Đọc truyện Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh – Chương 72: Cả hai cùng có lợi
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
– Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng…
Tằng Túy Mặc quay đầu nhìn Lý Dịch, vô luận như thế nào nghĩ cũng không thể liên hệ hai chữ “Quân tử” với thư sinh trước mắt.
Dù sao, không có vị quân tử nào há miệng ngậm miệng đều là “Mẹ ngươi” hết.
Nhưng dù như thế nào… Hắn cuối cùng đã đáp ứng.
Bất quá, vừa nghĩ tới vừa rồi mình mở miệng cầu hắn, hắn không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp cự tuyệt, mà khi Nhược Khanh tỷ tỷ nhờ, hắn lại đáp ứng sảng khoái, trong lòng không khỏi chua xót, ánh mắt nhìn về Lý Dịch cũng dần hóa thành u oán và phẫn uất.
– Đa tạ công tử!
Thấy Lý Dịch đáp ứng, trên gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhược Khanh hiện ra tia vui mừng.
– Đừng vội, ta còn có một điều kiện.
Lý Dịch mở miệng.
– Điều kiện gì?
Tằng Túy Mặc nhìn hắn, ánh mắt bỗng nhiên trở nên cảnh giác, mặc dù nàng xuất thân thanh lâu, nhưng là thanh quan nhân bán nghệ không bán thân, nếu Lý Dịch đưa ra yêu cầu quá phận, dù có cầu hắn làm thơ, mình cũng sẽ không đáp ứng.
Lý Dịch biết Tằng Túy Mặc tự mình đa tình cũng thèm quan tâm nàng, quay đầu nhìn Uyển Nhược Khanh hỏi.
– Nhược Khanh cô nương nói chỉ cần thắng tỷ thí hôm nay thì sẽ được tham gia hội thơ Trung Thu?
Uyển Nhược Khanh gật đầu, nhưng vẫn không hiểu ý Lý Dịch.
Lúc này, Lý Dịch nhìn nàng, nói:
– Nghe nói Thi Xã chiến thắng hôm nay sẽ nhận được một trăm lạng bạc khen thưởng, thứ khác ta không muốn, chỉ một trăm lạng bạc này.
Hỗ trợ thì hỗ trợ, nhưng chỗ tốt vẫn phải lấy.
Nữ tử Vân Anh Thi Xã và hai nàng Uyển Nhược Khanh muốn đoạt tư cách tham gia hội thơ Trung Thu, Lý Dịch muốn một trăm lạng bạc, mọi người có mục đích riêng của mình, cục diện hai phe đều có lợi.
Uyển Nhược Khanh nghe vậy, gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ có chút không tin, ngẩng đầu lên nhìn Lý Dịch, mới gật gật đầu đáp:
– Lẽ ra nên như vậy.
Tuy nói một trăm lạng bạc cũng không phải con số nhỏ nhưng các nàng không quá để ý nó, đây chẳng qua là tiền thưởng tặng kèm khi thắng tỷ thí, nếu thua, ngay cả tư cách tham gia hội thơ Trung Thu đều không có, chớ nói chi khen thưởng một trăm lạng bạc.
Quyết định này nàng không cần trưng cầu ý kiến những cô gái kia, có thể quyết định dùm các nàng.
“Hừ, thần giữ của, trong mắt chỉ có tiền!”
Tằng Túy Mặc thầm chửi một câu, vẻ mặt hiện rõ sự khinh bỉ Lý Dịch.
Điều kiện đã thỏa đàm, ba người quay đầu trở về đại sảnh.
Trên đường đi, Uyển Nhược Khanh đi bên cạnh Lý Dịch, hai người nói cái gì đó, Tằng Túy Mặc thỉnh thoảng ngẩng đầu trừng Lý Dịch một cái, nếu ánh mắt nàng có thể chém người, hiện tại Lý Dịch đã bị ngàn đao bầm thây.
Tiểu nha hoàn đi theo sau mấy người, một hồi nhìn Lý Dịch, một hồi lại len lén liếc Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc, tâm thần có chút bất định.
