm kinh hãi.
“Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử…” Từ xưa đến nay văn vô đệ nhất, thi tài đến trình độ nhất định thì rất khó phân ra cao thấp, chưa từng có một người được bọn họ đánh giá như thế.
Hội thơ Trung Thu được giới văn nhân học sinh Khánh An phủ chú ý, hơi có chút tin tức rất nhanh sẽ lan truyền ra ngoài.
Không bao lâu, từng trang giấy giống như tuyết bay bay ra khỏi vườn cẩm tú, có bài Từ, thậm chí ngay cả đánh giá của bọn người Lão Học Chính đối với bài Từ kia cũng được đưa ra ngoài, không mất bao lâu thời gian, câu tán thưởng Lý Dịch là “Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử” đã rất nhanh truyền khắp toàn bộ Phủ Thành…
Trong thời gian cực ngắn, thanh lâu kỹ quán các nơi cũng đã truyền đến Thủy Điệu Ca Đầu, Lý Dịch – Thước Kiều Tiên hiện thân trên hội thơ Trung Thu, giận dữ vì hồng nhan, ngang nhiên tiếp nhận đấu văn của tài tử thứ hai Khánh An Phủ – Trầm Chiếu, một bài Thủy Điệu Ca Đầu kinh diễm toàn trường lại khiến cho Trầm Chiếu xé thơ lần hai…
Các văn nhân học sinh lúc nghe được chuyện này, thân không trực tiếp ở đó, nhiệt huyết trong lòng xúc động, chỉ hận mình không thể tận mắt nhìn thấy, mà vô số nữ tử trong khuê các lúc nghe nha hoàn nhà mình giảng thuật tin tức nghe được từ bên ngoài, trong đôi mắt đẹp cũng lấp lóe lưu quang, dị sắc không ngừng.
Mà lúc này, Lý Dịch thật sự không biết chút nào về việc này còn đang du đãng đầu đường.
Bất quá khác với lúc vừa đi ra khỏi vườn cẩm tú, giờ phút này, trong bao quần áo hắn cõng trên lưng đã không ít thứ.
Hầu bao, túi thơm, vòng tay, trâm đầu, son và phấn…
Lần trước Như Nghi cho hắn một kiện y phục tự thân may, có qua có lại, bây giờ túi tiền Lý Dịch lần nữa tràn đây, đương nhiên sẽ không keo kiệt phương diện này.
Không chỉ mua cho Như Nghi, Tiểu Hoàn cũng phải có một phần, không phải vậy, tuy tiểu nha hoàn ngoài miệng không nói, nội tâm chắc sẽ rất thương tâm, mà mua cho hai người cũng không thể bỏ rơi Liễu Như Ý, đối đãi nhị tiểu thư khác với các nàng kia thì hậu quả thật rất nghiêm trọng…
Tuy nhiên, cứ như vậy thì vẫn cảm thấy không đủ thành ý, bất quá… Đợi sau đó tự mình sẽ đơn độc đưa Như Nghi một phần lễ vật khác.
Nhìn Lý Dịch lần nữa đi vào một cửa hàng trang sức, Liễu Như Ý nhếch miệng hiện ra một đường cong, đang muốn đi theo vào, cước bộ đột nhiên đình trệ, ánh mắt nhìn về phía hai thư sinh đang đi qua bên người nàng.
– Thước Kiều Tiên…Thủy Điệu Ca Đầu, Học Chính đại nhân… Lý Dịch… Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử…
Nghe được những tin này trong miệng hai người, mắt đẹp Liễu Như Ý hơi nhướng, mang theo vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng đang cò kè mặc cả với lão bản trong tiệm.