Đọc truyện Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh – Chương 70: Tằng túy mặc thỉnh cầu
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
– Phía trên làm sao?
Vài vị nữ tử tiến lên hỏi thăm, nữ tử lớn tuổi đã đưa từ giấy qua, thở dài nói:
– Bài này do Tô Văn Thiên vừa rồi sáng tác, tất cả mọi người xem một chút đi.
Một nữ tử từ tiếp nhận tờ giấy, sau một khắc mở miệng đọc.
Mặc dù mọi người đều là nữ tử, nhưng đều có danh xưng tài nữ bên trong Khánh An Phủ Thành, chỉ nghe vài câu đã nghe ra trình độ của bài này vượt xa thường nhân.
– Thế nào, bài thơ viết rất hay hả?
Tằng Túy Mặc không rành thơ văn, trừ phi cùng loại với Thước Kiều Tiên dù người thường cũng có thể phân biệt ra được đây là bài truyền thế thì đối với thi từ phổ thông, nàng không có lực phân biện.
– Trung Thu từ của Tô Văn Thiên quả nhiên hơn xa Phương Châu.
Đợi nữ tử kia đọc xong, trên gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhược Khanh hiện ra vẻ phức tạp, chậm rãi mở miệng.
Nàng nghe xong đã có thể đánh giá trình độ đại khái, nàng cũng nghe qua thơ Trung Thu năm ngoái Tô Văn Thiên làm, không nghĩ tới năm nay lại càng thêm một bậc, sợ rằng trong hội thơ đêm mai cũng sẽ rực rỡ hào quang.
– Nhược Khanh tỷ tỷ, thơ của tỷ có thể thắng được Tô Văn Thiên không?
Tằng Túy Mặc nhìn nàng hỏi.
Nàng cực kỳ quan tâm chuyện này.
Thắng bại Vân Anh Thi Xã của hôm nay quan hệ đến việc các nàng có tư cách tham dự hội thơ Trung Thu chính thức của ngày mai hay không, nếu các nàng thắng, cùng nhau tiến vào, đến lúc đó có lẽ sẽ gặp được người kia…
– Ta cũng không nghĩ tới tạo nghệ Tô Văn Thiên trong Trung Thu Từ cao như thế, sợ rằng không bằng.
Uyển Nhược Khanh lắc đầu, cười khổ đáp.
– Bằng vào bài này, Tô Văn Thiên đã thắng tỷ thí hôm nay.
Nữ tử lớn tuổi Vân Anh Thi Xã cũng thở dài một hơi nói.
Tuy không nguyện ý thừa nhận, nhưng từ xưa đến nay, trên thi đạo, nữ tử bọn họ thủy chung không sánh bằng nam nhân.
Tằng Túy Mặc nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ thất vọng.
Vân Anh Thi Xã không thể thủ thắng thì không có tư cách tham gia hội thơ Trung Thu, mà nàng tự nhiên cũng không có khả năng nhìn thấy tài tử gọi là “Lý Dịch” kia.
Những các vấn đề liên quan đến họa pháp mới lạ trong lòng cũng chỉ có thể giữ cho mình biết thôi.
Người kia phảng phất như trống rỗng xuất hiện, rồi lặng yên biến mất, dù người khác làm sao tìm kiếm cũng không tìm thấy bất cứ tin tức gì có quan hệ đến hắn, Tằng Túy Mặc cũng chỉ có thể đặt hi vọng này vào hội thơ ngày mai… Lấy tài học của hắn, hội thơ quy cách cao như thế, hẳn sẽ không vắng mặt.
Biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ điều gì, Uyển Nhược Khanh quay đầu nhìn nàng nói:
– Cho dù chúng ta có thể tham gia hội thơ ngày mai cũng không nhất định nhìn thấy người mình muốn gặp.
Uyển Nhược Khanh nói, Tằng Túy Mặc cũng hiểu, nhưng luôn luôn có hy vọng, nếu hôm nay thua, ngay cả hi vọng cũng không có…
Có chút thất vọng quay đầu, vừa lúc bắt gặp thư sinh kia đang cầm một trang giấy trong tay, sau khi nhìn xem, khóe miệng hiện ra một đường cong, trên mặt lần nữa hiện ra biểu lộ nàng nhìn thấy trước đó.
Vẻ mặt này không khác gì nàng khi nhìn thấy những bức họa không tinh thông, không có chút ý cảnh.
Tiện tay ném tờ giấy lên bàn, nói một câu với tiểu nha hoàn, hai người đi về phía cửa ngoài.
Khẽ cắn môi, nàng đi qua vị trí thư sinh kia vừa rồi, nhặt lên tờ giấy hắn ném.
Trong giấy rõ ràng viết bài thơ của Tô Văn Thiên đang được mọi người khen ngợi kia.
Trong lúc nhất thời, biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp của Tằng Túy Mặc trở nên hết sức phức tạp, không khỏi dần kiên định, đuổi theo bóng lưng thư sinh kia.