Trên lầu, có mấy người nhìn xuống bên dưới, sau một lúc giật mình mới hơi nghi hoặc cất lời.
– Người đi cùng Uyển cô nương và Túy Mặc cô nương là ai, nhìn thật lạ…
– Sợ là bằng hữu của Uyển cô nương, vừa rồi thấy hắn ở cùng một chỗ với người Vân Anh Thi Xã.
– Là hắn! Sao Uyển cô lại kết giao với người thô bỉ như thế?
Trong những người này, không biết Lý Dịch thì không khỏi kinh ngạc, Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc thế mà thân cận với vị nam tử như thế, con người vừa rồi tận mắt nhìn thấy hắn mắng Tô Văn Thiên rời đi, trong lòng càng khiếp sợ, tại sao người này tới lui với tài nữ nổi danh Khánh An phủ – Uyển Nhược Khanh và thanh quan nhân đầu bài Quần Ngọc Viện – Tằng Túy Mặc đây?
Loại người thô bỉ bại loại này, tâm tình nói chuyện bọn họ cũng không có.
Chẳng lẽ nói, hai vị cô nương thích bộ dạng như thế?
Lúc này, mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã đang tụ cùng một chỗ, trên bàn đều là những bài thơ mọi người đã đọc qua, mặc dù không có cam lòng cũng không thể không thừa nhận, trong thi đạo, các nàng xa xa không đuổi kịp những nam tử đó.
– Chẳng lẽ chúng ta thật vô duyên với hội thơ Trung Thu?
Một nữ tử không cam lòng nói.
Chúng nữ thở dài, nhao nhao trầm mặc không nói.
Ngay vào lúc này, Uyển Nhược Khanh và Lý Dịch đi về bên này.
– Hết thảy xin nhờ công tử.
Uyển Nhược Khanh thi lễ với Lý Dịch, nghiêm túc nói.
– Nhược Khanh, đây là…
Lần nữa nhìn thấy thư sinh vừa rồi, chúng nữ hiện ra vẻ nghi hoặc, nữ tử lớn tuổi định tiến lên hỏi thăm, Lý Dịch đã cầm bút.
Nhúng vào nghiên mực, đang định nâng bút viết, giống nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Uyển Nhược Khanh, đưa bút cho nàng, nói:
– Ta đọc, Nhược Khanh cô nương viết ra đi.
Uyển Nhược Khanh tự nhiên không biết Lý Dịch sợ chữ mình quá xấu để người ta chê cười, nghĩ thầm vẫn là vị công tử này cân nhắc chu đáo, đã đây là tác phẩm đại biểu Vân Anh Thi Xã, tự nhiên phải cần mình viết.
Nàng nhận bút từ trong tay Lý Dịch, trong lúc mấy vị nữ tử xung quanh hơi nghi hoặc, Lý Dịch đã mở miệng.
– Có rượu không có bạn, Một mình chuốc dưới hoa.
– Là thơ!?
Mấy vị nữ tử thở nhẹ một hơi, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, nhưng còn chưa rõ tình huống trước mắt như thế nào.
“Gia hỏa này, thật rất giỏi sao?
Tằng Túy Mặc nhìn main ta, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.
Dù sao vừa rồi nàng cũng chỉ suy đoán, vạn nhất thư sinh này không tài hoa gì, chỉ là trời sinh kiêu ngạo, hết thảy vừa rồi đều uổng phí hết sao?
– Cất chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba…
Cũng chính ngay thời điểm này, Lý Dịch đọc ra câu thơ thứ hai.
Thoáng chốc, mấy vị nữ tử rất có tài văn chương khẽ giật mình, sau một khắc thì sắc mặt thay đổi.
Mắt thấy sắc mặt các nàng đều trở nên trang trọng, Tằng Túy Mặc giật mình, sau đó nhìn về phía Lý Dịch, trong lòng dâng lên suy nghĩ không thể tin được.
– Chẳng lẽ hắn làm thơ rất hay?
– Trăng đã không biết uống, Bóng chỉ quấn theo ta.
– Tạm cùng trăng với bóng, Chơi xuân cho kịp mà…
Thanh âm Lý Dịch tiếp tục vang lên, bên cạnh hắn, Uyển Nhược Khanh nâng bút viết, từng hàng chữ nhỏ chỉnh tề xinh đẹp xuất hiện trên giấy.
– Ta hát, trăng bồi hồi, Ta múa, bóng rối loạn.
– Lúc tỉnh cùng nhau vui, Say rồi đều phân tán.
– Gắn bó cuộc vong tình, cùng hẹn tại ngân hà.
Uyển Nhược Khanh viết xong một chữ cuối cùng rồi thu bút, Lý Dịch lần nữa mở miệng.
– Bài thơ này tên Nguyệt Hạ Độc Chước (*).
(*: Mình ta uống rượu dưới ánh trăng.
Hoa gian nhất hồ tửu,
Độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.
Nguyệt ký bất giải ẩm,
Ảnh đồ tùy ngã thân.
Tạm bạn nguyệt tương ảnh,
Hành lạc tu cập xuân.
Ngã ca nguyệt bồi hồi,
Ngã vũ ảnh linh loạn.
Tỉnh thì đồng giao hoan,
Tuý hậu các phân tán.
Vĩnh kết vô tình du,
Tương kỳ mạc Vân Hán.)
(Bản Dịch của Nam Trân:
Có rượu không có bạn,
Một mình chuốc dưới hoa.
Cất chén mời trăng sáng,
Mình với bóng là ba.
Trăng đã không biết uống,
Bóng chỉ quấn theo ta.
Tạm cùng trăng với bóng,
Chơi xuân cho kịp mà!
Ta hát, trăng bồi hồi,
Ta múa, bóng rối loạn.
Lúc tỉnh cùng nhau vui,
Say rồi đều phân tán.
Gắn bó cuộc vong tình,
Hẹn nhau tít Vân Hán.)
Tằng Túy Mặc ngơ ngác đứng một bên, nhìn thấy ánh mắt mấy người bên cạnh như bị câu thơ trên giấy thu hút, thật lâu không dời, quay đầu lại nhìn thư sinh đang bình tĩnh đứng đó, biểu lộ bắt đầu có chút biến hóa.
Một hồi lâu, mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã mới dời dắt khỏi trang giấy, nhìn lẫn nhau một chút, trên mặt hiện ra quang mang khó tả.
Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần –
– Chúc mừng Tô huynh!
– Thơ Tô huynh thật quá xuất sắc, chúng ta bội phục!
– Lấy bài thơ này của Tô huynh, chắc chắn sẽ tỏa hào quang rực rỡ trong hội thơ Trung Thu ngày mai, ta sớm chúc mừng Tô huynh…
– Chư vị quá khen…
Một chỗ trên lầu, Tô Văn Thiên đang tiếp nhận mọi người tán dương, không ngừng chắp tay đáp lễ, đã quên chuyện không vui vừa rồi, cả người đều có chút lâng lâng.
Hội thơ Thất Tịch tháng trước bị Bạch Lộ Thi Xã áp chế gắt gao, cho tới bây giờ, hắn mới lật về một ván, trở lại đỉnh phong của nhân sinh.
– Bài thơ này của Tô huynh thật kinh diễm, chờ ngày mai, sợ rằng có thể so đấu một phen Dương Ngạn Châu, Trầm Chiếu, phân cao thấp với bọn họ.
Đối diện Tô Văn Thiên, một thanh niên mặc nho sam cười nói.
– Từ huynh quá mức khuếch đại, Tô mỗ vẫn có mấy phần tự hiểu mình, Khánh An phủ rất nhiều tài tử, dù có người tinh thông thi từ sợ rằng cũng không dám nói thắng hai người này.
Tô Văn Thiên nghe vậy, lắc đầu nói.
Thanh niên nho sinh kia cười cười, đang muốn mở miệng, thì có tờ giấy truyền đến, hai mắt vô ý quét qua… Ánh mắt rốt cuộc không thể dời.