– Túy Mặc…
Uyển Nhược Khanh ở phía sau hô một tiếng, thấy nàng không có nghe được, gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ nghi hoặc, buông bài thơ Tô Văn Thiên xuống, chạy theo.
– Túy Mặc cô nương…
Trên đường gặp được nam tử chắp tay chào mình, Tằng Túy Mặc cũng không có phản ứng, bước nhanh đi qua, nụ cười nam tử kia cứng ngắc trên mặt, ánh mắt nhìn theo hướng bóng lưng nàng.
Thư sinh kia và nha hoàn đã đi tới cửa.
Nếu như sớm biết hội thơ này không cho người bên ngoài tham gia, Lý Dịch đã không ở chỗ này lãng phí nhiều thời gian, nếm lần lượt các loại trái cây bánh ngọt bên trong liền định cùng Tiểu Hoàn trở về.
– Đợi một chút!
Thời điểm đi tới cửa, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm.
Lý Dịch nhìn lại, phát hiện nữ nhân gọi hắn là kẻ xấu xa đang bước nhanh về phía này.
– Nữ nhân này, không cho mình về không rồi!
Lý Dịch nhíu mày, vô ý thức nghĩ cô nàng đến gây chuyện.
– Tiểu Hoàn, chúng ta đi mau.
Nam tử hán đại trượng phu không đấu đá cùng nữ nhân không bình thường, Lý Dịch kéo tay Tiểu Hoàn muốn đi, Tằng Túy Mặc chạy nhanh mấy bước, cản trước mặt bọn hắn.
Tiểu Hoàn nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra biểu lộ cảnh giác, không khỏi tới gần người Lý Dịch một chút.
– Cô lại muốn làm gì?
Lý Dịch nhìn nàng nhíu mày hỏi, trong nội tâm có chút không thích.
– Chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện, ân oán trước đó của chúng ta có thể xóa bỏ.
Tằng Túy Mặc nhìn thẳng Lý Dịch, cắn răng nói.
– Không rảnh.
Lý Dịch nhàn nhạt đáp một câu, kéo tay Tiểu Hoàn tính rời đi.
Cái gì xóa bỏ ân oán, hắn thật không quan tâm, hai người về sau không biết còn gặp nhau hay không n, nữa kìa, mình cần gì phải tự tìm phiền toái.
Huống chi, việc làm cho nữ nhân này bỏ mặt mũi mời mình hỗ trợ, sợ rằng cũng không đơn giản, hắn và đối phương lại không quen, nghiêm ngặt mà nói có ân oán nhỏ, tại sao phải giúp nàng?
– Ngươi… Ngươi đứng lại!
Tằng Túy Mặc đưa tay chỉ hắn, răng ngà sắp bị cắn nát, dù trước kia hay hiện tại, nam tử nào nhìn thấy nàng không phải nho nhã lễ độ, chưa từng bị người không ngó ngàng tới như thế?
Gia hỏa này sao lại không có một chút khí độ của người đọc sách vậy?
Nhưng nghĩ đến việc hắn chửi cha măng mẹ người khác trước mặt nhiều người, sớm đã không còn khí độ có thể nói.
Chưa bao giờ bị người lạnh nhạt, nàng chỉ cảm thấy ủy khuất cùng cực, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cố nén không cho nó rơi xuống.
– Công tử dừng bước.
Lý Dịch và Tiểu Hoàn đã đi ra khỏi cửa, sau lưng lần nữa truyền đến một đạo thanh âm êm tai.
Hắn dừng chân, quay đầu nhìn nữ tử đang dịu dàng đi tới, cuối cùng cũng không trực tiếp quay người rời đi như vừa rồi.
Vừa rồi nghĩ người ta là thị nữ, mặt dày lấy hai khối bánh ngọt, ăn uống ngon lành, giờ người ta gọi mình, đương nhiên không thể quá mức vô tình.
Nữ tử tên Uyển Nhược Khanh đi qua, đầu tiên thi lễ với Lý Dịch liêm nhẫm, sau đó áy náy nói:
– Tính tình Túy Mặc ngang bướng, nếu có chỗ nào đắc tội công tử, Nhược Khanh ở chỗ này bồi tội cho công tử, mời công tử không nên trách tội.
Lý Dịch nhìn xem vị Uyển cô nương này, rồi nhìn lại Tằng Túy Mặc đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, đồng dạng đều là nữ tử, tại sao tính cách lại khác biệt to lớn như thế?
Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh hắn, gương mặt xinh đẹp đã hiện ra vẻ sầu khổ.
Một vị tỷ tỷ xinh đẹp nàng đã không đối phó nổi, hiện tại lại thêm một vị…
Tiểu thư, nhị tiểu thư, hai người đang ở đâu, Tiểu Hoàn một người sắp không giữ được cô gia nữa rồi.